ng Chính vừa mới lên ngôi chưa đầy năm tháng trời đã gặp ngay vụ án đúc tiền, kế theo là vụ thất thoát tiền của ở Sơn Tây, hai vụ án này chưa xong xuôi thì lại nổi lên vụ tham ô lừa đảo ở trường thi, làm chấn động cả triều đình và nhốn nháo mọi nơi. Ngày thứ hai Lý Vệ phong tỏa trường thi thì Nặc Mẫn ở Sơn Tây đã bị khóa trong xích sắt leng keng vào nhà lao của bộ Hình. Triều đình có chỉ bắt giam giám khảo ở Thập bát phòng, ân khoa, Thuận Thiên do Trương Đình Lộ cầm đầu vào ngục đợi điều tra xét xử. Ngay cả nguyên cáo Dương Danh Thời cũng phải theo lệnh ngừng việc chờ đối chất. Mọi người đang rối rít thì thánh chỉ lại tới ra lệnh cho Đại lý tự, thượng thư bộ Hình, ngự sử Đô sát viện cả ba hợp nhất thẩm xét hai vụ án Sơn Tây và trường thi, bị can đang giam giữ ở nghiệt ngục. Tiếp theo triều đình chiếu dụ lệnh cho Lý Phất làm chủ khảo, đổi đề thi khác, cho thi lại thật nghiêm minh. Lúc này có tin Thượng thư phòng chỉ huy trực tiếp các đại thần và thị vệ, đại thần quân cơ Trương Đình Ngọc vì mắc bệnh sốt rét nên đã thỉnh chỉ xin đi dưỡng bệnh và đã lãnh chỉ đến điều trị ở phủ rồi. Ai cũng biết, chỉ vì vụ án của Trương Đình Lộ mà ông ta né tránh đi. Thánh chỉ đã nhiều lần, các quan trường ở kinh đô ai cũng kinh sợ vô cùng.
Lý Phất nhận thánh chỉ, liền đi đốc thúc thi hành, không dám nghỉ một khắc, ngồi trên kiệu đi vội về Triêu Dương môn nghe Liêm thân vương phủ huấn thị. Ông ta đã vào kinh chờ đợi tuyển dụng từ năm Khang Hy thứ 56. Ở kinh đô đã hơn 5 năm rồi, chỉ có trú ở Tây thành đóng cửa đọc sách, rất ít đi vào thành chứ chẳng nói tới việc đến cửa phía đông. Nói tới đại tướng quân vương Doãn Đề phụng chỉ dẫn quân đi ra trận, hai mươi mấy người con của Khang Hy ở nhà cãi vã nhau tranh giành ngôi đế ngày càng ác liệt. Sự việc mờ ảo như vậy ai dám đùa với những thứ thị phi có thể làm cho tan cửa nát nhà cơ chứ? Huống hồ Lý Phất chỉ có biết đọc sách luyện rèn ở một nơi một góc thì càng không dám giao lưu với đám vương gia bối lặc này. Nhưng mà Liêm thân vương Doãn Tự cuối cùng lại là em hoàng đế Ung Chính, ngày nay lại là đại thần số một của Thượng thư phòng kiêm cai quản bốn bộ Lễ - Sử - Hộ và bộ Công. Hiện nay đã được chọn đi làm chủ khảo ở Thuận Thiên phủ, lại là người đứng đầu bộ Lễ cử đi, không đến gặp Liêm thân vương thỉnh huấn thì thế nào cũng không xong. Lý Phất ngồi trong kiệu đại quan tám người khiêng mới tinh, tiền hô hậu ủng đi ra cửa Lão Tế Hóa, qua cửa kính từ xa xa đã nhìn thấy Điện Vũ của vương phủ đứng sừng sững nguy nga, tới cửa lớn màu hồng có đến tám bậc đá Bạch Ngọc, ông ta liền dùng chân dậm nhẹ ra lệnh dừng kiệu. Cúi khom người bước ra, búng búng vạt áo đang định tiến lên phía trước thông báo thì từ xa có một thái giám đến hỏi:
- Nha môn nào đấy?
- Công bộ đây, ta là...
- Thiếp tay đâu?
