Diệp Băng Nhiên che ngực, vị ngọt trào lên trong cổ họng, phốc cái phun ra một búng máu.
“Kiếm Tôn!!!”
Đệ tử Kiếm Tông hét lớn, muốn tiến lên ngăn trở.
“Chư vị dừng bước,” Lăng Mạc Sơn rút kiếm ra, chắn phía trước con đường. Trên gương mặt thanh tuấn treo nụ cười ôn hòa, “Tiên Quân hành phạt, không bất kỳ kẻ nào được can thiệp. Mong các vị thận trọng.”
Những đệ tử Thanh Lăng khác thấy thế, cũng theo lại đây vây quanh, tình hình tức khắc trở nên giương cung bạt kiếm.
Thẩm Lưu Hưởng hoàn toàn không biết gì về động tĩnh phía dưới, hết sức chăm chú giơ roi quất đánh.
Trên góc đài cao.
Lăng Đan sợ hãi hít một cái: “Các ngươi nói, Thẩm tiên quân dùng mấy phần lực?”
Lăng Việt hừ lạnh, không thả một từ.
Lăng Hoa giựt giựt mí mắt, vươn hai ngón trỏ, một ngang một dọc, “Mười phần.”
Có thể một roi đánh Diệp Băng Nhiên quỳ gối, cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng đâu. Hơn nữa hình như Thẩm Lưu Hưởng càng đánh càng hăng say, chỉ nghe tiếng roi đánh truyền đến, làm người hãi hùng khiếp vía.
“Một trăm roi!”
Thở phào một hơi, Thẩm Lưu Hưởng cầm roi thần nhiễm máu quấn quanh cổ tay, đi đến trước Diệp Băng Nhiên, ngồi xổm xuống, “Cần bổn tiên quân đỡ ngươi lên không?”
Diệp Băng Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía y, ánh mắt lạnh lẽo: “Không cần.”
“Cũng đúng.” Thẩm Lưu Hưởng cười nhạt một cái, “Bổn tiên quân từ Tứ Phương Trì ra, còn có thể tự đi. Kiếm Tôn chỉ là ăn trăm roi hèn, ở đâu ra mà gục không dậy nổi?”
Vừa nói y vừa đè đè vai Diệp Băng Nhiên, nghe thấy một tiếng kêu rên.
Thẩm Lưu Hưởng nhẹ cong khóe môi: “Tuy rằng khắp người Kiếm Tôn đều có vết roi, nhưng nghĩ đến, lại ngọt trong lòng đi.”
Một bộ bạch y vội vã đuổi tới.
Thẩm Lưu Hưởng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Diệp Băng Nhiên, “Ta cũng coi như là giúp người đạt thành. Ngày sau gặp nhau, mời ta uống ly rượu tỏ lòng biết ơn đi.”
Diệp Băng Nhiên được Tố Bạch Triệt nâng dậy từ trên mặt đất, đến tận khi rời khỏi đài cao, ánh mắt lãnh lệ vẫn gắt gao nhìn y chằm chằm.
Thẩm Lưu Hưởng ngoảnh mặt làm ngơ.
“A a a a a!” Nam tử áo xanh lao tới, bị thân hình y nhoáng lên tránh thoát, “Đừng chạm vào, cả người ta đều đau.”
Đánh người là cái mệt sống.
Tay mỏi chân run, miệng vết thương cũng nứt ra chút rồi.
“Ngươi cái tên gia hỏa này!” Lăng Hoa không khống chế được kích động, “Có thể ra tay tàn nhẫn với Diệp Băng Nhiên, rốt cuộc lạc đường đã biết quay lại a!”
Thẩm Lưu Hưởng đỡ trán thở dài, trong lúc nhất thời, phảng phất sinh ra rất nhiều cảm khái: “Vào Tứ Phương Trì xong, xem ra phai nhạt đi rất nhiều.”
“Sớm biết huyết trì có công hiệu thần kỳ như vậy, ta đã sớm ném ngươi vào rồi.”
“......”
*
“Là ta hại ngươi.”
