Thật là một sai lầm khi muốn tìm kiếm Stephen ở bên ngoài, thậm chí là từ khoảng cách an toàn như thế này, và Sherry biết điều đó, nhưng nàng dường như không thể ngăn cản chính mình. Chàng đã kể với nàng là chàng đi xem nhạc kịch gần như mỗi ngày thứ Năm, và nàng muốn – cần – được nhìn thấy chàng chỉ một lần trước khi nàng rời khỏi nước Anh. Nàng đã viết thư cho bác của nàng ba tuần trước đây, ngay hôm sau ngày đám cưới bị hủy, giải thích mọi chuyện đã xảy ra và yêu cầu bác Cornelia gửi cho nàng đủ tiền để về nhà. Trong thời gian đó, Sherry đã kiếm được một vị trí quản gia cho một gia đình lớn không có điều kiện để thuê một người phụ nữ xứng đáng hơn và nhiều tuổi hơn, cũng có thể là họ không có khả năng để thẩm định lá thư giới thiệu mà Nicholas DuVille đã đưa cho nàng với tên của Charity Thornton được liệt kê như một sự bảo lãnh thứ hai – một sự bảo lãnh mà Sherry nghi ngờ là người phụ nữ lớn tuổi chẳng hề biết tí gì về nó.
Những dãy ghế đông đúc ở tầng dưới của Vườn Covent đầy những người huyên náo, đứng ngồi không yên dẫm vào chân của Sherry và lúc nào cũng va vào vai nàng, nhưng nàng hầu như không chú ý. Đôi mắt nàng hướng vào cái lô trống rỗng , cái thứ bẩy từ phía trước mặt, và nàng nhìn đăm đăm vào đó cho đến khi những bông hoa và ngôi sao trang trí phía trước nó bắt đầu mờ đi và lẫn vào nhau. Thời gian trôi qua và sự náo động trong khán phòng lên tới một âm thanh điếc tai. Những tấm màn đằng sau lô thứ bảy đột ngột rẽ ra và Sherry đông cứng, hốt hoảng bởi vì cuối cùng nàng có thể nhìn thấy chàng... và rồi nàng như tan ra bởi vì nàng không hề nhìn thấy chàng trong đám người đó.
Chắc hẳn nàng đã đếm nhầm, nàng điên cuồng nghĩ, và bắt đầu đếm từng lô một, tìm kiếm trong những khuôn mặt quí tộc đang ngồi trong chúng. Mỗi lô được ngăn cách với những lô bên cạnh bằng một cái cột mảnh khảnh mạ vàng, và từ mỗi cây cột một ngọn chúc đài bằng kính có khắc hoa văn được treo lên. Sherry đếm và đếm lại, rồi nàng nhìn xuống bàn tay đặt trên đùi mình, nắm chặt chúng để ngăn cơn run rẩy. Đêm nay chàng đã không đến. Chàng để lô của mình cho những người khác. Sẽ lại mất một tuần nữa trước khi nàng có thể quay trở lại đây, đấy là nếu nàng tiết kiệm đủ tiền để mua một tấm vé khác.
Dàn nhạc phát ra một tiếng kèn mở màn, những tấm màn đỏ thẫm mở ra, và Sherry lẩm nhẩm đếm từng phút trong đầu, lờ đi thứ âm nhạc mà nàng đã từng một lần yêu thích, miễn cưỡng ngước lên hai chiếc ghế trống trong lô, mong muốn nhìn thấy chàng ở đó, và khi nàng không thể, nàng cầu nguyện rằng chàng sẽ ở đó khi nàng nhìn lại lần nữa.
