“Tớ cũng không phải giả ngốc, Simon. Tớ nhớ rằng, dường như thời gian ước định là chiều thứ bảy mà.” Chiều thứ bảy vĩnh viễn là thời gian tốt nhất.
Một tuần có hai ngày nghỉ, thứ lợi ích đầu tiên chính là có thể ngủ nướng, ngày hôm sau vừa vặn chủ nhật, không cần lo lắng chơi đùa mệt mỏi quá khiến hôm sau không dậy nổi hoặc không làm bài kịp gì đó.
Đây là một ngày tốt đến thế nào chứ, thứ bảy tốt nhất.
Tuy rằng không biết mấy đứa trẻ khác cần bao lâu mới có thể quen được với Hogwarts, thế nhưng dựa vào kinh nghiệm của bản thân cùng với tư liệu trong tiểu thuyết, nhân vật chính khoảng chừng đến thứ sáu đã có thể tự mình tìm đường đến phòng học rồi.
Đem buổi giao lưu ấn định tại thứ bảy tuần đầu tiên chính là cực kỳ thỏa đáng, mọi người suốt cả tuần nay nhìn thấy thần tượng của mình đi lại trước mặt nhưng tối đa chỉ có thể xin được chữ ký, không thể trò chuyện nhiều, càng không thể ôm, hôn hay làm ra hành động gì đó thân mật hơn nữa.
Nhịn một tuần đã là rất dồn nén rồi.
Huống chi, bởi vì sự tò mò nhiều chuyện của Frankie và Alice, thành viên trung thành của đội cận vệ của vương tử Hogwarts (đây là cái tổ chức gì cũng không cần giới thiệu thêm đi) đều đã biết vương tử điện hạ đã từng tổ chức một đội kịch nghệ nhỏ tại giới phù thủy, biểu diễn vài kịch bản nhỏ đơn giản.
Đối với bọn người Frankie có thể được thần tượng đích thân chỉ bảo, còn có thể mặc phục trang do thần tượng tận tay làm ra, hát ca khúc do thần tượng viết… mọi người sâu sắc muốn biểu lộ tâm tình ghen tỵ kích động đến tột độ.
Đồng thời, những thành viên của đội kịch thành công cảm nhận đãi ngộ đặc biệt từ người xung quanh, tuy rằng bản thân không phải nguyên nhân chính, thế nhưng cái loại cảm giác đến nơi nào cũng có thể nhận được ánh mắt ghen tỵ ước ao của mọi người này thật sự là… quá tuyệt vời rồi.
Vì vậy lòng nhiệt tình của mọi người đều được đẩy lên tột đỉnh, sau khi tổ chức xong buổi giao lưu này có phải là mọi chuyện sẽ đi vào quỹ đạo không? Đội kịch của bọn họ sẽ lập tức được tổ chức? Như vậy bọn họ có phải là những nhân vật cấp nguyên lão rồi chứ?
Nếu không phải bị đám suy nghĩ kia quấy nhiễu, dưới tình huống ngày mai còn có lớp Simon làm sao có thể gấp rút như vậy, thậm chí đã đến giờ giới nghiêm còn đến đây gõ cửa.
“Thế nhưng ngày mai đã là thứ sáu rồi, cậu cũng nên công bố địa điểm sớm một chút để bọn tớ chuẩn bị thật tốt. Nào là trang trí, trang phục, lại còn cả trà bánh.”
“Địa điểm từ sớm tớ đã xin phép giáo sư Sprout rồi.” Peter cầm lấy một tấm da dê đưa qua. “Chỉ cần có chữ ký của giáo sư đây chính là buổi giao lưu hợp lệ, trên đó tớ đã viết xong toàn bộ yêu cầu, chỉ cần để lên bàn gia tinh sẽ giúp chúng ta chuẩn bị tốt mọi thứ. Vô luận là trang trí hay trà bánh.”
Đây là khi y đến hỏi chủ nhiệm nhà Hufflepuff về những thủ tục cần thiết khi tổ chức hội nhóm trường trường, giáo sư Sprout đã rất hiền lành hướng dẫn cho y.
