Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1277: Nghê thạch

– Có Nghê Thạch ở đây, tất cả thần thức bị che đậy. Xem ra chỉ có thể lấy lực phá trận.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu lộ ra hung quang. Hắn đi phía trước, hai tay đặt ở trước người chậm rãi kết ra ấn quyết cổ quái. Dần dần một ảo ảnh màu đen xuất hiện ở phía sau người hắn. Theo quyết ấn của hắn, ảo ảnh màu đen kia cũng đánh một chưởng kích từ trên xuống.

– Ào ào.

Tiếng nước chảy không ngừng, theo cự chưởng của bóng đen đánh ra, dâng tới trận pháp xung quanh hòn đá kia. Chưởng pháp đánh ra rất nhiều ma khí, ầm ầm lao lên.

Trong trận pháp xung quanh hòn đá kia hiện ra một đạo thanh quang, đỡ lấy tất cả khí tức bên ngoài, khiến chúng hoàn toàn không có cách nào xâm nhập được.

– Cái gì?

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trở nên dữ tợn. Sau khi do dự một chút, hắn đưa tay phải ra, bắt đầu không ngừng phát động Giới Thần Bi đang lơ lửng ở phía trên đan điền. Hắn muốn lấy ra, đập nát trận pháp này trước mắt.

Nhưng thời gian trôi qua từng giờ, sau khi hắn đau khổ thi triển một lúc vẫn không có kết quả, lập tức nổi giận mắng:

– Đáng chết trong người có nhiều thứ tốt như vậy, không ngờ một cái cũng không cho ta sử dụng. Đại trận giết người ở đây rất mạnh. Nếu như ngươi không phối hợp với ta, cả hai người chắc chắn phải chết, không thể nghi ngờ.

Nhưng mặc cho hắn chửi mắng thế nào, huyền khí trong cơ thể Lý Vân Tiêu, cho dù là một thứ cũng không sử dụng được.

– Đáng chết. Bản tọa chính là Ma Chủ. Ta cũng không tin không phá được trận này.

Ma đầu gầm lên vài tiếng đầy giận dữ, giơ tay phải lên thật cao. Một đám ma khí ở trong tay hóa thành một thanh trường thương, từ từ tích góp năng lượng, khiến thân thương dần dần trở nên thực chất, từng vòng năng lượng từ bên trong nhộn nhạo mở ra.

– Thanh, tĩnh, liệt, phế...

Ma đầu tập trung ma nguyên lực toàn thân vào thân thương. Mỗi lần hắn đọc lên một chữ, liền có một đạo ma văn hiện trên thương tan biến. Trong phút chốc rốt cuộc dẫn tới Trường Giang và Hoàng Hà lưu chuyển, cuồn cuộn nổi lên hàng nghìn đợt sóng, uy thế chấn động tới tận đáy sông

– Ma Chủ phá giết.

Ma thương màu đen ở trong tay hắn được ném mạnh ra ngoài. Ma khí chấn động cả con sông dài, khiến cho thiên địa biến đổi dị thường. Nước ở trong sông đã hoàn toàn biến thành màu đen.

Ùng ùng.

Thạch trận cực lớn dưới một thương của hắn phát ra âm thanh bị nghiền nát. Đá vụn giống như huyền binh lăn lộn ở đáy sông, bắn ra bốn phía. Một lực lượng cực lớn trong chớp mắt phá trận đã phản chấn trở về, trực tiếp đánh vào thân thể ma đầu. Hắn chợt mạnh phun ra một ngụm máu lớn.

Máu cũng là màu đen.

– Không tốt. Không ngờ trận pháp này không phải là sát trận kia.

Sắc mặt ma đầu đại biến, đột nhiên cảm thấy một lực lượng hủy thiên diệt địa phủ xuống. Chính là khí tức hung sát lúc trước.

– Đáng chết. Đáng chết. Lại là ngoài trận có trận.

Ma đầu liên tục gầm lên giận dữ. Đáng tiếc khí lực của hắn sau một đòn kia đã tiêu hao hết sạch, không còn có khả năng chống đỡ. Vào giờ phút này màu đen trong mắt chậm rãi biến mất.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu dần dần khôi phục lại. Lúc hắn lại mở mắt ra, là một mảnh yên tĩnh. Hắn hừ nhẹ nói:

– Cho ngươi làm loạn, động tới sát trận rồi bỏ chạy. Đúng là đồ thành sự không đủ bại sự có thừa.

Lúc này, ở bên trên cầu gãy Nghê Hồng n, Câu Nhật Quang mở to hai mắt, kinh hãi nhìn nước trong sông không ngừng nổi sóng lớn. Còn có nước sông chậm rãi biến thành màu đen. Một lượng lượng khủng khiếp từ phía dưới truyền lên, khiến sâu bên trong linh hồn hắn trở nên lạnh giá.

Vèo.

