Nằm trên quảng trường St.James đằng sau một mái vòng màu xanh lá cây đậm kéo dài từ cửa trước đến con phố, câu lạc bộ Strathmore chỉ phục vụ một nhóm tương đối nhỏ, được lựa chọn kĩ càng trong số các nhà quí tộc thích chơi đánh bài trong một không gian xa xỉ hơn những căn phòng sáng lòa, ồn ã ở câu lạc bộ White, và để chia sẻ những món ăn ngon lành hơn món vịt luộc vô vị, bít tết và bánh táo được phục vụ tại Brooks và White.
Trái ngược với Brooks, White, và Watier, Strathmore được sáng lập, và được sở hữu bởi một trăm năm mươi thành viên nổi tiếng của chính nó, chứ không phải bởi người ngoài. Quyền thành viên được truyền qua từng thế hê và bị giới hạn nghiêm nhặt trong số con cháu của những thành viên sáng lập ban đầu. Câu lạc bộ tồn tại, không phải để làm ra lợi nhuận, mà để cung cấp một pháo đài bất khả xâm phạm và thoải mái nơi các thành viên có thể đặt những khoản tiền khổng lồ cho một ván bài, nói chuyện bằng giọng rời rạc mà không cần phải hét lên người khác mới nghe thấy được, và ăn những bữa tối ngon lành được các đầu bếp Pháp và Ý chuẩn bị. Mỗi thành viên đều được trông đợi – và được quyền – hành động theo ý mình. Những lời đồn thổi về chuyện thua được của các thành viên trên bàn bài thường lan truyền từ White và Brooks và rồi khắp cả London như một đám lửa. Tại Strathmore, nơi những ván cược khổng lồ hơn nhiều, không một lời nào về những chuyện tương tự như thế từng vượt ra khỏi mái vòm màu xanh của Strathmore. Tuy nhiên, trong phạm vi câu lạc bộ, lời đồn được truyền từ thành viên này sang thành viên khác và từ phòng này sang phòng khác với sự sốt sắng đáng kinh ngạc và sự khoái trá đàn ông đáng kể.
Những vị khách không được phép vượt qua những cây cột bằng đá cẩm thạch ở cửa trước, kể cả khi đi cùng với các thành viên, khám phá đó đã làm Brummel Diêm Dúa tức điên khi ông ta cố gắng tìm kiếm đường vào trong suốt những ngày ông ta chiếm được địa vị quan trọng trong tất cả những câu lạc bộ cho các quí ông thời thượng khác ở London.
Chính Prinny cũng đã bị từ chối quyền thành viên với lí do ông ta không phải là con cháu của những người sáng lập, điều này khiến cho sau đó – Hoàng tử Regent đã phản ứng với cùng một cơn giận như Brummell nhưng với cách nghĩ khác người và tầm nhìn xa trông rộng: Ngài đã lập ra câu lạc bộ của riêng mình, đưa hai đầu bếp hoàng gia vào những vị trí nổi bật, và đặt tên cho nó là Watier, theo tên của một trong hai đầu bếp đó. Tuy nhiên, Hoàng tử Regent không thể tái tạo bầu không khí nghiêm trang tĩnh lặng – của sự độc nhất vô nhị và thanh lịch kín đáo – tỏa khắp những căn phòng rộng rãi.
Gật đầu lơ đãng về phía người quản lí đang cúi đầu chào đón chàng ở cửa, Stephen bước qua những căn phòng lớn, lót gỗ sồi, hầu như cũng chẳng để ý đến những thành viên đang chuyện trò trên những chiếc ghế lưng dựa cao bằng da màu xanh đậm thoải mái hay ngồi bên những bàn bài nhiều hơn sự chú ý giành cho tay quản lí câu lạc bộ. Căn phòng thứ ba chàng đến hầu như trống không, điều này hoàn toàn thích hợp với chàng, và chàng ngồi xuống cái bàn với ba chiếc ghế trống. Nhìn đăm đăm vào lò sưởi trống rỗng, chàng xem xét nội dung nghiêm trọng của lá thư và suy ngẫm quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời của chàng.
