“Những cô dâu nhà Featherstone”, Shelby thì thầm đọc tấm biển treo trước cửa hàng. Cái tên mà A.J đặt được viết bằng sơn trên tấm biển nền trắng, kiểu cổ mang hình cuốn sổ ghi tên khách dự cưới. Chữ viết màu xanh bay bướm, kết thúc bằng hình chiếc lông ngỗng. Tấm biển trông tựa như ai đó vừa viết xong, hãy còn chiếc bút lông ở đó.
Shelby hài lòng khép cửa. Cửa hàng khai trương đến hôm nay đã được hai tuần, và ít nhất cô cũng đã mở cửa ra ngắm tấm biển mới cả trăm lần. Những người ở các cửa hàng khác trong khu có lẽ cho cô là phát rồ, song cô không dừng được. Mơ ước suốt bao năm của cô nay đã thành hiện thực. Bao công sức vất vả cô bỏ ra nay đã được đền bù.
Giá chiếc cửa kính rộng không xoay về phía các hàng khác, và giá cô không phải cố giữ cung cách của chủ hiệu, hẳn cô đã nhảy nhót xoay tròn khắp phòng. Ngay cả váy áo của cô cũng được chọn cẩn thận để vừa có vẻ lãng mạn vừa giữ được tính chất nghề nghiệp. Sau khi bàn kỹ với mẹ và Lindy, cô đã bắt đầu diện những bộ đồ mang nhiều nữ tính và hấp dẫn nhất của cô . Hôm nay cô mặc chiếc váy màu phấn hồng cùng chiếc áo ngắn ngang hông kiểu Victoria rất hợp. Những riềm đăng ten, những nếp gấp và các khuy áo làm người ta nghĩ tới những khung cảnh thơ mộng. Như Lindy vẫn bảo: “Ấn tượng ban đầu là tất cả”.
Ngồi vào bàn, cô lôi ra một đống giấy tờ nhưng không đọc mà cứ ngồi thừ người ngắm nghía cửa hàng xinh đẹp của mình. Nền sơn xanh nhạt càng tôn thêm vẻ đẹp của giấy dán tường kẻ mờ. Những chiếc đèn đế đồng như thắp sáng buổi sáng mây mù. Những chiếc ghế xô pha màu nước biển trên nền thảm Á đông thay cho chiếc ghế dài cũ rệu rã. Crieg đòi khiêng cái ghế xấu xí ấy về phòng, làm Mari sợ chết khiếp.
Mọi thứ đều hoàn hảo và Shelby cảm thấy hài lòng biết rằng cô chọn chỗ này là đúng. Ngay tuần cửa hàng khai trương ít nhất đã có hơn chục người vào hỏi. Các buổi trưa, xế chiều và ngày thứ bảy là thời gian nhiều khách nhất. Những người làm trong các công sở và trong các xí nghiệp gần đó giành nhiều thời gian và tiêu pha khá nhiều ở Spanish Court. Khung cảnh giống như bãi đỗ xe với các hàng ghế dài, đài phun nước và các khu hàng ăn phía ngoài làm khách hàng muốn ở lâu hơn.
Đặc biệt phụ nữ thường hay vào “Những cô dâu nhà Featherstone”. Cho tới giờ, Shelby đã có ba cặp đặt cứơi. Hai luật sư đã tới tham khảo ý kiến về đám cưới của họ. Vì còn tới mấy tháng nữa mới đến ngày cưới của họ, Shelby còn vô khối thời gian để chuẩn bị.
Điều cực kỳ quan trọng là mỗi đám cưới đều cần được tổ chức hoàn hảo; điều này không chỉ quan trọng đối với cô dâu chú rể, đối với tiếng tăm của “Những cô dâu nhà Featherstone”, mà còn đặc biệt cần thiết cho Shelby nâng cao tay nghề.
Lindy từ phòng sau bước ra, cô đang chuẩn bị áo cứơi cho đám cưới của BarneShelby và Davis. “Chị sẽ rất sung sướng khi cái phòng đó sửa xong, để chị khỏi phải lôi ra rồi lại kéo vào các thứ này”, cô thở dài nói. “Em có thể gọi bảo Karla cùng các cô phù dâu đến thử áo được rồi. Các khâu khác thế nào?”.
“Tốt cả. Kể ra không may là không hiểu sao tất cả các loại hoa bông tai rủ nhau chết sạch cả. Ông Budd bảo đảm với em sẽ kiếm cho một loại hoa thay thế thích hợp mà theo lời ông là không có gì phải chê trách”.
