Hắn nhìn thân thể Yêu Long run càng ngày càng lợi hại, hai tay vội vàng bay múa, vài đạo phù hiệu đẹp đẽ trực tiếp đánh vào trong cơ thể hắn, một chưởng cuối cùng vỗ ở trên bả vai, hồn lực cuồn cuộn không ngừng đưa qua.
Hai người vốn là linh hồn hợp thể, hồn lực hoàn hảo không chút tổn hại kết hợp, rung động trên người Yêu Long mới từ từ giảm bớt.
Rất nhanh, Lý Vân Tiêu liền cảm giác được một luồng sức mạnh mạnh mẽ ở trong cơ thể sinh ra, cùng hồn lực của hắn không phân cao thấp, hai cỗ sức mạnh đồng thời đi khắp cơ thể Yêu Long, cuối cùng dung hợp lại với nhau.
Thân hình Yêu Long dần dần biến mất, trở về trong bản thể Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
- Nếu như dung hợp trở về, liền có thể truyền tống ra, ngươi nhất định muốn đi vào?
Yêu Long đã dần dần hòa tan vào, cười khổ nói:
- Ngươi cho rằng ta đồng ý? Tuy rằng ta là từ Tinh Quang Hồn Thể của ngươi tách ra, nhưng đừng quên giữa chúng ta liên hệ là thông qua Hồn chiến kỹ pháp của Phệ Hồn tộc, một khi sử dụng kỹ xảo này chính là khó có thể chia lìa, hiện nay trạng thái như thế này của ta chỉ là một loại trạng thái trung hòa của Tinh Quang Hồn Thể cùng Hồn chiến kỹ pháp, hai loại công pháp này đều là bất thế chi học, ngươi lại luyện loạn, cũng không biết có thể lưu lại hậu di chứng gì hay không.
Lý Vân Tiêu ngượng ngùng cười nói:
- Cũng còn tốt, hiện nay ta là không có ảnh hưởng gì, chỉ cần ta không có chuyện gì là tốt rồi. Ngươi cũng chỉ là sửa lại trạng thái mà thôi, so với trước đây cũng soái hơn nhiều.
Yêu Long một mặt bất đắc dĩ, theo loại cuồng nhân coi trời bằng vung này, hắn cũng không biết mình có thể bình yên sống đến lúc Lý Vân Tiêu khôi phục Cửu Thiên đỉnh cao hay không, vì hắn rèn đúc một bộ thân thể, chỉ có thể đi một bước tính một bước, tạm thời liền tạm thời quý trọng.
Ngay khi Yêu Long hoàn toàn hòa vào trong cơ thể Lý Vân Tiêu, cảnh tượng trước mắt quả nhiên biến hóa, từ từ trở lại trong thuật tháp.
Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi có chút sốt sắng, cũng không biết đón lấy là truyền tống đi ra ngoài, hay là còn có một tầng cao hơn.
Thần thức của hắn trở lại trong cơ thể, chậm rãi mở hai mắt ra, hướng về bầu trời nhìn tới.
Chỉ thấy đỉnh tháp nguyên bản cấu tạo phổ thông đã biến thành phồn hoa như gấm, các loại điêu khắc tinh mỹ hiện lên ở trên đỉnh, có các loại chim muông cùng quái vật chưa từng nghe thấy, ở chính giữa là một mảnh Vân Hải cùng đồ án Tiên nữ phi thiên, trung tâm là một hạt châu giống như bảo thạch, tỏa ra cửu thải thần quang, soi sáng những bức vẽ kia trông rất sống động, tựa hồ đang giảng giải cố sự gì.
Mà làm người nhìn thấy mà giật mình nhất chính là, bên trong cửu thải thần quang, trong mơ hồ, tựa hồ truyền đến một loại khí tức nào đó cực kỳ mạnh, khiến người ta không nhịn được rung động, thật giống như có yêu thú cực kỳ mạnh mẽ ngủ đông bên trong.
- Hạt châu kia...
Lý Vân Tiêu bản năng thoáng run rẩy, liền bị hạt châu kia triệt để hấp dẫn lấy, quan sát đồ án, hạt châu kia ngoại trừ lan ra cửu thải thần quang, hắn cũng không quen biết, nhưng trực tiếp dẫn động thần lực trong đan điền của hắn.
Còn nữa, có bảo vật hắn không quen biết, cũng là một loại tình huống không bình thường.
Nhưng vào lúc này, một lực lượng lôi kéo bắt đầu ở trên người hắn chậm rãi xuất hiện, tựa hồ muốn truyền tống đi ra ngoài.
Lý Vân Tiêu cả kinh, trong giây lát hai mắt như điện, lực lượng tinh thần khổng lồ tản mát ra, muốn trực tiếp lao lên đỉnh, lại đột nhiên biến sắc, sức mạnh bốn phía hoàn toàn áp chế hồn lực của hắn.
