Gió thổi nha thổi nha, thổi đi một mảng mây trắng trên trời, thổi đi cơn buồn ngủ của nhóm ám vệ ngoài cửa, thổi trúng đáy lòng Triệu Nhị Ngưu ở trong phòng từng đợt run lên.
“Hoa Lan..ta….”
“Ca, ngươi đi nấu chút cơm đi, ta cùng công tử đây trò chuyện một lát.”
Triệu Nhị Ngưu bất an nhìn Trầm Trọng Sơn, Trầm Trọng Sơn vuốt ve mặt hắn nói.
“Không sao đâu, đi đi.”
Triệu Nhị Ngưu nhích từng bước nhỏ ra khỏi phòng, thực tại lo lắng, liền áp sát vào phía dưới cửa sổ nghe lén, còn chưa ngồi ổn đã thấy vai mình bị ai vỗ vỗ, Triệu Nhị Ngưu sợ chết khiếp, quay đầu lại nhìn, ra là ám vệ Nhị, Tam, Tứ, Năm chính đang ngồi xổm xuống phía sau hắn, nhìn hắn đồng loạt hắc hắc cười hai tiếng, Triệu Nhị Ngưu không rõ, vì thế gãi gãi đầu nói.
“Sao các ngươi đều ở đây a? Hù chết ta.”
Tam vội một tay che miệng Triệu Nhị Ngưu, tay kia chỉ chỉ cửa sổ, Triệu Nhị Ngưu thế mới nhớ ra mình đang làm cái gì, hoảng sợ trừng mắt, vội vàng gật đầu ý bảo mình hiểu rồi, lúc này Tam mới thả tay, cứ vậy một đám người liền ngồi xổm dưới cửa sổ nghe lén.
Bên trong, sau khi Triệu Nhị Ngưu đi ra ngoài, Hoa Lan liền ngồi xuống cạnh bàn nhìn Trầm Trọng Sơn, Trầm Trọng Sơn cũng không nói gì, cầm chén trà nhìn lũ gà ngoài cửa đang mổ mổ thóc, mãi lâu mới nghe Hoa Lan nói.
“Ca ca ta…Đầu óc hắn không mấy thông minh, ta không muốn hắn bị người ta lừa.”
Triệu Nhị Ngưu buồn bực bứt bứt mấy ngọn cỏ dại bên chân.
Trầm Trọng Sơn buông chén trà sớm cạn trên tay, lơ đãng liếc nhìn ngoài cửa sổ nói.
“Ta biết, cho nên ta mới phải bảo vệ hắn.”
“Nhưng mà…như vậy có thể sao?”
Trầm Trọng Sơn ngoái đầu nhìn lại, cười sáng lạn.
“Ta sẽ tự tạo cái gọi là có thể.”
Hoa Lan tránh mắt, thản nhiên nói.
“Ta không biết, nhà ta chỉ có mình ca ca ta là nam đinh, nếu ca ca ta…Vậy nhà ta không phải sẽ không có người nối dõi sao?”
Những lời này truyền ra ngoài cửa sổ, Triệu Nhị Ngưu theo đó ngây ngẩn, nhất thời có cảm giác như bị sét đánh, chấn đến cả người tê dại.
Trầm Trọng Sơn im lặng trong chốc lát, hồi lâu mới nói.
“Nhưng ca ca ngươi thì sao?”
Trầm Trọng Sơn đi tới bên cửa sổ, đôi con ngươi đen một mảnh tĩnh lặng.
“Nhị Ngưu yêu ta, ngươi không nhận ra sao?”
Hoa Lan trầm mặc, cúi đầu, nghĩ tới đủ loại hành động bất thường hôm nay cùng trước đó của ca ca mình, thầm nghĩ ca ca mình đúng là đại ngốc, đã thật lòng yêu con người tao nhã trác tuyệt trước mắt này mà còn không biết.
Tia sáng chợt lóe trong mắt Trầm Trọng Sơn, hắn ngọt ngào nở nụ cười.
“Ta yêu Nhị Ngưu, ta có thể cho hắn mọi thứ ta có, kể cả chính ta, đây là lời hứa duy nhất ta có thể hứa.”
Vậy là đủ, Hoa Lan giương mắt, nhìn nam tử kiên định trước mặt, dần dần lại thấy mắt mình ươn ướt, chỉ cần một lời hứa này của hắn cũng đã đủ rồi, nó quá lớn, quá vẹn toàn, quá chân thật đến khiến người đau lòng.
“Ta phải về…Ta…Ca ca ta rất ngốc, ngươi đừng để người ta khi dễ hắn! Nếu không ta nhất định không tha cho ngươi!!!”
Dứt lời, liền hất bím tóc, nghênh ngang đắc ý đi ra cửa, vừa ra khỏi cửa liền thấy ca ca nhà mình ngồi xổm dưới cửa sổ đỏ bừng mặt.
“Ca, ngươi làm gì a?”
Vội vàng đi tới, muốn kéo Triệu Nhị Ngưu dậy.
“Hoa Lan, ta không có việc gì, chỉ là ngồi lâu tê chân thôi.”
Hoa Lan thật muốn bó tay rồi, nghĩ thầm ca ca nàng đúng là quá ngốc mà.
Triệu Nhị Ngưu đứng dậy, chân khẽ run run, quay đầu đi về phía bếp lò, lẩm bẩm than thở.
“Chạy nhanh thật đấy, ta vừa quay đầu lại đã không còn ai rồi!”
Ngồi xổm trước bếp, cầm khoai tây bắt đầu gọt vỏ, còn chưa gọt được một củ, trước mặt đã xuất hiện một đôi hài màu lam tú vân trắng, còn có vạt bạch y không dính dù chỉ là một hạt bụi nhỏ, Triệu Nhị Ngưu không dám ngẩng đầu, ngồi yên tại chỗ nhưng lại không tiếp tục gọt khoai tây nữa.
Trầm Trọng Sơn cũng không nói, cứ vậy đứng trước mặt hắn, vân vê lọn tóc của hắn.
Một lúc lâu sau, Triệu Nhị Ngưu chịu không được, bỏ khoai tây xuống đứng lên, định đi về phía giếng nước.
“Ta…đi múc ít nước.”
“Nhị Ngưu.”
Chưa đi được nửa bước, Triệu Nhị Ngưu đã rơi vào một vòng tay ấm áp thơm thơm, gắt gao ôm chặt, như muốn khảm nhập vào thân thể.
“Nhị Ngưu, ta phải hồi kinh.”
Người trong lòng cứng lại.
“Chúng ta cùng nhau trở về, được chứ?”
Trầm Trọng Sơn nâng cằm Triệu Nhị Ngưu lên, mâu quang thâm trầm, hai mắt Triệu Nhị Ngưu chợt lóe lóe, cúi đầu.
“Nhưng ta vừa mới trở về, Hoa Lan cũng chưa sinh mà!”
“Chỉ cần nửa tháng chúng ta lại quay lại, vẫn kịp.”
Nghe vậy, Triệu Nhị Ngưu lại ngẩng đầu lên, nhìn Trầm Trọng Sơn trước mặt, ôn nhu như vậy, chân thành như vậy, chỉ dành riêng cho một mình hắn như vậy, đỏ mặt, dựa vào lòng Trầm Trọng Sơn, nhỏ giọng nói một tiếng.
“Được.”