“Về phần vấn đề trang phục… tớ cho rằng ngoại trừ nhà Slytherin, phần lớn học sinh đều không có thói quen mang lễ phục đến trường, hơn nữa lần này tớ tổ chức buổi họp mặt chứ không phải vũ hội.”
“Cậu đã quá coi thường khả năng trang điểm của bạn học nữ, cho dù là đồng phục hàng ngày các cậu ấy cũng có thể bày ra không ít kiểu dáng, đừng nói đến kiểu tóc và gì đó….”
“Được rồi được rồi…” Peter nhấc tay đầu hàng.”Tớ cũng chỉ là tùy tiện đùa giỡn vài câu với cậu mà thôi, quên mất sự háo hức của mọi người là tớ có lỗi. Hai giờ chiều ngày thứ bảy, địa điểm là gian phòng cuối hành lang bên phải ở lầu ba.”
Mọi người nghe có quen tai không? Địa điểm này trong tương lai sẽ là cánh cửa đầu tiên của phòng chứa bí mật, do con chó ba đầu Fluffy trấn giữ. Chỉ là hiện tại sớm hơn hai mươi năm, đương nhiên căn phòng này sẽ không có tác dụng đặc biệt như vậy..
Đây là địa điểm được giáo sư Sprout đề cử, không gian rộng rãi, ánh sáng cũng tốt, hành lang bên ngoài vừa dễ đi đến vừa không thường có người đi qua, rất yên tĩnh, quả là phù hợp với loại họp mặt mà Peter muốn tổ chức. Hơn nữa Peter còn coi như mình đang hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của ‘Hòn đá phù thủy’ một phen.
“Tốt. Ừ… cái kia…” Simon nhìn quét qua căn phòng một lần.
“Còn chuyện gì sao?”
“Cậu tùy tiện đưa cho tớ cái khăn tay hay gì đó để báo cáo kết quả đi, sớm biết đồ tùy thân của cậu có nhiều người tranh đoạt như vậy, năm đó khi đến nhà cậu tớ liền…”
Một cánh tay đưa ra, người nào đó vốn đang hối hận ngày xưa không kịp làm chuyện xấu đã nhẹ nhàng bị áp giải ra ngoài. Tuy rằng Simon lớn hơn Peter một tuổi, bộ dạng cũng cao ráo hơn y không ít, thế nhưng nói về kỹ xảo cận chiến, Peter có thể bỏ xa cậu ta vài con phố.
“Cái thói quen này không thể cổ vũ, bằng không trong người tớ sẽ không giữ được thứ gì cả. Cậu nói cho mọi người biết, ảnh chụp và chữ ký đều được, thế nhưng những thứ khác thì coi như xong đi. Bây giờ cũng trễ rồi, ngủ ngon.”
–
“Giáo sư McGonagall.” James đợi cả đêm cũng không thấy Sirius trở về, lại thấy đá quý của Gryffindor giảm xuống một lượng lớn liền lập tức chạy đi tìm hiểu, đi theo bên cạnh cậu ta tự nhiên là Remus Lupin.
“Trò Black ngày hôm qua đã vi phạm nội quy của trường, hiện tại đang bị cấm túc ở chỗ tôi, trò Potter.” McGonagall cầm áo tàng hình đưa đến. “Tôi nghĩ vật này là của trò, tôi không hy vọng trò lại dùng nó để vi phạm nội quy trường học.”
Dứt lời liền xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của James.
Ngày hôm qua cô đưa Sirius đến phòng làm việc dự định hỏi thêm một chút, xem việc này có ẩn tình gì không. McGonagall không phải là thiên vị học sinh của học viện mình, chẳng qua cô cho rằng tất cả công kích và oán hận kia ít nhất cũng phải có lý do gì đó.
Dù cho là Sirius đố kỵ Peter Pettigrew có nhiều người yêu thích cũng là một kiểu trả lời.
Trước đó trong miệng đứa trẻ này cũng không ngừng chỉ trích đối phương là kẻ phản bội, lại không ngừng ác miệng nguyền rủa nói muốn giết chết đối phương, cô luôn cảm thấy phía sau chuyện này phải có nguyên nhân trọng đại nào đó.
