Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1319: Diệt viên (1)

Nguyễn Nguyên Tư hổ thẹn nói:

– Đều tại chúng ta thực lực thấp kém, mọi chuyện đều cần thành chủ quan tâm.

Khương Sở Nhiên lắc đầu, nói:

– Chuyện võ đạo tuy rằng chăm chỉ trọng yếu, nhưng cơ duyên và thiên phú càng thêm quan trọng. Đã đến trình độ như các ngươi, tác dụng của chăm chỉ đã càng ngày càng ít rồi, nhưng chỉ cần một mực cố gắng, chung quy cũng sẽ có cơ hội, đây cũng là ông trời đền bù cho người cần cù.

Hắn có chút hâm mộ nhìn thoáng qua Lý Vân Tiêu, thở dài:

– Loại nhân vật như hắn, ở tuổi như vậy đã có tu vi như thế, thành tựu tương lai…, ngẫm lại cũng cảm thấy khủng bố ah!

Trữ Khả Nguyệt rèn sắt khi còn nóng nói:

– Vậy thành chủ có thể cân nhắc để hắn làm con rể mà.

Khương Sở Nhiên cười nói:

– Nhân duyên mặc dù đa số do cha mẹ an bài, nhưng thành phần Thiên Ý rất lớn, Khả Nguyệt muội tử, ngươi cảm thấy thế nào?

Trữ Khả Nguyệt khẽ giật mình, lập tức im lặng không nói.

Khương Sở Nhiên cười nói:

– Lại câu dẫn ra chuyện thương tâm của ngươi rồi. Mọi thứ đều có định số, khó có thể cưỡng cầu. Giờ phút này quan trọng nhất là vấn đề phòng ngự thời gian tới của thành Hồng Nguyệt, tai hoạ ngầm lớn nhất chính là Lăng Bạch Y.

Hắn ngưng trọng nói:

– Người này mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, năm đó nghe nói hắn bị Hoàng Phủ Bật đuổi giết, một mực khó hiểu, hôm nay mới biết chuyện Đông Môn Viễn, chắc hẳn là vì thế. Nếu ta không đoán sa thì năm đó bàn tay phía sau chuyện Phệ Hồn Tông đại biến rất có khả năng chính là Lăng Bạch Y, Đông Môn Viễn giết nhiều đồng môn như vậy, thậm chí đả thương Hoàng Phủ Bật, từ thực lực hôm nay của hắn mà xem, không có Lăng Bạch Y tương trợ thì tuyệt đối không thể nào làm được.

Nguyễn Nguyên Tư nói:

– Nếu nói thế, lần này Địa Lão Thiên Hoang mở ra, rất có khả năng Hoàng Phủ Bật sẽ đích thân đến thành Hồng Nguyệt cũng không chừng.

Khương Sở Nhiên nói:

– Ân, Nguyên Tư nói thế mới nhắc ta. Ta liền truyền một phong thư cho Hoàng Phủ Bật, mời hắn đến thành Hồng Nguyệt một chuyện, một là xử lý chuyện Đông Môn Viễn, hai là cũng nhiều hơn trợ giúp, có thể ứng đối biến cố đột xuất.

Nguyễn Nguyên Tư cười to nói:

– Nếu có hai vị tông chủ tọa trấn thành Hồng Nguyệt, hơn nữa Khả Nguyệt muội tử cũng có thực lực sánh với tông chủ, vậy thì thành Hồng Nguyệt chính là thành trì làm bằng sắt rồi, coi như là Ngạo Trường Không có đến cũng đành không công.

Khương Sở Nhiên nhìn thoáng qua Lý Vân Tiêu bên trong vương tọa, nói:

– Hàng Phong, trong khoảng thời gian này ngươi phái trọng binh trông coi, không được để bất luận kẻ nào đến quấy rầy.

– Vâng.

Trữ Hàng Phong vội vàng lĩnh mệnh.

Trữ Khả Nguyệt nói:

– Thanh Phong Minh Nguyệt Viên phong cảnh tuyệt đẹp, lại có thể phần thưởng mỹ nguyệt khó gặp. Trong khoảng thời gian này ta liền ở lại đây đi.

Tất cả mọi người là hơi kinh hãi, không thể tưởng được Trữ Khả Nguyệt vậy mà lại quan tâm Lý Vân Tiêu đến mức này.

Nguyễn Hồng Ngọc cười lạnh nói:

– Chẳng lẽ ngươi lo lắng về thực lực đệ đệ mình sao?

Trữ Khả Nguyệt cười nói:

– Ha ha, Hàng Phong đối phó ngoại nhân tự nhiên không thành vấn đề. Ta chỉ sợ trong thành có phu nhân quyền thế lớn hơn cả hắn, cưỡng ép dùng quyền tới dọa, tiểu ngốc tử hắn lại không biết biến báo, vậy thì phiền toái rồi.

Nàng dù chưa chỉ rõ, lại nói thẳng ra hai chữ “Phu nhân” khiến Nguyễn Hồng Ngọc tức tới ngứa răng.

Khương Sở Nhiên lắc đầu, nói:

– Khả Nguyệt muội tử ở đây, vậy tự nhiên không còn gì tốt hơn rồi. Ta cũng có thể điều Hàng Phong đi ứng đối chuyện phòng hộ an toàn sắp tới. Những chuyện này cứ thế đi, mọi người tản đi.