Lindy bước ngang qua phòng, gieo mình xuống chiếc xô pha, rõ ràng không đếm xỉa gì đến các nhãn đề giá tiền vẫn còn treo ở đó. “Không có gì chê trách hả? Em có làm ăn với một người bán hoa tên là Budd là đảm bảo không ?”.
Shelby cười khúc khích. “Nhìn tên hiệu Budd này dành cho ngừơi bạn của ông ta làm em cũng chột dạ, nhưng ông ta là người làm ăn đứng đắn”.
“Thế nào rồi ông ta cũng bị công ty bia ấy kiện ra tòa cho mà xem. À này, kế hoạch chuẩn bị cho Lynn đến đâu rồi?”.
“Chậm lắm”, Shelby nhăn mũi trả lời. “Em không thể nói nó cho biết ngày giờ cụ thể. Nó cứ bảo rồi sẽ biết”.
“Em chưa thấy áo cưới của Lynn nhỉ?”.
“Đẹp không?”.
“Tác phẩm đẹp nhất của mẹ đấy”, Lindy cừơi kiêu hãnh bảo. “Chị cũng góp một vài gợi ý, nhưng Lynn biết rất rõ nó muốn gì. Lụa mặt ướt, đăng ten, điểm xuyết bằng các hạt ngọc trai…”.
Shelby sắp lại các tờ quảng cáo của hiệu bánh kẹo. “Nó cũng tính đến tất cả các chi tiết khác của tiệc cưới, tới cả hương vị của nhân bánh nữa cơ”.
“A.J có vẻ không có tiếng nói trong các khâu chuẩn bị này”, Lindy nhận xét, mắt chòng chọc nhìn em gái.
Shelby nhăn mặt. Đó là chị tưởng vậy! Cô dựng các tờ quảng cáo ấy, cho đứng dựa dọc theo mép bàn. “Có lẽ anh ta bận quá nhiều việc”.
Lindy vươn vai đứng dậy như con mèo, vớ lấy ví xách. “Mà có thể anh ta không quan tâm”.
“Đừng nói vớ vẩn, Lindy. Đây cũng là đám cưới của anh ta cơ mà”. Shelby nói vội vã, mặc dù cô biết quan tâm lớn nhất của anh là không múôn Shelby dính vào.
“Chị phải đi đây. Có lẽ Nathan đang làm cô bé trông trẻ sợ khíêp lên mất. Chị cần tới cứu cô bé”.
Shelby vẫy tay chào chị, tới xếp lại đống đệm ghế căng phồng màu hoa cà mà Lindy vừa làm xô lệch, sau đó bắt đầu đặt các tạp chí dành cho cô dâu lên bàn, đầu vẫn tíêp tục nghĩ về A.J.
Sau bữa tối trên bãi biển, Shelby nhất định đòi anh đưa trả cô về chỗ đậu xe. Súôt đoạn đường hai người ngồi trong không khí im lặng nặng nề, Shelby vẫn đang điên tiết về việc anh cố mua chuộc cô thôi không nhận đứng ra chuẩn bị cho đám cưới. Anh đã gợi ý cô nên xem lại đề nghị của anh và cô đã tức giận lao ra khỏi xe. Điều thực sự làm cho cô đau đầu là cô biết rằng mặc dù là anh ác cảm với cô , mặc dù anh đã đính hôn với Lynn là bạn thân của cô , cô vẫn không thể không nhìn nhận phản ứng hóa học diễn ra mỗi khi cô gần anh . Cô bị anh thu hút và cái cảm giác phản bạn làm cô phân vân.
Shelby bày các bìa tạp chí theo hình quạt rất đẹp. Cô buông mình xuống ghế, làm xô lệch chồng đệm cô vừa sắp lại. Cúi người về phía trước, cô tỳ cằm vào lòng bàn tay. Việc A.J không muốn cô dính vào chuẩn bị đám cưới có phải vì anh không ưa cô ? Hay vì cái gì khác? Còn Lynn thì sao? Shelby lắc đầu. Thái độ của Lynn xem ra rất kỳ quặc… háo hức vạch kế hoạch nhưng không định ngày cụ thể. Tất nhiên Lynn đã thay đổi từ sau cái chết của cha, song lúc này cô không có vẻ gì là đau buồn cả. Ngược lại, hình như cô có vẻ quyết tâm và rạo rực thế nào ấy. Chưa bao giờ Shelby có thể nghĩ tình yêu lại tác động đến cô bạn vốn dĩ trầm mặc và kiên nhẫn của cô tới mức ấy.