Đứa trẻ này tuy rằng ở Gryffindor, hơn nữa danh tiếng có chút… thế nhưng cậu bé dù sao cũng là con nhà Black. Hơn nữa từ lúc đứa trẻ này đến Gryffindor, nhà Black ngay cả một phong thư sấm cũng không gởi đến, thậm chí không hề có bất cứ hành động kháng nghị nào với nhà trường, bọn họ bình tĩnh phảng phất như đứa trẻ đã được phân vào Slytherin vậy.
Cô vốn tưởng rằng đứa trẻ này sẽ tiếp tục ầm ỹ, thế nhưng vừa đến phòng làm việc cậu bé liền không thốt lên lời nào, thậm chí còn cúi đầu thừa nhận sai lầm, bất quá cũng chỉ nói đến mình đã ra tay với bạn học, còn nguyên nhân sau đó thì tuyệt đối không nhắc đến.
Hiệu trưởng Dumbledore tối hôm qua cần tiếp đãi khách quý, thế nhưng sáng sớm hôm nay khi cô đến tìm người lại phát hiện văn phòng trống rỗng, trên bàn làm việc chỉ có một mẩu giấy đại ý là ủy quyền mọi thứ lại cho cô.
Đứa trẻ Peter kia lại nhờ Thầy tu mập đến truyền lời, nói không muốn làm lớn chuyện này, đối với thái độ đó giáo sư McGonagall cũng rất cảm kích. Nếu như tin tức tối hôm qua Peter bị Sirius đánh bị thương truyền ra ngoài, dùng danh tiếng của y trong trường học sợ rằng sau này cuộc sống của Sirius sẽ không dễ chịu gì. Thế nhưng đứa trẻ Peter kia không muốn truy cứu cũng không có nghĩa là cô sẽ kết thúc chuyện này dễ dàng như vậy.
“Trò Black, trò vẫn không muốn nói sao?” Kết thúc giờ học buổi sáng, giáo sư McGonagall lại lần nữa trở về văn phòng khuyên bảo Sirius.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô cấm túc học sinh không cho phép lên lớp, bởi vì trước khi cô xác định được trạng thái tinh thần của đứa trẻ này, cô sợ đối phương sẽ còn làm ra chuyện gì đó vượt qua kiểm xoát.
“Giáo sư McGonagall.” Sirius đỏ mắt ngẩng đầu, bộ dạng rõ ràng đã khóc qua khiến McGonagall không khỏi thở dài một hơi, sau đó lại dùng giọng điệu khẳng định nói. “Con được nón phân viện phân đến Gryffindor, thế nhưng trong… trong nhà lại không nói gì. Con lo lắng…”
McGonagall gật đầu, thái độ lúc này của nhà Black xác thực rất khác thường.
“Sau đó con lại nghe nói là do Peter khích bác em trai con, khiến cho người nhà mặc kệ con. Vì vậy con mới…”
“Đã như vậy đợi lát nữa cha mẹ trò đến tôi sẽ nói rõ ràng. Trò cũng phải nhìn nhận lại, vô luận là có nguyên nhân gì, công kích và làm bị thương bạn học đều là không đúng.” Tuy rằng vẫn có hoài nghi, thế nhưng chí ít lý do này so với không có lý do gì cả thì bình thường hơn rất nhiều. Hơn nữa đứa trẻ này hiện tại có vẻ tỉnh táo không ít.
Đúng vậy, là tỉnh táo, nếu như Sirius trước đó là một con chó điên cắn bậy khắp nơi, hiện tại hắn lại giống như con chó đã được chích thuốc an thần.
Thứ khiến hắn tỉnh táo lại không phải là sự biến hóa khác biệt của Peter, không phải là thái độ kỳ lạ của gia tộc. Những thứ này chỉ khiến đầu óc của hắn càng thêm nóng lên cắn loạn khắp nơi, thứ khiến hắn bình tâm chính là… hình phạt cấm túc của giáo sư McGonagall.
