Hãy để chúng ta dùng góc nhìn của thượng đế đến lý giải một chút chuyện của Lockhart đi.
Lúc nhóm Harry học năm hai đã có thể đối phó một đám quỷ lùn vùng Cornwall, thì Lockhart chỉ biết một quên hai không nhớ. Rất rõ ràng, hắn chính là cái loại phù thủy tốt nghiệp những học viện không chính thống, mà liệu hắn có phải là người Anh quốc hay không cũng rất khó nói.
Hắn là làm sao để nổi danh chứ? Là dựa vào viết sách.
Không thể không nói, trên một vài phương diện Lockhart vẫn rất ưu tú, tỷ như… năng lực thu thập tin tức. Tỷ như ngay cả việc một phù thủy già ở tận nước Mỹ phía bên kia đại dương đã từng giúp đỡ một ngôi làng giải trừ nọc sói hắn cũng có thể nghe vào tai và vận dụng, điều đó đã cho thấy hắn từng đi qua rất nhiều nơi.
Đã từng có một thời gian hắn không được gọi là Lockhart, hắn có tên riêng của mình, thế nhưng có một lần hắn đã gặp được một phù thủy già tên Gilderoy Lockhart, lão phù thủy này đã từng làm rất nhiều việc vĩ đại nhưng vì tính tình quái đản nên không có bao nhiêu người biết được gương mặt thật của lão. Mà Lockhart trong một lần tình cờ không chỉ có thể đạt được sự tín nhiệm của lão mà còn có thể nghe lão kể lại toàn bộ những trải nghiệm của mình. Càng trùng hợp hơn chính là, trong quãng thời gian hai người đồng hành với nhau, lão phù thủy kia lại không may qua đời. Sự kiện này khiến cho Lockhart nhìn thấy một cơ hội mới trong tương lai.
Người bên ngoài không ai biết được Gilderoy Lockhart lại chính là một lão phù thủy già đã qua đời, tính cách cổ quái của Lockhart chân chính cũng giúp hắn có thể mạo danh thành công. Chỉ cần hắn trở thành Gilderoy Lockhart liền có thể đem những câu chuyện mình từng nghe được nhận vơ vào bản thân, sau đó nhờ những người biết được một phần câu chuyện làm chứng, hắn tuyệt đối có thể nổi danh, chỉ cần mọi việc thuận lợi thậm chí ngay cả khả năng thu được huân chương Merlin cũng không phải là không thể.
Tất thảy các sự trùng hợp này đều là vì một tia tham niệm gây ra.
Hắn dùng cái tên Gilderoy Lockhart này để gây dựng sự nghiệp quả thực không còn gì thích hợp hơn, bởi vì những hành động của cái tên này đều có nhân chứng, có người sùng bái, chỉ không ai biết rõ nhân diện mà thôi. Đây so với những câu chuyện bình thường không ai biết rõ thực hư thì là một khởi điểm tốt hơn nhiều lắm. Mà nỗ lực cả đời của Gilderoy Lockhart lại tác thành cho một tên lừa gạt vô danh.
Mà đời này, bởi vì các loại hiệu ứng cánh bướm mà sự kiện nọ không hề phát sinh cái gã ‘Gilderoy Lockhart’ chỉ biết một quên hai không nhớ kia vẫn đang dùng cái tên chính thức của mình kiếm sống qua ngày. Tuy rằng không thể xác định được kết cục đời này của hắn, bất quá thế nào cũng so với việc phải gắn bó cả đời với giường bệnh của St Mungo đều tốt hơn nhiều lắm.
Bất quá hết thảy những việc này cũng không có ai biết được, Peter cũng không thể bổng dưng điều tra xem ai là người có khả năng đoạt được giải thưởng ‘Nụ cười thu hút nhất’ của tuần san phù thủy. Mà cô bé tự xưng Gilderoy Lockhart năm nay mới hơn mười tuổi, không ngừng ồn ào rằng sang năm mình sẽ trở thành học viên xinh đẹp nhất của học viện Beauxbatons danh giá.
Dựa theo lời kể của cô, lúc cô còn ở cô nhi viện của Muggle đã được một phù thủy già nhận nuôi, sau khi nương tựa lẫn nhau vài năm thì phù thủy già kia cũng đã qua đời, cô liền sửa tên của mình theo tên ông để kỷ niệm.
“Tên của phù thủy không thể tùy tiện sửa.” Peter tận tình khuyên bảo, Voldemort ngồi ở bên cạnh nâng tách trà lên che giấu biểu tình.
“Không sao cả, em tuyệt đối không phải người tùy tiện.” Cô bé cực kỳ hào phóng biểu thị chuyện này không quan trọng.
