Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1352: Ẩn giấu (2)

Nàng đã làm tốt chuẩn bị bất cứ lúc nào xuất thủ, chỉ cần Lý Vân Tiêu không địch lại liền lập tức xuất thủ cứu người, tiện thể giết Nhuận Tường. Nàng sẽ không cho phép Lý Vân Tiêu bị giết, cũng sẽ không cho phép Khương Như Băng gả cho người này.

Sau khi quyết định, trong mắt lập loè sát ý, hàn quang liên tục, nàng mới mặc kệ cái gì Hồng Nguyệt thành đại sự, cái gì Nhân tộc tôn nghiêm. Phàm là người nàng muốn bảo vệ, liều mạng cũng sẽ bảo vệ.

– Lý Vân Tiêu, ngươi cũng chỉ có trình độ như thế này sao?

Nhuận Tường lạnh lùng một tiếng, chỉ tay lâm không điểm xuống, long khí phá không mà đến, trực tiếp cắt mở không gian, dường như bầu trời hiện ra một vết thương, muốn phá xuyên tất cả.

Lý Vân Tiêu tiện tay vung lên, Thiên Thu bá đao vẫn cắm ở trên vũ đài bỗng nhiên phát sinh một ánh hào quang, hướng chỉ lực đánh tới.

Ầm.

Ánh đao chém phá chỉ kính, lâm không vọt tới.

Nhuận Tường hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay khép lại, hóa chưởng thành đao chém xuống, một đạo chưởng phong chấn động, trực tiếp đánh mất đao khí, sau đó chưởng lực đánh xuống, Lý Vân Tiêu vươn mình trở ra.

Chưởng lực chấn động ở trên vũ đài, khói bụi cuồn cuộn tan ra.

Hai người ở sau một đòn này đều ngừng lại, chú ý mà nhìn.

Người bốn phía đều biết mấy chiêu lúc trước bất quá đều là thăm dò mà thôi, nhưng bọn họ không rõ chính là, đối phó một tên chỉ là Vũ Tôn, Hải tộc vương giả ngông cuồng tự đại kia cần thăm dò sao?

– Nóng người đến đây là kết thúc.

Nhuận Tường lạnh giọng nói, hai tay ở trên không trung bay múa, hóa thành một Long thân xoay quanh ở hai cánh tay, đầu rồng đột nhiên hướng xuống dưới, quát lên:

– Long Chiến Vu Dã.

Long thân kia đột nhiên đánh xuống, ở dưới pháp quyết của Nhuận Tường dẫn dắt, đột nhiên nổ tung thành mấy chục Kim Long bé nhỏ, ở trên vũ đài bừa bãi tàn phá, hướng về trên người Lý Vân Tiêu phóng đi.

Lý Vân Tiêu vòng quanh Thiên Thu Bá Đao một vòng, đao này hắn không dám sử dụng quá đáng, then chốt là không cách nào khống chế thích làm gì thì làm, không chừng một thoáng liền đánh sạch nguyên lực trong ngươi, cho ngươi khóc không ra nước mắt.

Hắn một tay kiếm quyết, năm chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm đột nhiên hiện lên, kết thành kiếm trận, kiếm khí chi hải khủng bố đột nhiên tản ra, nhằm về phía hơn mười Long khí biến thành Kim Long kia, trong nháy mắt nổ tung

Sức mạnh khổng lồ bao phủ vũ đài, lấy Lý Vân Tiêu làm trung tâm, một vòng xoáy do kiếm khí cùng long khí hỗn hợp giao tạp, tàn phá bừa bãi, đem phòng ngự vũ đài chống đến to lớn nhất, hầu như muốn phá diệt, vũ giả bốn phía cả kinh, đồng thời ngơ ngác bỏ chạy về phía sau.

Đông đảo cao thủ ở chỗ ngồi, trong lòng cũng rùng mình, bọn họ đều có thể cảm nhận được năm chuôi trường kiếm kia khí tức rung động, tuyệt đối là huyền khí cấp chín a.

Một tên Vũ Tôn khống chế năm huyền khí cấp chín? Mở cái vui đùa gì?

Hơn nữa hai hàng lông mày của Khương Sở Nhiên cũng đứng dậy, kiếm trận oai kia hơn xa mặt ngoài nhìn thấy đơn giản như vậy, chỉ bất quá thực lực của Lý Vân Tiêu có hạn, không cách nào phát huy được mà thôi.

Hắn rốt cục không nhịn được hỏi:

– Khả Nguyệt, người này đến cùng lai lịch ra sao?

Khả Nguyệt cũng thất kinh, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói:

– Tân hữu mà thôi, ta giao thiệp xưa nay không hỏi lai lịch.

Khương Sở Nhiên ngẩn ngơ, lắc đầu cười khổ không thôi, biết hỏi không ra.

Hai tay Khương Như Băng tất cả đều là mồ hôi lạnh, vội la lên:

– Sư phụ, Vân Tiêu đại ca có thể thắng sao?

