Ngự liễn dừng lại bên ngoài Ngư Long các, các tế ti quan môn quy củ phân nhóm quỳ dọc hai hàng nghênh đón, sau khi được phép hai tên chủ tế tả hữu cúi đầu tiến lên, nhấc tay khom người chào đón Hoàng thượng và Hoàng phi.
Một nội thị thái giám quỳ gối bên cạnh ngữ liễn vén màn kiệu, hoàng thượng cùng hoàng phi chậm rãi đi ra.
Dựa theo quy tắc, lúc này phải là tả hữu chủ tế song song hai bên giúp đỡ đế vương và phi tử dìu hai người xuống ngự liễn, sau đó văn võ bá quan ba quỳ chín lạy tung hô ba lần vạn tuế, quỳ phải thật ngay ngắn, thanh âm hô lên phải lớn, nếu không thần tiên trên trời sẽ không nghe thấy được.
Nhưng khi đế, phi đi ra trong nháy mắt đó “rầm” một tiếng, có người ngã xuống đất không dậy nổi, tả chủ tế trộm nhìn bộ dáng hoàng phi chợt trừng to mắt, cằm rơi xuống đất.
“Vũ Tướng quân! Vũ Tướng quân!”
“Cha! Người không có việc gì đi!”
Bá quan chợt phát sinh nho nhỏ rối loạn.
Hạ Thủy Hàng một bên tận lực duy trì uy nghiêm đế vương của bản thân, một bên liếc mắt muốn nhìn xem địa phương đang rối loạn kia một chút, không để ý dưới chân đạp phải khoảng không, hắn “A yêu” một tiếng, nhào ra phía trước.
Vốn là tên chủ tế ngay bên cạnh phải trợ giúp, hoàng thượng xảy ra vấn đề, hắn phải liều chết đón lấy mới đúng, nhưng tên chủ tế gần Hạ Thủy Hàng từ lúc sơ kiến bộ dáng của hoàng phi vẫn còn đang khiếp sợ, nhất thời không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn Hạ Thủy Hàng té nhào trên đất.
Hoàng phi hảo cường tráng… Đây là ý nghĩ đầu tiên của tả chủ tế.
Ta sắp bị diệt môn a… Đây là ý nghĩ thứ hai của tả chủ tế.
Ngay thời điểm Hạ Thủy Hàng sắp cùng tảng đá tiếp xúc thân mật, Vũ Kiếm Anh một bước xông đến, khom người chụp tới, nắm lấy thắt lưng hắn, tại chỗ “Xoát, xoát, xoát” xoay ba vòng, giảm bớt lực đẩy.
Thế là, văn võ bá quan cùng nhóm quan mô chủ tế trợn mắt há mồm mà nhìn, bọn họ có lẽ cả đời này sẽ không tái kiến lại cảnh sắc độc đáo này___
Toàn thân y phục màu vàng hoa lệ, cường tráng hoàng phi đầu đội sai quan quý giá, hoàng thượng cũng một thân y phục hoàng kim cùng mão quan thượng phẩm đồng dạng sắp ngã xuống đất, trong nháy mắt người khác cơ hồ không thể thấy rõ thủ pháp gì, mạnh mẽ ôm lấy hắn, sau đó tại chỗ xoay vài vòng, trang sức vật phẩm hoàng kim quanh thân bọn họ, giống như vẽ ra vô số lưu quang, đai lưng toả ra tia sáng lấp lánh.
Kia thật sự là hoa lệ anh hùng cứu mỹ nhân.
Ách, chỉ trừ bỏ thoạt nhìn tựa như mỹ nhân cứu anh hùng… Chính là tựa hồ mà thôi.
Giữa văn võ bá quan lại xuất hiện xôn xao nho nhỏ, Đứng hàng đầu tiên là mười vị cựu thần, trừng mắt như ngưu, phía sau là đám thanh niên quan viên liều mạng rướm cổ, hoài nghi hai mắt mình có phải hay không đã xảy ra vấn đề, cư nhiên đem quý phi điện hạ xinh đẹp trở thành quỷ dạ xoa. (=]])
Trong đám người lại truyền ra tiếng gọi khẽ ____
“Vũ Tướng quân? A! Vũ Tướng quân…”
“Vừa tỉnh lại đã hôn mê!”