- Ồ! - Lý Phất cười nhìn tên thái giám trẻ nghiêm nghiêm trong tư thế làm việc công mà nói: - Ta chưa nói hết, ta là thị lang bộ Công năm Khang Hy thứ 56 ta bị đình chức đợi tuyển mới được phục chức, cử làm học sai ở Thuận Thiên phủ, nay cần gặp Bát da để thỉnh huấn.
Tên thái giám trẻ này chắc mới tịnh thân, vừa được điều về Liêm thân vương phủ, chưa thuộc người biết việc, nghe nói là kinh quan, biết là không thể kiếm chác gì nên ngoảnh mặt nghe xong liền gật gật đầu nói:
- Ngài đợi hôm khác hãy đến. Vương gia chúng tôi hôm nay đã hẹn Cửu da, Thập tam da, Thập tứ da đến để nghị bàn doanh vụ của đại tướng quân. Ngài đã dạy không tiếp đón bất kể bá quan văn võ nào!
Lý Phất nhịn cáu nghe hết lời, cười khanh khách nói:
- Ngươi nghe chưa hiểu, ta là học chính mới được cử!
Theo lý mà nói, thái giám có là người làm bằng gỗ thì cũng phải biết phân biệt được giá trị hai chữ "Học Chính". Không biết làm sao mà tên này lại không hiểu, thấy Lý Phất không cầm túi tiền ra, nó chẳng nề hà gì mà nói:
- Học chính, giấy chính hay mũ chính cũng như nhau cả thôi, cứ không phải là Ung Chính xin cứ về mai lại đến!
Bốp! Thái giám chưa nói hết lời, má trái đã được đón ngay một cái tát của Lý Phất. Lý Phất nổi giận:
- Ngươi đã không biết về quốc thể lại cũng không hiểu về hoàng hiến, mà dám ngông cuồng tự cao như thế! Đế hiệu vạn tuế cũng dám khinh nhờn như vậy sao? Ngươi cút vào trong, bẩm báo Liêm thân vương, nói rằng khâm sai đại thần, Lý Phất chủ khảo Thuận Thiên phủ đã đến đây, cho ngươi đi mau! Ngày mai ta phải vào Cức thành, không thể lại đến đây lãnh huấn!
Nói xong, hừ một tiếng quay đầu ra lệnh:
- Chuyển kiệu về thành!
Tên thái giám bất ngờ bị một cái bạt tai đứng chết lặng tại chỗ. Ngay lập tức hắn chưa hiểu nổi vì sao một ông quan đội mũ nhà nho nghèo ở kinh thành mặt hiền từ tươi tỉnh như vậy mà trong nháy mắt liền trở nên kiêu căng ngạo mạn như thế? Lý Phất lạnh lùng ngoái đầu nhìn rồi lại định lên kiệu, thì nhìn thấy có một tên thái giám tuổi đã khá cao tất tưởi từ phía cửa chạy tới vừa chạy vừa gọi:
- Có phải là Lý đại nhân hay không? Xin dừng bước!
Chạy lại gần phía trước mặt cúi đầu chào và cười nói:
- Nô tài Hà Trụ Nhi dập đầu kính chào khâm sai đại nhân!
Hắn đứng khom khom, ngoảnh đầu mắng tên thái giám trẻ:
- Ngươi là đồ ăn phân, ăn đến mụ cả đầu! Rồi ta sẽ tính sổ với ngươi về việc này! Ngươi chẳng có kỷ cương được như tùy tùng của Lý đại nhân. Về chuẩn bị rượu ở phòng cạnh cung đình!
Tên thái giám đó bây giờ mới hiểu được rằng hôm nay hắn đã chọn nhầm đối tượng, vội đỡ cằm nghe theo lời của Hà Trụ Nhi và còn chạy đến tạ tội. Lý Phất đã bước đi, chậm rãi hỏi:
- Vương gia có biết ta đến không?
Hà Trụ Nhi nghiêng người vừa như là dẫn đường vừa như là đứng đợi để đi cùng, chưa kịp trả lời, vừa lúc đó Doãn Tường, Doãn Đề hai anh em từ hai cửa bước ra, cả hai người đều vội dừng bước đứng nghiêm.
- Tốt quá! Tân nhiệm đại chủ khảo đã đến!