Cô lại lắc đầu đứng dậy. Cô cảm thấy thèm ăn, nên quyết định tạm đóng cửa hiệu năm phút và vội vàng phóng tới quầy bánh ở cuối khu. Cô bắt đầu nghĩ kiểu kíên trúc theo lối khép kín rất thuận tiện của khu này là một sai lầm. với mọi thứ gần ngay cạnh, cô đang phải vất vả vật lộn với số calo thừa do cô ăn uống quá nhiều ở các hiệu bán đồ ăn trong khu.
Mấy phút sau, cô lững thững trở lại cửa hàng, tay xách chiếc túi giấy trong đựng hai chiếc bánh nhồi mứt mận. Một người đàn ông đang đứng trước “Những cô dâu nhà Featherstone” chăm chú ngắm chiếc áo cưới bày sau cửa kính. Lindy đã lấy chính chiếc áo cưới của cô, cẩn thận là phẳng từng nếp và đặt ở tư thế trông như chỉ cần khoác vào là xong. Shelby nghi người này có thể là khách hàng nên cất tiếng chào cùng nụ cừơi rất tươi. “Chào ông. Tôi có thể giúp gì được ông không ?”.
Anh ta quay ngoắt lại, nhìn cô chăm chú, mắt màu nâu sẫm nhìn khắp người trước khi nhìn thẳng mặt cô .
Giật mình trước cách thức mau lẹ của anh ta, Shelby dựa người vào cửa. Có cái gì đó trong ánh mắt chăm chú ấy làm cô cảnh giác. Với lại phía sau, cô nắm núm cửa. Khi cô nhớ ra chìa khóa còn để ở trong túi thì đã quá muộn. Cô cố gượng cười với vẻ bối rối.
“Cô làm việc ở đây ư?”, anh ta hỏi, mắt vẫn không rời mặt cô . Anh ta nói giọng lơ lớ mà cô không xác định được là giọng vùng nào.
“vâng, tôi là chủ hiệu…”.
“ Shelby Featherstone?”
“Vâng, đúng vậy. Chúng ta đã gặp nhau từ trước sao?”.
Đôi mắt dưới cặp lông mày rậm nhíu lại nhìn cô một lúc trước khi anh ta trả lời. “Chúng ta có chung một người bạn – Lynn Altman. Tôi là Carlo Rosetti”.
Shelby nín thở, mắt tròn xoe. Cô bối rối nhìn quanh khu tựa như cô nghĩ Lynn hoặc A.J có thể hiện ra sau chậu cọ.
Anh ta hơi nhếch mép. “Tôi thấy là cô có nghe nói đến tôi ”.
“Ồ, vâng”, cô lắp bắp.
“Tôi nói chuyện với cô được chứ?”.
Anh hỏi với vẻ quá ư là lịch sự, nhưng cô không thể không cảm nhận được quyết tâm sắt đá sau câu hỏi ấy. Nhìn anh ta cô thoáng nhớ tới A.J, mặc dù về dáng dấp hai người hoàn toàn không giống nhau. Carlo Rosetti thấp hơn và vai rộng hơn. Tóc anh ta màu đen, chiếc mũi kiểu La Mã cao gồ. Đôi mắt màu nâu sẫm lúc này đang ánh lên vẻ sốt ruột. Cái đó thực sự cô thấy giống A.J. Xem ra Lynn thật khéo chọn, Shelby thầm thở dài nghĩ.
“Vâng, mời anh vào trong này”, cuối cùng cô cũng cố trả lời được, xoay người mở cửa. Cô vẫy tay mời anh ta vào, chỉ chiếc xô pha và bảo: “Mời anh ngồi”.
Thế nhưng anh ta lại nhìn chiếc túi giấy cô đang xách. Từ trong túi tỏa ra mùi rất ngon. Anh ta lại nhìn cô với vẻ tò mò.
“Bánh nhân mận”, cô vội bảo.
“A”, anh ta cười reo lên. “Món đặc biệt kiểu Mỹ. Tôi nghĩ chắc cô không có đủ suất cho hai người?”. Anh ta hỏi, miệng mỉm cười đầy vẻ hi vọng.
