Áp lực cái gì.....
Chu Huyền Lan cũng không trả lời, chỉ ôm người trong ngực chặt hơn một chút.
Người mơ ước từ thuở thiếu niên, đột nhiên có được. Sau khi mừng như điên, không khỏi trải qua lo sợ bất an.
Tựa như vốn dĩ tính toán bố trí bẫy rập thật hoàn hảo, từng bước một dụ sư tôn rơi vào trong đó. Chưa từng nghĩ sư tôn lại chủ động đạp vào. Nhưng sau đó không lâu, Chu Huyền Lan đối mặt với người thoạt nhìn không hề phòng bị, nhất thời không biết nên làm sao bây giờ.
Chuyện trong lòng muốn làm...... Đương nhiên là đem sư tôn giấu đi, ai cũng không cho nhìn thấy.
Cho dù thả ra, cũng muốn làm sư tôn thời thời khắc khắc, toàn thân trên dưới đều dính đầy khí tức của hắn. Như vậy, mọi người đều có thể biết sư tôn là của hắn, thu lại tất cả những ý niệm không nên tồn tại đó.
Suy nghĩ như vậy không ngừng kêu gào trong đầu hắn. Nhưng chung quy lý trí vẫn chiếm thượng phong.
Hắn không muốn đối xử với sư tôn như thế.
Chu Huyền Lan cúi đầu, cằm đặt trên đầu vai Thẩm Lưu Hưởng, biểu hiện ra tư thái nhất quán thuận theo, chậm rãi nói: “Sợ dọa đến sư tôn.”
Thẩm Lưu Hưởng: “A?”
Y thoạt nhìn rất thiếu can đảm sao? Bị ôm một chút cũng bị dọa chạy?
Thẩm Lưu Hưởng cân nhắc một chút, bừng tỉnh đại ngộ. Đồ đệ nhà mình không phải Huyền chủ trong nguyên tác, hiện giờ chỉ là một bé rồng đơn thuần. Nói không chừng ở trong lòng hắn, ấp ấp ôm ôm tức là du lễ, là chuyện mặt đỏ tai hồng, khó có thể nói ra miệng.
Vì thế đành phải lén lút tiến hành.
Suy nghĩ như vậy làm Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy gánh nặng đường xa.
Thôi, y chủ động chút là được. Bây giờ nỗ lực nhiều một chút, về sau trên giường tranh trên dưới mới đủ tự tin.
Suy nghĩ của Thẩm Lưu Hưởng đấu tranh với nhau, liền không khống chế được, rúc trong ngực Chu Huyền Lan trở nên không được tự nhiên, “Ta cho ngươi xem một pháp thuật.”
Chu Huyền Lan ừ một tiếng. Nháy mắt sau thân ảnh trong ngực biến thành một đống lá khô, gió thổi qua, phần phật bay lên giữa không trung.
“......”
Thẩm Lưu Hưởng mượn pháp thuật danh chính ngôn thuận chui ra khỏi ngực hắn. Thân ảnh nhảy ra dưới tàng cây, một lần nữa đi qua, quay về dáng vẻ lười nhác tùy ý lúc trước, “Mới vừa học được, lợi hại không?”
Chu Huyền Lan phủi lá cây trên người xuống, ngước mắt đối thượng với đôi mắt phượng hơi phát sáng, khẽ cười nói: “Vật Đổi Sao Dời? Sư tôn tất nhiên lợi hại.”
Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc: “Sao ngươi biết được?” Này không phải bí thuật Đế Cung cũng không truyền ra ngoài sao?
Chu Huyền Lan cầm lấy quyển trục ghi chép pháp thuật Lôi Phạt, “Sao Đế Quân lại biết, đệ tử không thể hiểu được. Nhưng bí thuật của đệ tử là tự có.”
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng lộ vẻ hoang mang, ‘tự có’ là ý gì?
Lúc trước y từng hỏi Chu Huyền Lan, vì sao lại biết một vài bí thuật thượng cổ. Lúc ấy Chu Huyền Lan phảng phất khó có thể mở miệng, không chịu nói, chỉ nói nếu y muốn học có thể dạy.
“Chẳng lẽ ngươi sinh ra đã có sẵn, đã biết mấy pháp thuật này?”
Chu Huyền Lan thấy vẻ mặt y chờ mong, lặng im một lát, nói: “Ta cho sư tôn xem, nhưng sư tôn không được cười.”