Doãn Tường từ xa đã vỗ tay cười nói:
- Sớm hôm nay ta đi gặp hoàng thượng, Mã Tề nói: - Từ trước tới nay thi ở Thuận Thiên phủ đều có hai chủ khảo, nay chỉ giao cho một mình Lý Phất sợ rằng không phù hợp với thể lệ. Hoàng thượng nói: - Muốn tham ô, thì mười chủ khảo cũng như thế cả thôi, lần này trẫm chỉ dùng một mình Lý Phất! Người này lúc chưa cấp bách trẫm đã biết là người chính phái độc thư, văn chương nhân phẩm đều rất tốt. Ngài nghe lời nói đó của hoàng thượng, làm cho tốt sẽ được thăng phát về việc này đấy!
Lý Phất nghe nói mà trong lòng nóng bừng bừng, vội trấn tĩnh, nghiêm trang cung kính vái chào rồi kéo áo quỳ xuống khấu đầu trước hai vị vương gia, khi đứng dậy nói một cách nghiêm túc:
- Lý Phất đâu dám phụ lòng mong muốn của thánh thượng! Chỉ biết một mực tu thân. giữ gìn cẩn thận để tuyển chọn được nhân tài cho quốc gia!
Những hành động đó đã làm cho Doãn Tường hơi bối rối, sững sờ một lát mới cười nói:
- Tốt tốt! Ta đợi để xem trạng nguyên nhà ngươi tuyển chọn!
Doãn Đề và Doãn Tường tính tình vốn rất giống nhau, nhưng rồi chỉ vì bão táp trong cùng một trận tranh giành quyền lực mà Doãn Tường đã trở nên nhanh nhẹn còn Doãn Đề thì ngược lại trầm tư thanh bạch. Ung Chính còn nói một câu:
- Nếu Lý Phất có gan lại dám đem thân ra thi với pháp luật thì cũng khó mà tránh khỏi sự trừng phạt của trẫm.
Nghe Doãn Tường ỉm đi không nói câu này, nhưng Doãn Đề chỉ cười tự nhiên, nói:
- Ngươi đi đi. Ta và Thập tam da phải tới chỗ bộ Binh.
Nói xong hai người bước đi.
Lý Phất lúc này mới theo Hà Trụ Nhi chui qua Nguyệt Động môn vào Tây Hoa sảnh. Đây nguyên là nơi Bát vương gia Doãn Tự nghỉ ngơi, trang trí rất cầu kỳ. Hai người thong thả bước vào, thấy nhà cửa chạm khắc lốm đốm, cửa sổ thanh tao yểu điệu, hành lang ngoằn ngoèo, cả một đoạn đường có che mành trúc óng ánh, những chiếc móc rèm nghiêng nghiêng, thẳng tới thư phòng có tới bốn năm mươi đứa a đầu đi đi lại lại đỏ xanh tấp nập, thật là mĩ miều tuyệt sắc. Thấy hai người đi vào mọi người đứng nghiêm trang nhường lối. Hà Trụ Nhi lúc này mới có thời gian trả lời Lý Phất, ông ta thấp giọng nói:
- Lý lão da, tối hôm qua người của bộ Lễ đã đến, vương gia đã nói là sẽ thân hành đi xem sao. nhưng rồi Thập tứ da, Thập tam da đến bàn về chuyện chuẩn bị lương tiền cho Tây biên, lại ghép thêm cả việc Lý Vệ đại nhân phụng chỉ, chủ trì hai án lớn cũng đến để thỉnh huấn. Vì Bát da nhớ tới ngài, đặc biệt mới giao cho tôi ra đón tiếp, không ngờ lại gặp ngay tên sát tài đang gây chuyện với đại nhân... Xin ngài đi bên này, đây sắp đến nơi rồi... Thánh nhân đã nói: - "Chỉ có nữ tử, tiểu nhân là khó nuôi dạy". Ngài là bậc đại nhân đại lượng, chớ có chấp bọn người này! Mời ngài! Bát da ở trong phòng này!