Càng nghĩ về vấn đề lá thư gây ra, thì giải pháp càng trở nên rõ ràng hơn... và chàng càng cảm thấy khá hơn. Trong khoảng thời gian nửa giờ đồng hồ, tâm trạng của Stephen đã đi từ trầm ngâm tới bình thản – và cuối cùng là niềm vui. Thậm chí cả khi không có lá thư, Stephen cũng biết là cuối cùng chàng có thể sẽ làm đúng như những gì chàng định sẽ làm bây giờ. Sự khác nhau ở đây là nội dung của bức thư đã gần như buộc chàng phải làm thế, điều đó có nghĩa là chàng có thể hành động theo mong muốn của mình mà không cần phải đầu hàng trước mọi lời cáo buộc về danh dự và khuôn phép. Kể từ giờ phút chàng nói với Sherry rằng chàng muốn nàng cân nhắc đến những người cầu hôn khác, chàng đã hối hận. Chàng khó có thể chịu đựng được sự ghen tuông của mình nếu nàng khen ngợi DuVille, và chàng không tưởng tượng được sự khó chịu của chàng sẽ đến mức nào khi những người cầu hôn khác bắt đầu xuất hiện nơi cửa nhà chàng. Chắc chắn ngày đó sẽ đến sớm thôi khi một gã cầu hôn đần độn nào đó thu đủ dũng khí để hỏi Stephen xin cưới nàng, và thay vào đó thấy mình bị đá ra ngoài phố.
Bất kể khi nào nàng ở trong cùng một phòng với chàng, Stephen khó mà rời mắt khỏi nàng, và nếu họ ở một mình, chàng phải cố hết sức mới kéo tay ra khỏi nàng được. Nếu nàng đi, chàng dường như không thể không nghĩ đến nàng. Sherry cũng muốn chàng. Chàng biết chuyện đó ngay từ lúc đầu, và nàng không hề thay đổi, bất kể nàng đã đã cố gắng bao nhiêu để cư xử như thể chàng chỉ là một người quen sơ sơ mà nàng chỉ biết rất ít. Nàng sẽ lại tan chảy trong cánh tay chàng nếu chàng giữ nàng ở đó lâu hơn một chút nữa, chàng biết chắc điều đó.
Lời nhận xét bông đùa của anh trai chàng khiến Stephen ngẩng lên nhìn đầy ngạc nhiên. "Tôi mạo muội chen ngang vào cái có vẻ như là một cuộc tranh luận phức tạp của chú với chính mình, liệu chú có thể cho tôi can dự vào đó không, hay là chú thích chơi bài hơn?" Một cốc rượu đã uống được một nửa đang đặt trên bàn trước mặt chàng, và khi Stephen liếc quanh căn phòng, chàng để ý thấy nó đã được lấp đầy đáng kể từ lúc chàng đến.
Trong khi Clayton chờ quyết định của chàng với cặp lông mày nhướn lên, Stephen dựa ra đằng sau và suy tính lần cuối cùng quyết định của chàng và niềm khao khát được thực hiện nó ngay lập tức. Vì đó chính xác là những gì chàng đã muốn làm, nên chàng chỉ quan tâm đến lợi điểm của sự nhanh chóng và hoàn toàn lờ đi bất kì yếu điểm nào. "Em thích nói chuyện hơn," chàng nói. "Em không có tâm trạng chơi bài."
"Tôi có để ý thấy rồi. Cả Wakefield và Hawthorne cũng để ý thấy điều đó. Họ đã mời chúng ta cùng tham gia với họ trong khi chú chìm trong suy tư."
"Em không nhận ra là họ đã ở đây," Stephen thú nhận, nhìn qua vai chàng về phía hai người bạn chàng đã vô tình làm phật ý. "Giờ họ đâu rồi?"
"Chăm sóc cảm xúc bị tổn thương của họ ở bàn faro." Bất chấp lối nói thoải mái của mình, Clayton hiểu rất rõ có điều gì đó quan trọng trong tâm trí Stephen. Hi vọng có một lời giải thích, anh kiên nhẫn chờ đợi trong vài phút, và cuối cùng nói, "Chú có đề tài nói chuyện cụ thể nào trong đầu chưa, hay tôi nên chọn một?"
Để trả lời, Stephen thò tay vào túi và rút ra một lá thư được gửi đến từ luật sư của cha của Charise. "Đây là đề tài trong đầu em lúc này," chàng nói, đưa nó cho anh trai cùng với một tấm ngân phiếu vừa phải đi kèm với nó.
Clayton mở lá thư và bắt đầu đọc.
Thưa Cô Lancaster,
Tôi đã gửi lá thư này cho phu quân của cô để ông ấy có thể chuẩn bị cho cô trước thông tin trong đó.