Xuyên suốt toàn bộ câu chuyện Harry Potter, chỉ có hai trường hợp mà cha và con cùng dùng một cái tên, một là Barty Crouch, một là Voldemort. Hai người này đều không thích cha ruột của mình dẫn đến đối với tên gọi của bản thân mang theo một loại thù hận bản năng, đồng thời cả hai đều chính tay giết chết cha ruột của mình, hơn nữa đều không có kết cục tốt.
Ai da, thật khó tìm được một ví dụ tốt đẹp.
Peter liếc nhìn Voldemort, đáng tiếc ánh mắt này của y nhắn nhủ không đúng người. Căn bản thì Voldemort không hề cảm thấy việc mình đổi tên có bất cứ vấn đề gì, cho dù biết được hàm ý Peter đang ám chỉ hắn cũng sẽ phản bác. Dù sao bất luận là Gilderoy hay Barty đều dễ nghe hơn cái tên Tom nhiều lắm.
Giới tính sai, tuổi tác sai, một cô bé mới hơn mười tuổi sinh ra và lớn lên ở nước ngoài dù thế nào cũng không thể diễn vai Gilderoy Lockhart.
Lúc này ngay cả thuốc đa dịch đều không cần dùng, Peter lập tức dò xét gương mặt của những người xung quanh mình một chút, bởi vì kịch bản yêu cầu, người đến thế vai tuyệt đối phải có bộ dạng đủ hào nhoáng bắt mắt.
Nếu nói thuộc tính đầu tiên của Lockhart là tên lừa đảo thì thuộc tính thứ hai tuyệt đối là một kẻ ngu ngốc, thế nhưng là một kẻ ngốc như hắn lại có thể liên tục năm lần thu được giải thưởng ‘Nụ cười thu hút nhất’ đã nói rõ bộ dạng của hắn không có khả năng quá khó coi, thậm chí phải nói là đẹp trai nổi bậc.
Ngay lúc Peter vẫn đang suy nghĩ nếu không thì tìm Abraxas đến thử một chút, còn không thì hỏi thăm xem phía nước Đức có ai có hứng thú với vai diễn này không. Bất ngờ là Voldemort lại đưa ra một đề nghị cực tốt.
“Em diễn không được sao?”
“Em? Em đã có vai rồi.”
“Em đã từng nói qua, đó là một con chuột phản bội bạn tốt, hèn mọn, già nua, hói đầu.” Lại chỉ về phía Peter. “So với em hoàn toàn là hai người.”
Peter suy nghĩ một chút rốt cục cũng dao động, tựa hồ trước khi y xuyên đến đây cũng là muốn ứng cử cho vai diễn này mà. Hiện tại tuy rằng không tìm được Lockhart thật, thế nhưng y diễn cũng không sai biệt mấy
Ý nghĩ vừa định liền lập tức hành động.
Đến khi mọi người biết tin Peter Pettigrew muốn tham gia tập thứ hai thì nhiệt tình cũng lập tức tăng vọt lên chưa từng thấy. Chí ít… khi diễn cảnh chen chúc điên cuồng lúc Lockhart ký tên tặng sách trước khai giảng đều không cần huấn luyện diễn viên.
Đương nhiên, cũng có người sáng suốt cảm thấy chuyện này kỳ quái. Bởi vì mọi người đều là biểu diễn chính mình, cho dù là sống chết không chịu diễn Peter cũng muốn ký kết quyền sử dụng hình ảnh, sau đó tìm người khác dùng thuốc đa dịch thay thế diễn xuất. Vậy thì lần này vì sao Peter lại diễn vai một người khác, y có diễn cũng nên diễn ‘Peter Pettigrew’ mới đúng.
Mà những người có ý nghĩ như vậy cũng không ít, chỉ là đều yên lặng giữ trong lòng, duy có Sirius là lên tiếng kháng nghị, hắn kiên quyết yêu cầu Peter phải tôn trọng “lịch sử”.
“Chuyện tôi đã ấp ủ suốt mười năm tự nhiên sẽ không tự mình hủy hoại. Chuyện tìm giáo sư Lockhart anh cũng không phải không biết, tôi không tìm được người cũng chỉ đành tự diễn mà thôi.”
“Khi quay tập 1 đã rối loạn như vậy, tập 2 có thể thuận lợi không?”
“Hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều đi. Anh xem, chiếc xe mà đám Harry ngồi tông vào cây liễu roi tôi đã dùng vật liệu chống đạn để gia cố. Xa quái Basilik có V đến trông nom, trên thực tế cho dù V không có mặt, nó cũng đã rất thân thiết với bọn nhỏ trong Hogwarts rồi.” Những phân cảnh nguy hiểm nhất trong tập thứ 2 đều đã được xắp xếp xong xuôi, muốn thực hiện hẳn là không có gì trắc trở.
Thực sự như vậy sao?
