Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1171: Thiên Đạo thôi diễn (2)

“Ầm ầm”

Hai cổ lực lượng lao ra khỏi huyết hải, huyết sắc chi hải còn sót lại không nhiều lắm dưới hai cổ vòi rồng cũng triệt để tiêu tán, Khương Hội Thư mở ra cự phiến, đánh tới chỗ Huyết Thần Tử.

– Bất Động Đao Vương.

– Hoàng Tuyền Địa Ngục Hỏa.

Úy Trì Kim hóa chưởng làm đao, Hỏa Âm đốt thân làm hỏa, hai cổ lực lượng khổng lồ cũng từ bên trong ma khí tuôn ra, đánh tới chỗ Huyết Thần Tử.

– Sao lại mạnh vậy?

Huyết Thần Tử cả kinh, hắn vốn là Võ Đế lục tinh, ba người này trong mắt hắn chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến, nhưng giờ phút này huyết hải hắn vỡ ra, ma khí đối phương lại tăng vọt, tăng thêm ba người này sau khi nhập ma thực lực tăng nhiều, Khương Hội Thư lại càng đột phá đến Võ Đế ngũ tinh, uy lực Vô Cực phiến trong tay cũng càng được phát huy thêm nhiều.

Ba cổ lực lượng đánh xuống, vậy mà trực tiếp đẩy lui hắn, hai gã Võ Đế đê giai khác càng đang đau khổ chèo chống dưới pháp tướng của Đế Già.

Trong mắt Huyết Thần Tử bắt đầu kinh nghi bất định, thấy hai người kia dần dần bị ma khí nhập vào cơ thể, nội tâm một hồi hoảng sợ, càng dâng lên một cổ hận ý vô tận đối với Lý Vân Tiêu, giờ phút này nếu Huyết Thú ở đây, hắn đã sớm giết sạch toàn bộ rồi

– Lần này coi như các ngươi gặp may mắn, đi.

Huyết Thần Tử hai tay bóp một huyết châu tử, đánh tới pháp tướng của Đế Già, một cái huyết hải bỗng nhiên nổ bung, đây chính là thứ do tinh huyết hắn ngưng tụ, coi như là Võ Đế lục tinh cũng không dám đón đỡ

– Hừ, chút tài mọn.

Một cái đầu của Đế Già liền hóa thành ma đầu cự đại, mở ra miệng rộng trực tiếp nuốt hai hạt huyết châu tử kia vào, về sau lại không có chút phản ứng nào cả.

– Cái này...

Huyết Thần Tử triệt để sợ ngây người, nhìn hai gã thủ hạ sắp chịu không được nữa, cùng với ba người Khương Hội Thư xung phong liều chết tiến tới, lập tức hóa thành một đạo huyết quang bỏ chạy.

– Đừng hại chúng ta a!

Hai tên Huyết Thần Cung kia hoảng sợ kêu rên lên, giờ khắc này toàn bộ tiềm năng trong cơ thể bọn họ đều được phát huy ra, thiêu đốt lên máu huyết cả người, lộ ra vẻ hung ác:

– Thay vì biến thành nô lệ, không bằng cắn xé nhau một kích.

Đế Già lộ ra cười lạnh, bông nhiên đồng tử hắn co lại, lực lượng trên người bắt đầu cấp tốc biến mất, ma khí đầy trời cũng tụ lại.

“Oanh”

Hai gã Võ Đế Huyết Thần Cung thiêu đốt máu huyết, tuôn ra một kích kinh người, trực tiếp phá tan ma khí trói buộc của Đế Già, liền hóa thành hai đạo huyết quang bỏ chạy đi. Bọn hắn lần này liều chết đánh cược một lần, không có ba năm năm năm thì không cách nào khôi phục lại được.

– Cái gì? Vậy mà để bọn hắn chạy thoát.

Khương Hội Thư kinh sợ nói:

– Đám con sâu cái kiến vô tri này, chủ nhân ban cho bọn hắn vinh quang vô thượng, không chỉ không biết cảm ơn, ngược lại còn bất kính đối với chủ thượng, đáng chết đáng chết đáng chết ah ah ah.

Sắc mặt Đế Già lập tức trở nên có chút dữ tợn, hung hăng nói:

– Phân thân đáng giận, ngươi cũng ở sau lưng ám toán ta sao? Loại cảm giác này, tựa hồ cách ta rất gần ah, cổ thân thể thứ ba này vừa vặn cũng không thể bỏ qua, cùng thu luôn đi, còn có Cổ Thần chiến tràng của ta nữa, cũng cùng nhau trở về luôn.

Hắn không hề để ý tới đám người Huyết Thần Cung đào tẩu mà dời ánh mắt vào trong đại điện, lạnh lùng nói:

– Huyền khí cửu giai có sinh mệnh, đợi ta thu phục ngươi rồi thì tạm thời làm bội đao cho ta đi.