Chàng đã đến giữa hồi thứ nhất và thứ hai mà nàng không nhìn thấy chàng đi vào trong lô hay ngồi vào chỗ của mình – một bóng ma đen tối từ trong đống hỗn loạn của kí ức của nàng chợt xuất hiện trong vương quốc hiện thực và khiến trái tim nàng đập thình thịch. Đôi mắt của nàng níu lấy khuôn mặt cứng rắn, đẹp trai của chàng, ghi nhớ nó, thờ phụng nó, khi nàng chớp mắt để những giọt nước mắt lấp lánh làm mờ tầm nhìn của nàng trôi đi.
Chàng đã không yêu nàng, nàng tự nhắc nhở mình, tự tra tấn mình bởi hình bóng của chàng, nàng chỉ là một gánh trách nhiệm mà chàng phải gánh chịu một cách nhầm lẫn. Nàng đã biết tất cả mọi chuyện, nhưng nó không thể ngăn nàng khỏi nhìn vào đôi môi như tạc của chàng và nhớ lại chúng đã chạm vào môi nàng nhẹ nhàng như thế nào, hay khỏi nhìn vào khuôn mặt nghiêng vạm vỡ của chàng và nhớ lại nụ cười uể oải có thể làm thay đổi toàn bộ khuôn mặt chàng như thế nào.
Sheridan không phải là người phụ nữ duy nhất không dành sự chú ý tới buổi biểu diễn. Phía bên kia của nhà hát, trong lô của Công tước Claymore, Victoria Fielding, Hầu tước phu nhân Wakefield, đang nhìn chằm chằm vào khán giả ở hàng ghế dưới, quan sát người phụ nữ trẻ mà cô đã thoáng nhìn thấy lúc nãy trên đường vào nhà hát. "Tôi biết người phụ nữ mà tôi đã nhìn thấy chính là Charise Lanc- Ý tôi là Sheridan Bromleigh mà," Victoria thì thầm với Whitney. "Cô ta ở trong hàng người chờ đi vào hàng ghế dưới. Chờ đã – cô ta kia kìa!" cô kêu lên bằng giọng thì thào. "Cô ta đội một cái mũ màu xanh đậm."
Lờ đi cái nhìn tò mò từ các ông chồng ngồi đằng sau họ, hai người bạn nhìn đăm đăm vào người phụ nữ đáng nghi, vai của họ gần nhau đến nỗi mái tóc màu nâu vàng của Victoria gần chạm vào lọn tóc đen óng ả của Whitney.
"Chỉ cần cô ta không đội cái mũ đó lên, chúng ta sẽ nhận ra cô ta ngay nhờ màu tóc của cô ta!"
Whitney không cần phải nhìn vào màu tóc của cô ta. Trong nửa giờ đồng hồ sau đó, người phụ nữ đáng nghi không bao giờ nhìn đi chỗ nào khác ngoại trừ lô của Stephen, và điều đó đã đủ để xác nhận. "Cô ta không thể ngừng nhìn vào anh ấy," Victoria nói, giọng của cô chứa đầy sự bối rối và nỗi buồn giống như Whitney về sự biến mất đột ngột và hành xử của vị hôn thê của Stephen. "Chị có nghĩ là cô ta biết anh ấy sẽ đến đây tối nay không?"
Whitney gật đầu, mong người phụ nữ trẻ kia nhìn về hướng của cô trong một thoáng, thay vì hướng ngược lại. "Cô ta biết Stephen đến đây vào mỗi thứ Năm và đó là lô của chú ấy. Cô ta đã đến đây cùng chú ấy một vài ngày trước khi cô ta... biến mất." Biến mất là từ ít chỉ trích nhất mà Whitney có thể nói trong lúc này, đó là lý do tại sao cô chọn từ đó. Victoria và Jason Fielding, cũng là bạn của Stephen, là hai trong số rất ít người của xã hội thượng lưu được biết phần lớn câu chuyện hoàn chỉnh bởi vì họ đã được mời tới dự bữa tiệc nhỏ được tổ chức sau tiệc cưới bí mật.
"Chị có nghĩ cô ta định "vô tình" chạm mặt với anh ấy vì lý do nào đó không?"