“Quần Anh huynh! Ngươi như thế nào cũng…”
Vũ Kiếm Anh cái gì cũng không nghe thấy. Với hắn mà nói ba vòng kia cũng không tính là vấn đề lớn, nhứng hắn đã quên bản thân đang mặc trang phục “Hoàng phi”, trên đầu là sai vĩ kim truỵ, khi hắn xoay vòng kim truỵ lộng lẫy cũng rung chuyển theo.
Thời khắc hắn dừng lại, đầu đầy hoa tai xôn xao quất vào mặt hắn, truỵ vĩ xinh đẹp bị xô ngã nghiêng lệch, quất nát mặt (phấn) của hắn thì thôi, cư nhiên còn treo trên mắt hắn vài cái…
Hạ Thủy Hàng trấn áp tinh thần đang hỗn loạn, chỉ thấy hắn nhìn quý phi vẻ mặt nghiêm túc bị mấy món trang sức treo lủng lẳng vô cùng chướng mắt kia, hai tay còn gắt gao ôm lấy hắn. Xem ra y đối với thân phận quý phi này vĩnh viễn cũng không thể quen được, nhưng bảo hộ hắn đã muốn trở thành một loại bản năng.
Hạ Thủy Hàng mặt không thay đổi, vì Vũ Kiếm Anh gỡ xuống kim truỵ trên mặt, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, cấp cho lễ quan bên cạnh một cái ngẩn ngơ.
Lễ quan giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lại, cao giọng hô: “Hoàng thượng giá lâm! Bách quan hành lễ ______”
Trăm tiếng tam hô vạn tuế, cửu khấu thành lễ. Quan cảnh rộng lớn uy nghiêm như thế, khiến người ta vạn phần kích động.
“Hoàng thượng thích nữ nhân cao lớn thô to như vậy, khó trách đến nay chưa lập hậu… Ta nghĩ huyết thống hoàng triều Hạ Hoa tràn ngập nguy cơ a…” Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thông suốt, cựu thần yết hầu nghẹn ngào.
“Bất quá Thái tổ hoàng đế chinh chiến cả đời, Hoàng thượng chắc hẳn đã có tính toán, nhưng Thái tổ hoàng phi cũng không cường hãn đến mức này a!” Tận lực an ủi mình, nhưng như thế nào cũng không thể thông suốt, cựu thần huyết lệ liên liên (ràn rụa).
“Hoàng phi cường hãn là tốt, cường hãn là tốt, có thể bảo hộ hoàng thượng, bảo hộ hoàng thượng, xem vừa rồi không phải là bảo hộ sao?… Nhưng vì cái gì hoàng phi lại cao như vậy a, có thể ôm trọn lấy hoàng thượng. A a a!!!…” Liều mạng thôi miên chính mình, nhưng thế nào cũng không thành công, cựu thần ngồi tại chỗ khóc rống.
“Chúng ta cái gì cũng không phát hiện… Cái kia, kẻ làm chuyện xấu mặt vừa rồi không phải người Vũ gia… Chúng ta không quen hắn…” Tinh thần bị đả kích trầm trọng, phụ tử Vũ gia bắt đầu trốn tránh sự thật.
Mà Vũ Kiếm Anh? Chưa từng gặp qua loại trường hợp này, hắn như vẫn còn trong mộng. Hạ Hành lôi kéo tay hắn thế nào liền như thế ấy, một chút phản kháng cũng không có. Hắn nhất định biết mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn tột cùng gì, nhưng đầu óc chưa kịp phản ứng.
Ngư Long Các – Xuân Phong Uyển, là nơi chuyên dụng cho các đế, phi qua từng triều đại dừng chân nghỉ ngơi.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, ngoại trừ Vũ Kiếm Anh tất cả đều lui ra ngoài, ngay cả hoàng phi thử thái giám rất không tình nguyện cũng không ngoại lệ.
Sau đó Hạ Thủy Hàng nằm úp sấp trên giường… Hung hăng nở nụ cười.
