Tường Tử khổ não nói:
- Ta tiến vào tầng thứ tám thời gian quá ngắn, Tiêu Cảnh Minh kia đã ở bên trong khôi phục như lúc ban đầu, trận địa sẵn sàng đón quân địch, bằng không thắng bại khó biết, chịu thiệt ở lúc trước tốc độ quá chậm.
Đường Tâm nghe vậy, cả kinh nói:
- Làm sao? Bên trong không phải không gian đơn độc sao? Các ngươi dĩ nhiên gặp mặt?
Sắc mặt Tường Tử trắng bệch, tiêu hao thực sự quá lớn, gật đầu nói:
- Không sai, tầng thứ tám là một Thế giới cộng đồng, hơn nữa không có thời gian hạn chế, điều kiện thủ thắng duy nhất chính là trong thuật tháp chỉ còn một người.
Thôi Nguyên cau mày nói:
- Nếu là như vậy, chỉ còn một người liền thắng lợi, vậy như thế nào tiến vào tầng thứ chín? Không phải còn lại một người liền có thể bước vào tầng thứ chin chứ?
Thôi Bác lắc đầu nói:
- Tuy thuật tháp này có chín tầng, nhưng có giới hạn ba mươi tuổi, vì lẽ đó từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể ở trước ba mươi tuổi bước vào cấp chín, nên tình huống tầng thứ chín không thể nào biết được, thế nhưng các cường giả ở tầng thứ tám gặp gỡ, là có ghi chép, lần trước có hai người đồng thời bước vào tầng thứ tám, vẫn là chuyện ngàn năm trước, không nghĩ tới lần này dĩ nhiên một lần tiến vào ba người.
Âm thanh của Tu Đan Hà đột nhiên vang lên nói:
- Hừ, cái gì ba người, ba người này đều không rõ thân phận, không rõ lai lịch, nếu như chỉ nói thành viên Thương Minh chân chính, là một người cũng không có.
Lời này của nàng lập tức dẫn tới tam đại thương hội bất mãn, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ cũng xác thực như vậy, nguyên bản tam đại thương hội lót đáy trong thất đại Thương Minh, bởi vì đều thông qua các loại thủ đoạn mời ngoại viện, ngược lại trở thành thành tích tốt nhất.
Quyền Dân cười nhạt nói:
- Mặc kệ mèo đen hay mèo trắng, có thể bắt được chuột là mèo giỏi.
Đột nhiên Thủy Lạc Yên nói:
- Tường công tử, chiếu ngươi giải thích, hiện tại trong tầng thứ tám, Tiêu Cảnh Minh hẳn là cùng Lý Vân Tiêu đánh nhau?
Lấy tính cách của Tường Tử là lười cùng người xa lạ nói chuyện, thế nhưng Thủy Lạc Yên dáng vẻ quyến rũ mê người, khiến cho hắn cũng không nhịn được hồi đáp:
- Điều kiện thắng lợi là còn sót lại một người, ta mới vừa gia nhập tầng thứ tám, liền lập tức bị Tiêu Cảnh Minh từ lâu ở bên trong dĩ dật đãi lao toàn lực công kích, khổ sở chống đỡ còn chưa phải địch thủ, lúc này mới chịu thua truyền tống đi ra.
Thủy Lạc Yên hơi nhướng mày nói:
- Chịu thua?
Ở mọi người xem đến, bên trong bất quá là không gian hư huyễn mà thôi, không địch lại nhiều lắm bị rung ra không gian hư huyễn, làm sao cũng sẽ không chịu thua mới phải.
Trên mặt Tường Tử hơi đỏ lên nói:
- Mặc dù là hư huyễn không gian, nhưng ở tầng thứ tám là hồn lực vật lộn với nhau, nếu không chịu thua bị kích hồn phi phách tán, đi ra liền thần thức tán loạn, nhẹ thì hồn lực lớn tổn, trọng thương hôn mê, nặng thì biến thành kẻ ngu si.
- Thì ra là như vậy.
Thủy Lạc Yên bừng tỉnh cười nói:
- Đa tạ Tường công tử giải thích nghi hoặc.
Tường Tử gật đầu nói:
- Không khách khí.
Nội tâm hắn là âm thầm kinh thán cảm khái sức hấp dẫn của mỹ nữ, nếu như người còn lại hỏi như vậy, hắn căn bản là sẽ không phản ứng.
Thủy Lạc Yên cười nói:
- Lạc Yên hỏi Tường công tử một chút, lấy ngươi phán đoán, cuối cùng thắng được sẽ là Lý Vân Tiêu hay là Tiêu Cảnh Minh?
Lần này lập tức dẫn tới tất cả mọi người lắng nghe, này quan hệ đến tuyệt đại đa số người đặt cược, là thiết thân lợi ích a
Mấy người Đinh Linh Nhi càng là hơi thay đổi sắc mặt, tựa hồ rõ ràng ý tứ của Thủy Lạc Yên, hoàn toàn là nhắm thẳng vào Lý Vân Tiêu mà đến.