Anh ta có nụ cười tuyệt vời. Miệng anh ta nhành rộng, làm anh ta có vẻ cởi mở, dễ gần. “Kể ra tôi có đủ đấy”, Shelby cười đáp. “Anh ngồi xuống đi. Tôi còn có cả cà phê mới pha nữa”.
Cô rảo bước vào phòng phía sau, rót hai cốc cà phê trong khi đang nghĩ tới hàng chục lý do tại sao bỗng dưng anh ta lại xuất hiện. Anh ta đã biết những gì về cô ? Và anh ta muốn gì?
Khi cô trở lại phòng chính, anh ta đang ngồi trên ghế lật xem các trang nhật ký dành cho các cô dâu. Shelby không thể tưởng tượng nổi cảnh nào trái khoáy hơn, nhất là khi nhớ lại Lynn đã cho cô biết thái độ thù ghét hôn nhân và cam kết của anh ta.
Anh ta bỏ tờ tạp chí xuống, đứng dậy đón nhận cốc cà phê từ tay cô , sau đó đợi cho cô ngồi xuống rồi mới ngồi. Shelby có ấn tượng tốt về cách thức xử sự của anh ta.
“Cô đang tự hỏi tại sao tôi tới đây”, anh ta nói sau khi hai ngừơi đã ngồi vào ghế, ăn bánh với vẻ rõ ràng là thích thú.
“Vâng. Làm sao anh biết mà tìm đến cửa hàng của tôi ?”.
Anh ta rút một đoạn báo từ trong chiếc túi áo vét thể thao kiểu Italia. Cô giở ra, thấy ngay khuôn mặt rạng rỡ của Lynn và A.J đang nhìn thẳng vào cô cười tươi rói. Bài tả tiệc đính hôn của Randy Anderson có kèm theo ảnh của họ. Cuối bài báo có nói đến việc chuẩn bị đám cưới sẽ do Shelby Feartherstone đảm nhận. Shelby cảm thấy hài lòng vì báo giúp quảng cáo cho cửa hàng của cô , song cũng không hiểu bằng cách nào mà anh ta tìm được tới chỗ cô .
“Bài báo này, hoặc một tin đăng kiểu như vậy được đưa trên các báo của Santa Barbara, Ventura hoặc LoShelby Angeles. Khi nhìn thấy tên cửa hàng, tôi biết ngay là cô . Lynn có nói chuyện với tôi về cô . Cô là bạn của cô ấy”. Hình như anh ta ăn mất ngon khi nhìn thấy tờ báo ấy. Anh ta đặt miếng bánh xuống chiếc khăn lau miệng và gạt nó qua bên.
“Từ khi còn bé”, Shelby thận trọng nói thêm. “Nhưng anh muốn biết gì nào?”.
Anh ta cầm mảnh báo, cau mặt nhìn nó một lúc. Ngón tay anh ta trỏ vào mặt A.J. “Tôi muốn biết về người này. Cái tay có tên là Court này. Cô biết anh ta chứ?”
“À, tôi có biết, song thực tình tôi không nghĩ là nên nói với anh về anh ta. Anh đã nói chuyện với Lynn chưa?”.
“Tôi muốn nghe chuyện từ người khác cơ”, anh ta trả lời, giọng trầm và dữ tợn, hai mắt long sòng sọc. “Tôi sợ tình yêu làm cô ấy chỉ còn thấy toàn màu hồng”. Anh ta dằn từng tiếng. “Hắn ra là người thế nào?”.
Shelby lưỡng lự. Chắc chắn anh ta sẽ đòi bằng được cô cho anh ta biết.
“Anh ta là bạn của bố Lynn ”, cô mở đầu câu trả lời. Carlo ngồi nghe không cựa quậy, chứng tỏ anh ta đang chăm chú. “Anh ta đang kinh doanh về nhà cửa và bất động sản”. Cô chỉ tay về phía cửa. “Anh ta là chủ khu này và nhiều khu nữa”.
Carlo gật đầu, rõ ràng là nghe rõ từng lời. “Nhưng hắn là người thế nào?”.
Shelby vắt óc suy nghĩ, cố đoán xem anh ta múôn nghe cô nói thế nào. “Anh ta cao ráo, tóc đen, mắt xanh…”.
“Không, không , không phải thế”, Carlo đứng vụt dậy và bắt đầu đi dọc ngang trong phòng. “Tôi muốn biết hắn là loại người như thế nào cơ”.