Trên người Đế Già tản ra ma diễm, trực tiếp bao lấy toàn bộ ba người, hóa thành một đạo hắc quang, phóng vào trong đại điện kia.

Trong động đất vô tận, Giới Thần Bi im im lặng lặng lơ lửng trên không trung, trên đó chớp động lưu quang, không biết đã qua bao nhiêu thời gian.

Nước suối vốn cuồn cuộn không dứt không ngờ lại cạn, lộ ra một cái vũng hố thật sâu, linh khí cũng theo nước suối biến mất mà dần dần lan khắp, biến thành một chỗ không khí trầm lặng.

Trong Giới Thần Bi, Lý Vân Tiêu một mực ở cảnh giới vong ngã rốt cục chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ cảm thấy trong thiên địa một mảnh thanh minh, toàn bộ quy tắc chi lực trong Giới Thần Bi đã xảy ra hóa lớn cực biến, từng cái thoáng hiện trong đầu hắn.

Loại biến hóa quy tắc này, là một loại xu hướng bỏtoàn hoàn mỹ, tứ vực Địa, Thủy, Hỏa, Phong toàn bộ triển khai, thế giới chi lực nguyên vẹn hiển hiện, đến giờ phút này, thế giới bên trong Giới Thần Bi mới có thể chính thức xưng gọi là thế giới nguyên vẹn.

Hắn dần đắm chìm trong những quy tắc biến hóa kỳ diệu kia, dốc lòng nhận thức cảm giác Thiên Địa sơ khai, đại đạo diễn sinh, hắn giống như một mẫu thể, bản thân chính là Thiên Địa, thai nghén lấy vạn vật sinh trưởng, dần dần diễn biến sinh trưởng trong ý thức hắn.

Đây cũng là Thiên Đạo thôi diễn của thế giới trong bia, từng quy tắc đều là do Thiên Đạo không ngừng thôi diễn mà sinh ra, sau đó khắc sâu vào trong thức hải Lý Vân Tiêu, giờ khắc này, hắn cùng với Giới Thần Bi là một thể.

Thiên Địa sơ khai hỗn độn, chính là trong không sinh có, cái gọi là đạo, chính là quy tắc bổn nguyên tất cả vạn vật, theo phát triển về trước, các loại quy tắc từng cái sinh ra dưới đạo, hình thành trật tự thế giới. Quy tắc sinh ra đời ở đạo, chính là khung sườn thế giới, sau đó vạn vật sinh sôi nảy nở, sinh ra Đại Thế Giới.

Lý Vân Tiêu cảm thụ được quá trình diễn biến này, võ ý đạo tâm xảy ra biến hóa trước nay chưa từng có, Giới Thần Bi vào thời khắc này như dần dung hợp với hắn, trình độ khống chế đối với thần bia đạt đến trình độ hoàn toàn mới. Mà trong quá trình thế giới diễn biến, hắn còn khiếp sợ thấy được những quy tắc chi lực kia ngưng tụ thành nguyên một đám khoa đẩu văn kim sắc, từ lúc đạo khởi nguyên, đến khi đến điểm cuối, văn tự do tất cả quy tắc ngưng tụ ra, cuối cùng tổ hợp lại cùng một chỗ, chính là Đại Giới Thần Quyết

– Thì ra những văn tự này vốn là do quy tắc ngưng tụ, khó trách mỗi cái đại biểu cho lực lượng quy tắc nhất định.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ khiếp sợ, lẩm bẩm:

– Quy tắc chi lực trong Thiên Địa, chúng ta chỉ có thể thông qua trí tuệ vô thượng đi cảm ngộ, nhưng Thượng Cổ đại năng chi sĩ có thể thông qua văn tự miêu tả ghi chép lại chúng, đây là thần thông bực nào? Hơn nữa thông qua ghi chép lại tự mô phỏng ra Thiên Địa, đây nhất định là thủ đoạn chỉ Thần Cảnh mới có.

Tuy rằng cảnh giới này mù mịt không rõ, nhưng đại lục xưa giờ vẫn lưu truyền rất nhiều thần tích, chứng tỏ lấy đại cảnh giới này đã từng tồn tại qua.

Lý Vân Tiêu phục hồi tinh thần lại từ trong cảm ngộ, ngóng nhìn thủy vực giới bên dưới, khô lâu đã biến mất không thấy gì nữa, một thanh thần đao sáng loáng sừng sững trên vùng đất, như mồ bia cho khô lâu kia, tựa hồ như muốn tố lấy tuế nguyệt vô tận vậy.

Yêu Long cũng phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, thì thào lẩm bẩm:

– Hắn đã chết sao?

Lý Vân Tiêu thở dài một tiếng, nói:

– Hắn và nó, đều chết hết.

Cái này đối với đồng bọn làm bạn không biết bao nhiêu năm, rốt cục cũng là giải thoát.