Nguyễn Nguyên Tư cùng đám cường giả Hồng Nguyệt thành đều là trong lòng bàn tay ứa mồ hôi lạnh. Đây chỉ có thể nói rõ một việc, người trước mắt này đối với lĩnh ngộ võ đạo đã ở trên tất cả bọn họ, hầu như đã dung nhập thiên địa, vô ngã vô vật.
Hồng Hoàng Lam tam lão cũng là sắc mặt ngưng trọng, Hồng lão lạnh giọng nói:
– Ngươi là ai?
Hắc bào nhân ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp đi tới trước người Đường Khánh, lúc này mới xoay người lại, dưới bông tuyết đầy trời, tựa hồ chiếu rọi ra khuôn mặt của người này, ở trước người Tam lão chợt lóe lên, nhưng gương mặt kia cũng đều rơi vào trong mắt của tam lão.
– A?
Tam lão đồng thời kinh hô một tiếng, khiếp sợ liên tiếp lui về phía sau.
Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy được giữa đôi bên bộ dáng khó có thể tin nổi, lúc này mới xác định chính mình không có nhìn lầm.
Đám người Nguyễn Nguyên Tư càng kinh hãi dị thường, không biết người này rốt cuộc là ai, có thể khiến tam lão không hỏi thế sự cũng sợ hãi như thế, trái tim hắn lập tức trầm xuống, ý thức được chuyện này cực độ không ổn.
Hồng lão kềm chế nội tâm sợ hãi, run giọng nói:
– Thật là ngươi sao?
Một giọng nói từ trong hắc bào truyền ra, nói:
– Là ta.
Hồng lão sắc mặt đại biến, thanh âm quen thuộc này khiến thân thể hắn càng run rẩy lợi hại, cắn răng nói:
– Vì sao?
Hắc bào nhân lạnh nhạt nói:
– Thiên đạo tuần hoàn không thôi, lịch sử cuồn cuộn về phía trước, Hồng Nguyệt thành đem Tứ Cực Môn nhét vào tiến đến không tốt sao?
– Cái này..
Hồng lão trong lúc nhất thời không trả lời được, ba người bọn họ cho tới bây giờ đều là bế quan khổ tu, đối với việc này vô pháp trả lời.
Nguyễn Nguyên Tư vội vàng nói:
– Chuyện tiếp nhận Tứ Cực Môn cũng không phải là không thể thương nghị, nếu là Tứ Cực Môn thật sự có tâm, có thể dựa theo lúc trước ta nói làm, ta nghĩ Hồng Nguyệt thành nhất định sẽ tường tận suy nghĩ việc tiếp nhận bọn họ.
Hắc bào nhân nói:
– Ngươi là nhi tử của Nguyễn Chính Nghiệp, rất tốt.
Nguyễn Nguyên Tư tâm thần đại chấn, hắc bào nhân này cho hắn một loại cảm giác thập phần quen thuộc, hơn nữa tựa hồ ẩn chứa vô cùng uy nghiêm, khiến hắn không dám làm chủ.
– Ngươi rốt cuộc là ai?
Khương Nhược Tích cũng không nhịn được kêu lên.
Hắc bào nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, ở trong hư không vô tận kia, tựa hồ có một đạo con ngươi quang mang lâm không hiện lên, kinh sợ nhân tâm.
– Ti…
Khương Nhược Tích trong nháy mắt thất thần, cả kinh liên tiếp lui về phía sau, khuôn mặt phảng phất như nhìn thấy quỷ, hoảng sợ nói:
– Ngươi, ngươi….Ngươi là…
Câu nói kế tiếp tựa hồ trực tiếp bị đọng ở trong cổ họng, trên mặt nghẹn đến đỏ bừng, lại vô luận như thế nào cũng nói không nên lời.
Nguyễn Nguyên Tư bỗng nhiên cả kinh, rốt cục suy nghĩ người trước mắt là ai, trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, cả kinh nói:
– Ngươi, ngài, thật là đại nhân ngài sao?
Hắc bào nhân khẽ gật đầu, nói:
– Ngươi cũng đã nhớ lại ta.
Nguyễn Nguyên Tư chỉ cảm thấy trái tim rơi vào vực sâu, chuyện hôm nay sợ rằng đã không cách nào làm tốt, nếu người trước mắt thực sự là người này, Hồng Nguyệt thành đã không chống đỡ được bánh xe đại biến cuồn cuộn.
Hắn cắn chặt răng, nói:
– Nếu chúng ta kiên quyết không theo thì thế nào?
Hắc bào người chậm rãi nói:
– Các ngươi muốn xuất thủ đối với ta sao?
Nguyễn Nguyên Tư bỗng nhiên ngậm miệng lại, sắc mặt trở nên một mảnh trắng bệch, mặc dù là Hồng Hoàng Lam tam lão, cũng là sắc mặt tái xanh, tựa hồ không có chủ ý.