Shelby nhìn anh ta đang chồn chỗ trong khoảng không gian giữa bàn cô và cửa sổ. “Ý anh muốn hỏi là anh ta có xứng với Lynn không ư?”.
Anh ta dừng lại, nhìn thẳng vào mặt cô với vẻ hơi ngượng ngập. Vẻ như xin lỗi, anh ta gật đầu xác nhận.
Shelby lo lắng nhìn anh ta. Cô có cảm giác anh ta sẽ không chịu đi nếu cô không cho anh ta biết điều anh ta hỏi. Cô hít một hơi dài: “A.J. Court xuất thân từ một gia đình rất nghèo, nhưng anh ấy đã tự mình gây dựng cơ nghiệp. Anh ấy là người rất quyết đoán”. Nói tới đây, cô buồn rầu nghĩ tới việc anh cứ một mực đề nghị cô không nhận chuẩn bị cho đám cưới. Chữ “quyết tâm” mới chỉ nói được một nữa cái đó. “Anh ta rất cứng đầu, nhưng tôi nghĩ cũng là một người biết điều”. Cô nghĩ tới Erica. “Anh ấy sẽ làm hầu như bất cứ điều gì cho người mà anh ấy yêu quý”. Cô nghẹo đầu cân nhắc ý nghĩ ấy. “Dễ cảm thông và hay giúp người khác, tôi nghĩ có thể nói như thế được”. Không, còn hơn thế nữa. “Giàu lòng trắc ẩn”.
“Mội loại sở khanh”, Carlo đốp chát, đầu nghẹo qua bên trông như con bò đực đang cơn giận dữ.
“Không đâu”, Shelby nói, có vẻ chạnh lòng.
“Nghe có vẻ như ngoài Lynn ra, hắn cũng đã chinh phục được một người khác nữa”. Mắt Carlo ánh lên vẻ ranh mãnh.
Shelby đỏ mặt. Cô đâu muốn tự vạch áo cho người xem lưng như vậy. “Tôi chỉ nghĩ anh ấy là người tốt, có trách nhiệm”.
Carlo tiến về phía cô với vẻ tức giận. “Vậy ra Lynn nói với cô là tôi không có trách nhiệm ư?”.
“Không. Cậu ấy không bao giờ nói như thế!”.
“Vì vậy mà cô ta bỏ rơi tôi phải không ?”.
Shelby chớp mắt bối rối. “Cậu ấy bỏ rơi anh ?”.
Cổ anh ta rụt lại giữa đôi vai rắn chắc. “Chắc chắn cô ấy sẽ làm điều đó. Cô ấy từ chối không chịu gặp tôi nữa trừ phi tôi chịu tính chuyện tương lai của hai đứa”.
Mà anh lại không thích kiểu tối hậu thư, Shelby thầm nghĩ nốt cho anh ta. Cô thấy thương anh ta nhưng cũng cảm thấy tội lỗi khi nói chuyện với anh ta về Lynn và A.J. “Anh thực nghĩ là anh nên nói chuyện với tôi …”, cô bắt đầu, song tính khí Latin của anh ta đã bốc lửa.
“Cô ấy hình như không hiểu tôi có thể không có cả tương lai nữa”. Anh ta giang tay ra trước mặt cho cô xem. “Đây là tất cả những gì tôi có. Lái xe đua. Của nả đâu có gì. Tất cả số tiền kiếm được phải chi cho đội cùng lái, cho xe, lệ phí tham gia… Thậm chí tôi không có nổi một ngôi nhà mà ở. Tôi chẳng có gì cho một người như cô ấy”.
Trừ bản thân anh , Shelby nghĩ, chợt nhận ra rằng cái bản tính nồng nàn, dễ bị kích động của anh ta hấp dẫn biết bao đối với Lynn , một người suốt đời được bố mẹ che chở. Cô bứt rứt vặn vẹo trên ghế, thấy rằng cuộc nói chuyện này chẳng đi đến đâu. “Tôi nghĩ đây chỉ là vấn đề nêu lên để bàn bạc thôi”.
Anh ta cau mặt, đôi mày rậm đen nhíu lại trong khi anh ta nhìn như xoáy vào mặt cô . “Nêu lên để bàn ư? Tôi không hiểu từ cô nói”.
Cô vung vẩy tay, cố tìm cách giải thích từ đó cho anh ta. “Nó có nghĩa là gia đình, một việc không có khả năng xảy ra”.