Hắn quay người lại, liền cùng Nguyễn Hồng Ngọc biến mất. Nguyễn Hồng Ngọc trước khi đi còn không quên lạnh lùng liếc qua Trữ Khả Nguyệt.

Nguyễn Nguyên Tư nói:

– Khả Nguyệt muội tử, quân đốc, ta cũng cáo từ trước.

Hắn cùng với nhị tử cũng lập tức rời đi.

Giờ phút này trong lòng tâm thần bất định nhất chính là Nguyễn Tử Lăng, chuyện Nghê Hồng Kiều hắn một mực không dám lộ ra, hiện giờ mọi người còn không biết tình huống trong đó.

Nghê Thạch lúc trước gây ra phong ba thật lớn, nhưng thế nhân rất ít biết, đồng thời được vinh dự là vật điềm xấu, vứt đi lại đáng tiếc, cho nên bị an trí ở bên ngoài thành Hồng Nguyệt, dùng sát nhân đại trận trấn thủ, cũng phái ba gã Võ Đế trông coi, qua nhiều năm như vậy đều một mực gió êm sóng lặng.

Hắn hận không thể lập tức bay ra bên ngoài thành đi điều tra, nếu thật sự Nghê Thạch đã xảy ra chuyện, vậy thì trách nhiệm kia…, hắn ngẫm lại liền cảm thấy một thân mồ hôi lạnh.

Ngay lúc Thanh Phong Minh Nguyệt Kâu quần anh tụ hội, trong một núi rừng bên ngoài thành Hồng Nguyệt, linh khí mờ mịt mà sinh, chim bay tứ tán, tẩu thú chạy trốn, tựa hồ như bị uy hiếp gì đó, khiến mảnh hoàn cảnh vốn an bình nguyên thủy này thoáng cía trở nên khắc nghiệt.

Một đạo thân ảnh chớp động trong tùng lâm, rất nhanh liền xuyên thẳng qua trên trăm dặm, rốt cục ngừng lại trên một cái cây cục lớn, trong núi sâu cổ mộc che trời, người nọ xuyên thấu qua trong rừng già hẹp hòi uốn lượn, dừng trước một dòng suối nhỏ chảy róc rách.

Gió thổi khiến ngọn cây cao cao loạng choạng, phát ra từng đợt thành âm sàn sạt, giống như trên đỉnh đầu có một sa mạc thụ hải vậy, phụ trợ lấy một cổ nghiêm nghị và lãnh tịch khiến cho người hít thở không thông.

Trước dòng suối nhỏ có một đầu Viên Hầu cực lớn đang cúi đầu húp lấy nước, gương mặt hung ác kia đột nhiên ngoi lên khỏi mặt nước, tựa hồ ý thức được nguy hiểm, nó vội hét lớn một tiếng phóng về phía sau lưng.

Một cổ trùng kích từ trên người Viên Hầu gào thét ra, lập tức mảng lớn rừng rậm liền tan thành mây khói.

Thân ảnh nam tử dưới sóng xung kích cực lớn kia lộ ra đơn bạc dị thường, nhưng thân pháp hắn cực nhanh, nhẹ nhàng nhảy dựng lên, nghiêng nghiêng thối lui ra sau lưng.

– Quả nhiên là huyết mạch phản tổ, ngươi là từ Thánh Vực đến sao?

Nam tử nhẹ nhàng giẫm trên không trung, tay phải lâm không khẽ vẫy, một thanh trường thương hiển hiện, gương mặt lạnh lùng hiển lộ ra, đúng là La Thanh Vân, thần sắc hắn ngưng trọng nói:

– Sao hả? Mất đi thần trí sao?

Viên Hầu sau một rống, mắt lộ ra hung quang, trên người tràn đầy khí tức cổ xưa và mãng hoang, theo hô hấp thoáng mạnh thoáng yếu, hoàn toàn không bị khống chế.

Trên mặt La Thanh Vân lộ ra một vòng cô đơn, thở dài:

– Quả nhiên là đã mất đi thần trí, đây cũng là kết quả khi cưỡng ép mở ra phong ấn chuỗi gien trong cơ thể a!

Hắn vung lấy trường thương, nghiêm nghị nói:

– Nếu đã mất đi thần trí, vậy thì để ta xem thử, chuỗi gien trong cơ thể ngươi đến cùng là thế nào di.

Thân thể La Thanh Vân đột nhiên phóng tới, ở trên không trung hóa thành một đạo hình ảnh Thanh Long, hiển hiện ở sau lưng, Hoang Thần Minh Nguyệt thương trong tay hóa thành Du Long, lâm không chấn xuống như Cửu Thiên lôi kiếp, đánh vào rừng rậm vô biên vô hạn kia.

“Rống”

Viên Hầu dốc sức liều mạng ngửa cổ gào rú một tiếng, mạnh mẽ xông lên, vung nắm đấm đấm ra ngoài.

“Ầm ầm”

Một đạo lực lượng khủng bố khuếch tán trên không rừng rậm, mảng lớn cây cối liền biến mất.