"Tôi không biết," Whitney thì thầm lại.
Đằng sau họ, hai người chồng chứng kiến cặp đôi xinh đẹp đang lờ đi buổi biểu diễn khá đặc sắc. "Tất cả những chuyện này là gì vậy?" Clayton rầm rì với Jason Fielding, hất đầu về phía hai cô vợ.
"Ai đó chắc hẳn đã mặc bộ váy của thế kỉ."
"Không thể nếu như cô ta đang ngồi ở hàng ghế dưới," Clayton chỉ ra. "Lần cuối cùng Whitney và Victoria thích thú hội ý riêng như thế kia, đó là bởi vì tình nhân của Stephen đang ở trong lô cùng với chú ấy và Monica Fitzwaring đang ở trong lô bên cạnh với Bakesfield, cố làm ra vẻ như cô ta không biết ai đang ngồi cách cô ta chỉ một cái cột mỏng manh."
"Tôi nhớ," Jason nói với một tiếng cười. "Theo như tôi còn nhớ, họ đứng về phía Helene Devernay đêm đó."
"Whitney đã cười suốt cả đường về nhà," Clayton nói.
"Victoria đã tuyên bố đó là ba giờ đồng hồ thú vị nhất trong suốt Mùa lễ hội," Jason nói thêm, và rướn người lên phía trước thì thầm trêu chọc, "Victoria, nàng đang có nguy cơ nhãn tiền có thể rơi khỏi cái lô này đấy."
Cô gửi cho anh một nụ cười bối rối nhưng không hề giảm bớt sự chú ý với bất kể cái gì mà họ đang quan sát.
"Cô ta đang đi kìa!" Whitney nói, cảm thấy vừa vui mừng lại vừa thất vọng. "Cô ta đã không đợi cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, và cô ta đã không rời khỏi ghế ngồi giữa hai hồi diễn, có nghĩa là cô ta không định vô tình chạm mặt chú ấy ở đây."
Vừa bối rối vừa buồn cười bởi những tràng thì thầm to nhỏ kiểu phụ nữ của hai người, Clayton lách sang một bên, nhìn xuống những hàng ghế dưới, nhưng anh chờ cho đến đến khi họ đang trên đường tới hoạt động tiếp theo của họ - một bữa tiệc tối phong phú – trước khi anh đưa chủ đề này ra với cô vợ đang bận suy nghĩ của mình. "Nàng và Victoria đã thì thào gì suốt cả buổi tối nay thế?"
Whitney do dự, biết rằng anh sẽ không hài lòng về chuyện Sheridan Bromleigh lại tái xuất hiện trong cuộc sống của họ hay là quan tâm đến nguyên nhân. "Victoria đã nghĩ là chị ấy nhìn thấy Sheridan Bromleigh tối nay. Em đã không thể nhìn rõ mặt cô ta đủ để nói chắc là Victoria đúng." Hàng lông mày của Clayton nhíu lại với nhau thành một cái cau mày tức tối trước cái tên người phụ nữ được nhắc đến, và Whitney quyết định bỏ qua vấn đề đó.
Tối thứ Năm tiếp theo, sau khi đã thấy hai người chồng của họ bận bịu đi nơi khác, Victoria và Whitney đến Vườn Covent sớm, và từ lợi điểm của họ trên lô, họ quan sát gương mặt của tất cả những người đi vào hàng ghế dưới và trên hành lang, tìm kiếm một khuôn mặt cụ thể. "Chị có nhìn thấy cô ta chưa?" Victoria hỏi.
"Chưa, nhưng thật là một điều kì diệu nếu chị nhìn ra cô ta trong đám đông vào tuần trước. Không thể nào nhìn rõ nét mặt từng người từ trên này được."
