Con ngươi của hắn ở ghế sau của Vạn Bảo lâu xoay một cái, rơi vào trên người một thanh niên trẻ, tướng mạo thanh tú nhất thời kinh hô:
- Thôi Nguyên? Lần này người thuật quyết của các ngươi dĩ nhiên là hắn?
- Ha ha, khuyển tử vừa vặn từ Hóa Thần Hải trở về, liền để hắn xuất chiến, đừng để Vạn Bảo lâu chúng ta mất mặt là tốt rồi.
Thôi Bác cười a a nói, trên mặt tất cả đều là vẻ đắc ý.
Lần này Trương Sùng không còn tâm tình trêu đùa, sắc mặt trở nên hơi nghiêm nghị, yên lặng trở lại chỗ ngồi, không lên tiếng nữa.
Trong Kim Tiền Bang, trên mặt một thanh niên mặc áo tím bên cạnh Tiền Vô Địch hơi nhướng mày, tựa hồ tâm có chút không phục, một đạo hồn lực từ trên người hắn tràn ra, ở trên không trung ngưng hóa ra hình thái nhất định, bỗng nhiên hướng về Vạn Bảo lâu bay đi, mục tiêu chính là Thôi Nguyên.
Loại giao thủ trước khi khai mạc này là tối kỵ, lúc này người dự thi hoàn toàn là tu dưỡng thân thể, kỳ vọng lấy trạng thái trăm phần trăm tiến hành tham chiến, ai cũng không nỡ lãng phí một phần hồn lực, huống chi là loại công kích phạm vi lớn, cực kỳ hao tổn hồn lực này.
- Hồn lực dĩ nhiên ngưng hình mà ra.
Lần này lập tức gây nên tất cả mọi người quan tâm, ánh mắt đều tìm về phía hai phái ở trung ương, lộ ra vẻ cực kỳ giật mình. Những tuyển thủ dự thi kia khiếp sợ, đồng thời mỗi cái mặt lộ vẻ vui mừng, ước gì giờ khắc này bọn họ đấu cái lưỡng bại câu thương.
Trên mặt Thôi Bác hiện ra vẻ không vui, thế nhưng đảo mắt nhìn tới, Trương Sùng lại là một mặt giả chết, tựa hồ không nhìn thấy, hắn tức giận đến hừ lạnh một tiếng. Làm phó Môn chủ, trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể tự mình hoặc là hạ lệnh để thủ hạ xuất thủ, chỉ có thể để Thôi Nguyên đón đỡ.
Thôi Nguyên cũng có vẻ vô cùng tùy ý, một luồng hồn lực nhàn nhạt từ trong cơ thể lan ra, cách người mình hình thành một đạo phòng ngự, trực tiếp ngăn cản hồn lực công kích của thanh niên mặc áo tím kia. Hắn cũng không phản kích, cứ như vậy cấu trúc một bình phong phòng ngự.
Thanh niên mặc áo tím biến sắc, chớp mắt đem hồn lực tăng lớn vài lần, muốn nghiền ép đi lên, lại phát hiện đạo bình phong kia cũng thuận theo trở nên mạnh mẽ, chỉ là vừa đúng ngăn trở công kích của hắn, tựa hồ không tiêu hao thêm một chút xíu khí lực. Thanh niên nam tử mặc áo tím giận không chỗ phát tiết, các loại thủ pháp tấn công bằng thần thức dùng tới từng cái, nhưng dù như thế nào cũng không đột phá được đạo bình phong kia, dưới tình thế cấp bách cảm thấy mình mất mặt, càng là bất chấp công kích.
- Nam Hưng Khánh, dừng tay đi.
Tiền Vô Địch từ tốn nói:
- Chừa chút khí lực đợi lát nữa phát huy, nếu muốn mặt mũi rất dễ dàng. Đợi lát nữa đánh bại hắn là tốt rồi, hiện tại bộ dáng này tất cả mọi người nhìn, giống như hầu tử.
Tựa hồ Nam Hưng Khánh đối với hắn có chút sợ hãi, lạnh lùng hừ một tiếng, thu hồi hồn lực, nhưng vẻ mặt nhìn Thôi Nguyên càng lạnh lẽo, người sau là không thèm để ý.
Trương Sùng nhìn Nam Hưng Khánh một chút, từ tốn nói:
- Tuyệt đối đừng khinh địch, hắn có lẽ sẽ là địch thủ lớn nhất của ngươi trong ngày hôm nay, nghỉ ngơi thật tốt đi.
Tuy rằng trên mặt Nam Hưng Khánh vẫn là vẻ lãnh ngạo, nhưng không dám quá ngạo mạn ở trước mặt Trương Sùng, gật đầu nói:
- Xác thực có mấy phần thực lực, nhưng ta vẫn có tự tin.
Hắn thăm dò một thoáng, để đề tài của mọi người tất cả đều chuyển hướng về phía hai người, không ngừng suy đoán.