Khi quay phim…
“Có liên quan rất lớn.” Hermione thấp giọng.”Bởi vì xà ngữ chính là đặc điểm riêng biệt của Salazar Slytherin, chính vì lý do đó biểu tượng của nhà Slytherin mới là rắn.”
“Thế nhưng tớ cũng không phải…”
“Cậu phải biết vấn đề huyết thống trong giới phù thủy rất nhập nhằng…” Hermione nói. “Huống chi còn phải ngược dòng hơn một nghìn năm trước…”
“Cắt, tốt lắm.” Đối với cảnh này Peter rất hài lòng, trên thực tế những cảnh tam giác sắt tụ hợp bàn bạc kế hoạch luôn rất dễ quay, đại khái là do thiên tính của bọn nhỏ đi.
“Tớ biết vì sao chú Pettigrew an bày đoạn này rồi. Harry sẽ là người thừa kế của Slytherin..” Ron ra vẻ cực kỳ thần bí tán chuyện. “Có người nói lúc chú Pettigrew còn nhỏ cũng từng bị hoài nghi là con riêng của ngài Voldemort.”
“Thật hay giả? Bọn họ không phải người yêu sao?” Hermione đến từ giới Muggle không biết nhiều tin tức trong quá khứ.
“Việc này tớ cũng biết, nghe nói là bởi vì Nagini rất thân thiết với chú Peter…kỳ thực cái gọi là xà ngữ cũng không khó học mà. Tê là ăn. Tê tê là chơi.”
“Dù sao việc người thừa kế Slytherin này cũng rất vô lý, năm đó khi ngài Voldemort vừa biết mình là hậu duệ của Slytherin thì cơ hồ đã lật ngược cả giới phù thủy, chỉ vì muốn tìm thân thích.”
“Ron!” Hermione cảnh cáo một câu.
“Tớ chỉ nói ra điểm không hợp lý trong kịch bản.”
“Trong kịch bản ngài ấy là người xấu, kẻ xấu đến tột cùng có một chút rối loạn là chuyện bình thường. Được rồi, chuyện tớ muốn hỏi bây giờ là, Ginny đâu.”
“Đang cầm quyển nhật ký kia mà si mê. Đó là quyển nhật ký ngài Voldemort đã từng dùng qua, có người nói sẽ tặng luôn cho nó…” Ron rất bất mãn, “Nó cũng không cho tớ xem cùng.
Thịch! Hermione lập tức đứng vụt dậy, chạy đến chỗ Peter đang điều chỉnh ánh sáng mà kháng nghị.
“Tuy rằng hợp đồng đã ký, hiện tại cháu không nên chủ động yêu cầu thêm thù lao gì đó, đây tuyệt đối không phải tác phong của cháu. Thế nhưng cháu dù sao cũng là một trong số ít diễn viên nữ chính, Ginny có thể giữ quyển nhật ký làm kỷ niệm, vì vậy…”
“Hermione muốn cái gì?”
“… …” Cô bé xấu hổ lấy ra một quyển sổ loại dùng để ký tên. “Dấu môi của ngài ‘Ma Vương’.”
“… …”
——————-
“Harry!! Năm thứ ba rồi, ba rốt cuộc có thể xuất hiện.”
“Sirius, cha sắp lắc chết con rồi.”
“Ha ha ha, không có việc gì không có việc gì, con dù sao cũng là họ Potter.”
“Sirius Black!”
“Lily, tớ không có ý khác.”
“Năm nay giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám là dì Black sao?”
“Khụ khụ, Harry, con gọi cậu ấy là Remus được rồi, nếu không thì giáo sư Lupin cũng không sai.”
“Remus không ngại chuyện này. Sirius, đêm trăng tròn tháng này con có thể đi gặp chú ấy không?” Harry ra vẻ đáng thương. “Thật muốn vuốt lông chú ấy.”
“Harry, người sói có gì hay mà vuốt. Không phải đều là lông sao, ba biến thân cho con vuốt.”
“Con không thích, sói oai hơn chó nhiều.”
“Nếu không… ba bắt mấy tên giám ngục cho con chơi?”
“Giám ngục Azkaban!!”
“Không phải, là đồ chơi của cặp sinh đôi nhà Weasley làm. Tính chất mềm mại, biết bay biết chạy, còn có thể chịu trọng lượng nhất định, chơi khá vui. Mỗi lần tháo mũ trùm xuống đều có thể thấy được thứ bất ngờ khác nhau… lần trước ta nhìn thấy dưới mũ trùm của nó là một con gà nướng.”
“Lần này chúng ta dùng nó làm đạo cụ sao?”
“Đúng vậy. Chuyện phiền phức duy nhất chính là đám đồ chơi này không sợ thần hộ mệnh, chúng ta phải dùng dây kéo, có chút khó khăn.”