Cá nhân tôi vô cùng tiếc phải thông báo cho cô về cái chết của người bạn của tôi, cụ thân sinh của cô. Tôi đã ở cùng ông đến tận phút cuối cùng, và vì lợi ích của chính cô, mà tôi phải nói với cô rằng ông đã biểu hiện nỗi hối tiếc vì những việc mà ông coi là sự thất bại của ông trong việc nuôi dưỡng cô, bao gồm cả việc làm hư cô bằng cách cho cô tất cả mọi thứ và còn hơn thế nữa.
Ông đã mong cô được học ở những trường tốt nhất, và có một cuộc hôn nhân rạng rỡ. Ông đã đạt được tất cả những mục đích này, nhưng trong khi làm việc đó và trong khi dành cho cô khoản tiền hồi môn lớn, ông đã chi tiêu gần như toàn bộ những gì ông có, và thế chấp phần còn lại. Tờ ngân phiếu tôi gửi kèm theo đây là toàn bộ giá trị của những tài sản của ông mà tôi được biết.
Tôi biết cô và cha cô bất đồng với nhau về nhiều việc, Cô Lancaster, nhưng tôi hi vọng rằng – và đó cũng là điều cha cô mong mỏi – một ngày nào đó cô sẽ coi trọng những nỗ lực của ông vì cô và tận dụng tối đa những cơ hội của mình. Giống như cô, Cyrus là một người cứng rắn và nóng nảy. Có lẽ chính những tính cách mà cô chia sẻ với cha cô đã ngăn không cho hai người hiểu nhau tốt hơn.
Có lẽ sự thiếu gần gũi này giờ đây có thể giúp cô thích ứng với tin tức về cái chết của ông tốt hơn là trong tình huống ngược lại. Có lẽ, một ngày nào đó cô sẽ cảm thấy hối hận sâu sắc khi cô nhận ra đã quá trễ để nói hay làm những việc có thể hàn gắn sự rạn nứt giữa hai người.
Mong muốn tránh cho cô những ý nghĩ đau đớn như thế, cha cô yêu cầu tôi nói với cô rằng, mặc dù ông có thể không thể hiện điều này, nhưng ông yêu cô và mặc dù cô cũng không thể hiện ra, ông đã chết mà vẫn tin tưởng rằng cô cũng yêu ông."
Kết thúc, Clayton đưa trả lá thư lại, biểu hiện u ám của anh thể hiện cùng một sự tiếc nuối và lo lắng mà Stephen cảm thấy với Sherry... và cùng sự bối rối vì những điều mà anh đã đọc. "Thật tiếc cho cha cô ấy," anh nói. "Cô ấy đã có một chuỗi vận đen kinh khủng. Mặc dù có lẽ là may mắn vì họ không gần gũi với nhau cho lắm." Sau một giây dè dặt, anh nhíu mày và nói thêm, "Chú nghĩ gì về giọng điệu của viên luật sư? Cô gái trẻ mà ông ta nói tới trong thư chẳng giống chút nào với cô gái tôi đã gặp cả."
"Em cũng nghĩ vậy," Stephen xác nhận. "Trừ tính ngoan cố và nóng tính," chàng chữa lại với một nụ cười nhăn nhó. "Nếu không phải thế, em chỉ có thể suy đoán cha cô ấy – và tay luật sư của ông ta – chắc phải cùng ý tưởng với nhau về chuyện nuôi dưỡng các cô gái, và cả hai đều coi bất kì kiểu lòng can đảm nào đều là sự thách thức không chịu đựng nổi."
"Tôi cũng có cùng kết luận đó, dựa trên những hiểu biết của tôi về ông bố vợ tôi."
"Lancaster chắc hẳn phải là một gã bần tiện nếu ông ta coi chiếc áo màu nâu tiện lợi cô ấy đã mặc trên tàu là cho cô ấy "tất cả mọi thứ,"" Stephen nhận xét khi chàng duỗi cặp chân dài ra phía trước, vắt chéo chân, và ngồi một cách thoải mái hơn nữa trên ghế. Thọc tay vào túi quần, chàng liếc qua vai ra hiệu cho một người hầu. "Sâm-panh," chàng yêu cầu trước câu hỏi của người hầu.
Trước hậu quả ngay lập tức của một tin tức xấu như thế và những hệ lụy kinh khủng của nó với Sherry, Clayton nghĩ dáng điệu uể oải của Stephen, và yêu cầu uống sâm-panh của chàng, cả hai đều rất kì cục. Anh đợi dấu hiệu nào đó để biết làm thế nào và bao giờ chàng định thông báo tin này cho nàng, nhưng Stephen dường như hoàn toàn chăm chú quan sát người hầu rót sâm-panh vào hai cái ly và đặt chúng lên bàn.