Vẻ mặt Carlo bỗng trở nên dữ tợn làm Shelby rúm người tựa lưng vào ghế.
“Không thể xảy ra ư? Thế cơ đấy! Được rồi, chúng ta chờ xem!”. Anh ta lao ra khỏi cửa, để mặc Shelby ngồi thở dốc như thể cô vừa bị một trận cuồng phong cuốn lên cao rồi ném xuống đất.
Cô tựa người trên đống nệm, mu bàn tay đặt hờ trên trán. Anh chàng này cứ như một núi lửa sôi sục. Hèn gì quan hệ của anh ta với Lynn luôn gặp sóng gió. Lynn!
Shelby nhảy bổ đến máy điện thoại, những muốn gọi cho Lynn biết Carlo đang ở đây và có thể sẽ cố tìm gặp cô ta. Cô quay số, nhưng không có ai ở nhà Altman trả lời máy. Cô định gọi cho A.J song không biết nói thế nào. “Cẩn thận! Anh bạn cũ của vợ chưa cưới của anh đang xách súng tìm anh đấy” nghe có vẻ không ổn. Hãy lo việc của mình đi, Shelby , cô bỏ máy xuống tự bảo. Lynn đã lớn rồi, cậu ấy có thể tự lo được việc này. Cả A.J cũng vậy.
Suốt buổi chiều Shelby bận rộn trả lời các câu hỏi của khách hàng, gọi điện nói các cô phù dâu của Karla tới thử áo. Tới lúc mang áo tới, Shelby gần như sắp té xỉu. Mặc dù định bụng chỉ lo công việc của mình, Shelby vẫn cứ nghĩ tới Lynn và A.J, nghĩ đến hai chuyện bất đồng của họ mà cô mới nghe. Suy nghĩ kỹ, cô cho rằng chuyện sau có liên quan đến việc Lynn cho đăng tin trên các tờ báo ở LoShelby Angeles. Có lẽ A.J sợ Carlo sẽ đọc biết và quả nhiên là như vậy.
Cô lặng lẽ giúp mẹ thử áo và ghi lại số đo chính xác những chổ cần sửa. Cũng không phải sửa lại nhiều lắm. Vốn dĩ là thợ khéo tay, Mary có thể may vừa như in mặc dù phần lớn các cô phù dâu mới chỉ đến thử có một lần.
Tối đó, sau khi cô cùng mẹ rửa xong chén bát, Mary tới ngồi bên bàn máy may còn Shelby về phòng mình. Cô ngồi trên chiếc ghế xích đu nhỏ gần cửa sổ lớn là thứ của Lauren bác của cha cô để lại, ngắm nhìn cây lê ngoài sân đang bắt đầu rụng lá.
Việc Carlo tới thăm làm cô bối rối không yên. Anh ta có vẻ rất cương quyết và nóng tính, cô không thể dự đoán được những việc anh ta có thể làm. Có thể cũng chẳng làm gì, song chắc chắn anh ta sẽ làm Lynn khó chịu, cô nghĩ vậy khi nhớ tới lần bạn cô gọi điện cho cô dịp xuân vừa rồi. Lúc ấy Lynn ở cùng với mẹ tại San Diego. Carlo tới thăm cô ta ở đó. Họ cãi lộn và sau đó Lynn gọi điện nói chuyện với cô .
Chuyện đó lại có thể xảy ra ở đây. Mặc dù Lynn sắp lấy A.J, Carlo vẫn có đủ khả năng làm xáo trộn cuộc sống của Lynn . Những tình cảm mãnh liệt như của Lynn dành cho Carlo không dễ gì dứt bỏ một sớm một chiều được.
Nghĩ đến đó, Shelby đột nhiên đứng dậy. Cô cần gặp Lynn ngay. Họ sẽ ngồi uống sôcôla nóng và nói chuyện như thuở xưa.
Cô lặng lẽ lẻn ra khỏi cửa để tránh việc Crieg thấy lại hỏi cô đi đâu, rồi trèo vào xe chạy thẳng đến nhà Altman.
Đến trước cửa ngôi nhà lớn mà nay chỉ có Lynn ở cùng với một bà giúp việc, Shelby hăm hở kéo chuông. Khi bà Moran ra mở cửa, cho biết Lynn không có nhà, Shelby nhăn nhó đứng tựa lưng vào khung cửa.
