Tử Lăng do dự một chút, nói:
– Người này thương thế quá nặng, coi như thật sự kà người xấu, cũng không có tính công kích gì cả. Chúng ta mang hắn về đi, có lẽ Hứa phu nhân có thể trị tốt thương thế của hắn, coi như là người xấu, có mọi người ở đó cũng không có gì phải sợ cả.
– Mang hắn về?
Tam nữ đều lộ ra vẻ khó tin, chỉ có Bạch Vân khẽ gật đầu.
Tử Lăng cũng không biết tại sao, nàng chỉ cảm thấy muốn cứu người trước mắt này, có lẽ chỉ là một loại thiện lương theo bản năng? Chính nàng cũng không rõ lắm.
Người trước mắt này quá xấu xí dơ bẩn, không ai nguyện ý chạm vào hắn cả
Tứ nữ rất nhanh nhanh nhẹn làm ra một cái cáng cứu thương, đặt người này lên, sau đó đi về phía thành Hồng Nguyệt.
Địa Lão Thiên Hoang đã đóng cửa ba ngày rồi, toàn bộ người ở thành Hồng Nguyệt đều đã đi không sai biệt lắm.
Bởi vì nhân số quá nhiều, cho nên thành Hồng Nguyệt áp dụng phương thức xếp hàng lấy số mở ra Truyền Tống Trận, đương nhiên những tồn tại địa vị cao cũng không cần phải làm vậy
Mấy ngày nay toàn bộ thành Hồng Nguyệt lâm vào không khí cực kỳ cổ quái, trừ đi một ít thủ lĩnh cấp bậc nhỏ vẫn còn bảo toàn trật tự thì không hề thấy bất kỳ cao tầng thành Hồng Nguyệt nào ra mặt nữa.
Đương nhiên, đêm đó chuyện hai chiếc chiến hạm cửu giai ngang trời, Đường Khánh dẫn đầu Tứ Cực Môn bức vua thoái vị, đại bộ phận người vẫn rõ mồn một trước mắt, hơn nữa đều sẽ không quên.
Ba ngày qua càng có không ít lời đồn, nói Hồng Nguyệt thành chủ Khương Sở Nhiên đã vẫn lạc trong Địa Lão Thiên Hoang, mà Đường Khánh rất có khả năng sẽ tiếp nhận vị trí thành chủ thành Hồng Nguyệt, bởi vậy khiến lòng người cực kỳ bàng hoàng.
Nếu thành Hồng Nguyệt thật sự đổi chủ, đây tuyệt đối là đại sự khiếp sợ thiên hạ, sợ rằng sẽ có ảnh hưởng cực lớn, trực tiếp vượt qua chuyện Cổ Phi Dương vẫn lạc năm đó.
Bảy đại thế lực siêu cấp không ít người đều lưu lại trong thành để nghe ngóng tình huống, nhiều lần phái người tiến đến phủ thành chủ, nhưng đều được tiểu đầu mục bình thường đi ra tiếp đãi, không cách nào thấy bất cứ cao tầng nào cả.
Nhưng thẳng đến ngày thứ ba, trong thành Hồng Nguyệt rốt cục phát ra thông cáo, tiếp nhận Tứ Cực Môn, lập tức toàn thành đều sợ hãi, tin tức lập tức lan truyền như bay.
Trong thành Hồng Nguyệt vốn do rất nhiều thế lực cùng nhau cấu thành, có thế lực mới gia nhập cũng cực kỳ bình thường, nhưng lần này không ngờ lại tiếp nhận Tứ Cực Môn từng huyên náo xôn xao tại Tống Nguyệt Dương Thành.
Vô luận là thực lực Tứ Cực Môn hay là chuyện nó làm lúc trước cũng đều khiến chuyện này hấp dẫn ánh mắt toàn đại lục
Hưởng đi của thành Hồng Nguyệt, cùng với cách cục thế lực Đông Vực có lẽ sẽ bởi vậy mà phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tất cả mọi người tựa hồ dự cảm được một hồi phong bạo cực lớn đang tiến đến.
Mà bảy đại thế lực siêu cấp càng quan tâm đến một chuyện khác, đó chính là sinh tử của thành chủ Khương Sở Nhiên, cái này tựa hồ đã thành một bí ẩn.
Ban đầu ở trên tổ linh Quy Khư, người bảy đại môn phái đều thấy được Khương Sở Nhiên tựa hồ gặp phải đối thủ cực kỳ cường đại, kết hợp với các loại lời đồn đãi, tựa hồ cũng chỉ tới cùng một kết cục, đó chính là Khương Sở Nhiên đã vẫn lạc
Nếu thật sự là thế, như vậy theo Tứ Cực Môn gia nhập thành Hồng Nguyệt, đầu tiên bộc phát tất nhiên sẽ là một hồi tranh giành quyền lực đầy gió tanh mưa máu, thế cục tam cường cầm quyền của thành Hồng Nguyệt sắp thay đổi.