Hôm nay thật sự rất thú vị. Hắn chưa từng thấy đám quần thần thất kinh thành cái bộ dạng như thế kia, nhất là mấy lão cựu thần ngày thường ra vẻ uy nghiêm phong độ giá thức, giờ giống như đầu trâu trước mắt bọn họ mà tao lộng. Hắn cực kỳ yêu thích cái loại chênh lệch này a.
Từ lúc đăng cơ đến giờ, hắn đã không còn cười đến cao hứng như thế, cái gọi là tái ông thất mã yên tri phi phúc (1), xem ra thỉ điểu (phân chim = =) kia cũng không phải điềm xấu.
Công lao phải kể đến Vũ Kiếm Anh, nhưng không biết y tột cùng là có chuyện gì, tay chân luống cuống đứng bên cạnh, muốn sờ xem hoàng thượng nhưng nửa đường lại rút về.
Hoàng thượng giống như nằm úp trên giường mà khóc. (vừa vặn tương phản)
Nghe thanh âm hút khí cũng không được đều đặn (cười đến thở không nổi mới đúng)
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì khiến hắn thương tâm như thế? (là cao hứng a)
Có phải hay không y thật dọa người, ép hoàng thượng thành ra như vậy? (nguyên nhân này ngược lại không sai)
Y nên nhận lỗi sau đó cầu cái chết sao? (Kia… càng chọc Hạ Hành cười đến nội thương)
Vũ Kiếm Anh đứng một hồi, cảm thấy y phục trên người càng lúc càng không ổn, quan mão nặng nề như muốn đem cổ hắn chặt đứt, y quyết định trước tiên phải giải phóng khổ hình trên người mình, sau đó Hạ Hành muốn giết muốn lóc thịt hay gì thì tùy ý hắn đi.
Nghĩ như vậy, Vũ Kiếm Anh liền đem quan mão cùng trang sức phỉ thúy lấp lánh nặng trịch trên đầu xuống, nhanh chóng cởi bỏ trói buộc trên người.
Bất quá lúc cởi dây đai lưng và váy xảy ra chút vấn đề, dù có cố gắng thế nào cũng vô pháp cởi ra được, đành phải nhịn đau cố sức tụt xuống, thật sự rất đau, hắn không rõ đám nữ nhân kia tại sao phải mặc những thứ này a?
Khi Vũ Kiếm Anh vừa đem váy cởi xuống tới đầu gối, Hạ Thủy Hàng cũng cười đủ, hắn ngồi dậy liền phát hiện Vũ quý phi của hắn đang… bận việc.
Hạ Thủy Hàng ngây người một lát, dùng khẩu khí phi thường nghi hoặc hỏi: “Ái phi, ngươi sao lại gấp gáp như vậy? Không chờ trẫm chuẩn bị hảo…”
Ban đầu hắn kỳ thật muốn cười nhạo Vũ Kiếm Anh, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn nhịn không được cười lớn nằm úp sấp trở về phát run. Không thể cười quá lớn, đám người hoàng phi thử còn đang ở ngoài, còn có thân phận và uy nghiêm của đế vương… Bất quá… Bất quá…
Hắn thật sự yêu chết Vũ quý phi này của hắn.
Chữ màu nâu là của tác giả ~~[[O_O]]~~~
(1) 塞翁失马焉知非福: tái ông mất ngựa, họa phúc không lường. Có một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đều an ủi ông, ông già liền bảo: “làm sao biết đó không phải là một cái phúc?”. Ít lâu sau, con ngựa của ông trở về kéo thêm một con ngựa nữa, mọi người chúc mừng ông, ông bảo:” làm sao biết đó không phải là họa?”. Quả là như vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã mà bị ngã què chân, mọi người đến an ủi ông, ông bảo: “không chừng đó lại là phúc”. Chẳng lâu sau, có chiến tranh, thanh niên trai tráng đều đi tòng quân, riêng con trai ông vì tàn tật nên được ở nhà sống sót. Vì thế câu này ý bảo, chuyện không hay trong hoàn cảnh nào đó có thể trở thành chuyện tốt.