Khi Lý Phất ngước mặt lên nhìn thì đã tới sát hành lang, chái ngoài sơn son, các cột trụ đều làm bằng gỗ đàn tím có điêu khắc hình hoa lá, dưới hành lang treo năm, sáu cái lồng chim, ngay trước mặt ngang tầm trán là một tấm lụa bồi có ba chữ "Dật Chí hiên" đó là loại chữ triện năm ngoái phụ thân Niên Canh Nghiêu viết khi nghỉ việc, tuy rằng nó không hoàn toàn đẹp lắm nhưng cũng uốn lượn bay bướm. Sau tấm rèm trúc có thể nhìn thấy một giá bình phong, khắp bốn bề của thư phòng đều ghép bằng thủy tinh pha lê từ đất lên tới mái, nhìn qua các tấm pha lê có thể biết ngay căn phòng này là một cái đình thủy tạ xây dựng lại, ở trong cửa sổ có thể thả cần câu được. Lý Phất không ngừng tấm tắc, là một anh khóa nghèo từng mười năm đói rét, qua ba lần chiến đấu với văn chương, bảy bài được chọn mới có cân đai xanh tím, hàng ngày có người vâng dạ nhưng đến cái nhà phú quý cao sang như thế này cũng làm cho ông quên hết mọi thứ. Đang trầm tư ngẫm nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng cáu gắt của Bát a-ca Doãn Tự:
- Là ông lớn đã đến phải không? Không cần báo danh nữa, xin hãy vào nói chuyện!
- Thần là Lý Phất! - Lý Phất đứng khom người ở ngoài rèm cửa nói vội một câu rồi bước vào hành lễ, quả nhiên thấy Cửu a-ca Doãn Đường cũng đang ngồi trên ghế thái sư chạm hoa bọc vải bên cạnh Doãn Tự. Trên chiếc ghế con có một người ngồi, Lý Phất đã nhận ra được đó là Lý Vệ, ở góc nhà gần giá sách một người đang ngồi nghiêng nghiêng trên chiếc ghế nhỏ, mặc áo bào sợi bông màu xanh, cùng chiếc áo trong màu đồng cổ, hai tay ôm quyển "Lang hoài tỏa kỷ" xem rất chăm chú, nếu không có người đánh động chắc không nhận biết gì. Doãn Tự thấy Lý Phất do dự liền nói:
- Ồ! Đây là Thập da, ông không cần phải đa lễ, cứ việc ngồi xuống ta nói xong chuyện nghiệt ngục với Hựu Giới sẽ nói chuyện của ông. Nếu muộn thì ông cứ ở lại đây dùng cơm.
Ông quay sang nói với Lý Vệ:
- Phương Tài đã nói rồi, nguyên là không định lưu giữ ông ở kinh thành. Nhưng án của Nặc Mẫn đưa tới Sơn Tây, án khoa trường có tới mười chín viên quan, ở trong đó tham ô quá nhiều, ngay cả Trương Hoành Thần cũng vì hiềm nghi mà trốn tránh rồi. Xem ra khai quốc bảy mươi mấy năm, chưa bao giờ có án lớn như thế này. Sợ một mình Mã Tề bận bịu gỡ không ra, một vật báu trong tranh, ông hãy giúp làm xong việc thì ai lại về việc người đó. Ông không nên thoái thác, ai mà chẳng biết rằng ông Lý Hựu Giới đối với những việc trừ gian, phát hiện, bóc gỡ những kẻ xấu ẩn nấp để giữ yên xã tắc là người có năng lực xét xử!
- Việc điều phái này, hôm qua tôi gặp hoàng thượng đã có bẩm báo rồi. - Hàng lông mày trên khuôn mặt đỏ gay của Lý Vệ khẽ giật giật, ông ta muốn cười mà chẳng cười được, nói rằng:
- Vương gia biết đấy, mảnh đất Sơn Đông rất khó làm việc. Mười mấy năm nay chẳng yên ổn được; dường như là thành thế giới riêng của bọn giặc, ngang nhiên cướp cả ban ngày. Ở vùng Đông Bình Hồ, Vi Sơn Hồ, Bão Độc Cố dân đói nổi loạn làm phản, nhân đó chúng chiếm núi lập lãnh địa riêng, phải sớm ra tay tiêu diệt chúng. Nghe nói có một vị thiết quan đạo nhân, thâu tóm giang hồ võ lâm cao thủ như Cam Phong Trì, Lã Tứ Nương hàng nghìn người, ngày ngày tập luyện ở Sơn Đông, nhưng thực ra đó là tập hợp binh mã ở các nơi về đấy, chúng định làm gì thì khó mà biết được. "Tro lò chưa nguội Sơn Đông loạn". Từ cổ tới nay đây vẫn là nơi bất yên ổn. Án này thủ đô làm cũng khó khăn vất vả đấy, nhưng vẫn có thể ung dung mà làm. Hôm qua tôi nói với hoàng thượng xong xuôi rồi, sao hôm nay lại có thay đổi? Tôi muốn dâng bài xin gặp hoàng thượng, trong lòng có điều muốn nói, nói ra được mới thoải mái.