Ngày gần đây, không ít thương gia ở thành Hồng Nguyệt và một ít thế lực nhỏ phụ thuộc cũng bắt đầu lấy số xếp hàng, chờ đợi truyền tống rời khỏi chỗ thị phi này.
Trong một gian trong khách sạn, hai thầy trò Ung Thiên Vận cũng đã thu thập xong, định quay về Hóa Thần Hải.
Chuyến đi Địa Lão Thiên Hoang lần này bọn hắn cũng thu hoạch rất nhiều, cũng nên đi về tiềm tu rồi.
Cùng đồng hành còn có mấy người Mục gia, vốn đã sớm muốn rời đi, nhưng lại vì một chuyện mà thủy chung trì hoãn lại đây, đã ba ngày rồi.
Đầu đường xuất hiện thân ảnh Phủ Vũ, lập tức đã vọt đến trước mặt mấy người, sắc mặt âm trầm lắc đầu.
Ánh mắt tỏa sáng của Ung Thiên Vận rốt cục mờ đi, ngửa mặt lên trời nhìn lại, thở dài nói:
– Sau tuyết rơi nhiều hẳn là trời cao trong, mà thành Hồng Nguyệt này lại âm trầm cả ba ngày, thực không phải điềm lành ah.
Trên mặt Mục Hoằng hiện ra một tia cười lạnh, nói:
– Thiên có định số, không phải sức người có thể lay chuyển, Lý Vân Tiêu kia chỉ là một khỏa trong vô số lưu tinh trên trời cao thôi, thoáng qua tức thì, lóe sáng nhất thời chính là định số của hắn.
Mục Phong Hoa đột nhiên nói:
– Ta vừa cảm thấy được, hắn không có chết.
Mục Hoằng sững sờ, lập tức cười nói:
– Phong Hoa, tâm tư của ngươi ta hiểu rõ, ngươi hy vọng có thể tìm một đối thủ mạnh mẽ đánh một trận, rất đáng tiếc, Lý Vân Tiêu không đảm đương nổi rồi, hắn chỉ là một vì sao rơi, mà ngươi lại phải làm mặt trời chói chang.
Mục Phong Hoa trầm mặc không nói, chỉ là trong mắt chớp động tinh mang, trong đầu hiện ra bóng dáng Lý Vân Tiêu, trong cơ thể lập tức sôi trào.
Đây là một loại bản năng của võ giả, kính sợ đối với đối thủ, máu của hắn vẫn còn thiêu đốt, nói rõ người kia tuyệt đối không chết.
Phủ Vũ nói:
– Sư phó, Địa Lão Thiên Hoang đã đóng lại ba ngày rồi, tất cả mọi người truyền tống ra trong phạm vi trăm dặm quanh Tử Vân Phong trên cơ bản đều về tới thành Hồng Nguyệt, Lý Vân Tiêu kia... thậ là lành ít dữ nhiều rồi
Ung Thiên Vận thở dài, nói:
– Ta thấy Lý Vân Tiêu cũng không phải là người đoản mệnh, có lẽ Thượng Thiên có an bài khác, chúng ta hồi thành thôi. Lần này thành Hồng Nguyệt biến cố, thật khiến người kinh hãi, ta chỉ sợ đây chỉ là bắt đầu của rối loạn a.
Mục Hoằng cười nói:
– Thiên Vận trưởng lão buồn lo vô cớ rồi, chẳng qua chỉ là chết một thành chủ mà thôi. Hơn nữa ta thấy theo Tứ Cực Môn gia nhập, lực lượng thành Hồng Nguyệt chỉ có tăng không giảm, tồn tại một thế lực siêu cấp như vậy, đối với giữ gìn ổn định đại lục thập phần có lợi ah.
– Chỉ mong thế.
Trên mặt Ung Thiên Vận phủ một tầng sương lạnh, như thế nào cũng không tan được, nói:
– Đi thôi.
Một đoàn người lập tức ra khỏi khách sạn, đi tới khu vực truyền tống/
Ngay khi bọn hắn vừa đi không lâu, bốn người Tử Lăng đã mang theo người xấu xí trọng thương kia tiến vào khách sạn, trực tiếp đi tới mấy phòng trọ ở hậu viện.
– Phu nhân, chúng ta trở về rồi
Vừa tiến vào hậu viện khách sạn, trong tiểu viện vắng vẻ, bốn người Tử Lăng vội vàng bưng cán cứu thương vào.
Trong tiểu viện đã có không ít người tụ tập, đều đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, thấy bốn người mang một cái cáng cứu thương, đều sửng sốt một chút.
Thanh âm một nữ tử từ bên trong truyền đến, nói:
– Ta đang định bóp nát ngọc bài triệu các ngươi trở về, không sai biệt lắm muốn đến phiên chúng ta rồi, quay lại thật đúng lúc.
Cửa phòng két.. Một tiếng mở ra, một gã mỹ phụ từ trong đi ra, nhướng mày, nói:
– Đây là cái gì?