Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1457: Nhan diện (1)

Trong lòng Lý Vân Tiêu kinh hãi, tốc độ ngốc ưng kia cực nhanh, ngay khi phát hiện đối phương đã nhào tới trước mặt rồi.

Trong Thái Cổ Thiên Mục hiện lên một vòng màu đỏ, thần hỏa hóa thành Phượng Hoàng lao ra, phóng tới trên người ngốc ưng.

Ngốc ưng kia cũng hoảng sợ, vô luận là hình thái Phượng Hoàng hay là lực lường từ thần hỏa đều khiến nó cảm thấy kinh hãi, trong miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn, trên ba móng vuốt lộ ra đạo đạo ánh sáng màu xanh, hình thành thành từng mảnh lưỡi dao sắc bén bắn xuống dưới.

Hình thái Phượng Hoàng lúc này bị chém tan, lưỡi dao sắc bén kia trực tiếp cắt đứt trời cao, muốn chém Lý Vân Tiêu thành phấn vụn.

Chín thanh trường kiếm trực tiếp ngưng không mà ra, hóa xuất kiếm vũ, nghịch phong chém xuống

“Binh binh pằng pằng”

Một hồi tiếng vang binh khí va chạm vang lên, chín chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm chém tan toàn bộ thanh nhận, sau đó dưới chỉ quyết của Lý Vân Tiêu khống chế, hóa thành kiếm trận trảo ngốc ưng kia vào trong, kiếm hình thật lớn ngưng ra, lâm không chém xuống

Trong miệng ngốc ưng không ngừng truyền tới tiếng kêu thê lương, dốc sức liều mạng chớp động cánh lên, lông vũ như đao, theo cánh lớn vung xuống, vũ quang tách ra, thoáng cái đã nổ nát kiếm hình, lần nữa vỗ mạnh lợi cánh bay ra khỏi kiếm trận.

Loại ngốc ưng này tuy rằng thực lực siêu tuyệt, nhưng thiên tính thích lẩn trốn đánh lén con mồi, bây giờ thấy thực lực Lý Vân Tiêu cũng không tầm thường, không thích ham chiến, trực tiếp bay lên bầu trời, trong chốc lát đã không còn bóng dáng.

Lý Vân Tiêu vung tay lên thu chín chuôi kiếm về, cũng không truy kích, sau khi thoáng điều tức nguyên lực liền tiếp tục bay về hướng đông nam.

Phiến hoang mạc này không biết rộng lớn bao nhiêu, bay liên tiếp ba ngày, rốt cục cảm giác càng ngày càng không đúng.

Yêu thú gặp được trên đường đi dần dần ít đi, nhưng thực lực lại càng ngày càng mạnh, vừa rồi hắn vừa chạy thoát khỏi tay một đầu yêu thú loại chuột khủng bố, nguyên lực hao phí thật lớn.

Không chỉ có như thế, hơn nữa hoàn cảnh cực nóng cũng khiến hắn cảm thấy khó có thể chống cự…, quanh thân lộ ra Liệt Dương chi lực rất mạnh, cần nguyên lực thật lớn đi chống lại, nếu đổi thành một gã Võ Tôn bình thường, sợ rằng một đạo Cực Dương chi quang bắn xuống đã bỏ mạng tại chỗ rồi.

Lại đã bay hơn nửa ngày, phía trước rốt cục loáng thoáng thấy được một ít kiến trúc thưa thớt, tựa hồ còn có bóng người chớp động.

Ở trung ương một đống phế tích có đứng le nghoe vài ngươi, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó, một đạo lôi điện từ đằng xa chạy tới, lập tức khiến bọn hắn chú ý và cảnh giác, tất cả mọi người đều quăng ánh mắt tới.

– Lý Vân Tiêu

Lúc lôi điện lộ ra chân thân, một người kinh hô một tiếng, lập tức sắc mặt trở nên âm trầm.

Lý Vân Tiêu nhìn chung quanh một vòng, kinh ngạc cười nói:

– Không thể tưởng được vậy mà có nhiều người quen như vậy, sao lại đều hội tụ ở đây, chẳng lẽ là được chỉ dẫn gì đó sao?

Trong người ở chỗ này, vậy mà phần lớn là bảy đại thế lực siêu cấp, Bắc Minh Lai Phong, Thừa Hạo Miểu, Trần Phong, còn có một ít võ giả phục sức cổ quái, vừa nhìn đã biết là Vạn Tinh Cốc.

Hơn nữa thực lực tất cả mọi người đều là Cửu Thiên Võ Đế, nếu không cũng khó có thể chống c Cực Dương chi lực khủng bố ở bốn phía kia.

– Hừ, biết rõ còn cố hỏi, ngươi vì sao lại đến đây?

Bắc Minh Lai Phong lạnh lùng mỉa mai.

– Hắn chính là Lý Vân Tiêu?

Một nam tử trung niên bên người ánh mắt lạnh lẽo, không có hảo ý liếc qua.

