Nam di dựng doanh trại đối diện Quan thành, ở giữa cách một con sông lớn. Thủ lĩnh nam di tên là Bố Khuyết Lương, là một quân vương còn khá trẻ, nhưng không những làm cho phía nam Vân Nam trở nên hưng thịnh cường đại, còn dần dần thâu tóm các tiểu quốc xung quanh tạo thành An Nạp quốc hiện tại, nay còn muốn tấn công nước Yên, đánh chiếm Quan thành, ý đồ xưng bá.
Nhị Ngưu ra trướng thấy Cao Lý ngồi cách đó không xa, vẻ mặt trầm tư suy ngẫm. Nhị Ngưu nghĩ Cao Lý là đang lo lắng cho hắn, bước qua đó nói.
“Cao Lý, ta không có việc gì nhi, ngươi sao lại ngồi ở chỗ này đâu?”
Cao Lý ngẩng đầu cười cười, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng, nhưng Triệu Nhị Ngưu không nhìn ra được.
“Ngươi sao lại biết hoàng tử kia?”
“Nga, ta chính là ra suối tắm giặt thì gặp, ta không biết hắn là hoàng tử!”
Cao Lý có điểm trầm mặc, đứng lên đi về phía lều của mình, Nhị Ngưu gãi gãi đầu, cũng đi về theo.
Còn Trầm Trọng Sơn bên kia, sau khi cho Nhị Ngưu lui xuống liền sai người gọi các vị tướng quân tới, ngồi vây quanh bàn vuông nhìn bản đồ trên bàn thảo luận.
“Bọn chúng thật đúng là ngông cuồng, dám đóng quân ngay trước mặt chúng ta. Chúng ta trực tiếp đánh qua đó luôn đi.” Tướng quân Tư Mã Huy tức giận nói, tuy là một thân bản lĩnh, nhưng lại giống y đúc Triệu Nhị Ngưu, đầu óc vô cùng đơn giản.
“Không được, An Nạp tuy là man hoang tiểu quốc, nhưng sợ là đã chuẩn bị tấn công từ lâu, nước Yên chúng ta tuy giàu có đông đúc, nhưng lại khuyết thiếu binh lực, nếu cứng rắn đối đầu nhất định khó có thể thắng được.” Trầm Trọng Sơn nói xong liền ngồi xuống trầm tư.
“Bọn chúng mang bao nhiêu binh?”
“Đại khái hơn mười vạn!”
“Chúng ta chỉ có năm vạn binh lực, tuyệt đối không thể đánh bừa, cần phải dùng trí!”
“Vậy….”
Trầm Trọng Sơn đứng lên phất phất tay.
“Các tướng quân đi nghỉ tạm trước đi, đợi ta cân nhắc cân nhắc một chút.”
“Vâng, thưa điện hạ.”
Chỉ chốc lát sau, trong lều đã thanh tịnh trở lại. Trầm Trọng Sơn đi vào nội gian, lật xem bản đồ địa hình của nơi này.
“Lẫm!”
Trầm Trọng Sơn đột nhiên kêu một tiếng, tức thì có một người từ phía trên nóc lều phi xuống, quỳ gối hành lễ.
“Điện hạ.”
Người nọ một thân hắc y, dáng người cao ráo cường tráng, gương mặt lạnh lùng không chút biểu tình, hắn tên là Thượng Quan Lẫm, kinh thành đệ nhất thị vệ, lần này được Hoàng thượng phái tới bảo vệ Trầm Trọng Sơn, nhưng hắn biết, Trầm Trọng Sơn võ nghệ cao cường, căn bản không cần hắn bảo vệ.
“Đêm nay ngươi đi thám thính doanh trại Bố Khuyết Lương một chút.”
“Tuân lệnh.”
Thượng Quan Lẫm rời trướng, Trầm Trọng Sơn ngồi trên ghế thầm nghĩ một lát liền đứng dậy đi ra suối luyện công. Suối nước này hàn khí khá cao, thích hợp làm nơi luyện công, vừa lúc có thể giúp hắn luyện Băng Tâm Bí Quyết. Băng Tâm Bí Quyết hỉ lãnh kị nhiệt, nếu luyện thành không chỉ tăng thêm mấy thành công lực, mà e là thiên hạ này cũng không ai có thể địch lại. Ngồi ở trong nước, hàn khí từ nước suối chầm chậm tiến vào thân thể, Trầm Trọng Sơn dùng nội lực hút hàn khí tụ nhập đan điền, lại dùng Băng Tâm Bí Quyết nhu hợp rồi truyền vào kinh mạch, liền thấy một cỗ nhiệt khí tăng lên trong người, được nửa canh giờ thì ngừng lại, Băng Tâm Bí Quyết nhất định phải luyện từ từ, quyết không thể nóng vội, nếu không thực dễ dàng phá hủy tâm mạch, tẩu hỏa nhập ma.
Từ trong nước đi lên, làn nước phản chiếu ánh trăng, Trầm Trọng Sơn tựa như thủy yêu mỹ lệ tuyệt diễm, lại thêm mặt mày hắn giờ đang mỉm cười, quả nhiên là không hổ với bốn chữ “Nam nhan khuynh quốc”.
Trầm Trọng Sơn nhớ tới tình cảnh gặp Nhị Ngưu ngày hôm đó, nghĩ đến hắn lắp bắp “Ta…Ta…Ta” đậm đặc giọng quê cùng vẻ mặt ngốc nghếch liền bất giác cong lên khóe môi, lập tức hạ cái quyết định——nhất định phải bắt tên ngốc kia tới hầu hạ mình. Trầm Trọng Sơn là người nghĩ khó không nghĩ dễ, chính vì chuyện này rất đơn giản cho nên hắn cũng sẽ không nghĩ vì sao mình phải bắt Triệu Nhị Ngưu làm thuộc hạ, nhưng nếu y theo Trầm Trọng Sơn vốn lớn lên trong chốn cung đình tranh đấu khắc nghiệt mà nói, xác thực không hề có một chút đề phòng đối Triệu Nhị Ngưu, là việc trước nay chưa từng có.