Nàng mặt như hoa đào, trên mặt tràn đầy vẻ vũ mị nói không hết, chỉ có điều phối hợp với tư thái kia của nàng thật sự khiến người cảm thấy rất buồn nôn.
– Đại ca không dám nhận, ngươi vẫn nên gọi ta là Lý Vân Tiêu đi.
Lý Vân Tiêu tránh không kịp, hắn cũng không muốn có một người muội muội như vậy.
Khương Nhược Mai hơi giận dữ nói:
– Vân Tiêu đại ca không phải là ghét ta đây chứ? Nếu không phải thì ta xem ngươi là đại ca ta rồi, đại ca đại ca đại ca đại ca...
Nàng liên tiếp kêu hơn mười câu, trên tràn Lý Vân Tiêu chảy đầy mồ hôi.
Trữ Khả Nguyệt thấy rất thú vị, sắc mặt vốn không thích cũng lộ ra dáng cười, nói:
– Nhược Mai kỳ thật cũng thật đáng yêu đấy, Vân Tiêu ngươi đồng ý đi.
Lý Vân Tiêu lau mồ hôi, ngượng ngùng nói:
– Việc này ta còn chưa chuẩn bị tâm lý, để nói sau đi, việc cấp bách chính là chữa thương cho Nhược Mai.
Hắn nghiêm mặt nói:
– Tuy rằng ta có thủ đoạn, nhưng thực lực xa xa không đủ, phải cần Khả Nguyệt đại nhân giúp ta giúp một tay.
Trữ Khả Nguyệt lòng dạ biết rõ, lạnh nhạt cười nói:
– Như ngươi mong muốn.
Hai tay nàng kết xuất trước người một cái ấn ký, hiện ra một cái phù văn bay ra khỏi lòng bàn tay, càng lúc càng lớn, trực tiếp nhảy vào trên không lầu các, hóa thành một đạo hào quang nhu hòa khuếch tán ra.
Cả lầu các liền triệt để cắt đứt quan hệ với ngoại giới, bất luận thần trí gì cũng không thể nhìn được vào trong đó.
Trong phủ thành chủ, Khương Sở Nhiên đang dừng ở một mảnh kính quang, bỗng nhiên lộ vẻ cười khổ, tất cả hình ảnh trong kính quang đều đã biến mất.
– Hừ, Trữ Khả Nguyệt này ta thấy có vấn đề lớn.
Sắc mặt Nguyễn Hồng Ngọc phát lạnh, lạnh lùng nói:
– Cái gì mà mượn lực nàng trị liệu, ta xem là mượn nhờ lực nàng lừa dối mới đúng, chẳng lẽ Lý Vân Tiêu kia thật sự có quan hệ với Nguyệt Đồng, hoặc là có quan hệ với Cổ Phi Dương sao? Năm đó quan hệ giữa Cổ Phi Dương và ma nữ này vô cùng tốt, trợ giúp Lý Vân Tiêu như vậy cũng hiểu được.
Khương Sở Nhiên nói:
– Chuyện này không có chứng cớ, quyết không thể nói lung tung, huống hồ hiện giờ Lý Vân Tiêu đang giúp chúng ta, ít nhất có lợi với chúng ta, về phần những thứ khác, về sau có thể chậm rãi điều tra.
Nguyễn Hồng Ngọc lạnh lùng nói:
– Nếu không phải vì Nhược Mai thì giờ ta đã triệt để làm rõ ràng với Lý Vân Tiêu kia rồi, ngàn vạn đừng để ta biết hắn và Cổ Phi Dương có quan hệ, nếu không chuyện sẽ lớn lắm!
Khương Sở Nhiên nhíu mày, trong lòng thở dài một tiếng.
Mấy canh giờ sau, Lý Vân Tiêu liền cùng Liêu Dương Băng xuất hiện ở trong phường thị thành bắc.
Khương Nhược Mai sau khi bị Trữ Khả Nguyệt làm cho bất tỉnh, hắn thi triển Nguyệt Đồng tiếp xúc với toàn bộ chú ấn trên người nàng, lúc này mới cáo từ rời đi.
Nhất thời bán hội cũng không có chỗ để đi, các loại quán rượu đã sớm đầy người, rơi vào đường cùng liền nghĩ tới phường thị kia, vì vậy thương nghị với Liêu Dương Băng, hai người liền dắt tay nhau mà đi.
Tuy là phường thị, nhưng quy mô thành bắc vẫn rất lớn, chia thành các khu vực lớn đẳng cấp rõ ràng, nguyên một đám cửa hàng lớn nhỏ không đều bày đầy bốn phía, người tính bằng đơn vị hàng nghìn ra ra vào vào, phi thường náo nhiệt.
Trong phường thị mặc dù không được thành Hồng Nguyệt thủ hộ, nhưng trong hư không phía trên, Lý Vân Tiêu liền cảm nhận được hơn mười đạo khí tức cường đại.
– Thậm chí có cả Địa Hoàng Kim Đan?