Một luồng ánh sáng chạy như bay tới. Đó chính là Câu Tinh Quang và đám người Nguyễn Tử Lăng.

Câu Tinh Quang cau mày, trên mặt lộ vẻ không hài lòng, nói:

– Chuyện gì vậy? Rốt cuộc là chuyện gì mà khẩn cấp triệu hoán ta như vậy. Lẽ nào tiểu tử kia còn có thể không bị gì sao?

– Cái này. Nước sông này...

Nguyễn Tử Lăng hoảng sợ nhìn, cả kinh nói:

– Câu đại thúc, thật sự không thành vấn đề chứ?

Sắc mặt Câu Tinh Quang cũng đại biến, dừng ở phía dưới một hồi, mới nói:

– Nhất định là tiểu tử kia ở phía dưới đang hấp hối giãy dụa, lúc này mới dẫn động Thái Hoa Kim Phù Tỏa Trận. Sát khí tất nhiên sẽ hiện ra. Chỉ có điều...

Hắn hồ nghi nói:

– Lực lượng kinh người màu đen này, vượt xa thực lực của tiểu tử kia. Đây là chuyện gì?

Nguyễn Tử Lăng liếm môi khô, nói:

– Đại thúc nói xem, hắn có thể phá vỡ trận pháp, hoặc cũng phá hỏng Nghê Thạch hay không?

Hắn nghĩ đến khả năng này, sợ đến mức toàn thân run rẩy. Nếu có hậu quả như vậy, sợ rằng hắn cũng không thể gánh nổi trách nhiệm.

– Ha ha, Tử Lăng công tử quá lo rồi.

Câu Tinh Quang đầy tự tin nói:

– Tuy rằng tiểu tử này có chút cổ quái, nhưng nếu nói có thể phá vỡ Thái Hoa Kim Phù Tỏa Trận, hoặc là phá vỡ Nghê Thạch, đó chính là chuyện nực cười.

Hắn cười nói:

– Tử Lăng công tử đã quên mất lai lịch của Nghê Thạch này rồi sao? Năm đó trong lúc vô ý lão thành chủ đoạt được nó. Lấy tu vi kinh thế của người, còn bị Nghê Thạch này ảnh hưởng, tính tình trở nên vô cùng điên cuồng. Sau lại nghĩ mọi biện pháp phải nhìn lén bí mật của Nghê Thạch nhưng vẫn không thể được. Lúc này người mới mời cao thủ đương đại bày này Thái Hoa Kim Phù Tỏa Trận, đặt ở vị trí cách phía bắc thành Hồng Nguyệt hơn hai trăm dặm, bảo huynh đệ ba người chúng ta trấn thủ. Nếu như tiểu tử kia có thể phá trận phá đá, vậy chuyện của lão thành chủ năm đó thật sự trở thành một chuyện cười rồi.

Nguyễn Tử Lăng nghe hắn nói như vậy, lúc này mới yên lòng, nói:

– Ta cũng có nghĩ tới. Sở dĩ lão thành chủ thoái vị sớm như vậy, cũng là do bị khối Nghê Thạch này ảnh hưởng, tặng chức thành chủ cho Khương Sở Nhiên, từ đó về sau không có tin tức.

Trong mắt hắn sinh ra một hận ý, nói:

– Nếu như lão thành chủ không đi, chuyện năm đó, có lẽ Cổ Phi Dương đã trực tiếp chết ở thành Hồng Nguyệt, Nguyễn gia ta cũng sẽ không bị dẫn đến tình cảnh nhân tài thiếu thốn như hiện tại.

Câu Tinh Quang cười làm lành nói:

– Tử Lăng công tử không cần đau buồn. Trăng có lúc tròn lúc khuyết. Không có gia tộc nào vĩnh viễn cường thịnh. Nguyễn gia trải qua nhiều năm giấu tài như vậy, hiện tại có hai vị Tử Mậu công tử và Tử Lăng công tử, tương lai tất sẽ thành vì đệ nhất đại thế gia tại thành Hồng Nguyệt.

– Ừ, chỉ mong như vậy.

Nguyễn Tử Lăng nói:

– Nghe đại thúc vừa nói, ta cũng vững tin. Lý Vân Tiêu chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Hiện tại thời gian không còn sớm. Ngày mai đại ca của ta sẽ ở Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu mời quần anh tụ hội, một lần tranh đấu với anh hùng thiên hạ. Ta cáo từ trước. Chuyện ở nơi đây nếu như có thay đổi, phải báo cho ta biết trước tiên.

Câu Tinh Quang cười nói:

– Yên tâm đi. Tuyệt đối sẽ không có biến hóa gì. Ba huynh đệ chúng ta trấn thủ nơi đây quá lâu. Hi vọng Tử Lăng công tử có thể chu toàn nhiều mặt, điều chúng ta rời đi.

Nguyễn Tử Lăng nói:

– Được rồi. Chuyện này ta sẽ cố gắng hết mức chu toàn.