"Chú định làm gì tiếp theo?" Clayton cuối cùng cũng hỏi.
"Ăn mừng," Stephen nói.
"Cụ thể hơn," Clayton nói, trở nên cực kì mất bình tĩnh với sự chậm hiểu cố ý của em trai mình, "khi nào chú định nói với cô ấy về bức thư?"
"Sau khi chúng em đã cưới nhau."
"Cái gì cơ?"
Thay vì nhắc lại câu trả lời của mình, Stephen nhướn một bên mày vẻ hài hước với anh trai, cầm ly sâm-panh của chàng lên, và giơ nó lên trong cử chỉ uống mừng. "Vì hạnh phúc của chúng em," chàng nói cộc lốc.
Trong lúc Stephen uống cạn ly rượu, Clayton khôi phục sự điềm tĩnh của mình, cẩn thận che giấu niềm vui trước bước ngoặt của sự kiện, và cũng duỗi người trên ghế của anh. Anh cầm ly sâm-panh của mình lên, nhưng thay vì uống, anh lại lơ đãng xoay nó trong mấy ngón tay trong khi nhìn em trai với sự hài hước không giấu diếm.
"Có phải anh đang tự hỏi em có mắc sai lầm hay không?" Stephen cuối cùng cũng hỏi.
"Không hề. Tôi chỉ đang tự hỏi liệu chú có nhận thức được cô ấy dường như đã phát triển, để xem nào, một "một chút ác cảm" nào đó với chú?"
"Cô ấy sẽ không thèm dội nước vào người em nếu em có đang trong đống lửa đi nữa," Stephen đồng tình. "Ít nhất là không nếu cô ấy phải đến gần em mới làm được chuyện đó."
"Và chú có thấy đó là một cản trở trong việc cô ấy chấp nhận lời đề nghị kết hôn rộng lượng của chú?"
"Có thể," Stephen cười khúc khích nói.
"Trong trường hợp đó, chú định làm thế nào thuyết phục cô ấy đồng ý?"
"Thực ra," Stephen nói dối không đổi sắc mặt, "em nghĩ em sẽ chỉ ra cô ấy đã sai lầm thế nào khi không tin tưởng vào những ý định và tính chính trực của em, và rồi em sẽ chứng minh cho cô ấy bằng cách cầu hôn. Sau đó, em sẽ nói với cô ấy rằng nếu cô ấy muốn xin em tha thứ, em sẽ tha thứ cho cô ấy."
Chàng nói thuyết phục đến nỗi anh trai chàng ném cho chàng một cái nhìn chế nhạo khinh bỉ. "Và rồi chú nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Và rồi em sẽ dành hai ngày hai đêm tiếp theo bị giam trong ngôi nhà thoải mái của mình."
"Tôi đoán là với cô ấy chăng?" Clayton nhạo.
"Không, với những cái gạc ở cả hai bên mắt của em."
Tiếng cười đáp lại của Clayton bị chen ngang bởi sự trở lại của Jordon Townsende, Công tước Hawthorne, và Jason Fielding, Hầu tước Wakefield. Vì Stephen chẳng còn gì mà bàn bạc với anh trai chàng nữa, chàng mời họ ở lại và bốn người bạn cùng tham dự vào một cuộc làm ăn nghiêm chỉnh với những ván bài đặt cược cao.
Tuy nhiên, tập trung có vẻ như rất khó khăn, bởi vì những ý nghĩ của Stephen cứ lang thang tới Sherry và tương lai rất gần của họ. Bất chấp lời nói đùa của chàng về chuyện chàng định cầu hôn với nàng như thế nào, thực ra chàng chẳng có chút ý niệm phải nói những gì. Nó có vẻ thậm chí còn không quan trọng. Tất cả những gì quan trọng là họ sẽ ở bên nhau. Nàng sẽ thực sự là của chàng, và không còn vết nhơ nào, cảm giác tội lỗi suốt đời nào, khiến Stephen phải từ chối cưới vị hôn thê trẻ trung của Burleton. Cái chết của cha nàng khiến việc tìm ai đó để quan tâm đến nàng – và phải là người mà nàng cũng quan tâm đến - trở nên cấp thiết, khi nàng biết về chuyện đó.