Liêu Dương Băng đột nhiên cả kinh, đi vào trong cửa hàng ben cạnh, phía trước nó bày ra một đạo hư ảnh màn nước, trên đó dùng văn tự bắt mắt ghi lấy thương phẩm chủ yếu bên trong.
Địa Hoàng Kim Đan chính là vật cửu giai, có thể cố bản bồi nguyên cho cường giả Võ Đế, vạn kim khó cầu.
Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy kinh ngạc, Địa Hoàng Kim Đan này nếu xuất hiện tại đấu giá hội cỡ lớn cũng xem như là bảo vật áp trục rồi, khó trách Trữ Khả Nguyệt lại đề nghị hắn đến dạo chơi, xem ra quy cách phường thị này tuyệt đối không tầm thường a?
Hai người đi thẳng vào, Liêu Dương Băng mở miệng hỏi:
– Lão bản, chỗ các ngươi có bán Địa Hoàng Kim Đan sao?
Chưởng quỹ kia đang cầm một cuốn đan thư cẩn thận đọc qua, quay đầu lại liếc nhìn bọn hắn, ánh mắt lập tức rơi vào trên người Liêu Dương Băng, nói:
– Võ Đế tứ tinh đỉnh phong? Không tệ, không tệ
Liêu Dương Băng lại càng hoảng sợ, đối phương vậy mà liếc mắt đã nhận ra tu vị mình, mà mình lại không cách nào nhìn thấu đối phương, chỉ có thể nói rõ thực lực của đối phương hơn xa mình, chẳng lẽ là Võ Đế cao giai?
Lòng hắn có ưu tư, vội hỏi:
– Ta hỏi có bán Địa Hoàng Kim Đan không, ngươi xem tu vị ta làm gì?
Chưởng quỹ kia thu hồi đan thư cười nói:
– Bởi vì Địa Hoàng Kim Đan này của ta chỉ bán điều kiện, không bán nguyên thạch.
Liêu Dương Băng hiếu kỳ nói:
– Điều kiện gì?
Chưởng quầy nhìn Lý Vân Tiêu, cho rằng là hạ nhân hoặc là đồ đệ của Liêu Dương Băng gì đó, cũng không thèm để ý, nhân tiện nói:
– Đổi lấy điều kiện ngươi ra tay một lần.
Hắn giải thích nói:
– Lần này Địa Lão Thiên Hoang mở ra, ta muốn bắt một đầu yêu thú cửu giai, dùng ta lực lượng của ta tuy rằng cũng không xê xích gì nhiều, nhưng vì đảm bảo đạt được mục đích nên mời nhiều người vẫn tốt hơn.
– Yêu thú cửu giai...
Sắc mặt Liêu Dương Băng lập tức thay đổi, liên tục lắc đầu nói:
– Địa Hoàng Kim Đan này tuy rằng trân quý, nhưng còn không đáng để ta lấy mạng đi đổi.
Chưởng quỹ kia cười nói:
– Ai nói cần ngươi lấy mạng đổi? Ta đã mời vài tên cường giả, bọn hắn đều nguyện ý thử một lần.
Liêu Dương Băng trầm tư, hắn kẹt ở Võ Đế tứ tinh đỉnh phong cực lâu rồi, nếu có Địa Hoàng Kim Đan phụ trợ thì rất có khả năng đột phá được cổ chai. Mà mục đích mình đi Địa Lão Thiên Hoang lần này cũng là vì tìm kiếm cơ duyên đột phá.
Hắn do dự một hồi, nhân tiện nói:
– Nhưng ta có một điều kiện tiên quyết, đó chính nếu gặp phải lực lượng khó có thể chống cự, ta sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không mạo hiểm.
– Ha ha, đó là đương nhiên.
Chưởng quầy cười ha hả, nói:
– Ta cần bằng hữu xuất thủ tương trợ, mà không phải muốn tánh mạng bằng hữu, có ngươi gia nhập thì có thể nắm chắc thêm không ít rồi.
Trong tay hắn lóe lên ánh sáng màu xanh, một cái hộp do xương cốt màu trắng tạo hình xuất hiện trong tay, đưa qua.
Liêu Dương Băng sửng sốt một chút, nói:
– Giờ đưa luôn sao?
Theo hắn nghĩ, hẳn là sau khi chuyện thành công mới có thù lao mới đúng. Hắn nhận lấy hộp bạch cốt kia, mở ra xem xét, một quả Kim Đan chói mắt lập loè trong đó, hắn trong lúc đại hỉ liền vội vàng thu vào.
Chưởng quỹ kia nhìn hắn, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, lại lấy ra một thứ hình vuông nói:
– Còn đây là trận bàn đặc thù, sau khi tiến vào Địa Lão Thiên Hoang điểm rơi đều là tùy cơ, ngược lại có thể dựa vào thứ này để liên hệ nhau.
Liêu Dương Băng cầm trận bàn kia, có chút không biết làm sao, chỉ nói chuyện một lúc, đối phương lại thật sự đưa ra Kim Đan rồi