“Lẽ ra cháu phải gọi điện báo trứơc”, cô thở dài bảo.
Bà Moran nói với vẻ thông cảm. “Nhưng cô vội chạy khỏi nhà chẳng kịp nghĩ nữa mà”.
“Bác hiểu cháu rõ thật đấy”.
Bà Moran đang cười bỗng cau mặt. “Giờ Lynn sắp lấy chồng, cô ấy vắng nhà suốt”.
“Nó đang ở chỗ A.J hả bác?”.
“Cô muốn bảo là chỗ ông Court ấy à? Tôi nghĩ vậy. Có ai đó gọi điện, thế là cô ấy đi luôn chẳng bảo gì tôi cả”.
Shelby nghe giọng là biết bà phật ý, song không biết nói thế nào. Cô đứng thẳng người lại. “Cháu nói chuyện với nó sau vậy”. Cô quay người bước đi. “Cháu cũng có thể lại đằng nhà ông Court”, bà Moran khuyên. “Ông ấy đang dạy nó nấu nướng?”.
Mặt bà Moran cau lại. “Đúng vậy!”.
“Tại sao bác không dạy nó?”.
Bà giúp việc có vẻ hoảng ra mặt. “Để cô ấy làm bếp núc rối tung cả lên ư?”.
Shelby nhớ ra bà Moran là người không thích ai đụng vào bếp của mình. Bà Altman không bao giờ nấu nướng, vì vậy bà không bao giờ phụ giúp việc gì trong bếp.
Nghe giọng bực bội của bà, Shelby vội quay lại, leo mấy bực cầu thang. Cô nắm tay bà Moran. “Sao vậy bác?”, cô hỏi: “Bác bực mình vì chuyện đính hôn của Lynn ư?”.
Bà Moran dẫu môi. “Không phải chuyện đính hôn. Ông Court là người tử tế. Vấn đề là cô Lynn làm sao ấy. Ít ra cô ấy cũng phải để mẹ cô ấy tham gia vào việc chuẩn bị đám cưới chứ”.
“Nhưng bác Altman vẫn còn đang đau buồn”, Shelby chống chế giúp bạn. “Bác ấy không muốn quay lại đây…”.
Bà Moran nhìn cô với vẻ thương mại. “Cô thực bụng nghĩ rằng bà Altman không vội vàng quay về đây, gạt bỏ sầu não để được ở cạnh Lynn vào lúc như thế này sao? Nhất định là Lynn sắp lấy người mà cả bà và ông Altman đều mến ư?”. Bà dứ ngón tay về phía Shelby . “Cô hãy nghe tôi”.
Rồi bà đứng thẳng người lại. “Nhưng tôi không được phép bàn chuyện của bà chủ. Có ai hỏi tôi đâu mà nói”. Bà vội vào nhà, đóng cửa lại, để mặc Shelby nhìn qua kính chắn gió. Bà Moran nói đúng. Mẹ Lynn không tham gia gì vào chuyện này kể cũng lạ, mà thái độ Lynn cũng có rất nhiều điểm kỳ quặc. Chả lẽ Lynn không thực sự nghiêm túc về việc hôn nhân? Không, không thể có chuyện đó. Lynn luôn luôn có một cuộc sống gia đình hạnh phúc như cha mẹ của cô .
Shelby cắn môi. Nhưng ngộ nhỡ tất cả công việc chuẩn bị này đổ vỡ thì sao? Cô lo lắng nghĩ. Không những thiệt hại về tài chính, mà tiếng tăm của cô cũng bị ảnh hưởng. Cô sợ rúm người lại khi nghĩ tới việc mẹ cô bỏ ra hàng tuần để chuẩn bị chiếc áo cưới cực đẹp của Lynn , để rồi cuối cùng chẳng ai dùng đến nó.
Lúc này cô thật sự cần nói chuyện với Lynn , song cô ngập ngừng vì nhớ lại lần gặp cúôi cùng với A.J. Mỗi lần cô gặp anh , mọi chuyện lại càng thêm tồi tệ. Và cô vẫn còn tức giận việc anh cố tình cách buộc cô từ bỏ việc chuẩn bị đám cứơi. Dẫu sao cô cũng phải nói chuyện với Lynn . Cô tra chìa khóa vào ổ và nổ máy.
Địa chỉ của A.J ghi trên card để ở cửa hàng. Địa chỉ các khách hàng của cô – sáu ngừơi tất cả - đều được đánh máy cẩn thận trên loại card Rolodex.