Hôn lễ của họ dù thế nào cũng sẽ được tiến hành. Giờ đây Stephen chấp nhận sự thật đó. Ở đâu đó trong trí óc chàng, chàng biết điều đó từ giây phút đầu tiên nàng đối mặt với chàng trong chiếc áo choàng buộc lại bằng sợi dây thừng kim tuyến và tóc nàng quấn trong chiếc khăn tắm màu xanh, khiến chàng nhớ đến Đức Mẹ chân trần – một Đức Mẹ với một vấn đề kinh khủng. "Tóc của tôi – nó màu đỏ!"
Không, Stephen nghĩ, chàng đã cảm thấy điều gì đó về nàng trước cả khi đó... từ cái buổi sáng đầu tiên đó khi chàng thức dậy bên giường của nàng và nàng yêu cầu chàng mô tả khuôn mặt nàng. Chàng đã nhìn vào đôi mắt màu xám đầy mê hoặc của nàng và nhìn thấy cả một lòng can đảm, và mềm yếu. Nó đã bắt đầu từ khi đó và lớn mạnh thêm bởi mọi việc nàng làm và nói. Chàng yêu nàng vì sự hóm hỉnh không e sợ, trí thông minh của nàng, và sự ấm áp không thay đổi của nàng với tất cả mọi người mà nàng gặp. Chàng yêu cái cách nàng xúc động trong vòng tay chàng, và mùi vị của miệng nàng. Chàng yêu lòng can đảm của nàng và nhiệt tình của nàng và sự ngọt ngào của nàng. Và đặc biệt là sự trung thực của nàng.
Sau cả thời trai trẻ bị bao vây bởi những người phụ nữ che giấu tính tham lam của họ đằng sau những nụ cười mời gọi và tham vọng của họ đằng sau những cái liếc tình ý, những người giả bộ đam mê một người đàn ông trong khi niềm đam mê mà họ có thể cảm nhận chỉ là sự chiếm hữu, Stephen Westmoreland cuối cùng đã tìm thấy một người phụ nữa chỉ muốn chính chàng.
Và chàng quá sức hạnh phúc, đến nỗi chàng không thể quyết định phải mua gì cho nàng trước nhất. Đá quý, chàng quyết định, khi chàng dừng lại để đặt cược cho những lá bài của mình. Xe ngựa, ngựa, váy sống, áo lông thú, nhưng trước nhất phải là đá quý... Những viên đá quý tuyệt vời để làm nổi bật gương mặt quyến rũ của nàng và nhiều hơn nữa để quấn quanh mái tóc rực rỡ của nàng. Những bộ váy trang trí bằng...
Ngọc trai! Stephen quyết định với một tiếng cười thầm khi chàng nhớ lại lời nhận xét hài hước của nàng về bộ váy của Nữ công tước Evandale. Một bộ váy được trang trí bởi ba ngàn lẻ một viên ngọc. Sherry dường như chẳng quan tâm chút nào tới váy áo, nhưng bộ váy đặc biệt đó sẽ hấp dẫn khiếu hài hước của nàng, và nàng sẽ thích nó bởi vì nó là một món quà của chàng.
Bởi vì nó là từ chàng...
Chàng biết nàng sẽ cảm thấy như thế cũng chắc chắn như chàng biết Sherry muốn chàng. Kể từ giây phút chàng lướt trên môi nàng và thấy chúng run rẩy, cảm nhận cơ thể nàng căng ra một cách bản năng hướng tới chàng, chàng đã biết là nàng muốn chàng. Nàng quá thiếu kinh nghiệm để che giấu cảm xúc của mình, quá ngay thẳng để muốn thử.
Nàng muốn chàng, và chàng cũng muốn nàng. Trong một vài ngày nữa thôi, chàng sẽ mang nàng lên giường lần đầu tiên, và ở đó chàng sẽ dậy nàng những niềm vui thú của việc "chiếm hữu."
Jason Fielding gọi tên chàng, và Stephen ngẩng lên, nhận ra họ đều đang chờ chàng đặt cược, và chàng vứt thêm nhiều thẻ lên đống thẻ ở giữa bàn.
"Cậu đã thắng chỗ đó rồi," Jason chỉ ra bằng giọng kéo dài chế giễu. "Cậu không muốn gạt nó sang một bên, để có thể thắng thêm một đống tiền kha khá nữa của chúng tôi à?"
"Bất kể điều gì đang ở trong đầu cậu, Stephen," Jordan Townsende nhận xét, nhìn chàng tò mò, "nó chắc hẳn đã choáng hết tâm trí."
"Lúc nãy cậu nhìn xuyên qua chúng tôi," Jason Fielding nói thêm khi anh bắt đầu chia bài. "Một sự gạt bỏ đau lòng nhất mà tôi từng gặp phải trong suốt những năm qua."
