Vũ đồng thời mở mắt ra, nói:
- Yêu công của ngươi đã đạt tới tầng thứ cực cao, yêu tinh sinh ra tác dụng càng lúc càng yếu, đằng sau quyết định bởi thực lực và tu vị của ngươi. Nếu như nói Vạn Bảo Lâu Lệ Phi Vũ chỉ có trình độ như ngươi đã nói, ngươi vào lúc này dễ dàng chiến thắng hắn.
Đường Kiếp hừ một tiếng, nói:
- Cũng như đám người bọn chúng lúc trước, ta vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng trong thương minh, cho rằng thiên hạ này cũng chỉ có thương minh mà thôi. Sau khi đi tới yêu nguyên một chuyến mới biết trời cao đất rộng, mới biết được chính mình lúc trước vô tri như thế, sau khi biết được thế giới to lớn, ánh mắt của ta không chỉ có thương minh, cho dù là tứ tú của bắc vực, ta cũng muốn chiến thắng từng người, còn có Lý Vân Tiêu, còn cso Diệp Phàm chiếm được Nặc Á Chi Chu, đó là đối thủ lớn nhất của ta.
Vũ nhíu mày đến, nói:
- Lý Vân Tiêu và Diệp Phàm là hai đại tai họa, nhưng không thể làm gì. Thực lực của ngươi hiện tại muốn đối phó hai người cũng không thành vấn đề, nhưng mà hai người này đều có thánh khí trong tay, vạn phần khó đối phó. Chờ sau khi Thương đại nhân chữa trị Hồn Thiên Nghi xong, mới có được sức đánh với chúng một trận.
- Ân, thế giới to lớn thật sự khó đánh giá. Thoáng cái sinh ra nhiều thánh khí như vậy, đặt ở trước kia ta không tin tưởng. Không biết Hồn Thiên Nghi có chữa trị thuận lợi hay không.
- Vốn dựa vào ngươi lấy được tinh nguyên Vạn Cổ Trường Thanh Thụ xác suất cực thấp, may mà ở trong Tứ Cực Môn của ngươi có một kiện chí bảo Yêu tộc ta năm đó -- Câu Xá Luân, chỉ cần Thương đại nhân có thể khống chế CÂu Xá Luân thì có thể chữa trị Hồn Thiên Nghi.
- Hừ, cái bánh xe đó ném trong Tứ Cực Môn không biết bao nhiêu năm tháng, cho tới bây giờ không ai xem xét ra lai lịch của nó. Ngay cả Mai gia cũng chỉ biết nó bất phàm mà thôi. Không thể ngờ là vật tà ác của yêu tộc các ngươi.
- Trên đời này không có đồ vật tà ác, chỉ có người sinh tâm tà ác mà thôi.
- Mặc kệ ngươi nói như thế nào, vật kia tồn tại chính là vật tà ác tới cực điểm.
Một bên nghe hai người nói như lọt vào sương mù, đều không hiểu được hai người này nói Câu Xá Luân là vật thế nào, nhưng bọn họ đã quen bàn luận chuyện kinh thiên động địa, chỉ có thể yên lặng lắng nghe mà thôi.
- Đường công tử lời ấy hơi bất công, Câu Xá Luân đã tồn tại vô số năm tháng, ngươi cảm thấy có gì không ổn sao?
Một giọng nữ vang lên, chẳng biết lúc nào Lê đã xuất hiện trong đại điện, mặt đầy mỉm cười. Trên người nàng ẩn ẩn mang theo cảm giác thần bí, đã không có gầy yếu như lúc ở yêu nguyên, hiển nhiên cũng khôi phục không ít thực lực.
Vũ cả kinh nói:
- Vì sao ngươi đi ra? Chẳng lẽ là...
Lê lắc đầu, cười nói:
- Nhanh, nhưng còn chưa được.
Nàng phất tay ném một túi trữ vật ra cho Đường Kiếp, nói:
- Trong lúc này là tinh nguyên Vạn Cổ Trường Thanh Thụ, Thương đại nhân đã không dùng được, ngươi cầm lấy hấp thu trấn áp yêu khí trong người của ngươi đi, để tránh thân thể không cách nào thừa nhận được yêu tinh xâm nhập.
Vũ nhíu mày, dường như có bất mãn, nói:
- Vì sao lúc khẩn yếu quan đầu thế này mà ngươi đi ra nói lời này?
Lê cười nói:
- Còn có một việc, là đi thu thập con chuột. Yêu điện là một kiện không gian chí bảo của ta, tất cả ở bên trong đều bị ta cảm giác được, người nọ thuật ẩn độn quả thực cao minh, các ngươi không phát hiện là bình thường.
- Cái gì? Có người trà trộn vào đây?
Tất cả mọi người kinh hãi, Đường Kiếp cùng Vũ tỏa sát ý ra bao phủ cả đại điện. Nội dung bọn họ đàm luận khiến người ta sợ hãi, quyết không thể truyền ra ngoài.
