Loại Thiên Cương Pháp Lang Bàn này cũng không biết là người phương nào tạo, lưu truyền tới nay tổng cộng có hai cái, một cái rơi vào tay Thương Minh, còn một cái nguyên bản ở trong Thánh Vực, mấy chục năm trước Thiên địa Phong Vân bảng là ở trong một khối Thiên Cương Pháp Lang Bàn khác vũ quyết, chỉ bất quá ở lúc lên cấp năm mươi tiến vào hai mươi, liền bị người đánh nổ, không còn tồn tại nữa.
Bây giờ toàn bộ Thiên Vũ giới chỉ còn lại khối độc nhất vô nhị này tồn tại.
Đám người Thôi Bác liên thủ lấy ra Thiên Cương Pháp Lang Bàn, nhất thời không gian ngưng lại, một luồng lực lượng cường đại từ trong trận quyết mà mấy người liên thủ khuếch tán ra, một bộ huyền khí như mực ở dưới mọi người liên thủ giải phong, chậm rãi lớn lên, ở trung ương bày ra, truyền đến từng trận khí tức dâng trào, làm cho tất cả mọi người ở dưới loại sức mạnh hùng vĩ trang nghiêm kia ngừng thở, nổi lòng tôn kính.
Ầm ầm ầm…
Trận bàn hạ xuống, đặt ở trên đại địa, liền chấn động lên bụi bậm trùng thiên, khiến người ta mắt không thể coi.
Bốn bức tượng vũ sĩ cao to đứng ở bốn góc, trong tay dùng tới chiêu thức không giống, có nắm tay, có xuất chưởng, có hai tay kết ấn,… không có chỗ nào mà không phải là uy mãnh, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ thô bạo.
Thôi Bác phi thân mà vào, đặt chân ở trên Thiên Cương Pháp Lang Bàn, ánh mắt nhìn quét, toàn trường một mảnh yên lặng.
Hắn mỉm cười cất cao giọng nói:
- Thương Minh vũ quyết chính thức bắt đầu, đầu tiên là do người dẫn đầu các thương hội tiến hành lấy số.
Một thiếu nữ yêu kiều thướt tha, nâng một cái mâm tròn màu vàng đi lên phía trước, phía trên đặt một loạt tiểu cầu hình tròn, lập loè hào quang màu xanh.
Thôi Bác cười nói:
- Đồ vật ghi số chọn dùng Bích Hà Thạch, bất luận người nào cũng không thể dùng thần thức tham chiếu đến tình hình trong đó, đã do người dẫn đầu bảy đại thương hội kiểm tra nhận biết qua, tuyệt không vấn đề.
Hắn bấm tay bắn ra một đạo kình khí, bắn ở trên mâm tròn màu vàng, hai mươi tiểu cầu màu xanh trong nháy mắt bay vào không trung, ở trên không Thiên Cương Pháp Lang Bàn không ngừng xoay tròn.
- Hai mươi người dẫn đầu, mời lấy ra đi.
Hơn mười bóng người lăng không mà lên, chụp vào tiểu cầu trên không trung, sau đó rơi vào pháp bàn.
Chỉ còn lại một viên cuối cùng, Thôi Bác giơ tay lên liền bay xuống, rơi vào trong tay, sát theo đó một ánh hào quang lao ra, bắn ở ngoài biên giới pháp bàn, triển khai thành một đạo thủy mạc, hai mươi cái tên ở trong đó lấp loé liên tục, hắn cười nói:
- Chư vị, công bố dãy số ra đi.
Mọi người trên đài từng cái triển khai con số trong tay mình, ánh mắt không ngừng nhìn quét ở trong tay người khác, tìm kiếm người quyết đấu lần thứ nhất.
Khiến người ta bất ngờ chính là, ánh mắt của mọi người đều trước tiên hội tụ ở trong tay Đinh Linh Nhi, chỉ nhìn thấy một nắm đấm mượt mà trắng noãn.
Quyền Dân khẽ cười nói:
- Đinh tiểu thư, nhìn dáng vẻ của ngươi tựa hồ hơi mất tập trung, chẳng lẽ số trong tay là số hẳn phải chết sao?
Ánh mắt của Đinh Linh Nhi từ chỗ ngồi trống rỗng trong Thiên Nguyên thương hội kéo trở về, lạnh lùng nói:
- Hẳn phải chết? Thử hỏi có tổ nào có thể làm cho Thiên Nguyên thương hội hẳn phải chết? Là các ngươi sao? Quyền trưởng lão.
Lời của nàng hết sức lạnh lẽo, ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn thẳng tới.
Trong lòng tất cả mọi người đều cả kinh, này hoàn toàn không phải tính cách ôn văn nhĩ nhã của Đinh Linh Nhi, dưới bề ngoài xinh đẹp phảng phất ẩn dấu một thanh đao nhọn, bắt đầu lộ ra phong mang đâm người.
