Yêu Long kinh hãi nói:
- Này là đồ vật trong long cốt châu sao? Chẳng lẽ là đại năng năm đó, dùng loại văn tự này tiến hành tế luyện long cốt?
- Chẳng trách.
Khuôn mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ bừng tỉnh:
- Trải qua vô số năm tháng, hạt châu này còn có thể nắm giữ sức mạnh như vậy. Loại văn tự này bản thân liền mang quy tắc, không giảm bất diệt, Vạn Cổ trường tồn.
Hắn nhìn chăm chú vào ba khoa đẩu văn kia, một cái trong đó dĩ nhiên từng thấy, ở bên trong Đại Diễn thần quyết từng xuất hiện. Tuy rằng không thể rõ ràng ý nghĩa, nhưng đối với sức mạnh quy tắc của nó đúng là rất có lĩnh hội.
Yêu Long thở dài nói:
- Loại phương pháp tế luyện này có thể là cấp mười Thuật thần mới có thể nắm giữ, ở toàn bộ đại lục, dưới tình huống không người nào có thể phá giải loại văn tự này, sợ là rất khó hiểu hết hàm nghĩa trong đó.
Trên mặt Lý Vân Tiêu từ từ khôi phục bình thường, mở miệng nói:
- Không hẳn.
- Hả? Ngươi nghĩ tới điều gì?
Trong lòng Yêu Long hơi động, kinh ngạc nói. Tuy rằng mỗi lần ý nghĩ của Lý Vân Tiêu đều nhìn như không ra đâu, hơn nữa cực kỳ nguy hiểm, nhưng không thể không nói vẫn luôn rất hữu hiệu.
Lý Vân Tiêu chậm rãi nói:
- Hạt châu này hẳn là cội nguồn sức mạnh của thuật tháp, cũng chính là chúng ta ở trong thuật tháp trải qua đều là quy tắc của hạt châu này biến thành, nói cách khác, ba khoa đẩu văn kia ẩn chứa quy tắc ta hẳn là hiểu rõ hơn nửa, kết hợp với nắm giữ vài chữ, ta nghĩ cũng không khó tìm hiểu hàm nghĩa trong đó, một khi hiểu rõ, tuy không thể đọc, nhưng có thể rõ ràng trong lòng.
- Dùng quy tắc phản truy trở về sao?... Có thể là ý kiến hay, Lý Vân Tiêu, ta cầu ngươi một chuyện.
Đột nhiên Yêu Long mở miệng nói, tựa hồ có vẻ hơi ngại ngùng.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn nói:
- Ngươi là muốn long cốt này?
Yêu Long chăm chú gật đầu nói:
- Hừm, ta hi vọng ngươi không làm hư hao long cốt châu.
Lý Vân Tiêu nói:
- Yên tâm, long cốt châu này đối với ta sức hấp dẫn bất quá là ba văn tự trong đó mà thôi, chờ sau khi ta hiểu thấu đáo hạt châu này liền cho ngươi. Tương lai thời điểm vì ngươi luyện chế thân thể liền có thể sử dụng tới.
Trong lòng Yêu Long ấm áp, trầm giọng nói:
- Cảm ơn.
Mặc dù Lý Vân Tiêu nói long cốt châu đối với hắn vô dụng, nhưng dù là ai cũng biết đây là lý do. Một viên long cốt châu cấp mười, dù cho thật sự vô dụng, thả ở trên đại lục đủ để gây nên gió tanh mưa máu, đổi lấy bất luận một bảo vật cấp chín đỉnh cao nào hoặc là nguyên liệu khác đều được.
Đồ vật quý trọng như thế, nếu không phải đối với Yêu Long mà nói quá mức trọng yếu, hắn cũng sẽ không mở miệng khẩn cầu. Này là hài cốt Chân Long chân chính a, nếu như luyện chế đến trong thân thể, thậm chí có thể vượt qua sức mạnh thân thể nguyên bản của hắn, có cơ hội nhòm ngó bí mật cấp mười.
Vật ấy quý trọng như thế nào, nội tâm Yêu Long rõ ràng.
- Ngươi chừng nào thì trở nên lập dị?
Lý Vân Tiêu nở nụ cười, liền không tiếp tục để ý hắn, bắt đầu ngồi xếp bằng đứng ở trên hư không, tỉ mỉ nghiên cứu ba khoa đẩu văn màu vàng kia, Yêu Long lập tức rời đi, cũng một mình tu luyện.
Lý Vân Tiêu rất nhanh liền trầm tĩnh tìm hiểu, trong thuật tháp trọng yếu nhất là kiểm tra hồn lực, thêm vào bên trong ba chữ này, còn có một cái xuất hiện ở trong Đại Diễn thần quyết, phản truy ngược lại cũng không phải không có dấu vết.