Người đã từng xem qua tiểu thuyết đều biết, hai vị vương tử của Gryffindor vốn là khách quen của trừ điểm, cấm túc, lao động phục vụ, thậm chí lịch lao động được xếp kín từ khai giảng đến bế giảng cũng không phải chuyện chưa từng có. Vì vậy lần bị cấm túc này, Sirius không hiểu vì sao lại tìm được một loại trạng thái quen thuộc, hơn nữa giáo sư McGonagall lại không giống như ‘lệ thường’ trực tiếp an bài hắn đi lao động phục vụ, đồng thời sau khi trừ đủ điểm liền thả người. Giáo sư McGonagall vốn luôn nghiêm khắc làm theo quy tắc, càng là cực kỳ coi trọng việc học của học sinh lại cấm túc hắn không cho phép lên lớp, sự khác thường trong hoàn cảnh quen thuộc này thành công khiến Sirius phát hiện vấn đề
Giáo sư McGonagall có thể nói là đối tượng xếp thứ hai trong danh sách Sirius nghe lời và kính nể, người xếp thứ nhất đương nhiên là hiệu trưởng Dumbledore. Mà McGonagall làm giáo sư môn biến hình, người lãnh đạo thứ hai của Hội Phượng Hoàng, phong cách xử sự và khí thế của cô thậm chí ngay cả quý tộc Slytherin cũng không thể soi mói được vấn đề gì.
Nếu như nói sự cải biến của gia tộc Sirius đã trong vô thức lựa chọn không muốn đối mặt, thân phận kỳ lạ của Peter chính là âm mưu quỷ kế của tên ‘tiểu nhân hèn hạ’ kia, vậy thì giáo sư McGonagall lại là chuyện gì đây?
Một người vốn vẫn đứng về phía ngươi đột nhiên phản ứng khác thường, hơn nữa dưới hoàn cảnh quen thuộc như ‘cấm túc’ lại bị giáo sư McGonagall gặng hỏi một đêm (chó lớn cuối cùng là ngủ trong văn phòng của giáo sư), cộng thêm một buổi sáng yên tĩnh suy nghĩ. Đầu óc của Sirius vốn đã bị giám ngục ăn trọn rốt cục cũng đã tìm về.
Đợi đến khi giáo sư McGonagall giảng dạy xong trở về hỏi lại, hắn liền đem đáp án đã chuẩn bị sẵn nói ra.
‘Ta hiện tại không thể tiếp tục hành động lung tung như vậy. Mọi người cho đến bây giờ cũng không biết được bộ mặt thật của gã Peter kia, không biết tương lại sẽ xảy ra như thế nào. Nếu ta vẫn cứ trực tiếp xông lên mà không nói ra được nguyên nhân, mọi người nhất định sẽ giống như giáo sư McGonagall bị vẻ bề ngoài che mắt, cho dù là hiệu trưởng Dumbledore cũng không đứng ở bên phía của ta. Ta phải nhẫn nhịn, phải thỏa hiệp trước, sau đó từ từ phô bày chân tướng.’
Bàn tay dưới lớp áo choàng nắm lại thật chặt, Sirius cúi đầu che giấu ánh mắt kiên định của mình, đợi đến khi ngẩng đầu lần nữa liền bắt đầu sám hối lỗi lầm của bản thân với giáo sư McGonagall.
Bước đầu tiên, hắn nhất định phải hiểu rõ Peter rốt cuộc đã làm những gì, trừ sự sùng bái mà hắn không giải thích được, tên khốn kiếp kia rốt cuộc đã làm gì gia tộc Black, làm gì Reg….
–
Buổi chiều thứ sau chính là tiết đầu tiên của Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám. Vừa khai giảng nha, hôm nay đương nhiên các giáo sư chỉ giảng lý luận, hơn nữa còn là tiết học chung của Hufflepuff và Slytherin.
Căn cứ vào tình huống hôm khai giảng, mọi người thầm chấp nhận một quy củ, nếu như là môn học cùng với Slytherin, như vậy vị trí bên cạnh điện hạ sẽ do Severus Snape ngồi, nếu như là học viện khác, như vậy cả dãy bàn đều để điện hạ ngồi, vị trí cùng bàn kia nhất định phải để trống bảo trì tính thánh khiết.
Nếu như là môn cần hợp tác đôi như ma dược, như vậy đối tượng hợp tác là do điện hạ chỉ định.
Đối với quy củ này đám Frankie rất bất mãn, bởi vì bọn họ cũng coi như là người quen của Peter từ nhỏ đến lớn, bất quá những người hâm mộ khác tựa hồ từ gương mặt lạnh như băng của Severus tìm được cảm giác an toàn kỳ diện nào đó.