Khả Nguyệt trầm tư một chút, làm sao cũng nhìn không ra phần thắng bao nhiêu, giờ khắc này năm chuôi huyền khí cấp chín kết trận, nhìn như uy lực vô cùng, nhưng này đối với nguyên lực bản thân hao tổn khó có thể đánh giá, căn bản không thể kéo dài.

Hiện tại vấn đề lớn nhất là Lý Vân Tiêu không bỏ ra nổi một thức vũ kỹ có thể chân chính thương tới đối phương, nếu không có, này còn nói gì tới thủ thắng? Nàng cũng lắc đầu nói:

– Mỗi người có cơ hội thắng, không cách nào dự phán.

Câu nói này kỳ thực đã là an ủi to lớn nhất cho Khương Như Băng.

Ngay cả La Thanh Vân đối với Lý Vân Tiêu luôn luôn hiểu khá rõ, trong lòng cũng không đáy, chỉ nghiêm nghị nhìn.

– Nhuận Tường, đây chính là ngươi nói nóng người kết thúc sao? Ta thế nào cảm giác ngươi còn đang đùa nhỉ?

Lý Vân Tiêu một mặt châm chọc, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn tới.

– Hừ, ngươi muốn chết sớm, ta sẽ tác thành ngươi.

Nhuận Tường lâm không một trảo, một vệt kim quang ở trong tay lập loè ra, hóa thành một thanh chiến kích, sức mạnh toàn thân lần thứ hai kéo lên, trên chiến kích truyền đến vẻ khát máu.

– Ba ngàn nghiệp chướng, La Hầu nhất kích.

Một đạo hàn mang ở trong tay hắn xẹt qua, cả người cùng chiến kích kia hợp nhất, lâm không chém xuống.

– Kiếm trận loạn sắc.

Kiếm quyết của Lý Vân Tiêu điểm xuống, năm chuôi trường kiếm hóa ra kiếm thế không giống, tầng tầng chồng chất lên nhau, sinh ra một đạo hào quang năm màu, đón lấy chiến kích kia.

Oanh.

Hai loại sức mạnh xông tới, kiếm trận vẫn ở hạ phong, đột nhiên bị phá tan, năm chuôi trường kiếm đánh bay ra ngoài, Nhuận Tường một tay nắm kích, chém về phía đầu lâu của Lý Vân Tiêu.

Trong tay Lý Vân Tiêu đánh ra một đạo quyết ấn, vỗ vào trên chiến kích, cự lực chấn động, bỗng nhiên cảm nhận được trên người chiến kích có kình khí bá đạo bắn lên, đem một chưởng của hắn văng ra.

– Cái gì?

Hắn ngơ ngác cả kinh, chiến kích đâm thẳng mà đến, Lý Vân Tiêu bỗng nhiên xoay người, trong tay hàn quang lóe lên, Hàn Kiếm Băng Sương đột nhiên xuất thủ, Hạo Nhiên quyết đệ nhất kiếm lâm không đâm ra.

– Cái gì? Lại là một thanh huyền khí cấp chín?

Tất cả mọi người đều giật mình trong lòng, thầm nghĩ người này không phải Vạn Bảo lâu chính là Hóa Thần Hải, coi như là bảy đại siêu cấp thế lực cũng không có xa hoa như vậy a.

Nhuận Tường thu kích lại, chiêu Ba Ngàn nghiệp chướng lần thứ hai dấy lên hàn mang, trực bổ xuống.

Ầm.

Kiếm thế bị phá, hai binh chạm vào nhau, cự lực chấn động, còn có hàn khí chiến kích đầy trời, trực tiếp đánh bay Lý Vân Tiêu ra ngoài, một cái tâm huyết xông lên cổ họng.

Trận chiến này quá mức rút tay rút chân, quá mức uất ức, hắn muốn ẩn giấu đồ vật quá nhiều, kết quả khắp nơi bị quản chế, một thoáng liền rơi vào hạ phong.

Nhuận Tường nhất chiêu đắc thủ, nhất thời đại hỉ, chiến kích lại bốc lên một mảnh ánh sáng, ngang trời chém tới, khí thế gào thét làm vũ đài phát sinh tiếng rung. Vũ đài này vốn cũng là huyền khí, ở dưới một kích chém xuống cũng sản sinh đẳng cấp khắc chế.

Trong lòng tất cả mọi người rùng mình, cỗ lực lượng kia làm vũ giả cách xa ở dưới lôi đài cũng cảm thấy thấy lạnh cả người, sợ đến rét run, đồng thời hướng về bên cạnh chen ra.

Trong hai mắt Lý Vân Tiêu dập dờn ra gợn sóng, một kích kia hắn có mấy loại phương pháp có thể đỡ lấy, nhưng lại không biết dùng loại nào được, trái lại dại ra, tâm tình bắt đầu có chút rối loạn.

– Hừm, thú vị a.

Đột nhiên Khương Sở Nhiên khẽ ồ lên một tiếng, khuôn mặt lộ ra ý cười quái lạ nói:

– Tiểu tử này thật không biết điều, dĩ nhiên ẩn giấu sâu như thế.