Quyền Dân sửng sốt một chút, lập tức "khà khà" nở nụ cười nói:
- Đinh tiểu thư hỏa khí rất lớn a, ta xem hiện tại Lý Vân Tiêu vẫn không có hiện thân, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
Đinh Linh Nhi lạnh lùng nói:
- Tựa hồ thân gia của các ngươi cũng không có tới, Quyền trưởng lão không quan tâm chuyện của mình, đúng là đối với Thiên Nguyên thương hội ta khá quan tâm a.
Chỗ ngồi của Mạn Đa thương hội, Trần Phong tương tự vắng chỗ, Thủy Lạc Yên cũng không có thấy.
Sắc mặt Quyền Dân cứng đờ, hiện ra từng tia từng tia tức giận, hiện tại hắn giận nhất là ai nói đến hai chữ "thân gia" này, để hắn cảm thấy rất mất mặt, hung hăng nói:
- Này liền không cần Đinh tiểu thư bận tâm. Hi vọng lát nữa Lý Vân Tiêu không gặp phải Trần Phong, thua là chuyện nhỏ, chết rồi liền không vui.
Hắn giơ lên dãy số trong tay mình, ánh sáng màu xanh lóe lên, hiện ra một chữ sáu.
- A…
Trên đài sắc mặt một lão giả lập tức trắng bệch, tràn đầy ảo não, lắc đầu liên tục không ngớt, cảm thán vận khí của mình quá kém. Hắn giơ lên con số trong tay, cũng là thứ sáu, trong lòng sinh ra bất đắc dĩ, đối đầu Trần Phong hầu như là tình thế chắc chắn phải chết.
Người còn lại cũng vô cùng căng thẳng, chỉ lo gặp phải Trần Phong, Lệ Phi Vũ cùng Lý Vân Tiêu, mấy cái đứng đầu đoạt quan. Kỳ thực gặp gỡ đệ tử của thất đại Thương Minh đều là tình thế chắc chắn phải chết, mười ba nhà còn lại chỉ hi vọng lẫn nhau trong lúc đó gặp gỡ, còn có thể chống đỡ nhiều mấy tràng.
Đinh Linh Nhi chậm rãi triển khai hai tay, tiểu cầu màu xanh hiện ra số bảy.
Rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có một tên đại biểu thương hội xanh mặt nhìn chằm chằm tay của Đinh Linh Nhi, trên mặt như tạt sương lạnh, lạnh lẽo không ngớt.
Trong tay hắn cũng đang cầm một số bảy, Bích Hà thạch bị năm ngón tay của hắn rót vào nguyên lực bóp biến hình.
Vẻ mặt của Đinh Linh Nhi không có bất cứ rung động gì, đối thủ là ai không trọng yếu một chút nào, trọng yếu chính là cái ghế trống rỗng kia để nội tâm của nàng cũng trống rỗng.
Từ lúc bắt đầu đến hiện tại, cả người nàng từ đầu tới đuôi đều mất tập trung, đồng thời nội tâm cũng tầng tầng nghi hoặc, làm cho nàng ăn ngủ không yên, đến cùng Vũ Văn Bác là bị người phương nào giết chết? Vẫn đau khổ nội tâm của nàng.
Ngoại trừ đánh số ra, hai mươi đệ tử tham chiếu cũng rất được người chú ý, chỉ bất quá Trần Phong cùng Lý Vân Tiêu tạm thời vắng chỗ, để tuyệt đại đa số ánh mắt đều rơi vào trên người Lệ Phi Vũ.
Vắng mặt lúc thuật quyết trọng yếu như vậy, tất nhiên là bế quan tu luyện, thân là tuổi trẻ đệ nhất nhân của Thương Minh, một trong Bắc Vực tứ tú, bốn phía bay đến ánh mắt căm thù là sẽ không thiếu.
Nhâm Quang Nhiễm nhàn nhạt nói:
- Những tạp ngư này ngươi không cần cân nhắc, mục tiêu lớn nhất là Lý Vân Tiêu cùng Trần Phong, nhưng hai người kia chưa xuất hiện, thực là có chút quái dị. Tuyên trưởng lão, bên ngươi có tin tức gì không?
Lúc Thuật quyết Tuyên Ngọc Đường liền bế quan không ra, giờ khắc này cũng thình lình xuất hiện, khuôn mặt khô vàng của hắn như trước bất biến, không hề có chút khí tức nói:
- Xác thực là có một ít tin tức, nhưng đều không trọng yếu. Bên Trần Phong kia, có người nói ngày hôm trước Trần Phong một người đi tới Tống Nguyệt Dương thành, ở ngoài thành mấy trăm dặm bị người đánh trọng thương, mấy ngày nay đều ẩn trong Mạn Đa thương hội chữa thương. Còn Lý Vân Tiêu...