Nhưng cô chỉ nhớ có mỗi địa chỉ của anh . Anh ở chỉ cách nhà Altman vài dặm về phía cuối con đường chạy ngoằn ngoèo.
Khi cô tìm đến được ngôi nhà nằm dưới đám thông thì trời đã nhá nhem tối. Cô ngạc nhiên thấy ngôi nhà không phải loại rất đẹp như cô tưởng tượng. Những khúc gỗ và bao xi măng được xếp gọn thành từng chồng ở sân trước. Có thể A.J đang sửa lại nhà hoặc là nhà này còn đang trong quá trình xây dựng. Chiếc xe thể thao nhỏ màu trắng loại Triumph của Lynn không thấy đâu, Shelby nghĩ có thể nó được để trong nhà xe.
Shelby rón rén đi qua các chồng xi măng. Anh chỉ sửa chữa lại nhà thôi. Chỉ nhìn lớp tường gỗ tuyết tùng cũng được biết ngôi nhà đã được xây từ nhiều năm trước. Trải qua bao nhiêu mùa nắng, nó đã ngả sang màu xám, làm ngôi nhà trông có vẻ mộc mạc nhà quê.
Shelby nhớ lại những đồ đạc sang trọng và bộ sưu tập pha lê trong văn phòng của A.J. Nhà của anh hoàn toàn khác hẳn. Cô tự hỏi không biết cái nào phản ánh con người thực của Alexander Court.
Cô gõ cửa trước song không có ai trả lời, vì vậy Shelby lùi lại ngắm các cửa sổ. Tất cả đều tối, trừ cửa sổ ở phía phải cô . Ánh sáng mờ mờ in trên cửa sổ, tựa như ngọn đèn ở sâu sau nhà, có lẽ là ở nhà bếp.
Shelby vòng ra sau nhà, giật mình thấy người thợ làm vườn đang đẩy chiếc xe cút kít chở đầy đất ngược đoạn dốc đầy cây giọt băng mọng nước. Anh ta còng lưng đẩy xe. Trong ánh chiều nhập nhoạng, phải mất mấy giây Shelby mới nhận ra đó là A.J.Court.
Cô quan sát anh ráng hết sức đẩy, cố giữ cho chiếc xe thăng bằng trên bánh xe. Cô thích thú đưa mắt nhìn quanh chiếc sân trồng đầy cây tươi tốt. Rõ ràng đưa cậu bé ấy khỏi trang trại dễ hơn là buộc cậu ta phải bỏ nghề nông.
A.J hầu như đã lên đến đỉnh dốc và chuẩn bị đặt càng xe xuống.
“Này, anh có thể thuê người khác làm việc đó thay anh ” , cô gọi to.
A.J giật mình quay lại nhìn. Anh vẫn còn cầm càng xe chứ chưa bỏ hẳn ra như cô nghĩ. Cô kinh hoàng nhìn chân anh trượt trên đám cây mọng nước. Anh cùng chiếc xe lao xuống dốc nhanh nhiều hơn khi lên.
“Ồ!”, A.J kìm được câu chửi thề trong khi anh và chiếc xe lao nghiêng ngả xuống dốc. Anh cố kìm chân, giữ cho xe đất không đổ, song mỗi lần xe nghiêng ngả, đất lại rơi xuống một ít, chiếc xe đẩy A.J vặn vẹo trượt xuống dốc.
Shelby vứt ví xách, nhào lại phía trước, mong ngăn chặn thảm họa mà cô đã gây ra.
Vừa đến nơi, cô nắm ngay càng xe, nhưng anh hét lên: “Tránh ra!”.
Cô ngoan ngoãn nhảy qua bên, thấy A.J vấp vào tảng đá làm chân trượt đi. Anh cố sức ghìm lại, rõ ràng hi vọng giữ xe thăng bằng, nhưng người anh đang bị căng ra như sợi dây cao su sắp đứt. Anh vội buông càng xe ra thì đã quá muộn, người ngã sấp xuống đám cây giọt băng. Anh cố lộn đi mấy vòng tránh chiếc xe cán vào người.
Anh chưa kịp đứng dậy, chiếc xe trượt thêm vài bước, lắc lư, lật nghiêng và cả xe đất rào rào đổ xuống ngừơi A.J. Chiếc xe cũng trượt theo, đổ chỏng gọng.