Lý Vân Tiêu nhìn thoáng qua trận pháp kia, trong lòng lập tức sáng tỏ, bắt đầu lưu ý đến tranh đấu giữa hai người. Dường như đã đánh đến khâu cuối, hai người đều cạn kiệt nguyên lực, trên người lộ ra vết máu loang lỗ.
Một nam tử bạch y bên trái quét kiếm ra, một đoàn kiếm khí xoắn suýt thành đoàn như tơ tằm, ngân bạch chói mắt:
– Đánh một trận sinh tử, hôm nay phải có người chết.
– Hừ phải chết cũng là ngươi, ta đã dừng ở Võ Tôn đỉnh phong lâu hơn ngươi hai mươi năm, lĩnh ngộ đối với quy tắc mạnh hơn xa ngươi.
Nam tử thanh y ở bên phải ra sức giơ trường kiếm lên, trên thân kiếm tuôn ra một đoàn nguyên lực, cả người hóa thành mũi tên, giống như bay đánh úp về phía nam tử bạch y.
Dùng thân hóa kiếm, kiếm khí như hồng
“Phanh”
Hai kiếm đụng vào nhau, bắn ra ra một đoàn nguyên khí chân lực, như vòng xoáy cấp tốc xoay tròn, thoáng cái cuốn lấy cả hai người vào trong.
“PHỐC”
“PHỐC”
Hai người từng người phun ra một búng máu, bị đánh bay ra.
Nhưng trên người nam tử thanh y nam tử có chiến giáp, nhưng nó cũng “Phanh” một tiếng nứt vỡ mất, sắc mặt nam tử thanh y trở nên cực kỳ khó coi, trong đôi mắt phun ra lửa giận.
– Haha, ha ha chiến giáp ngươi vẫn lấy làm tự hào đã không còn nữa, ta xem ngươi còn đấu với ta thế nào đây.
Nam tử bạch y lần nữa phun ra một ngụm nguyên khí, kiếm khí một phân thành hai, lộ ra Âm Dương luân chuyển, hóa thành một đạo Thái Cực chi quang, lâm không chém xuống
“Phanh”
Trong mắt nam tử thanh y hiện lên một tia yêu dị, một tay phi tốc bấm niệm pháp quyết, quanh thân nổi lên quang mang bạch sắc, một kiện chiến giáp màu trắng đột nhiên hóa thành thật thể mà ra, ngăn trước kiếm mang kia.
“Phanh”
Chiến giáp đã bị rung mạnh, trực tiếp lui về trong cơ thể nam tử thanh y, hắn không cách nào thừa nhận tất cả lực lượng, phun ra một búng máu tươi, nhưng trên mặt lại lộ ra dữ tợn
– Cái gì? Chiến giáp của ngươi...
Nam tử bạch y lập tức trừng lớn mắt, sắc mặt lập tức trắng bệch
– Ha ha ha ai nói cho ngươi biết lão tử chỉ có một kiện chiến giáp hả? Mười mấy năm qua, ngươi cho rằng thời gian của ta đều sống trên lưng chó sao? Đi chết đi!
Trên mặt nam tử thanh y lộ ra vẻ băng lãnh, một đạo kiếmy s bén nhọn đến cực điểm bắn đến, trực tiếp phá vỡ lồng ngực nam tử bạch y, trường kiếm xuyên qua giữa trái tim, ánh mắt nam tử bạch y lộ ra vẻ tuyệt vọng, dần mất đi sắc thái.
“Phanh”
Nam tử thanh y rót nguyên lực vào trong kiếm, không chút lưu tình trực tiếp chấn ra, khiến thân thể nam tử bạch y bị tạc nát bấy tại chỗ.
Sau đó hắn bắt lấy chuôi bảo kiếm đã trở nên vô chủ của đối phương, thu vào.
Mặc dù chỉ là huyền khí bát giai, nhưng đối với những võ giả này mà nói, cũng là một tài phú lớn lao, không phải ai cũng có thể so với Lý Vân Tiêu được.
– Hô, thắng, rốt cục phân ra thắng bại rồi, ta xem cũng mỏi cổ rồi.
– Trọn vẹn đánh đến năm canh giờ ah, thực lực hai người này kém rất ít.
– Ân, nếu không phải của ai nam tử thanh y nhiều hơn, sợ rằng chết là hắn rồi.
– Ha ha, dưới tình huống thực lực tương đương, liều không phải là của cải sao?
Rất nhanh, màn nước ở trung ương biến mất, trên trận pháp hội tụ ra một đạo quang mang, cánh cổng ánh sáng dần dần hiện ra, nam tử thanh y chiến thắng từ trong đó đi ra, trong mắt tràn đầy may mắn và vui sướng sống sót sau tai nạn.
