Mễ trưởng lão vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm mặt nói:
– Tống Nguyệt Dương Thành chính là thành của Thương Minh, vậy mà hủy hoại chỉ trong chốc lát, thiên hạ kinh hãi. Càng khiến cho người khó có thể dễ dàng tha thứ là đến giờ vẫn chưa tìm được hung thú, còn có vấn đề hạc lạc của trưởng lão bổn phái, cũng khiến người rất lo lắng.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Ngày đó sau khi Phi Vũ huynh rời đi, ta cũng trực tiếp mở ra thông đạo chạy thoát, chuyện lúc sau không rõ nữa. Ta cũng rất muốn biết tình huống về sau. Chẳng lẽ dùng thực lực Thương Minh, còn chưa tra ra mánh khóe? Hay là căn bản không đi tra xét?
Sắc mặt Mễ trưởng lão biến hóa, ngưng giọng nói:
– Vân thiếu suy nghĩ nhiều, đầu sỏ gây nên việc này là Tứ Cực Môn đã người đi nhà trống, mấy tên Yêu tộc kia đã bị truy nã khắp thiên hạ, lại không có chút manh mối nào cả.
Lý Vân Tiêu khinh thường mỉa mai nói:
– Nếu thật muốn tra, nội tình mà không tra ra, sợ là hiện giờ Thương Minh đang bận phân cách lợi ích mà Tứ Cực Môn lưu lại a?
Mễ trưởng lão nói:
– Lợi ích tự nhiên phải phân, cái này không có gì phải giấu diếm cả, nhưng hung thủ cũng một mực đang truy tra, nếu Vân thiếu không thể cung cấp thêm manh mối, vậy thì không quấy rầy Vân thiếu nữa.
Lý Vân Tiêu trong lòng khẽ động, đột nhiên hỏi:
– Mễ trưởng lão, ngươi có từng nghe qua một người là Lục Giản Bác không?
– Lục Giản Bác?
Mễ trưởng lão nhíu mày, suy tư một hồi mới lắc đầu nói:
– Chưa từng nghe qua. Người này có đặc thù gì? Nếu Vân thiếu muốn tìm người thì có thể phó thác cho Vạn Bảo Lâu chúng ta, nhất định sẽ có tin tức.
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, nói:
– Hang ổ Thương Minh các ngươi bị người bứng lấy cũng không tìm thấy hung thủ, còn giúp ta tìm người kiểu gì? Cáo từ!
Hắn thấy Mễ trưởng lão này không giống như giả vờ, như vậy Lục Giản Bác hơn phân nửa không phải người Thương Minh, cũng không cần phải nhiều lời nữa, quay người liền hóa thành một đạo lôi điện mà đi.
Người Vạn Bảo Lâu còn lại hai mặt nhìn nhau, không biết nói cái gì cho phải.
– Hừ, Lý Vân Tiêu này cũng quá vô lý rồi. Chúng ta hảo tâm giúp hắn tìm người, còn mỉa mai chúng ta.
Nữ tử trẻ tuổi kia bỉu môi, vẻ mặt không cao hứng nói.
Lệ Phi Vũ cười khổ nói:
– Tuy rằng khó nghe một chút, nhưng hắn nói không sai. Chúng ta ngay cả những hung thủ kia cũng tìm không ra, sao còn không biết xấu hổ nói giúp hắn tìm người chứ.
Sắc mặt Mễ trưởng lão có chút âm trầm bất định, mở miệng nói:
– Lục Nam, vừa rồi nếu tiếp tục đánh tiếp, ngươi có phần thắng không?
Mọi người đều giật mình, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía phu nhân cung trang.
Phu nhân cung trang sau trận chiến ấy vẫn còn xanh mặt, chưa từng mở miệng nói một câu, giờ phút này bị Mễ trưởng lão hỏi, lập tức cắn răng nói:
– Không hề có phần thắng.
Nửa ngày, nàng lại bổ sung nói:
– Hơn phân nửa là bại.
Vài tên đệ tử trẻ tuổi đều kinh hãi, dùng tu vi của bọn hắn cũng chỉ thấy vừa rồi hai người đánh ngang tay, mà theo bọn hắn phỏng đoán, hơn phân nửa là phu nhân cung trang không dùng hết toàn lực, không thể tưởng được chân tướng lại điên đảo như vậy
Trên mặt Mễ trưởng lão hiện lên một tia hàn khí, nói:
– Nếu ta và ngươi liên thủ, có nắm chắc 100% bắt được hắn không?
Chúng đệ tử trong lòng càng kinh hãi, Mễ trưởng lão chính là cường giả Võ Đế ngũ tinh ah, nhất tinh nhất Thiên Địa, coi như là Võ Đế tứ tinh muốn từ trong tay hắn chạy thoát, nắm chắc cũng không lớn a? Rõ ràng còn hỏi chuyện liên thủ.
Lệ Phi Vũ cũng hoảng hốt nói:
– Mễ trưởng lão, Lý Vân Tiêu kia...
