Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1480: Vào núi (1)

– Khai Hồng đại nhân, đây là...

Hai đạo quang mang kia vừa mới lao ra Mê vụ chi hải, đã thấy được Trần Khai Hồng và Viên Hầu, lập tức hiểu được mọi chuyên

Trần Khai Hồng cũng đang đau khổ ngăn cản lực sóng âm kia, hắn cũng đang đợi người đến tương trợ, nếu toàn lực thì có lẽ có thể đuổi được con Viên Hầu này đi, nhưng nếu thế mình tất nhiên cũng phải trọng thương, trong hoàn cảnh kỳ dị hiện giờ, một khi bị trọng thương thì tỷ lệ sinh tồn sẽ giảm đi rất nhiều.

Hơn nữa Trần Khai Hồng cũng muốn biết nơi này ngoài hắn ra có còn ai khác không, giờ phút này nghe thấy có người gọi, lập tức đại hỉ, quay đầu nhìn lại, lại là Thừa Hạo Miểu của Phệ Hồn Tộc, còn có một gã cường giả Phệ Hồn Tộc khác nữa.

– Thì ra là Hạo Miểu hiền chất, mau giúp ta đuổi con vượn này đi.

Thừa Hạo Miểu và người nọ đều là Võ Đế nhị tinh, tuy rằng không đủ xem, nhưng có người hỗ trợ chung quy vẫn tốt hơn tự mình chiến đấu, cho dù có làm bia đỡ đạn, hấp thu công kích một chút cũng được.

Khí huyết trong cơ thể hai người Thừa Hạo Miểu cũng quay cuồng, trong cổ họng cũng bốc lên mùi máu nhàn nhạt, cực kỳ khó chịu, nhưng hắn còn không xúc động, hắc một tiếng, nói:

– Yêu thú Khai Hồng đại nhân cũng không cách nào chiến thắng, hai người chúng ta ra tay cũng chỉ là gãi ngứa, không làm nên chuyện gì.

Trần Khai Hồng biến sắc, hừ lạnh nói:

– Đã như vậy thì đừng nói nhiều nữa, xem xem hai tên tiểu bối các ngươi hao tổn lâu hay là lão phu lâu hơn.

Hắn cố ý ngăn chặn khí tức hỗn loạn trong cơ thể, lộ làm ra bộ dạng không thèm để ý, còn hừ vài câu.

Lúc này sắc mặt hai người Thừa Hạo Miểu rốt cục trở nên khó coi, tuy rằng bọn hắn không tin Trần Khai Hồng sẽ không có chút vấn đề dưới loại công kích âm ba này, nhưng ít ra cũng chống được lâu hơn bọn hắn, cái này là chuyện chắc chắn.

Thừa Hạo Miểu cười khổ nói:

– Mong Khai Hồng đại nhân ra tay đuổi con vượn này đi, hai người chúng ta sẽ hết sức tương trợ.

“Hừ”

Trần Khai Hồng hừng lạnh một tiếng biểu lộ mất hứng trong lòng, nhưng lúc này hắn cũng không thật sự so do, chỉ muốn hai người này ra sức hơn chút thôi, cho nên lạnh lùng nói:

– Ta phá vỡ công kích âm ba này, hai người các ngươi đồng thời từ trái phái ra tay tương trợ ta, nếu có ai không xuất toàn lực, ta vỗ vỗ bờ mông xoay người rời đi thì đừng trách.

– Nhất định

Trên mặt hai người đều đầy mồ hôi lạnh, nào dám có nửa điểm đi quá giới hạn.

Trần Khai Hồng lúc này mới vận chuyển nguyên lực, kim đao trong tay loong coong một tiếng, cả người hợp nhất với đao mang, ngang trời mà xuống, trực tiếp chém trọn cả bầu trời thành hai khúc

Sóng âm kia lập tức bị chém phá, trở nên ầm ĩ chói tai, tuy rằng càng thêm khó nghe, màng tai một hồi đau đớn, nhưng không có loại hiệu quả chấn nhiếp tâm phách, kích động khí huyết như trước

Thừa Hạo Miểu và một gã cường giả Phệ Hồn Tộc khác liền đại hỉ, phân biệt hóa thành hai đạo quang mang, y theo Trần Khai Hồng nói phân ra trái phải đánh tới

Thừa Hạo Miểu triển khai Phệ Hồn Phiên, Hồn nô kim sắc Hoàng cấp liền cắn qua cự viên kia, toàn bộ linh sơn bảo địa trong nháy mắt trở nên âm lãnh lờ mờ, Viên Hầu kia sửng sốt một chút, nhìn hồn nô kia lộ ra một tia kiêng kị, hiển nhiên hắn cũng có chút sợ hãi loại vật quỷ quái này rồi

Sóng âm đã bị Trần Khai Hồng phá vỡ, Viên Hầu lập tức ngừng thanh âm, trên nắm tay ngưng ra một đạo quang mang đánh tới hồn nô kia, lập tức đánh tan cả phiến bầu trời âm u kia.