"Tôi không biết nên vui hay là nên thất vọng nữa," Victoria nói, ngồi xuống ghế của cô khi tấm màn được kéo lên, và họ vẫn chưa nhìn thấy một thoáng nào của người phụ nữ mà họ đã nghĩ là Sheridan Bromleigh tuần trước.
Whitney cũng ngồi xuống, lặng lẽ sắp xếp lại phản ứng của cô.
"Em chồng chị vừa mới đến," Victoria nói một vài phút sau đó. "Có phải Georgette Porter đi cùng với anh ấy không?"
Whitney nhìn ngang qua nhà hát vào lô của Stephen và gật đầu lơ đãng. "Cô ta cực kì dễ thương," Victoria thêm vào bằng giọng điệu của một người cố gắng hết sức tìm kiếm và đưa ra lời động viên trong một tình huống đặc biệt chẳng đáng động viên một chút nào. Cô rất thích Stephen Westmoreland, và chàng là một trong rất ít người mà chồng cô coi là bạn bè thân thiết. Cô cũng cảm thấy một niềm yêu thích ngay lần đầu gặp với Sheridan Bromleigh, người cũng đến từ nước Mỹ giống như cô.
Whitney suy ngẫm thái độ của Stephen đối với cô gái bên cạnh chàng, người đang cười và nói chuyện rất sôi nổi với chàng. Chàng lắng nghe với cái nhìn lịch sự cứng ngắc, và Whitney có cảm tưởng rằng chàng không hề biết Georgette Porter đang nói chuyện, hay là cô ta có một khuôn mặt, hay thậm chí là cô ta đang ở trong lô của chàng. Cái nhìn của cô chuyển hướng ngay xuống những chiếc ghế ở hàng ghế dưới, lướt qua những cái đầu một lần nữa. "Cô ta ở đây, tôi biết thế mà. Ý tôi là, tôi đã có cảm giác là cô ta ở đây," cô chữa lại khi Victoria liếc cái nhìn sắc sảo vào cô.
"Nếu tôi đã không nhìn thấy cô ta đến tuần trước và quan sát cô ta đi vào hàng ghế dưới, tôi đã không bao giờ có thể chỉ cô ta cho chị. Chúng ta không thể tìm được cô ta bây giờ, trong tất cả những hàng người này."
"Tôi biết một cách!" Whitney nói trong một thoáng cao hứng. "Hãy nhìn những cái đầu chỉ quay về hướng lô của Stephen thay vì sân khấu." Một vài phút sau, Victoria kéo tay cô trong niềm hân hoan. "Ngay kia kìa!" cô nói. "Cùng một chiếc mũ đó nữa! Thực ra cô ta ở ngay bên dưới chúng ta, đó là lý do tại sao chúng ta không đã thấy cô ta."
Bây giờ khi cô đã nhận ra người phụ nữ đó, Whitney liên tục quan sát cô ta, nhưng cho đến tận khi cô ta đứng lên để dời đi cô mới nhìn được rõ khuôn mặt buồn bã của cô ta. "Chính là cô ta!" Whitney nói dứt khoát, cảm thấy một cơn nhói đau của niềm cảm thông không thể tránh khỏi trước nỗi đau và lòng khao khát rõ ràng mà cô đã nhìn thấy trên mặt của Sheridan khi nàng đứng dậy ra về ngay trước khi vở kịch hạ màn.
Cảm thông không phải là một cảm xúc mà chồng cô có thể chia sẻ - ít nhất là không trừ khi cả anh cũng nhìn thấy cái cách Sheridan Bromleigh ngồi đó trong im lặng, ánh mắt hướng về Stephen. Nhưng nếu anh có nhìn thấy, và nếu thái độ của anh đối với Sheridan có mềm mỏng hơn, thì Whitney nghĩ có thể thuyết phục anh nói chuyện với Stephen, thúc giục chàng đi tìm nàng. Clayton là người duy nhất cô biết, có đủ sức ảnh hưởng tới Stephen để có thể lay chuyển chàng.