Mễ trưởng lão vươn tay cắt đứt lời hắn, ngưng trọng nhìn qua phu nhân cung trang.
Sắc mặt phu nhân cung trang cũng thay đổi mấy lần, cắn răng nói:
– Mễ trưởng lão, ta, ta thật sự không biết nhưng trong lòng lại có cảm giác, thực lực chân thật của Lý Vân Tiêu kia đủ để chống lại ngài, có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi.
Chúng nhân đều hoảng sợ, kể cả Lệ Phi Vũ, đều tràn đầy vẻ không tin.
Gương mặt mễ trưởng lão cũng run rẩy vài cái, hai tay thả lỏng phía sau, mới chậm rãi nói:
– Vừa rồi, may mắn ta chế trụ sát cơ trong lòng, nếu không thì phiền toái.
Trong lòng mọi người đều giật mình, sống lưng đều đổ ra mồ hôi lạnh.
Lý Vân Tiêu sau khi rời khỏi mọi người Vạn Bảo Lâu, tiếp tục lấy Huyết Nguyệt làm mục tiêu, chạy về hướng đông nam
Mấy ngày về sau, hắn dừng lại trên không một mảnh sơn mạch, tùy tiện tìm một đỉnh núi bằng phẳng đáp xuống, sau khi tế ra Giới Thần Bi liền trực tiếp bay vào trong
Thi thể con thỏ kia lơ lửng trên không trung, mà Huyền Lôi Kinh Vân Hống chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bên người con thỏ kia, vây quanh nó bay lên bay xuống, tựa hồ cảm thấy hết sức hứng thú.
Lý Vân Tiêu nhẹ kêu nói:
– Ân? Ta ngược lại quên mất thứ nàycũng là yêu thú lôi hệ, chỉ là thực lực quá yếu, lôi điện chi lực không có chút tác dụng với ta.
Huyền Lôi Kinh Vân Hống giờ phút này cũng có thực lực Võ Tôn bát giai Võ Tôn, nhưng còn chưa đủ Lý Vân Tiêu đá một cước, nó tựa hồ có thể nghe hiểu lời Lý Vân Tiêu, ủy khuất nằm sấp ở một bên, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm, “Ồ ồ” tựa hồ đang kháng nghị.
– Mau cút đi.
Lý Vân Tiêu lâm không đá tới một cước, Huyền Lôi Kinh Vân Hống hoảng sợ nhảy dựng lên, muốn tránh né, nhưng sao có thể nét được, trực tiếp bị Lý Vân Tiêu đá một cước bay ra xa mấy ngàn thước, lúc này mới rất xa đứng trên không trung, không dám tới gần.
Lý Vân Tiêu lúc này mới nhìn về phía con thỏ kia, thần thức quét qua lập tức định vị chỗ nội đan của nó, lâm không nhẹ điểm qua một chỉ.
“PHỐC” một tiếng, trước ngực con thỏ vỡ ra một lỗ máu, một đạo máu tươi tinh tế bắn ra, sau đó một đoàn hào quang màu xanh da trời chậm rãi tràn ra, bay vào trong tay Lý Vân Tiêu, ttản mát ra năng lượng bành trướng.
– Hạt châu này nếu trực tiếp nuốt vào thì cũng quá đáng tiếc, nhưng ta hiện giờ lại không đủ tài liệu và thực lực đi luyện chế nó.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào nội đan màu xanh da trời óng ánh kia một hồi, tiếc nuối thở dài, đang định một ngụm nuốt mất.
Đột nhiên một tiếng rống truyền đến, Huyền Lôi Kinh Vân Hống vọt mạnh tới, trong đôi mắt phát ra quang mang màu vàng, miệng há ra vô cùng lớn, đáp xuống, muốn cắn lấy nội đan con thỏ kia.
Lý Vân Tiêu giơ chân lên, trực tiếp dẫm lên mặt nó, quát:
– Dám giật đồ với ta, ngươi muốn chết sao?
– Hống hống hống
Huyền Lôi Kinh Vân Hống dốc sức liều mạng giãy dụa lấy, không chịu buông tha, khát vọng nội đan kia tới cực điểm.
Từng đạo hồ quang điện màu vàng từ trên người Huyền Lôi Kinh Vân Hống truyền ra, bắn lên chân Lý Vân Tiêu, phát ra một mảnh kim quang.
– Dù sao ngươi bảo bối nhiều, thứ này cho nó ăn đi.
Một đạo nhân ảnh hiển hiện trên bầu trời, đúng là Nhạc Cửu Lâm, hắn cũng tu luyện công pháp lôi hệ, hơn nữa ở chung với Huyền Lôi Kinh Vân Hống vô cùng tốt, không đành lòng thấy nó như thế.
Huyền Lôi Kinh Vân Hống cũng lộ ra vẻ mặt cầu khẩn, hai mắt vẫn không rời khỏi miếng yêu đan kia.