Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1328: Giao thủ (2)

Trong mắt của hắn hiện lên một tia trang nhã, cong ngón búng ra, một đạo kình phong từ trong ngón tay hắn bắn ra, đâm thẳng vào sau ót Đường Kiếp.

– Ai?

Kình phong khẽ động, Đường Kiếp lập tức liền cảm ứng được, quát một tiếng, lật tay bắt lấy, trực tiếp chôn vùi đạo chỉ mang kia trong lòng bàn tay, lập tức thấy được một khuôn mặt tươi cười phong khinh vân đạm, gật đầu ý bảo với hắn.

– Lý – Vân – Tiêu

Đường Kiếp hít một miệng hơi lạnh, cả giận nói từng chữ, trong mắt tràn đầy lửa giận và chiến ý.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:

– Ở Tống Nguyệt Dương Thành ngươi hãm hại ta, ta cũng không có nổi giận với ngươi, sao ta vừa gặp được ngươi, vừa thấy ta đã giống như ta giết cha ruột ngươi vậy chứ?

Đường Kiếp duỗi ra một ngón tay, nhe răng cười nói:

– Vừa vặn ta thần thông đại thành, vốn định tìm đám tôm tép này đánh một trận, nhưng nếu ngươi đã đến vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.

Hắn trực tiếp đẩy đám người chung quanh ra, tiến từng bước tới chỗ Lý Vân Tiêu.

Người bốn phía đều nhao nhao trợn mắt mắng to, gây ra bạo động không nhỏ, nhưng nơi này người ta tấp nập, chút náo loạn này cũng không hề có ý nghĩa gì cả.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Đã muốn động thủ, vậy thì đi theo ta.

Hắn quay người lại đi ra ngoài, Đường Kiếp cười lạnh nói:

– Nghe nói ngươi bắt tên biến thái cuồng Lí Dật kia vào địa lao rồi sao? Rất không tồi, ta đã sớm không vừa mắt tên biến thái kia rồi, với tư cách cảm ơn ngươi, hôm nay liền tha cho ngươi một mạng, thu ngươi làm nô bộc vậy.

Hắn phi tốc đuổi kịp bộ pháp Lý Vân Tiêu, hai người đều cất bước thong thả, nhưng lại đều là Súc Địa Thành Thốn, mấy hơi đã đi đến một nơi không ngừng trong thành.

Lý Vân Tiêu lúc này mới ngừng lại, quay người nhìn qua hắn ngâm ngâm cười, nói:

– Trong khoảng thời gian này khắp thiên hạ đều đang tìm các ngươi a? Ngươi lại vẫn dám công nhiên lộ diện, rất lớn mật đấ. Sau ngày ấy rời đi, người còn lại đều bị các ngươi giết hết rồi sao?

Sau ngày ở Tống Nguyệt Dương Thành, Lý Vân Tiêu cũng tìm cơ hội nghe ngóng tình huống lúc sau, đều không có tin tức bọn người Thôi Bác, trong lòng của hắn đã nhận định bọn người Thôi Bác hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Đường Kiếp hai tay phụ ở trước ngực, một bộ tràn đầy tự tin, ngang nhiên khẽ nói:

– Hừ, một đám người cũ bảo thủ, cho dù không giết bọn hắn, cũng chỉ là cặn bã của thời đại, sống có ý nghĩa gì đâu chứ?

Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:

– Thương tẩy não các ngươi thế nào thế? Vậy mà khiến ngươi tự đại cuồng vọng đến mức này rồi? Nhìn Lí Dật cũng không khác gì ngươi, quả nhiên là cá mè một lứa a!

Đường Kiếp phẫn nộ quát:

– Đừng mang ta ra đánh đồng với tên biến thái cuồng kia, đó chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép, đáng đời hắn xuống địa lao, loại người này chết thì cũng thôi đi, căn bản không có bất cứ giá trị nào để cứu cả.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Quả nhiên là đến cướp ngục, các ngươi thật sự có gan a, địa lao thành Hồng Nguyệt cũng dám đi. Hẳn là Thương tự mình xuất thủ a, nhưng không biết hắn đã khôi phục đến trình độ nào rồi?

Những Đại Yêu này vốn đều là tồn tại đỉnh phong võ đạo đỉnh phong, quy tức vài vạn năm khiến lực lượng xói mòn không còn, hiện giờ dựa vào quái vật khổng lồ Tứ Cực Môn, có tài nguyên vô cùng vô tận cung cấp, vẫn một mực khiến Lý Vân Tiêu sinh lòng kiêng kị.

Nếu mấy tên Đại Yêu đều khôi phục đến đỉnh phong vậy thì thực lực chỉnh thể không thể lường được. Thương vào vài vạn năm trước đã luyện hóa được Hồn Thiên Nghi, nếu lần này trở về đỉnh phong, chính là tồn tại có hy vọng bước vào Thập Phương Thần Cảnh nhất.