Tường Tử trầm tư một chút, nhân tiện nói:
- Thuật đạo hồn lực quyết đấu, tuy rằng hồn lực cao thấp cơ bản quyết định tất cả, nhưng ở kết quả cuối cùng còn chưa đi ra, ta cũng không tiện suy đoán lung tung, chỉ bất quá Tiêu Cảnh Minh thắng lợi xác suất quá to lớn, Lý Vân Tiêu thủ thắng cơ hội xa vời.
- Hừm, như vậy rất tốt, hi vọng Lý Vân Tiêu ở bên trong có thể thà chết chứ không chịu khuất phục mới tốt.
Thủy Lạc Yên xoay người, xa xa nhìn Đinh Linh Nhi cười nói:
- Linh Nhi muội tử, ngươi nói nếu như Lý Vân Tiêu ở bên trong thà chết chứ không chịu khuất phục, sau khi ra ngoài là hồn lực hao tổn, hay là biến thành kẻ ngu si đây?
Đinh Linh Nhi biến sắc, lạnh lùng trả lời:
- Vẫn là lo lắng người bên nhà chồng của ngươi đi, nếu như biến thành kẻ ngu si, đến thời điểm ngươi làm sao bàn giao với bên chồng.
- Ngươi......, mạnh miệng.
Thủy Lạc Yên lạnh lùng châm chọc nói:
- Đợi lát nữa ta nhìn ngươi làm sao khóc.
Mặc dù hai người đấu võ mồm, nhưng đều là mỹ nữ nổi danh hiếm thấy Thương Minh, nhìn không hề có một chút nào như nam tử trong lúc đó một mất một còn, trái lại làm cho người ta cảm giác vui tai vui mắt.
Đây chính là hiện thực, mỹ nữ bất luận làm cái gì đều là mỹ nữ, đều có thể hấp dẫn nam nhân.
Khắp khuôn mặt Đinh Linh Nhi là tự tin, chưa dao động niềm tin Lý Vân Tiêu thắng lợi chút nào, nhưng nội tâm là cực kỳ lo lắng. Tiêu Cảnh Minh ở tầng thứ tám dĩ dật đãi lao, tuy rằng đánh bại Tường Tử đi ra cũng khẳng định tiêu hao không ít hồn lực, nhưng Lý Vân Tiêu vừa xuyên qua tầng thứ bảy, sợ là sẽ rơi xuống hạ phong.
Lý Vân Tiêu vừa bước vào tầng thứ tám, lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ dị tràn ngập ở trong trời đất, bổ dưỡng hồn lực, để hắn cảm thấy hết sức thoải mái.
Yêu Long cũng nhận ra được tình huống, giật mình nói:
- Sức mạnh thật kỳ dị a, dĩ nhiên có thể thẩm thấu hồn phách, đây là sức mạnh nào?
Lý Vân Tiêu hơi nhận biết một thoáng nói:
- Loại sức mạnh này có thể so với Dưỡng Hồn mộc, thiên địa to lớn quả nhiên không phải chúng ta có thể tính toán, còn có quá nhiều chuyện không biết, hoàn toàn không cách nào hiểu rõ.
Trong lòng hắn đột nhiên hơi động nói:
- Vừa nãy thời điểm ở tầng thứ bảy tuy rằng sức mạnh của ngươi cũng đạt được tăng lên, nhưng cách cấp tám còn kém không ít, có thể ở tầng không gian thứ tám này, mượn nguồn sức mạnh kia có thể trực tiếp tu luyện tới cấp tám, đến thời điểm linh hồn chúng ta hòa vào nhau, còn có thể hướng về trên vượt qua một cấp độ, chí ít có thể tới cấp tám trung cấp.
Yêu Long nghe cũng động lòng, đang định hiển hóa ra ngoài, đột nhiên không trung truyền đến vài tiếng xé gió ác liệt, trong chớp mắt không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện vạn đạo ánh kiếm, bao phủ một vùng không gian, bắn rơi mà đến.
Lý Vân Tiêu trong lòng khẽ động, vô cùng kinh ngạc nhìn những ánh kiếm kia, tự lẩm bẩm:
- Đây là... Thần thức biến thành ánh kiếm?
Hắn một tay bắt quyết, cả người hóa thành hình bóng, biến mất ở tại chỗ, trực tiếp thuấn di đi ra ngoài.
Những ánh kiếm kia xuyên thấu tàn ảnh hắn lưu lại, toàn bộ liền biến mất không còn tăm hơi.
- Quả nhiên là thần niệm biến thành, tầng thứ tám này đến cùng là thử thách cái gì?
Lý Vân Tiêu nhíu mày, nhìn tới bốn phía, chỉ thấy cách đó không xa, trên một vách đá ngưng khắc mấy cái đại tự, hắn thì thầm:
- Chỉ chừa một người? Đây là ý gì?