Hắn không ngừng trầm tư suy nghĩ, làm các loại động tác quái lạ đi mô phỏng biến hóa trong đó, thôi diễn quy tắc.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cục ba đại tự màu vàng ở trong lòng bàn tay hắn hiện lên, theo mỗi một động tác của hắn huyễn diệt bất định, ở bên người tỏa ra từng đạo từng đạo sức mạnh, cực kỳ kỳ dị.
- Thú vị, ba văn tự này tạo thành tổ từ dĩ nhiên ngưng luyện ra quy tắc, diễn hóa ra một đạo công kích ẩn chứa hồn lực, mặc dù không phải Thuật luyện sư cũng có thể triển khai ra.
Tuy rằng Lý Vân Tiêu hiểu được, nhưng hơi cảm thấy có chút thất vọng, phương pháp công kích linh hồn trên đại lục có thể mạnh hơn hắn cũng không nhiều. Ý nghĩa ba chữ này cũng không lớn như trong tưởng tượng, bất quá chỗ tốt của chiêu công kích này ở chỗ không cần hao tổn hồn lực, mà là một loại ngưng tụ quy tắc, trực tiếp chuyển thành hồn lực công kích.
Loại bí pháp này xác thực có chút lạ, nếu như xuất hiện ở trên đại lục, giá trị cao còn trên long cốt châu cấp mười, công pháp để võ giả bình thường cũng có lực lượng công kích linh hồn đối thủ, chỉ bất quá đối với Lý Vân Tiêu mà nói liền có vẻ hơi vô bổ.
- Chí ít nắm giữ nhiều ba khoa đẩu văn màu vàng, cùng với quan hệ lẫn nhau trong lúc đó tổ hợp, cũng coi như là thu hoạch rất lớn.
Lý Vân Tiêu vẫn tính là thỏa mãn, đột nhiên kêu lên:
- A nha, nguy rồi, cũng không biết trải qua bao lâu, sẽ không có làm lỡ vũ quyết chứ.
Cả người hắn lóe lên, liền biến mất ở trong Giới Thần Bi.
Ra mật thất, đã là đêm tối đầy sao, trong khu nhà nhỏ có hạ nhân vẫn đang thủ hộ hầu hạ, sau khi hỏi dò mới biết đã qua một ngày, hôm nay vừa qua chọn lựa tư cách, quyết ra thập tam cường để đủ hai mươi tên.
Hạ nhân kia cung kính nói:
- Đinh tiểu thư dặn dò, bất luận người nào cũng không được đánh gãy Vân thiếu gia bế quan, nếu như đến giờ, tiểu thư tất sẽ tự mình tới mời Vân thiếu gia.
Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu, thoáng hỏi dò việc quyết chiến tư cách, nhưng người kia vẫn ở trong tiểu viện bảo vệ, nên không biết tình hình thực tế.
Lý Vân Tiêu nghe mà đần độn vô vị, phất tay để hắn lui ra, đột nhiên con ngươi hắn thu nhỏ lại, lông mày khẽ nhíu một cái, quay đầu đi.
Ở bên trong tiểu viện, hắn mơ hồ nhận biết được cái gì, tựa hồ có người đang kêu gọi hắn.
Giờ khắc này hồn lực của hắn đã đạt cấp tám, đồng thời so với Thuật luyện sư cấp tám phổ thông còn muốn cường đại hơn nhiều, nhất niệm đảo qua, lập tức khóa chặt một vùng không gian, lạnh lùng nói:
- Là người phương nào? Nếu muốn gặp ta, liền trực tiếp đi ra đi.
Trên hư không đó, một trận vặn vẹo nhẹ nhàng, không gian như hồ nước tan ra, một luồng hơi lạnh từ trong đó tản mát, nhiệt độ bốn phía đột nhiên giảm xuống.
Một bóng người màu trắng từ bên trong biến ảo ra, toàn thân như pha lê trong suốt, phảng phất đụng vào tức tan. Trên mặt không có một chút màu máu nào, toát ra bi thương nồng đậm.
Thân thể Lý Vân Tiêu chấn động, thất thanh kêu lên:
- Vũ Văn Bác.
Bóng người màu trắng nhàn nhạt này, chính là dáng dấp của Vũ Văn Bác, có vẻ cực kỳ thê thảm, dáng vẻ trên mặt hắn vô cùng bức thiết, vội la lên:
- Cổ Phi Dương, cứu ta.
Hắn bay thẳng xuống, một mặt lo lắng.
Cả người Lý Vân Tiêu chấn động, thân phận của mình quả nhiên sớm có người nhìn thấu, mà Vũ Văn Bác trở thành dáng vẻ ấy, tất nhiên có việc trọng đại phát sinh.