Đôi mắt Tố Bạch Triệt ửng đỏ, đôi tay đỡ Diệp Băng Nhiên, gần như rơi lệ, “Ta không nên tò mò. Rõ ràng lấy thể chất hiện giờ, đến cả trung giai pháp thuật đều không thể tu tập, huống chi là cấm thuật.”
Diệp Băng Nhiên nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên gương mặt thanh lãnh tuyệt mỹ: “Không liên quan đến ngươi.”
Không trung âm trầm.
Diệp Băng Nhiên bước lên mặt đất phủ tuyết mỏng, chậm rãi tiến về phía trước, “Tuy Thẩm Lưu Hưởng vào Tứ Phương Trì là gieo gió gặt bão. Nhưng chung quy là có liên quan đến ta, cho nên tâm sinh oán ý. Dù không có việc này, y cũng sẽ tìm cơ hội trả thù.”
Mặt Tố Bạch Triệt lộ vẻ áy náy, sau một lúc lâu trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Chỗ ta có thuốc chữa thương, dưỡng thương tốt một chút rồi hãy đi.”
Diệp Băng Nhiên hơi gật gật đầu.
*
Ở Triều Vân Phong, bạch hạc giương cánh bay qua, phía dưới truyền đến tiếng kêu ngao ngao thảm thiết.
“Nhẹ chút! Nhẹ chút! Đau a......”
Thiếu niên áo đen trầm khuôn mặt, thả động tác càng nhanh, để tránh còn chưa bôi xong thuốc, lỗ tai đã điếc trước.
Thẩm Lưu Hưởng ghé ở trên giường mềm mại, cởi bỏ nửa bên xiêm y, cánh tay trắng nõn mảnh mai bị một tay Chu Huyền Lan đè lại, một tay khác bôi thuốc mỡ.
“Lăng Đan lừa ta!”
“Vênh Vang là pháp khí đỉnh cấp, miệng vết thương dưới kiếm tất nhiên sẽ không dễ dàng khép lại. Kim Linh Cao đã là dược vật không tầm thường, nhưng muốn chữa khỏi, phải chịu chút đau là không thể tránh được.” Chu Huyền Lan nói, lòng bàn tay không cẩn thận hơi dùng sức.
Thẩm Lưu Hưởng run cả người, ngâm đau một tiếng, sau một lúc lâu không có động tĩnh gì như cá chết.
“...... sư tôn?”
Thẩm Lưu Hưởng chôn mặt trong gối dựa, khóe mắt nghẹn ra một chút nước mắt. Qua giây lát, thanh âm rầu rĩ truyền ra: “Tiếp tục bôi đi, bôi xong bên trái, còn cánh tay bên phải nữa.”
Sớm biết như thế.
Nên chuẩn bị chút máu động vật, hắt một bát lên người là xong việc, gì đến nỗi thê thảm như vậy?!
“Đúng rồi, cảm ơn ngươi a,” Thẩm Lưu Hưởng bỗng nhiên nói, “Nếu không có Hộ Hồn Y, ta phải mất nửa cái mạng.”
Tay Chu Huyền Lan chợt dừng lại, qua một lúc lâu sau, không mặn không nhạt nói: “Sư tôn nói quá lời, còn đem cả gia sản toàn thân cho hết đệ tử.”
Trong lời nói hàm chứa oán khí.
Thẩm Lưu Hưởng nghe hiểu rõ ý tứ, xoay đầu: “Không lừa ngươi, trừ Vênh Vang, chỉ còn lại khối linh thạch kia...... Còn cả Triều Vân Phong, nhưng cho ngươi cũng vô dụng.”
Thân là Tiên Quân, tất nhiên Thẩm Lưu Hưởng không thiếu pháp khí linh đan linh thạch. Nhưng không chịu nổi mấy năm nay y liều mạng đập lên người Diệp Băng Nhiên.
Hiện giờ toàn bộ Triều Vân Phong, đến cọng linh thảo cũng không có.
Hôm nay Thẩm Lưu Hưởng lật tung căn phòng lên, mới nhặt được một khối linh thạch dưới gầm giường, đút vào túi trữ vật treo bên hông, tất cả đưa cho Chu Huyền Lan.
“Không tin ngươi lục trong phòng đi.”