Hai tên cường giả Võ Hoàng càng hoảng sợ, có người tiến vào vậy nhất định là vừa đi theo bọn họ đi vào, nếu xảy ra vấn đề, bọn họ không đảm đương nổi trách nhiệm này.
Lê khẽ cười nói:
- Không cần sợ, chính là con chuột cấp bậc Võ Hoàng mà thôi. Tuy người này có thuật ẩn độn cực cao, đáng tiếc tu vị yếu tới rối tinh rối mù.
Nàng giơ tay lên bắn ra, một đạo quang mang bắn vào nơi hẻo lánh của không trung.
- Con chuột con em ngươi đấy.
Lý Vân Tiêu biết rõ đã bị khám phá, mắng một câu sau đó hiển hiện trong hư không, nhẹ nhàng tránh thoát một kích kia, hiển lộ chân thân trước mặt mọi người, nói:
- Ta nói các ngươi nào có công phu xây nhà, còn xây khí phái như thế, thì ra là pháp bảo. Chư vị định nghênh đón cố nhân như thế sao?
- A?
Đường Kiếp ba người thấy rõ thân ảnh Lý Vân Tiêu thì đồng thời kinh hãi, ngay cả Lê cũng biến sắc, tuy nàng có thể cảm giác được tu vị người tới, lại không thể biết rõ tướng mạo.
- Lý Vân Tiêu, ngươi đúng là lớn gan chó, tự mình đến tìm cái chết!
Sau khi Đường Kiếp kinh hãi, sắc mặt của hắn trở nên dữ tợn, cười to nói:
- Ha ha, ta đang lo không biết tìm ngươi ở đâu, xem ra trời cũng giúp ta.
Sắc mặt Vũ ngưng trọng, toàn bộ tinh thần của hắn tập trung vào Lý Vân TIêu, sợ hắn thoát đi. Cơ hội lần này muôn vàn khó khăn, cho dù thế nào cũng phải lưu hắn lại.
- Tìm ta sao? Muốn cho ta chỗ tốt à?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói ra, thân ảnh của hắn tiêu tán trong không trung.
- Muốn chạy trốn, nằm mơ!
Đồng tử của Vũ co rụt lại, lập tức một lực lượng tản ra, bắt đầu phong kính cả đại điện. Lê cũng ra tay, đại điện nằm dưới sự khống chế của nàng run động "Ầm ầm", tất cả cánh cửa đều đóng kín lại, giống như cự thú khép miệng lại.
Lý Vân Tiêu cũng không có mượn cơ hội chạy trốn như bọn họ suy nghĩ, thi triển thuấn di biến mất sau đó xuất hiện trước mặt Đường Kiếp, dùng tốc độ cực nhanh cướp lấy túi trữ vật, cười to nói:
- Trốn? Các ngươi khoãn đãi ta như vậy, sao ta phải trốn?
Hắn một chiêu đắc thủ, thân thể tiêu tán lần nữa, hiển hiện trên bầu trời, ánh mắt của hắn vui mừng lẫn sợ hãi, trong túi trữ vật đúng là tinh nguyên Vạn Cổ Trường Thanh Thụ, với hắn mà nói có tác dụng to lớn.
- A? Ngươi...
Toàn thân Đường Kiếp chấn động, chính mình không để ý đã bị đối phương giật đồ, tức giận đến mức kêu to "Ngao ngao", trong tay bắn ra một đạo hào quang màu đỏ, một thanh bảo kiếm đỏ tươi bay ra, hắn giận dữ hét:
- Thù mới hận cũ, hôm nay cùng tính toán một lần, Hư Không Trảm!
Chu Tước Đao của hắn tại yêu nguyên bị Hác Liên Thiếu Hoàng đoạt được, bảo kiếm hiện tại của hắn chỉ là huyền khí bát giai mà thôi.
- Ha ha, cố nhân vừa tiếp xúc đã chết đi, còn lại đã không nhiều lắm, cũng nên quý trọng, chư vị lần sau gặp lại, ta cũng nên đi rồi!
Lý Vân Tiêu cười lớn né tránh công kích của Đường Kiếp trên không trung, hắn lấy ra một vật trong túi trữ vật, phía trên có màu xanh bắn ra, mờ mịt bay lên, chính là Thanh Tâm Đàn Mộc lấy được từ trong tay tông chủ Bắc Đấu Tông Trương Lăng Hoa.
Lý Vân Tiêu bóp nát, một dòng ất mộc chi khí lan tràn ra, hắn niệm tâm quyết, thân ảnh của hắn càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng nhất hóa thành một đạo điện quang màu xanh, lập lòe trên không trung, mọi người chỉ kịp nghe một tiếng nổ "Đùng" của điện quang, một đạo ánh sáng màu xanh xông ra khỏi cửa.