Một gã lão giả đi tới, lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho hắn, nói:
– Ngươi thắng, viên thuốc này là của ngươi!
– Ha ha, thật tốt quá.
Nam tử thanh y giao phó đủ tiền, một bả túm lấy đan dược kia, liền gạt đám người ra, bỏ chạy ra ngoài, hiển nhiên là không muốn dừng lại quá lâu.
– Tốt rồi tốt rồi, đánh xong, tất cả giải tán đi.
Một gã lão đầu ngồi trong góc thì thầm nói:
– Nếu còn muốn đánh thì đến chỗ ta báo danh đi.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu quét qua qua, trên người lão nhân kia một cổ lực lượng nhàn nhạt bắn thần thức hắn ra, hiển nhiên là một cao thủ.
– Ta muốn chiến.
Mục Phong Tuấn lớn tiếng quát, lập tức khiến tất cả mọi người đang muốn tiến lên đều dừng bước.
Lão nhân kia ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên một tia tinh mang, híp mắt nói:
– Hắc hắc, tiểu tử thực lực không tầm thường ah, ngươi muốn chiến ai? Là ai không có mắt như vậy chọc vào ngươi.
Mục Phong Tuấn lạnh lùng khẽ hừ, thò tay chỉ tới Lý Vân Tiêu ở sau lưng, nói:
– Chính là hắn, ghi giấy sinh tử.
– Ân?
Lão đầu nhìn ra sau lưng Mục Phong Tuấn, muốn nhìn một chút người không có mắt kia là ai, vừa hay nhìn thấy Lý Vân Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, sau khi trầm tư một lúc đột nhiên “Ah” một tiếng, giật mình nói:
– Ngươi là Lý Vân Tiêu?
– Cái gì? Lý Vân Tiêu?
Người trong cả sảnh đường đều kinh hãi hoảng sợ nhìn qua, nguyên một đám lộ ra khiếp sợ và thần sắc hưng phấn, thiếu niên kia muốn khiêu chiến dĩ nhiên là nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân danh dương thiên hạ sao?
Đồng thời, trong lòng mọi người đều có một dấu chấm hỏi lớn: tiểu tử này khiêu chiến Lý Vân Tiêu, đây không phải muốn chết sao?
Mục Phong Tuấn lại không cho là vậy, dương dương đắc ý nói:
– Không sai, ta muốn chiến chính là tên lửa đảo lừa đời lấy tiếng, hữu danh vô thực này, cái gì mà nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân chứ, hôm nay ta liền muốn ở trước mặt mọi người vạch mặt hắn.
Tất cả mọi người mặt hiện hắc tuyến, đặc biệt là trong đó có không ít người còn tận mắt thấy qua Lý Vân Tiêu chiến đấu, đều không nhịn được cười ha hả.
– Ha ha, mao đầu tiểu tử ở đâu xuất hiện, còn ký giấy sinh tử, người không biết không sợ ah!
– Aizz, đầu năm nay, hơi có chút thực lực liền tự cho là đệ nhất thiên hạ, nhân tâm bất cổ ah.
– Đợi lát nữa hi vọng đừng bị dọa cho té đái mới tốt, ha ha
– Xem một chút đi, đã dám khiêu chiến Lý Vân Tiêu, như vậy chung quy cũng sẽ có chút thực lực, nói không chừng có thể chèo chống được một chiêu nửa thức cũng nên.
– Đậu bức mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.
Các loại thanh âm trào phúng và giễu cợt nổi lên bốn phía, khiến sắc mặt Mục Phong Tuấn đại biến, giận dữ hét:
– Tất cả im miệng cho ta, người gọi là đệ nhất nhân trong mắt các ngươi, đợi lát nữa ta liền mang theo đầu lâu của hắn, cho các ngươi cười cho đủ.
Lão đầu phụ trách đăng kí cũng cười đến không khép miệng, vội hỏi:
– Đúng vậy đúng vậy, đừng nghe bọn họ nói bậy, tranh thủ thời gian giao nguyên thạch ký giấy sinh tử đấu võ đi, ta vẫn rất rất coi trọng ngươi đấy, giáo huấn tên gọi là đệ nhất nhân này đi.
Mục Phong Tuấn nghe vào tai cảm thấy không biết tư vị gì, trên mặt phủ một tầng băng sương, lạnh lùng nói:
– Đợi lát nữa ta sẽ khiến tất cả các ngươi câm miệng
Hắn giao đủ nguyên thạch, lập tức kí lấy tên mình lên giấy sinh tử
Lý Vân Tiêu nhìn khế ước kia, cũng kí tên vào.
Lão đầu nhìn một chút, liền thu hồi khế ước, chỉ vào Truyền Tống Trận trong sân, cười tủm tỉm nói:
– Vào đi thôi, nó sẽ tự động truyền tống các ngươi đến không gian chiến đấu.