Chu Huyền Lan không để ý tới, hãy còn đè cánh tay mảnh mai không yên phận lại, đem chút Kim Linh Cao cuối cùng bôi lên.
Thẩm Lưu Hưởng nghiêng nhìn một đống dược vật trên bàn: “Thuốc Lăng Đan cho ta có phải đặc biệt trân quý không? Có giá trị trên thị trường không? Còn có, ngươi xem sứ bạch ngọc trên cửa sổ, có đáng chút bạc nào không?”
Chu Huyền Lan: “Sư tôn thật sự thiếu tiền?”
“Tất nhiên là thật.” ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng nóng rực, ôm đầy hi vọng nhìn về phía đồ đệ, “Nói, đệ tử thân truyền các ngươi ngân lượng mỗi tháng không ít đi.”
Ánh mắt như lang như hổ, chuẩn xác dừng trên túi trữ vật bên hông thiếu niên.
Trong phòng yên tĩnh một khắc.
Nhìn thấy biểu tình Chu Huyền Lan đột nhiên đọng lại, Thẩm Lưu Hưởng cười nhẹ một tiếng, bò lên khỏi giường, mặc lại xiêm y, “Yên tâm, vi sư chưa phát rồ đến trình độ như vậy.”
Chu Huyền Lan lặng yên nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó nghe thấy Thẩm Lưu Hưởng tiếp tục nói: “Sau này có thể cho ta mượn một chút, viết giấy nợ cho ngươi, tín dụng của vi sư rất tốt.”
“......”
Hoàng hôn phía chân trời xuyên qua màn chướng chiếu vào phòng, một mảnh ánh vàng rực rỡ dừng ở trên bàn.
Thẩm Lưu Hưởng nhấp một ngụm trà, dựa nghiêng bên cửa sổ, tóc trên vai bị gió thổi đến hơi hơi tán loạn, hàng mi đen nhẹ rũ, tựa hồ đang trầm tư cái gì.
Chu Huyền Lan thấy thế: “Nếu sư tôn không còn chuyện gì quan trọng, đệ tử cáo lui trước.”
Hắn cần phải đi, chỗ ở cách khá xa Triều Vân Phong, nếu còn không chạy về, trời sẽ tối mất.
“Có việc này.”
Đặt ly sứ lên bàn trà, phát ra một tiếng giòn vang.
Thẩm Lưu Hưởng nhấp nhấp miệng: “Ta đói bụng. Chỗ nào có đồ ăn? Ta không kén chọn, bữa chính ăn gà vịt thịt cá. Ăn xong điểm tâm đồ ngọt. Có thể uống chút rượu.”
“Sư tôn sớm đã qua cảnh tích cốc.”
“Nhưng ta xác thật đói bụng,” qua lớp vải mềm mại, Thẩm Lưu Hưởng sờ soạng bụng, “Ngươi nghe đi, lộc cộc ~ lộc cộc ~ lộc cộc ~”
Chu Huyền Lan kéo kéo khóe miệng, đại khái chưa bao giờ nghĩ tới, đường đường là Tiên Quân một thế hệ, lại ở đây chơi xấu giả vờ đói bụng, “Trong Thanh Lăng Tông không có thức ăn phàm giới, chỉ có trái cây.”
Giọng nói vừa ra.
Hắn thấy trên mặt Thẩm Lưu Hưởng hiện đầy hai chữ "tuyệt vọng".
Trái tim Thẩm Lưu Hưởng lạnh một nửa.
Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, vì bảo trì dáng người dung mạo, ngày thường người đại diện đến đùi gà đều không cho y gặm một miếng. Đến bây giờ ký ức hãy còn mới mẻ, ngày sinh nhật chỉ được ăn hai con tôm……
Bây giờ thật vất vả mới có thể rộng mở cái bụng, thế mà lại bảo với y KHÔNG CÓ ĐỒ ĂN!
Buồn bực, Thẩm Lưu Hưởng thở dài, rút ba nén hương từ dưới bàn lên, vẻ mặt thành kính chăm chú.
“Sư tôn, cái đó không thể ăn!” Thiếu niên nôn nóng lên tiếng.
Thẩm Lưu Hưởng quay đầu lại, tầm mắt dừng ở trên người Chu Huyền Lan, không thể tưởng tượng chớp chớp mắt.
