Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1246: Nghiệp chướng (2)

Sau khi mất đi Đại Bi Mộ Vân Bảo Kính, bây giờ hắn đối với lội vào bãi nước đục ở thành Hồng Nguyệt, thật sự hoàn toàn mất hết hứng thú. Hắn chỉ thầm mong có thể toàn thân trở ra, trở lại Thính Triều Các bế quan tu luyện.

– Được, huynh nói đi.

Lý Vân Tiêu thản nhiên cười nói.

Trên mặt Từ Thanh thoáng co giật vài cái. Nhìn bộ dạng đối phương phong khinh vân đạm như vậy, hắn đột nhiên phát hiện, sự chênh lệch giữa hai người có lẽ không chỉ đơn giản là thực lực mà thôi. Thời điểm ở Tu Di Sơn đối phương đã ăn chắc hắn, hắn vẫn có một đường sống để phản kháng. Nhưng giờ này khắc này, bản thân đã lấy được bước tiến đủ để kiêu ngạo nhìn quần hùng, trái lại cách đối phương càng ngày càng xa. Bây giờ là ăn chắc bị giất chết, không bất kỳ con đường sống nào để phản kháng cả.

– Xem ra ta đúng là ếch ngồi đáy giếng, làm trò cười cho người trong nghề.

Trong lòng Từ Thanh âm thầm thở dài một tiếng. Hắn vô cùng chán chường, nhưng cũng cảm thấy may mắn. Vì hắn đã đúng lúc nhận rõ ra sự chênh lệch và thiếu sót của mình. Hắn còn có cơ hội hăng hái đuổi theo. Hắn dự định lần này sau khi trở về, không thành Cửu Thiên Vũ Đế thì tuyệt đối không rời khỏi tông môn.

Lý Vân Tiêu nhìn biểu tình biến hóa trên gương mặt hắn, hình như nhận ra được điều gì, cười nói:

– Con đường võ đạo, rộng lớn cao xa. Cho dù là cường giả đỉnh phong cũng không dám nói mình có thể nhìn thấy hết võ học trong thiên hạ. Ta bày ra phong ấn thuật, nếu không phải có mười phần tự tin, làm sao dám để cho huynh rời đi được?

Từ Thanh than thở:

– Tin tức nàng béo Tuyết Cầu bị thụ giáo ta đã nghe được. Chính là đại tiểu thư Khương gia Khương Nhược Mai, con gái ruột của Nguyễn Hồng Ngọc, chủ mẫu Khương gia. Đơn giản là từ nhỏ đã mắc một loại bệnh quái lạ. Mặc dù không ăn không uống cũng có thể béo lên. Cho nên ngày tháng dần qua mới thành bộ dạng như bây giờ. Nàng rất ít khi lộ diện ở trước mặt mọi người, hơn nữa cực kỳ kiêng kỵ người ta ở sau lưng bàn luận về nàng. Cho nên người dám nói cũng không nhiều lắm.

Lý Vân Tiêu há hốc mồm, kinh ngạc nói:

– Lại có căn bệnh quái lạ như thế sao? Đối một nữ nhân mà nói, như vậy đơn giản là sống không bằng chết.

Từ Thanh cười khổ nói:

– Còn không phải sao. Nếu không phải như vậy, đại tiểu thư Khương gia đã kế thừa di truyền của phụ mẫu, tất nhiên cũng là một mỹ nhân bại hoại. Không đến mức dẫn tới chuyện khối băng phấn nộn tròn vo đó có tướng mạo và tính cách bỉ ổi không chịu nổi như thế. Không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu rõ. Tất nhiên là tỷ tỷ đố kị với muội muội, rồi mới ở sau lưng làm một vài thủ đoạn ngầm không muốn cho người khác biết.

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

-Lấy thế lực và địa vị của thành Hồng Nguyệt, cho dù là Lỗ Thông Tử cũng có thể mời tới. Không ngờ lại không tìm được phương pháp trị liệu? Quả nhiên là kỳ quái.

Từ Thanh nói:

– Chuyện này ta cũng hiểu là không nên bàn tán, vẫn luôn tìm hiểu mới biết được một vài chuyện trước kia. Ngươi đã từng nghe nói năm đó ở thành Hồng Nguyệt phát sinh một chuyện lớn kinh thiên động địa hay chưa? Phá Quân Vũ Đế – Cổ Phi Dương một lần đã giết chết hơn ba mươi cường giả Vũ Đế của Nguyễn Gia, thiếu chút nữa khiến thế lực Nguyễn gia tan thành mây khói. Trận chiến ấy thật sự cả thành đẫm máu, ánh trăng nhuộm đỏ. Một đêm đó thật sự xứng với cái tên thành Hồng Nguyệt.

Lý Vân Tiêu:

–...

Hắn lau mồ hôi, ngượng ngùng nói:

– Làm gì khoa trương đến như vậy được. Nhưng điều này và nàng béo Tuyết Cầu có quan hệ gì?

– Đương nhiên là có.