Nguyễn Hồng Ngọc cũng là đột nhiên tâm thần chấn động, tựa hồ nhớ lại chủ nhân của thanh âm này, kinh hô:
– Nguyên lai là ngài!
Trong mắt nàng tràn đầy vẻ khiếp sợ, vội vàng la lên:
– Nếu thật là đại nhân ngài mà nói, hiện tại Ninh Khả Nguyệt đang bị vây ở trên Tử Vân Phong, ngài vì sao không đi xuất thủ cứu giúp?
Hắc bào nhân tựa hồ hơi bị xúc động, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, nói:
– Bởi vì trong lòng ta, chuyện của Hồng Nguyệt thành hơn xa quá nữ nhi của ta.
– Ti…
Từng đạo lãnh khí ở trong trời cao vang lên, tất cả mọi người đều kinh hãi tột đỉnh.
Tất cả mọi người lập tức hiểu được thân phận của hắc bào nhân này, dĩ nhiên là phụ thân của Ninh Khả Nguyệt, người đứng đầu Hồng Nguyệt thành đời trước — Ninh Khả Vi!
Thành chủ đời trước không phải đã thất tung nhiều năm sao? Làm sao lại cùng với người của Tứ Cực Môn cùng một chỗ? Hơn nữa ở trong thời khắc sinh tử cực kỳ trọng yếu trước mắt, lại vẫn giúp người ngoài?
Tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc khiếp sợ và cổ quái, khó có thể lý giải.
Nguyễn Hồng Ngọc cười lạnh nói:
– Chuyện của Hồng Nguyệt thành còn hơn xa nữ nhi của ngài? Ngươi cũng không phải thành chủ đời trước Ninh Khả Vi, không có bất kỳ một kẻ làm cha nào lại trơ mắt nhìn nữ nhi mình đi tìm chết mà không cứu giúp. Không có bất kỳ một tông chủ có lương tâm nào nhìn cơ nghiệp tông môn mình bị hủy trái lại trợ Trụ vi ngược!
Hắc bào nhân nói:
– Ta có đúng là Ninh Khả Vi hay không không phải ngươi nói sẽ tính, sự thực ai cũng không sửa đổi được. Lấy thực lực của Hồng Hoàng Lam tam lão, tự nhiên có thể biết ta có phải là thật hay không.
Hồng lão sắc mặt tái xanh, cắn răng nói:
– Hắn thật là thành chủ đời trước Ninh Khả Vi, một điểm không giả.
Trừ phi đạt được loại cảnh giới giống như Khuy Thiên Đồng Thuật của Cổ Phi Dương, bằng không trên đời không có huyễn thuật nào có thể lừa dối ba người bọn họ, thậm chí lừa dối toàn bộ Hồng Nguyệt thành vô số cường giả.
Hắc bào nhân nói:
– Nếu Tam lão đã xác nhận thân phận của ta, như vậy các ngươi nên nghe ta nói. Hiện tại ta lợi dụng thân phận Hồng Nguyệt thành thành chủ, thu nạp Tứ Cực Môn tiến đến, trở thành cục diện huy hoàng bốn nhà cùng phát triển.
Tất cả mọi người đều trong lòng rùng mình, đã không biết làm thế nào mới tốt, lá bài tẩy của đối phương dĩ nhiên là thống lãnh tối cao của bên mình, thế cục này nên phát triển ra sao?
Nguyễn Hồng Ngọc quả quyết nói:
– Xem như ngươi thật sự là thành chủ đời trước, cũng đã chuyện rất lâu về trước rồi, Hồng Nguyệt thành hiện tại chỉ có một vị thành chủ, chính là phu quân của ta Khương Sở Nhiên. Bất luận kẻ nào đều phải nghe theo lệnh của thành chủ. Mặc dù là thành chủ đời trước cũng không ngoại lệ. Hiện tại phu quân ta còn đang ở bên trong Địa Lão Thiên Hoang, toàn bộ sự vụ của Hồng Nguyệt thành đều từ hội nghị Ngũ lão chấp chưởng. Đây cũng là quy định của Hồng Nguyệt thành, hiện tại toàn bộ Hồng Nguyệt thành đều từ hội nghị Ngũ lão định đoạt. Ngươi nếu cũng là người của Hồng Nguyệt thành, dĩ nhiên hẳn là nghe theo Ngũ lão hiệu lệnh!
– Không sai!
Nguyễn Nguyên Tư nghiêm mặt nói:
– Nếu ngươi còn là người của Hồng Nguyệt thành, nên nghe theo quy củ của Hồng Nguyệt thành. Nếu ngươi đã không phải người của Hồng Nguyệt thành, thân phận thành chủ đời trước gì đó tự nhiên cũng đã không có.
– Nga? Nguyễn Chính Nghiệp sinh được một đôi nam nữ thật nhanh mồm nhanh miệng!
Ninh Khả Vi lạnh lùng nói:
– Hiện nay hội nghị Ngũ lão là ai, để cho bọn họ đứng ra nói với ta một chút.