Peter nhìn quyển sách nặng nề vỗ xuống bên cạnh mình, lại nhìn gương mặt tràn ngập khí đen của người đối diện.
“Là có Slytherin kiếm chuyện với cậu, hay là tớ? Hoặc là Fowler đã viết thư nói gì đó? Hẳn là không phải trùng hợp đúng lúc cha mẹ cậu vừa cãi nhau đâu?” Peter cảm thấy cả ba khả năng đều không quá thực tế, dù sao ngày hôm qua khi gặp mặt bọn họ còn rất vui vẻ nha.
Sau khi nhận được thêm một cái liếc mắt của Severus, Peter lập tức thức thời thi triển một cái thần chú cách âm nho nhỏ, cái chú ngữ này từ sớm y đã vừa ý không ngừng luyện tập, rất thực dụng nha…
“Được rồi Sev, tớ lại làm sai chuyện gì?”
“Sáng hôm nay Gryffindor bị trừ năm mươi điểm, nghe nói là do Sirius Black làm, bởi vì nó bị giáo sư McGonagall cấm túc.”
“Cái đó thì có liên quan gì đến tớ?”
“Nó từ trước đến giờ nhìn cậu không vừa bắt, bình thường lúc đi học còn thiếu trừng mắt với cậu sao?” Cậu tự nhiên là người bị hiềm nghi lớn nhất. “Tớ còn hỏi qua Thầy tu mập.”
“… …”
“Ông ta ngày hôm nay cứ không ngừng lượn lờ trước mặt tớ.” Rõ ràng có chuyện muốn tớ hỏi.
“Được rồi, Sev, giống như cậu biết, người thua thiệt là nó.”
“Thế nhưng cậu bị thương, hơn nữa còn là nó công kích cậu.” Mắt thấy giáo sư đã bắt đầu giảng dạy hai người cũng mở sách ra theo mọi người, thế nhưng vẫn không ngừng tò chuyện. “Cậu lại còn giúp nó giấu diếm.”
“Tớ cũng không xem bản thân mình coi như một học sinh thông thường, nếu như tớ giống như bọn họ, tớ tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy. Thế nhưng tớ là diễn viên, bất luận là tin tức gì có liên quan đến phương diện này, tớ có thể ngăn chặn nhất định sẽ ngăn chặn, loại tin tức xấu như đánh nhau này, cho dù tớ là người bị hại cũng nên tận lực không để lưu truyền.”
Peter trưng ra một biểu tình ‘Cậu còn quá non nớt, không hiểu được mặt tối của thế giới này’ với Severus, thành công chiêm ngưỡng được không ít gân xanh trên trán đối phương.
“Hừ.” Đây là sau khi Severus suy nghĩ cả buổi cũng chỉ có thể biểu hiện bằng một tiếng như vậy, đó không phải là do hắn đồng ý với quan điểm của Peter, chỉ là hắn hiểu rõ chỉ cần có dính dáng đến phương diện này, đối phương tuyệt đối không chịu thỏa hiệp. Hơn nữa loại chuyện này trước đây cũng đã từng xuất hiện, cái gì có người cố ý tiết lộ ý tưởng kịch bản, có người bị người khác đào đi, còn ác ý phỉ báng công ty… kết quả chứng minh, Peter vĩnh viễn nói đúng.
“Tiệc trà họp mặt ngày mai cậu cũng phải đến.”
“… …” Loại vẻ mặt này chính là đang nói, hắn tuyệt đối sẽ không có mặt.
Peter bình tĩnh lấy từ trong túi ra một quyển sách ma dược đưa đến trước mặt bạn tốt quơ quơ, thành công nhận lại được một ánh mắt hung ác.
“Là chị Minna tặng, người ngất đi hôm khai giảng ấy. Cậu cũng biết, Ravenclaw chính là có nhiều sách.”
“Hừ.” Đây là thỏa hiệp.
“Sev, nói thật lòng, cậu cứ nhân nhượng như vậy khiến tớ không có cảm giác thành tựu.” Lại lần nữa nhận về ánh mắt hung ác.
“Trò Snape, lúc đi học phải chuyên tâm nghe giảng, bây giờ đứng lên trả lời câu hỏi này.”
“… …”