Nghe vậy, Thẩm Lưu Hưởng gật đầu như giã tỏi: “Ừ ừ.”
Tò mò trong lòng y càng sâu, mắt không chớp nhìn chằm chằm. Giây lát sau, trước người Chu Huyền Lan chợt lóe huyền quang, mặt đất có thêm một thứ.
“Phụt......”
Khoảnh khắc thấy rõ thứ này, Thẩm Lưu Hưởng không nhịn được cười ra tiếng, vội vàng che miệng lại, chớp chớp mắt vô tội nhìn Chu Huyền Lan biểu tình hơi cứng đờ. Sau đó: “Ha ha ha!”
Chu Huyền Lan: “......”
Không trách Thẩm Lưu Hưởng cười, thật sự là không nín được. Ai ngờ được Chu Huyền Lan do dự một lúc lâu, lại lấy ra nửa cái vỏ trứng ngăm đen chứ?
Tuy nói trong bóng đêm, trên vỏ trứng đen này lưu động từng sợi ánh sáng vàng kim, thoạt nhìn thần bí lại tôn quý. Nhưng cũng không thay đổi được sự thật nó là vỏ trứng.
Tưởng tượng đến cảnh tượng khi Chu Huyền Lan là rồng đen nhỏ ngây thơ, phá vỏ trứng chui ra, Thẩm Lưu Hưởng liền nỗ lực cắn chặt môi, liều mạng khống chế không cười ra tiếng, khóe mắt đều nghẹn ra chút nước mắt.
Chu Huyền Lan nhịn xuống ý niệm đem vỏ trứng cất đi, khô khốc giải thích nói: “Năm đó sau khi đệ tử về Yêu giới, mơ hồ thức tỉnh một chút ký ức, liền tìm ra vỏ trứng. Nhưng còn một nửa không biết tung tích.”
Thẩm Lưu Hưởng gian nan “Ừ ừ......” hai tiếng.
Khóe miệng dương quá lâu, có chút mỏi, y xoa xoa khóe môi, ho nhẹ một tiếng, đứng đắn nói: “Lúc trước ngươi nói tự có bí thuật, có phải vỏ trứng của ngươi...... Không đúng. Phòng...... em bé của ngươi, bên trên có ghi lại bí thuật không?”
Ngón tay Chu Huyền Lan dừng trên vỏ trứng đen, ánh sáng vàng ánh lên, ấn văn phức tạp hiện ra, “Đệ tử đọc hiểu được một ít, quả thật là như thế.”
Thẩm Lưu Hưởng hô lên thần kỳ, nâng tay phải lên, ngón tay thon dài đặt trên vỏ trứng đen. Dưới ánh trăng, làm năm ngón tay càng thêm trắng nõn như ngọc.
Vỏ trứng rồng cứng rắn, sờ lên lành lạnh, rất là thoải mái.
Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng xẹt qua, gập ngón trỏ lên nhẹ gõ gõ. Không biết sao, trong lòng đột nhiên xẹt qua một cảm giác quen thuộc, tựa hồ đã từng làm động tác này.
Y ngẩn người, nhớ tới lúc bị vây trong Mộng Yểm, trong trí nhớ từng xuất hiện một quả trứng đen lớn nguyên vẹn. Vốn dĩ chỉ là hoài nghi, lúc này bằng chứng như núi. Đó là trứng rồng, nằm bên trong chính là Chu Huyền Lan.
Nguyên thân vẫn luôn che chở, nói sư tôn nói với hắn, đây là tình duyên của hắn......
Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, đột nhiên buông tay.
Chu Huyền Lan nhạy bén phát hiện cảm xúc của y biến hóa: “Sư tôn xảy ra chuyện gì?”
Ngón tay Thẩm Lưu Hưởng gõ gõ vỏ trứng, hơi híp mắt, “Vì sao ngươi ngàn dặm xa xôi từ Yêu giới đuổi tới Tu Chân giới? Trong rất nhiều tiên môn lại chọn trúng Thanh Lăng Tông? Lại cố tình chọn ta làm sư tôn?”
Những chuyện này đều không có trong nguyên tác, nhưng là thứ chắc chắn từng tồn tại.