Từ Thanh nghiêm sắc mặt, nghiêm nghị nói:

– Ngươi cũng biết đồng thuật của Phá Quân Vũ Đế thiên hạ vô song, đã đến trình độ thần hồ kỳ kỹ. Có thể biến giả thành thật, đổi thiên thành địa, hóa thương hải tang điền, chuyển sao trăng. Năm đó đánh một trận ở thành Hồng Nguyệt, Nguyễn Gia không chỉ có chết hơn ba mươi Vũ Đế, hơn nữa trong thành có hơn một nghìn tộc nhân bị đồng thuật của Phá Quân Vũ Đế chấn nhiếp, vẫn đần độn, giống như kẻ ngu ngốc. Mãi đến khi mấy năm sau mới lần lượt hoàn hồn tỉnh táo lại.

Hắn nhìn vẻ mặt Lý Vân Tiêu đờ đẫn, cho rằng đối phương không tin, hiên ngang cười lạnh nói:

– Ngươi cũng không tin, phong hiệu Vũ Đế, ta và ngươi làm sao có khả năng tùy ý phỏng đoán được.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

– Lời đồn bao giờ cũng không đáng tin cậy, khoa trương phóng đại lên mà thôi.

Từ Thanh nói:

– Năm đó Nguyễn Hồng Ngọc chính là người bị đồng thuật chấn nhiếp. Mà khi đó nàng đã mang bầu Khương Nhược Mai. Cũng chính trong tình trạng đần độn ngu ngốc đó, nàng đã sinh ra Khương Nhược Mai. Lúc Khương Nhược Mai ra đời, đã hơn ba mươi cân. Hiện tại sợ là ba trăm kg cũng không dừng lại đi? Sau đó, Hồng Nguyệt thành chủ Khương Sở Nhiên cũng đã cầu tới thầy thuốc ở các phương. Giống như ngươi nói, Hóa Thần Hải – Lỗ Thông Tử đại nhân cũng tự mình giá lâm thành Hồng Nguyệt. Kết quả cũng không làm được chuyện gì. Lỗ Thông Tử đại nhân lúc đó có một câu liền khiến Khương Nhược Mai và Nguyễn Hồng Ngọc hoàn toàn tuyệt vọng.

Lý Vân Tiêu lau mồ hôi. Không ngờ này tỷ tỷ Tuyết Cầu toàn thân béo như vậy lại là do mình tạo thành. Thực sự là nghiệp chướng. Hắn ngượng ngùng nói:

– Lỗ Thông Tử nói thế nào?

Từ Thanh nói:

– Lúc đó Lỗ Thông Tử đại nhân nói trên người Khương Nhược Mai vẫn mang theo đồng thuật chú ấn của Phá Quân Vũ Đế. Trừ khi Phá Quân Vũ Đế tự mình giải cho nàng, bằng không trong thiên hạ không người nào có thể giải được. Lấy quan hệ của thành Hồng Nguyệt và Phá Quân Vũ Đế lúc đó, Khương Sở Nhiên làm sao có thể đi tìm hắn. Lại sau đó, Phá Quân Vũ Đế bỏ mạng, toàn bộ người trong thiên hạ lại không có người nào có thể phá chú ấn này.

Lý Vân Tiêu:

–...

Từ Thanh than thở:

– Thật ra những điều này ở thành Hồng Nguyệt không được tính là bí mật gì cả. Chỉ có điều tất cả mọi người không dám bàn luận về nó. Ta cũng tốn không ít công sức mới nghe được. Về phần này Yến Tinh Hoa, chính là bạn chơi cùng của Khương Nhược Mai từ trước cho tới nay. Bởi Khương Nhược Mai dáng vẻ mập mạp, cho nên từ nhỏ tính cách cổ quái. Nguyễn Hồng Ngọc liền tìm rất nhiều hài đồng cùng tuổi tới chơi cùng nàng. Đáng tiếc Khương Nhược Mai không chỉ có tính cách cổ quái, lớn lên còn cực kỳ tàn nhẫn. Những bạn chơi khác đều bị nàng giết chết. Chẳng biết tại sao chỉ còn Yến Tinh Hoa sống sót. Hơn nữa còn nghe đồn chắc là ngưu lang của Khương Nhược Mai.

Từ Thanh liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu, sững sờ hỏi:

– Lý huynh, trán huynh làm sao lại nhiều mồ hôi như vậy? Chẳng lẽ là thân thể không khỏe sao?

Lý Vân Tiêu vội vàng lau mặt, ngượng ngùng nói:

– Ta không sao. Không ngờ nàng béo Tuyết Cầu lại có thân thế bi thảm như vậy. Càng không nghĩ tới nàng không ngờ là con gái ruột của chủ mẫu Khương gia.

Trong mắt hắn chợt lóe sáng, trầm tư nói:

– Ừ, như vậy xem ra, Nguyễn Hồng Ngọc chắc hẳn cảm thấy người con gái này của mình bị thua thiệt. Bằng không nàng chơi thủ đoạn loan như vậy, Nguyễn Hồng Ngọc không có khả năng không quan tâm. Nếu để cho Khương Nhược Mai đi đòi Đông Hải Nguyệt Minh Châu, có lẽ có thể sẽ lấy tới cũng không chừng.