Đường Kiếp cười nhạo nói:

– Thương đại nhân?

Hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả, nói:

– Ha ha, chẳng lẽ ngươi còn muốn đối nghịch với Thương đại nhân sao? Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết sự đáng sợ và vĩ đại của Thương đại nhân đâu, đối thủ của ngươi là ta

Trên thân thể của hắn phát ra một tiếng “Oanh” trầm đục, hình thể thoáng cái lớn hơn một vòng, yêu lực bành trướng mà ra, một thanh bảo đao xuất hiện nơi tay, hắn giơ đao lên cao chém xuống một cái.

Không gian bị đao mang hóa ra một khe hở thập tử, phi tốc khuếch trương ra, bao lấy Lý Vân Tiêu vào trong.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:

– Võ Đế nhị tinh? Quả nhiên có vốn liếng để cuồng vọng, bất quá điểm mà ta thưởng thức ngươi nhất cũng là loại vô tri đơn thuần này, cũng chính vì thế mới khiến ngươi làm việc không sợ hãi, tuy rằng hơi chút lăng đầu thanh, nhưng đối với tu luyện võ đạo lại rất có lợi.

Trên người hắn nổi lên ánh sáng màu xanh, hóa thành một đạo điện mang lâm không chớp động vài lần trên không trung, như vẽ tranh vẽ ra mấy đạo đường gãy, đơn giản mà tránh đi một kích, lần nữa rơi trên mặt đất, hiện ra thân thể.

Đường Kiếp khinh thường nói:

– Thân hóa lôi đình, chiêu số cũ rích này cũng dám lấy ra, dưới Đế Khí, bất luận kỳ dâm kỹ xảo gì cũng đề sẽ bị nghiền nát

Trong thân thể của hắn truyền đến từng đạo thanh âm xương cốt bạo liệt, toàn bộ hình thể phát sinh biến hóa cực lớn, lúc này một đạo hào quang ôn nhu từ trong thân thể Đường Kiếp hiển hóa ra, vậy mà chiếu rọi ra khung xương trong cơ thể hắn, ôn nhuận như ngọc, lưu quang chớp động.

Bộ xương này tuy rằng cực kỳ giống nhân loại, nhưng lại có các loại bất đồng rất nhỏ, lộ ra lực lượng cường đại.

Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:

– Ngươi hoán cốt rồi sao? Khó trách tu vị tinh tiến nhanh như vậy, chỉ là một mặt cầu lực lượng, ngay cả thân thể nhân loại cũng không cần, như vậy có đáng không?

Đường Kiếp cười to nói:

– Ha ha, thân thể nhân loại? Nếu là bước vào Thập Phương Thần Cảnh, thân thể thiên biến vạn hóa tùy tâm, là người hay là yêu, có gì khác nhau? Chư pháp vô tương, võ đạo vĩnh hằng, Lý Vân Tiêu, bằng vào điểm ấy, ngươi cũng không bằng ta a.

Lý Vân Tiêu thở dài:

– Dũng khí và quyết tâm của ngươi quả thật khiến ta tán thưởng, nhưng tự biến mình thành Tứ Bất Tượng, như vậy cũng có thể bước vào Thần Cảnh thì cảnh giới truyền thuyết trong nhiều năm qua chẳng phải đều trở thành trò cười rồi sao?

– Có buồn cười hay không, nắm đấm sẽ kết luận, ta sống, ngươi chết, đó là sự thật!

Sắc mặt Đường Kiếp trầm xuống, thân ảnh lóe lên liền biến mất trước mắt, sau một khắc xuất hiện trên người Lý Vân Tiêu, chém xuống một đao.

– Thật nhanh.

Lý Vân Tiêu cả kinh, mặc dù động tác đối phương thần thức hắn có thể bắt được, nhưng thân thể lại phản ứng có vẻ hơi chậm, lóe lên, đao mang đã dán lấy thân thể mà xuống.

Khí lãng cường đại chấn khai, đánh lên người hắn, trực tiếp đánh cả người hắn bay ra xa hơn trăm mét.

– Ha ha, đây chính là uy lực của Địa Long Chú Cốt a!

Trên người Đường Kiếp yêu khí trùng thiên, vừa sải bước ra đã vọt tới trước người Lý Vân Tiêu, lần nữa chém xuống một đao.

Trong tay Lý Vân Tiêu chớp động hàn quang, lãnh kiếm băng sương hiển hiện, ngăn cản ở trước mặt.

“Phanh”

Hai thanh huyền khí cửu giai giao phong, hàn khí trên Lãnh Kiếm Băng Sương bị đao mang đối phương đánh tan, Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy cự lực đè xuống, cả đầu cánh tay đều tê rần, lần nữa bị đánh bay ra ngoài.