Thẩm Lưu Hưởng nghiến răng. Sẽ không phải vì nguyên thân đã cứu Chu Huyền Lan nhỏ, cho nên thành cái gì ánh trăng sáng, con rồng nhãi này mới ngàn dặm đuổi theo chứ?!
Sau lưng Chu Huyền Lan chợt lạnh, tự nhiên cảnh giác lên, luôn cảm thấy trả lời sai một chút hậu quả liền không dám tưởng tượng.
Hắn cẩn thận cân nhắc, tựa như tránh sét, cẩn thận trả lời: “Lúc ấy đệ tử còn nhỏ tuổi, có chút không nhớ rõ. Tìm được vỏ trứng, cũng là nhờ căn cứ vào một chút ký ức vụn vặt.”
Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ cằm: “Là thật?”
Chu Huyền Lan thấy thần sắc y hơi hòa hoãn, lập tức gật đầu. Thẩm Lưu Hưởng trầm ngâm một lát. Nếu không nhớ rõ, hẳn là không phải vì nguyên thân mới thích y.
Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút rầu rĩ không vui.
Ánh mắt Chu Huyền Lan hơi ngưng, tầm mắt dừng trên hàng mi đang buông xuống, khóe môi mím chặt. Lập tức nhíu nhíu mày.
Hắn không biết Thẩm Lưu Hưởng suy nghĩ cái gì, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, một bộ dáng vẻ rất không cao hứng. Suy nghĩ một chút, Chu Huyền Lan cúi đầu, môi mỏng khẽ chạm vào khóe môi đang mím chặt.
Đối thượng một đôi mắt phượng đột nhiên trợn to, tuấn dung của hắn lộ ra ý cười.
Thẩm Lưu Hưởng chưa phản ứng lại, khóe môi chỉ còn lại một mạt cảm giác ấm áp, nhưng xúc cảm mềm nhẹ hơi ấm hãy còn nguyên, không ngừng lặp lại trong não.
Bên tai y đỏ hồng: “Đột nhiên làm như vậy làm gì?”
Chu Huyền Lan nhìn y chằm chằm, khóe môi câu lên cười: “Sư tôn không cao hứng, làm đệ tử tất nhiên muốn dỗ một chút.”
Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày: “Ta không nghe nói đồ đệ nhà người khác sẽ dỗ sư tôn như thế.”
“Bởi vì đồ đệ nhà người khác không phải Chu Huyền Lan,” Chu Huyền Lan ghé sát vào, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai y, “Sư tôn nhà người khác cũng không phải Thẩm Lưu Hưởng độc nhất vô nhị.”
Lỗ tai Thẩm Lưu Hưởng vốn chỉ hồng nhạt, sau khi nghe xong, liền trở nên đỏ bừng, vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Không ổn.
Y giống như bị câu, sau cổ ẩn ẩn bắt đầu nóng lên.
Thẩm Lưu Hưởng từ túi trữ vật móc ra Thanh Vẫn Đan, đổ ra một viên, một ngụm nuốt vào. Đối thượng biểu tình của Chu Huyền Lan muốn nói lại thôi, đang muốn nói chuyện, lại cảm giác được động tĩnh Nguyên Anh bên kia truyền đến.
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, nói với Chu Huyền Lan: “Hay bây giờ ngươi chạy đi?”
Chu Huyền Lan: “?”
***
Trong căn phòng rộng lớn sáng ngời, Nguyên Anh đứng trên án thư, hai bàn tay nhỏ ôm thỏi mực, xoay vòng vòng quanh nghiên mực.
Bẹp miệng, biểu tình rất là ủy khuất.
Mới ra miệng hổ lại vào ổ sói, chỗ nào có chơi? Rõ ràng là muốn hắn làm việc cực nhọc, làm một tiểu gia hỏa mài mực.
Không biết qua bao lâu, Đế Vân Vũ thu hồi tầm mắt dừng ở quyển trục, lại nhìn về phía tiểu thân ảnh đang mài mực. Thấy hắn khẽ nhếch miệng, mệt đến thở hổn hển mấy hơi.
Tuy rằng vẻ mặt ủy khuất, nhưng vẫn luôn nỗ lực mài mực.
Khóe môi Đế Vân Vũ kéo lên một độ cong rất nhỏ. Khi Thẩm Lưu Hưởng ba tuổi, hành vi hành động ngoan ngoãn hơn đứa hiện tại nhiều.