Tâm thần Thừa Hạo Miểu đại chấn, tại chỗ phun ra miệng lớn máu tươi, cả người cùng với Phệ Hồn Phiên bị đánh bay ra xa xa.

Tên tộc nhân Phệ Hồn Tộc khác một tay bấm niệm pháp quyết, một mực lặng yên niệm khẩu quyết, cả người bắt đầu trở nên yêu dị hơn, một cổ lực lượng nhàn nhạt bao quanh toàn thân hắn, vậy mà hiển hóa ra một cái đuôi thật dài, sau lưng phủ kín lân giáp, hai tay kết xuất một đạo Long hình.

Ngay khi Thừa Hạo Miểu bị đánh bay, ở sau người tên tộc nhân Phệ Hồn Tộc này lộ ra một đạo yêu ảnh cự đại, động tác giống hắn như đúc.

– Hồn Chiến Kỹ Pháp – Quỷ Khấp.

Một cổ lực lượng bành trướng lao ra khỏi người hắn, biến hóa thành yêu thú chi thân cực lớn, dữ tợn đánh tới trên người Viên Hầu.

Lý Vân Tiêu ở trong Mê vụ hải lẳng lặng nhìn, trong mắt hiện lên một tia hào quang, hắn cũng tu luyện Hồn Chiến Kỹ Pháp, hiệu quả rất chênh lệch với chân tông chi pháp tương của Phệ Hồn Tộc, tựa hồ chỉ có hình, giờ phút này trong đầu không ngừng suy tư tìm hiểu.

Người nọ dung hợp chính là một loại á long, hoặc là nói là một loại trong địa long, cũng là tồn tại cửu giai cực kỳ cường hãn.

“Rống rống”

Viên Hầu há to mồm nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ riêng uy áp đã tách lực biến hóa kia ra, hai chân đạp đất một cái bật lên, dùng đỉnh đầu húc lên, ầm ầm đánh tan toàn bộ lực lượng bành trướng kia, nhưng bản thân nó cũng ảnh hưởng nhất định, cả người sợ hãi nhảy dựng lên, bộ dạng như muốn bạo tẩu vậy.

Tên Phệ Hồn Tộc kia sau một kích, khí thế trên người rớt xuống ngàn trượng, trở nên cực kỳ suy yếu, khóe miệng còn lưu lại một đạo máu tươi, khàn giọng kiệt lực quát:

– Khai Hồng đại nhân, còn chưa động thủ

Trần Khai Hồng vốn đã làm xong chuẩn ra tay, nhưng sau khi thấy Viên Hầu ẩn ẩn bạo tẩu, khí tức trên thân trở nên càng thêm bá đạo và hung lệ thì hắn lại cứng lại, thu hồi đao mang trong tay, lạnh nhạt nói:

– Khi nào động thủ ta đều có suy tính, không cần các ngươi chỉ huy. Vượn này hiện giờ khí tức cực loạn, đúng là lúc cường thịnh, dùng lực lượng chúng ta không nên liều mạng, không bằng đợi mấy người khác đi. Khắp cả mê vụ chi hải này cũng chỉ có mỗi cái cự sơn này, những người khác cũng sẽ mau chóng lục tục chạy đến, đến lúc đó bắt lấy con vượn này tự nhiên không thành vấn đề.

Thừa Hạo Miểu và tên tộc nhân Phệ Hồn Tộc kia tức cơ muốn hộc máu, không ra tay thì ngươi nói sớm đi, làm hại chúng ta đều bị thương, bây giờ nói không nên ra tay, ta rủa tổ tông mười tám đời nhà ngươi đấy.

Nhưng hai người ngoài miệng nào dám có ý kiến, sau khi lộ ra vẻ mặt oán khí liền nhao nhao rời xa Viên Hầu kia, đứng yên trên mê vụ chi hải điều tức.

Viên Hầu kia tựa hồ không dám lao ra cự sơn, chỉ đứng trong núi không ngừng gào thét vài tiếng, cũng chầm chậm yên tĩnh lại, hung quang trong mắt không giảm tiếp tục nhìn chằm chằm vào mê vụ, như là thủ hộ thần của tòa cự sơn này vậy.

Toàn bộ bốn phía thoáng cái trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển bên dưới. Mọi người đều đang vận khí điều tức, trong đó thương thế của Thừa Hạo Miểu và Lý Vân Tiêu là nghiêm trọng nhất.

Một lúc sau, rốt cục lại có người đến, ho khan nói:

– Khục, khục khục, các ngươi đang làm gì thế? Còn không nhúc nhích nữa, ta còn tưởng rằng các ngươi đều đã chết hết rồi, đang cao hứng muốn thu hồn mấy người các ngươi mới phát hiện ra là còn sống.

– Sư thúc

Thừa Hạo Miểu đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đại hỉ nói:

– Sư thúc rốt cuộc đã tới rồi.