"Stephen có một việc đang choán hết tâm trí của chú ấy," Clayton nói đùa.
Khi anh nói xong câu đó, William Baskerville, một anh chàng độc thân trung tuổi, bước đến bên bàn, một tờ báo gấp lại nằm trong tay anh ta, và anh ta vu vơ quan sát ván bài.
Vì việc Stephen tán tỉnh Sherry sẽ trở thành lời đồn công khai ngay sáng mai, và việc đính hôn của chàng sẽ trở thành sự thật vào cuối tuần đó, Stephen thấy không có lí do gì phải che giấu điều chàng nghĩ. "Thực tế là –" chàng bắt đầu nói, khi chợt nghĩ ra và liếc cái đồng hồ. Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua. "Tôi bị muộn!" chàng nói, khiến những người khác giật mình khi chàng ném những lá bài trở lại giữa bàn, và đột ngột đứng lên. "Nếu tôi không vào trong Almack trước mười một giờ, họ sẽ đóng cánh cửa chết tiệt đó."
Ba người đàn ông kinh ngạc nhìn theo hình dáng đôi vai của chàng khi Stephen nhanh chóng ra khỏi câu lạc bộ - rõ ràng là rất vội vàng để đến một nơi mà không có người đàn ông thạo đời hay trưởng thành nào từng đặt chân đến một cách tự nguyện, chứ chưa nói tới chuyện hối hả. Ý nghĩ Stephen Westmoreland sẵn sàng đặt chân vào một phòng khiêu vũ đầy chật những cô gái cả thẹn vừa mới ra khỏi trường học và sẵn sàng lao vào một người chồng có tư cách là cực kì lố bịch. Baskerville nói đầu tiên. "Ôi trời!" anh ta hào hển, nhìn quanh những người khác trong cơn kinh hoảng choáng váng, "có phải Langford vừa nói anh ta sắp đến Almack?"
Hầu tước Wakefield kéo cái nhìn hóm hỉnh của anh ta từ cửa vào và nhìn những người khác. "Đó là điều tôi đã nghe thấy."
Công tước Hawthorne gật đầu, giọng nói khô khan. "Tôi không chỉ nghe thấy cậu ta nói Almack, mà tôi còn để ý thấy cậu ta dường như khá vội vã tới đó."
"Cậu ta sẽ may lắm nếu họ để cậu ta còn sống mà ra ngoài," Jason Fielding đùa.
"Và vẫn còn độc thân," Jordan Townsende cười đồng tình.
"Tội nghiệp quá!" Baskerville nói bằng giọng thương cảm. Lắc đầu, anh ta đi đến gặp vài người quen ở bàn chơi súc sắc – và để chia sẻ thông tin cực kì thú vị là Bá tước Langford vội vã trên đường đến "Trung tâm hôn nhân" trước khi những cánh cửa đóng lại.
Sự đồng tình trong số những người chơi súc sắc, những người đang ném súc sắc dọc những chiếc bàn gỗ thành cao, là Stephen phải thực hiện ý nguyện cuối cùng của một người thân họ hàng đã chết là phải xuất hiện ở Almack cho lợi ích của một cô gái trẻ nào đó mà người chết có liên quan tới.
Trên những chiếc bàn faro phủ vải xanh, nơi các quí ông đặt cược cho con bài mà người chia đang chia, mặt úp từ một chiếc hộp, ý kiến chung chung là Bá tước Langford không may đã thua cược và phải dành cả đêm ở Almack như là hình phạt độc địa.
Những quí ông đang chơi chẵn-lẻ, những người đang đặt cược vào các con số có thể hiện ra khi bánh xe chẵn lẻ luân phiên dừng lại, thì có ý kiến rằng Baskerville đã nghe nhầm.
Những người chơi bài uýt, tập trung vài những lá bài trên tay họ, thì có ý kiến rằng Baskerville đã mất trí.
Nhưng bất kể ý kiến của từng người là gì, thì phản ứng của mỗi người đều luôn luôn giống nhau: vui vẻ. Trong mỗi một căn phòng ở Strathmore, bầu không khí thanh lịch liên tục bị chen ngang bởi những tiếng cười hô hố, tiếng cười khúc khích nhiệt tình, và cả những tràng cười phá lên khi tin đồn truyền từ thành viên này sang thành viên khác, từ bàn này sang bàn khác, là Stephen Westmoreland, Bá tước Langford, đã đến Almack đêm đó.