- Nam Hưng Khánh kia là người nào? Dĩ nhiên có thể làm được hồn lực hoá hình, thật mạnh mẽ a, ta xem chí ít cũng có lực lượng cấp bảy đi.
- Cấp bảy là khẳng định có, bằng không Kim Tiền Bang sẽ không để cho hắn đến đây. Chỉ là mặc dù cấp bảy, trong lúc đó chênh lệch cũng rất lớn a, ta xem Thôi Nguyên kia tựa hồ mạnh hơn mấy phần.
- Lần này thuật quyết dĩ nhiên kịch liệt như vậy, Thuật luyện sư cấp bảy cơ hồ trở thành mặt hàng đại chúng. Ta nhớ song quyết lần trước, Vạn Bảo lâu có một Thuật luyện sư cấp bảy liền làm cho tất cả mọi người kinh diễm không ngớt, một lần đoạt quan.
- Ha ha, Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Hiện tại là thời điểm Thương Minh tuổi trẻ tuấn ngạn tầng tầng lớp lớp, có lẽ sẽ đẩy toàn bộ Thương Minh về một thời đại cực kỳ phồn hoa, thậm chí chống lại bảy đại siêu cấp thế lực.
- Chống lại bảy đại siêu cấp thế lực còn sớm, lần này vừa vặn có thể xem thực lực của Đao Kiếm Tông, xem bọn họ đến cùng tới một cái trình độ thế nào. Dù sao mục tiêu lần này của Đao Kiếm Tông là đệ nhất a.
- Hừ, số một? Ta xem độ khó rất lớn, bọn họ cũng không khỏi quá xem thường tuấn kiệt của Thương Minh ta, hi vọng lần này có thể làm cho bọn họ mở mang kiến thức một chút, nhìn Thương Minh ta lợi hại, xem, người Thiên Nguyên thương hội tới.
Mọi người nghị luận thoáng ngừng lại, ở trong đám người Đinh Linh Nhi dẫn đầu, ở dưới mọi người bao vây mà đến. Mang trên mặt nụ cười mê người, khiến người ta cảm giác như gió xuân hiu hiu, tràn đầy tự tin, có vẻ cao quý mà không thể khinh nhờn.
Mọi người một mặt thưởng thức mỹ nữ, một mặt đem ánh mắt oán hận lạc ở trên người Lý Vân Tiêu, Nam vực thổ dân đột nhiên nhô ra kia, một thoáng liền cua mất nữ thần trong lòng mọi người, đáng chết nhất là không chỉ có Đinh Linh Nhi, ngay cả Thủy Lạc Yên cũng là ở lần này danh hoa lạc chủ, thuật vũ song quyết lần này, chính là một lần mà hết thảy thanh niên của Thương Minh trắng đêm khó ngủ.
Tất cả mọi người đều đồng nhất một tâm tư, Lý Vân Tiêu chết tiệt, Trần Phong chết tiệt, hai người ngoại lai này, không chỉ đoạt danh tiếng của chúng ta, còn muốn cướp nữ nhân của chúng ta, lần này hết thảy thanh niên trẻ tuổi đều cùng chung mối thù, hi vọng có người có thể lực ép hai tên ngoại lai này, cho nam nhân bản địa của Thương Minh bọn họ chút khẩu khí.
- Đinh tiểu thư, dáng vẻ như gió xuân ấm áp, tựa hồ tự tin tràn đầy a.
Thôi Bác híp mắt cười nói, ánh mắt không tự chủ được lạc ở trên người Lý Vân Tiêu, còn có Mạc Tiểu Xuyên nhất chiêu kiếm diệt sát Thiên Nhất Các trưởng lão, cũng đáng giá hắn đánh giá vài lần.
Đinh Linh Nhi cười nói:
- Bất quá là tranh cái tiêu chuẩn mà thôi, điểm ấy tự tin vẫn phải có. Nhưng nếu bảo là muốn thay thế được Vạn Bảo lâu trở thành Thương Minh kiệt xuất, ta xem vẫn có chút mơ hồ.
Lời của nàng nhất thời làm cho tất cả mọi người sững sờ, Đinh Linh Nhi nhất quán là khiêm tốn hữu lễ, tính cách xoay trái xoay phải hòa khí phát tài. Nhưng lần này thay đổi hình tượng thường ngày, trong giọng nói trở nên có chứa tính chất công kích như vậy, như một lưỡi dao sắc, thoáng lộ ra phong mang.
Bên trong Vạn Bảo lâu có một khuôn mặt khô vàng quay lại, vẻ mặt mất cảm giác, nhưng ánh mắt dị thường sắc bén, rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, tựa hồ muốn đem hắn triệt để nhìn thấu.
Trong lòng Lý Vân Tiêu bỗng nhiên chấn động, phảng phất toàn thân mình bị ánh mắt kia nhìn thấu.