Lúc trước người thiết kế cũng sớm có cân nhắc, nếu cung cấp Thuật luyện sư kiểm tra, đương nhiên phải ngăn chặn cùng phòng bị lực lượng thuấn di của Thuật luyện sư.
- Hừ, hạt châu kia ta nhất định phải đạt được, đại không được đánh nát tháp này đi.
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện ra một tia tàn nhẫn, thân thể bỗng nhiên hóa thành một tia chớp, hướng về phía trên bắn như điện mà đi, chỉ nghe một tiếng vang "Ầm ầm" trầm thấp, lực lượng cấm chế ở dưới lôi đình oai bị phá tan, bóng người trong phút chốc xuất hiện ở trên đỉnh, Lôi Điện biến ảo ra một bàn tay lớn màu xanh, bỗng nhiên bắt đi tới.
Ánh sáng trên đỉnh trong nháy mắt dập tắt, những điêu khắc ảo tưởng kia cũng trong cùng một lúc biến mất.
Lý Vân Tiêu đạt được hạt châu, lực lượng truyền tống lần thứ hai đè ép lại, dĩ nhiên gấp mấy lần so với lúc trước, hắn cũng không chống đỡ được, một thoáng liền biến mất ở trong tháp, rốt cục đi ra ngoài.
- Đi ra, Vân thiếu đi ra.
Hác Liên Thiếu Hoàng đại hỉ kêu một tiếng, lập tức tiến lên nghênh tiếp.
Trên Thuật tháp lóe lên ánh sáng, Lý Vân Tiêu liền từ trong đó bay vụt ra ngoài, tuy rằng sắc mặt có chút trắng xám, nhưng mà tinh thần như trước.
- Vân thiếu, ngươi không có sao chứ?
Người Thiên Nguyên thương hội đồng thời vây lại, Hác Liên Thiếu Hoàng cười to nói:
- Lấy thực lực của ngươi đến dự thi, này không phải là bắt nạt người khác sao, thực sự là…
Tất cả mọi người đều nghe choáng váng, Thôi Bác cười khổ nói:
- Thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển không cách nào đo được, lần này Thương Minh thuật quyết, ta tuyên bố người thứ nhất là Lý Vân Tiêu, Thiên Nguyên thương hội được mười điểm, thương hội còn lại theo thứ tự phân biệt tỉ số, chư vị có gì dị nghị không?
Nội tâm mọi người đều là một loại tư vị không nói ra được, dị nghị rất nhiều, thế nhưng không có cách nào nói.
Đột nhiên Tường Tử nói:
- Lý Vân Tiêu, cuối cùng sau khi ngươi từ tầng thứ tám ra ngoài, có phải chiếm được đồ vật gì hay không?
Tất cả mọi người sững sờ, đồng thời đưa mắt tụ ở trên người Lý Vân Tiêu, hắn ở lần cuối cùng thân hóa lôi đình là tất cả mọi người đều thấy được, nhưng không người nào có thể nhìn thấy tình huống cùng với vị trí của hắn.
Hai mắt Lý Vân Tiêu híp lại, cười nói:
- Nào có đạt được cái gì, thời điểm lực lượng truyền tống xuất hiện ta là bị doạ, vì lẽ đó triển khai bí pháp muốn chạy trốn, không nghĩ tới vẫn không chạy thoát, bị truyền tống đi ra.
Lời của hắn nói thực sự không có mấy người tin tưởng, nhưng không tin cũng hết cách rồi, tình huống bên trong chỉ có hắn biết.
Trên mặt Tường Tử hơi không cam lòng, hừ nói:
- Vậy tầng thứ tám là chuyện gì xảy ra, ngươi làm sao một người dừng lại lâu như vậy?
Lý Vân Tiêu vuốt hai tay, bất đắc dĩ nói:
- Ta làm sao mà biết, có thể lúc trước thiết kế đã như thế, việc này sợ là Vạn Bảo lâu so với ta rõ ràng hơn.
Hắn mỉm cười nhìn về phía Thôi Bác.
Thôi Bác cũng rất muốn biết, thấy dáng dấp kia, biết hỏi không ra đồ vật gì, chỉ có thể cười khổ lắc đầu nói:
- Chư vị đối với lần thuật quyết này còn có dị nghị gì không, nếu như không người phản đối, như vậy ta tuyên bố hôm nay thuật quyết kết thúc, công bố kết quả hữu hiệu.
Hai tay hắn không ngừng sử dụng tới pháp quyết, đánh vào bên trong thuật tháp.
Cửa lớn của Thuật tháp ầm ầm đóng lại, hai lão giả ngưng khắc trên cửa tư thế trong tay biến đổi, lập tức nghe được tiếng khóa cửa "kèn kẹt ca", sau đó bảy chiếc chìa khoá nhất thời hóa thành bảy đạo ánh sáng bay vụt ra.