Nguyên Anh phát hiện ánh mắt, chớp chớp mắt, “Khát.”
Đế Vân Vũ: “Nguyên Anh sẽ không khát.”
Nguyên Anh phồng má: “Con đói bụng.”
Đế Vân Vũ: “Nguyên Anh sẽ không đói.”
Nguyên Anh ngây người như sương đánh cà tím, ủ rũ cụp đuôi nói thầm: “Chính là muốn nếm thử mùi vị nha.”
Đế Vân Vũ nhìn chằm chằm hắn một lát. Vốn định nói Nguyên Anh không nếm được mùi vị, lời nói đến bên miệng lại biến mất, đứng dậy bưng mâm đựng trái cây tới, “Muốn quả nào?”
Nguyên Anh dựa thỏi mực vào người, vươn một bàn tay ra, ngón trỏ ngắn nhỏ trắng nõn chỉ chỉ quả quýt ánh vàng rực rỡ.
Đế Vân Vũ đưa qua, sau đó nhìn thấy Nguyên Anh há cái miệng nhỏ ra: “A ~”
“.......”
Đế Vân Vũ trầm mặc một khắc, ánh mắt nhạt màu dừng trên người Thẩm Lưu Hưởng bản thu nhỏ, phát hiện đối phương buồn bực mà nhìn ngó hắn, tiếp tục: “A ~~”
Đế Vân Vũ: “...... Vươn tay ra lấy, ôm ăn.”
Nguyên Anh nhìn quả quýt gần trong gang tấc, lại phảng phất xa tận chân trời, không khỏi đỏ hốc mắt, tiếng nói mềm mại lộ ra một chút nức nở, “Chỉ có một bàn tay…… Không, không ôm được.”
Tầm mắt Đế Vân Vũ xẹt qua tay phải nhàn rỗi của Nguyên Anh, dừng ở bên kia, tay trái còn ôm thỏi mực cao gần bằng hắn.
“Ngươi buông thỏi mực xuống.”
Nguyên Anh nhún nhún chóp mũi: “Còn chưa mài xong đâu.”
Hắn ôm chặt thỏi mực, lẩm bẩm nói: “Không phải nói không mài xong mực, Đế phụ không viết được chữ sao?”
Đế Vân Vũ ngẩn người, sau một lúc lâu đem quả quýt đưa tới bên miệng hắn, “Ta nhớ ngươi không lột vỏ.”
Thấy thế, khuôn mặt nhỏ của Nguyên Anh lúc trước ủy ủy khuất khuất, nháy mắt hiện ra lúm đồng tiền, vùi đầu dùng sức cắn cắn, lưu lại dấu răng nhợt nhạt trên vỏ quýt.
Một lát, ngẩng đầu mi mắt cong cong: “Ngọt.”
Đế Vân Vũ nói: “Lại gạt người. Ngươi không nếm được mùi vị.”
Nguyên Anh vui cười: “Không cần nếm mùi vị, quả quýt Đế phụ đút nhất định là ngọt.”
Giọng nói rơi xuống, bốn phía lâm vào yên lặng. Một lát sau, Đế Vân Vũ bật cười nói: “Ngươi vậy mà còn nói rất ngọt.”
Nghe vậy, Nguyên Anh giật mình, nghi hoặc nói: “Sao Đế phụ biết? Việc này chỉ có bổn tọa ca ca biết a.”
Đế Vân Vũ thu lại ý cười, hỏi: “Bổn tọa ca ca là ai? Chu Huyền Lan?”
Thấy Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu, Đế Vân Vũ hỏi: “Vì sao chỉ có hắn biết?”
Tiểu Nguyên Anh chớp mắt, như để biểu thị cho Đế Vân Vũ, ngửa đầu chu chu miệng.
“Bởi vì chỉ có hắn hưởng qua.”
Linh khí trong nhà ngưng đọng lại, phảng phất đã chịu áp bức nào đó cường đại đến cực điểm, đình trệ giữa không trung.
Qua hồi lâu, linh khí bốn phía mới tiếp tục lưu động.
Đế Vân Vũ buông quả quýt, liếc mắt nhìn tiểu thân ảnh tiếp tục “Hắc hưu hắc hưu” mài mực, không chút để ý xoa xoa tay.
Vừa rồi xuống tay hình như hơi nhẹ rồi.