“Không!!!” Đây là tiếng rống giận của toàn bộ học sinh sau khi xem tập 3. Vì sao? Bởi vì Peter Pettigrew lên sân khấu.
“Đây nhất định là có âm mưu!”
“Đúng, bệ hạ là bị oan uổng!”
“Kịch bản này là do ai viết.”
“Nhất định là ngài Voldemort muốn trả thù việc bệ hạ quả quyết muốn ngài dán lên sau đầu Quirrell!”
“Hơi quá đáng.”
“Tớ phải nói cho papa biết!”
“Người yêu tranh cãi sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.”
“…... Y chính là người như thế.” Sirius ngồi sau hậu trường cào tường. “Không ai thương cảm trước đoạn thời gian phải ngồi tù của ta sao?”
“Muốn tôi kích thích anh chứ?” Peter thoả mãn, nhân phẩm của y đúng là rất tốt, rõ ràng so với Voldemort còn tốt hơn.
“… … Không cần.”
———————-
“Năm ngoái là giám ngục, năm nay là rồng, các người rốt cục muốn làm lớn chuyện đến thế nào!!!”
“Pomfrey phu nhân, cuộc thi Tam pháp thuật chỉ cử hành theo định kỳ, chuyện quay phim là thuận tiện.”
“Nhưng các người mang rồng đến!!!”
“Đó là ý tứ của Bộ pháp thuật.” Phủi đến sạch sẽ.
“Được rồi, các nhà vô địch, mọi người đã làm rất tốt.” Peter vỗ tay hoan nghênh ba đứa trẻ vừa mới vất vả ngoi lên khỏi hồ. “Hiện tại mọi người phải xuống nước lần nữa, chúng ta cần quay thêm một cảnh. Harry, con nhất định phải xuống nước. “
“… …” Ba đứa trẻ mặt mũi mếu máo.
——————–
“Chú Peter “
“Harry, con đã lớn, không thích hợp giả vờ đáng yêu mềm mại nữa đâu. Nói thật, con càng lớn càng giống cha con.”
“… …” Harry cảm giác câu tiếp theo tuyệt đối không phải lời gì dễ nghe.
“Đều là kiểu khi còn nhỏ trông rất đáng yêu, lúc lớn lại cho cảm giác thiếu đánh.”
“Chú Peter.”
“Tốt xấu cũng coi như đẹp trai.” Những lời này rốt cuộc đã cứu vãn lại. “Làm sao vậy Harry? Yên tâm đi, năm năm sẽ không quấy nhiễu kỳ thi của mọi người, dù sao khó quay nhất cũng chỉ có cuộc đại chiến kia.”
“Không, không phải… con không phải đến hỏi kịch bản.”
“Đó là cái gì?”
“Cho chú.” Harry nhanh chóng cầm lấy tay của Peter, đeo cho y một chiếc nhẫn rồi guồng chân chạy vội.
Hử?
Peter cúi đầu ngắm nhìn cái nhẫn, rất hoa lệ, rất phô trương, rất… có cảm giác đặc biệt.
Nhìn thế nào cũng không phải thưởng thức của Gryffindor, hơn nữa vì sao Harry lại đeo cho y?
Này… không rút ra được.
Đến đây liền không cần nghĩ nhiều nữa, y đã đoán được chủ ý này là của ai. Peter đem hết những thứ trên bàn đều chỉnh sửa lại một chút, sau đó an nhiên nhàn nhã chờ người nào đó xuất hiện.
“Đây là lần thứ bao nhiêu?” Peter mìm cười nhìn cái người trước giờ giơ tay nhấc chân đều mang theo quý khí nghiêm nghị, thế nhưng hiện tại lại có vẻ gấp rút bất định.
“Thế nhưng không thể không thừa nhận, mỗi lần ta đến đều là có chuẩn bị kỹ lưỡng.”
“Ngay cả Harry cũng lợi dụng.”
“Ta phải để phòng bất trắc, dù sao Draco cũng sẽ không làm ra laoị chuyện xung động này.” Voldemort hài lòng nhìn chiếc nhẫn đã được đeo chặt vào tay người yêu.
“Vô luận có sai sót gì, cách mạng lúc nào cũng rất ít có hy vọng thành công.” Đôi môi của Peter lập tức bị hung hăn cắn mạnh. “Có tự tin như vậy? Cần em thu lại lớp phòng hộ sao?”
“Ta đã sắp không đợi kịp.”
“Anh xác định? Dùng cái nhẫn có bề ngoài vô cùng không thích hợp này làm nhẫn kết hôn?” Tạo hình quá khoa trương.
“Không… là một đôi.” Trên tay Voldemort cũng có một chiếc giống hệt như vậy. “Không nên đem lực chú ý đặt ở phía này. Em chỉ cần để ý đến ta là đủ rồi.”