Trong mắt Trần Phong tràn đầy vẻ phức tạp, ngày đó ở bên ngoài Tống Nguyệt Dương Thành thua trên tay người này, sau khi trở về bế quan khổ tu, rốt cục đã đột phá đến Cửu Thiên Võ Đế, tự cho rằng tất thắng Lý Vân Tiêu không thể nghi ngờ, ai ngờ ngày xuất quan lại nghe thấy Lý Vân Tiêu được thành chủ thành Hồng Nguyệt phong làm nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân.

Lúc trước hắn còn thập phần không phục, ai ngờ phụ thân hắn lại nói:

– Khương Sở Nhiên kia ta rất rõ, nói chuyện làm việc gần đây lão luyện thành thục, tuyệt sẽ không bắn tên không đích, nói khoác lung tung. Lý Vân Tiêu kia mặc dù không phải nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân thì cũng không kém bao nhiêu đâu, ngươi cũng không phải đối thủ của hắn.

Trần Phong không tin Khương Sở Nhiên, lại cực tin phụ thân của mình, lời phụ thân nói hắn chưa bao giờ hoài nghi, giờ phút này ánh mắt nhìn qua Lý Vân Tiêu dần trở nên phức tạp, mở miệng nói:

– Ngũ thúc, hắn đúng là Lý Vân Tiêu kia.

Trần Văn lạnh lùng hừ một tiếng, trên mặt hiện ra thần sắc khinh thường, ngạo nghễ nói:

– Nghe nói ngươi rất ngưu, còn ra tay đánh người Đao Kiếm Tông ta nữa?

Lý Vân Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản cũng không liếc hắn một cái mà cười hỏi Bắc Minh Lai Phong nói:

– Chẳng lẽ là Thiên Tư thần bí kia khó lường kia sao?

Hiện giờ bảy đại thế lực siêu cấp đều phái người tới đây, chứng minh tin tức đã sớm tiết lộ, hắn cũng không cần giả vờ làm gì.

– Đúng vậy, ngươi cũng biết Thiên Tư, xem ra đích thị là thành Hồng Nguyệt nói cho ngươi rồi.

Bắc Minh Lai Phong thần sắc ngưng lại, cổ quái nói:

– Vậy thì kì quái, nếu tin tức của ngươi là từ thành Hồng Nguyệt, vì sao người thành Hồng Nguyệt không mang đi cùng? Nhưng nếu không phải, tin tức của ngươi là đến từ đâu?

– Làm càn.

Bộ dạng lười biếng ngạo nghễ kia của Trần Văn lập tức biến mất, sắc mặt trướng đến đỏ bừng phát tím, trong đôi mắt phun ra hung quang lửa giận.

Ở đây đều là cường giả nổi danh thiên hạ, ở trước mặt mọi người lại khinh miệt hắn như thế, khiến hắn thoáng cái tuôn ra cảm giác nhục nhã cực lớn, khí tức trên người lập tức tăng lên tới đỉnh phong, lực lượng Võ Đế tứ Tinh đỉnh phong khiến không gian ẩn ẩn phát ra rung động lắc lư, lạnh giọng nói:

– Không coi ai ra gì, hôm nay ta liền thay trưởng bối nhà ngươi giáo huấn ngươi một chút vậy.

Trần Văn giơ tay lên, bắn ra chỉ mang, trên không trung lập tức ngưng tụ thành một thanh kiếm quang, ngang trời chém xuống

Tất cả mọi người đều nhíu mày, thầm nghĩ Trần Văn này đây là tự tìm nhục, điều này có thể trách ai. Nhưng tất cả mọi người là người bảy thế lực lớn, đều kiềm chế lẫn nhau, cũng rất vui mừng nhìn Đao Kiếm Tông tìm Lý Vân Tiêu gây phiền toái.

Một gã lão giả bên cạnh Trần Văn vẫn nửa khép lấy hai mắt, tựa hồ như đang ngủ gật vậy, thẳng đến thời khắc này mới có chút mở mắt ra, hai mắt đều là một mảnh đục ngầu, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua sau lại đóng lại, giống như hoàn toàn không có hứng thú vậy.

– Ta từ khi đi tới chỗ này cũng không nói với ngươi một câu, cũng không liếc lấy ngươi một lần, ngươi lại vô duyên vô cớ hạ sát thủ, Trần Đoạn Thiên là dạy các ngươi làm người vậy sao? Nên được giáo huấn hẳn là ngươi mới phải.

Trong mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, trong mơ hồ cũng dâng lên một cổ lửa giận, cái này quả thật là tai bay vạ gió, mình không làm gì cả cũng đắc tội ngươi, hắn quả thật bó tay rồi, cũng tiện tay ngưng ra một đạo kiếm hình, lâm không chém lên

“Phanh”

Hai đạo kiếm quang va chạm trên không, Trần Văn hơi chiếm thượng phong, kiếm khí không giảm chấn đến quanh thân Lý Vân Tiêu, thổi bay góc áo trên người hắn khiến nó bay phất phới.