Hình tượng y ở trong lòng đồ đệ, đã biến thành thằng ngốc rồi sao?
“Nghĩ cái gì đấy?! Ta đi trả lại Hộ Hồn Y!”
Chỗ để Hộ Hồn Y, thật là làm người không tưởng tượng được.
Sau núi Thanh Lăng Tông có ngôi mộ hoang, từ trước đến nay không ai hỏi thăm. Hồi ban ngày khi Thẩm Lưu Hưởng đến, trên đường đặt ngang chiếc quan tài phủ đầy tro bụi, Hộ Hồn Y mỏng như cánh ve, đặt ở một góc trong quan tài. Bốn phía cỏ dại mọc thành cụm, tạo nên bích chướng tự nhiên.
*
Trăng đã lên cao, trong rừng sâu truyền đến tiếng loài côn trùng nào đó.
“Đưa đến chỗ này là được rồi,” Diệp Băng Nhiên dừng bước chân, nghiêng đầu. Khuôn mặt lạnh lùng mang theo vài phần nhu hòa, “Ban đêm lạnh, trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tố Bạch Triệt đưa cho hắn một cái bình ngọc, muốn nói lại thôi.
“Không cần lo lắng, dược ngươi điều chế rất tốt.”
Diệp Băng Nhiên sắc mặt tái nhợt, cả người lại tỏa ra nhuệ khí lạnh lẽo làm người ta không dám bỏ qua, tựa như kiếm lạnh ra khỏi vỏ.
“Chút vết roi này, chỉ thường thôi.”
Tố Bạch Triệt ngước mắt, khuôn mặt thanh lãnh nổi bật dưới ánh trăng, tuyệt mỹ như trích tiên, làm bất kỳ ai nhìn vào đều không khỏi thất thần.
Giai nhân như vậy tự trách nói: “Là ta làm hại ngươi bị thương......”
Diệp Băng Nhiên tâm thần khẽ nhúc nhích, cầm lòng không nổi mà giơ tay, muốn đụng vào gương mặt người trước mắt. Ai ngờ vừa mới có động tác, vai lưng liền truyền đến đau nhức như bị xé rách.
Hắn ứa mồ hôi lạnh, bừng tỉnh xoay người thu tay, không nhiều lời nữa xoay người rời đi.
Tố Bạch Triệt nhìn bóng dáng càng đi càng xa, ánh mắt khẽ biến, trên mặt lộ ra biểu tình tức muốn hộc máu.
Đi được khoảng trăm bước, có khói hương mơ hồ bị gió đêm thổi tới, Diệp Băng Nhiên nhíu mày, rẽ hướng đi vào chỗ tối trong rừng sâu.
“Ban ngày đệ tử mượn Hộ Hồn Y dùng một chút, giờ mang trả lại.”
Thẩm Lưu Hưởng thả Hộ Hồn Y lại, phủi mấy nhành cây cọng cỏ trên người mình xuống, “Chuyện là có nguyên nhân, tiền bối chớ trách.”
Dứt lời, y bật lửa thắp ba nén hương, cắm trước một cục đá.
“Quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi, đệ tử hổ thẹn. Cố ý tìm ba nén hương thơm dâng cho ngài. Mong ngài tha thứ cho hành vi vô lễ của đệ tử.”
Thẩm Lưu Hưởng hành lễ xong, tính tìm một chỗ ngồi xuống chờ Chu Huyền Lan. Ai ngờ vừa liếc mắt, nhìn thấy một cái cây chết khô cao chừng người, lắc lư trong gió, in bóng xuống mặt đất như dã quỷ nhảy múa.
Lúc này y mới phát hiện, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Cả mảnh thiên địa này, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng cây sàn sạt.
“......” Thẩm Lưu Hưởng nuốt nước miếng.
Sớm biết vậy, nên bảo Chu Huyền Lan bồi y, mà không phải bảo người ta đi hái trái cây.
Lặng im một lát.
Thẩm Lưu Hưởng xê dịch chân, lại gần chỗ nén hương, nhìn ba đốm lửa le lói trong đêm tối, “Tiền bối sinh thời nhất định là người rộng lượng, nhận lấy ba nén hương này, đệ tử coi như ngài đã tha thứ!”
Y vừa dứt lời, nén hương đang cháy bỗng tắt ngúm.
“?!”
Trong một mảnh yên tĩnh, Thẩm Lưu Hưởng cười gượng một cái, một lần nữa châm lại từng nén, “Tối nay gió lớn quá, tiền bối cẩn thận cảm lạnh.”
Vù.
Đốm lửa lại tắt.
Chung quanh im lặng như tờ, đến cả tiếng gió đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thẩm Lưu Hưởng sắp cười không nổi.
Y thật cẩn thận bật lửa, ngồi xổm trước ba nén hương, nâng tay lên bảo vệ đốm lửa yếu ớt, tiếng nói phiếm run: “Tiền bối nhất định là đang khảo nghiệm lòng thành tâm của đệ tử. Không sao. Tâm đệ tử so......”
Lại tắt.
Thẩm Lưu Hưởng hoàn toàn choáng váng, sau lưng toát lên hàn khí lạnh lẽo.
Y lui về phía sau một bước, chắp tay trước ngực, giơ cao cao lên đỉnh đầu, hai mắt nhắm nghiền: “Nghĩ đến hương này không hợp khẩu vị tiền bối. Không sao! Đợi đệ tử của đồ đệ hái trái cây về, nhất định dâng lên tiền bối vài quả quýt...... lại thêm một quả táo!”
“Một chùm nho!”
“Chuối!”
......
Diệp Băng Nhiên dựa ở trên cây, nhịn không được cười một tiếng.
Cười xong, chính mình sửng sốt.
Tìm được nguyên nhân Thẩm Lư Hưởng vào Tứ Phương Trì xong còn có thể tung tăng nhảy nhót rồi, y có Hộ Hồn Y trong người.
Nhưng lúc này, trong lòng hắn lại không hề tức giận.
Thẩm Lưu Hưởng xác thật thay đổi rất nhiều, như thành một người khác...... Còn sợ quỷ thần. Truyền ra ai có thể tin? Hơn nữa Hộ Hồn Y là bảo vật thế nào, vậy mà y không chiếm cho mình, quá nửa đêm còn mang trả lại?
Diệp Băng Nhiên có chút nghĩ không ra.
Chính lúc này, một thân ảnh thiếu niên xuất hiện, ôm các loại trái cây.
Thẩm Lưu Hưởng kích động lao tới.
Chu Huyền Lan đạm nhiên nghiêng người, bảo vệ trái cây mới hái, “Lập tức là có thể đỡ thèm, sư tôn đừng nóng vội.”
“Không không không,” Thẩm Lưu Hưởng chỉ vào hướng hương tắt, “Chỗ này có quỷ!”
Chu Huyền Lan nhíu mày, chợt ánh mắt lạnh lùng, đá ‘vèo’ một viên đá vào chỗ nào đó trong rừng, “Người nào?”
Một phiến lá bay xuống, không có ai ở đó.
“Sư tôn không thấy gì khác thường sao?”
“Không có.” Chu Huyền Lan trở về, Thẩm Lưu Hưởng thả lỏng cả người, thậm chí còn nhàn hạ thoải mái chọn lựa trái cây.
Y cầm lấy một quả quýt, cắn một miếng, ánh mắt chợt sáng lên.
Quýt này ngọt thanh hương thuần, thơm ngon chưa từng thấy, “Trồng ra thế nào vậy? Ăn ngon quá.”
Chu Huyền Lan chần chờ, mơ hồ cảm giác được nơi này có người, nhưng sư tôn tu vi Nguyên Anh cũng chưa thể phát hiện, hắn chỉ mới Trúc Cơ kỳ, nào có bản lĩnh như vậy.
“Thần thức của sư tôn cũng không bắt được bất cứ động tĩnh nào sao?”
Thẩm Lưu Hưởng ngồi xổm trên mặt đất ăn quả quýt, ngón tay trắng nõn như ngọc dính một chút nước quýt, nghe vậy mờ mịt chớp chớp mắt, “Thần thức là cái gì?”
Chu Huyền Lan: “......”
Hắn nên im lặng thì hơn.