Doãn Tự nghe xong liền cười, nói rằng:
- Hựu Giới, ông không nên nóng nảy, giữ ông ở lại kinh thành không phải là ý của ta. Mà là do Mã Tề cảm thấy thiếu người mới thỉnh chỉ giữ ông lại. Ông muốn dâng bài ta không có quyền ngăn cản, nhưng nếu ông nghe ta nói một câu thành thật nhất thì cái to tát chẳng biết chứ thế nào cũng được việc. Chuyện ở Sơn Đông ta đã có tính toán đến, đã cho Thái Đình Tiên đi rồi, Ngô Hạt Tử là thủ hạ của ông cũng đã chẳng đi rồi là gì? Ông là người tinh xảo đặc sắc quá rồi còn gì nữa, gõ trống không cần dùng đến dùi nặng, lẽ nào ông không hiểu vì cớ gì mà Mã Tề giữ ông lại hay sao? Nhất định là phải có chỗ bị thủng rồi, ông thấy thế nào?
Nói xong ông ta lấy chiếc nắp bát gạt mấy cái búp chè, không nói không rằng, ở khóe miệng nhô ra như là ông đang mỉm cười vậy. Lý Phất lờ mờ hiểu được phần nào: Hợp Hình bộ, Đại lý tự, Đô sát viện cả ba đều đã người ngựa sẵn sàng tăng cường về Thuận Thiên phủ, quân bộ thống lĩnh nha môn do Mã Tề làm chủ, trên đầu đã có ngọn cờ Doãn Tự, chỉ còn chưa hiểu rõ về hai vụ án đó ra sao? Nhưng nhắc tới những chi tiết này mới nhớ ra: Nặc Mẫn là môn sinh của Mã Tề, Dương Danh Thời là môn sinh của thượng thư bộ Hình Triệu Thân Yêu, Mã Tề và Trương Đình Ngọc là bạn đồng sự nhiều năm, Trương Đình Lộ thì là em trai Trương Đình Ngọc, khảo quan và thừa thẩm quan của Thập bát phòng không phải là anh em thì cũng là bè bạn, công tư đối lập, sinh tử khôn lường, rồi lại còn biết bao nhiêu sự nhùng nhằng, ân oán giữa Long Khoa Đa và Mã Tề, Trương Đình Ngọc, ngược về trước cho tới năm Khang Hy thứ 47 là mối thù lâu dài giữa nhà Long Khoa Đa và Thập tam a-ca Doãn Tường... Tất cả những cái đó đều thuộc về hai vụ án này điều đình giải quyết, ai mà chẳng muốn dựa dẫm nhiều hơn một ít, ai mà chẳng muốn vơ vào cho mình?
- Vương gia đã nói như vậy thì tôi không dám nói gì thêm nữa.
Lý Phất vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, nghe thấy Lý Vệ cúi đầu than thở:
- Việc của tôi là thế. Nhưng xin cho tôi được nói với vương gia một câu: - Sự việc đã giao cho tôi, muốn cho nó chu toàn tôi sẽ ra sức làm cho chu toàn, nếu không làm được chu toàn thì tôi cũng không thể chu toàn được. Bất kể hèn ngu, sang hèn, bất kể thành phần xuất thân dòng dõi, tôi sẽ cứ nắm lấy luật pháp mà xử lý, nếu có chỗ nào làm không đúng ý của vương gia xin ngài chớ trách, được như thế này tôi đã thỏa lòng.
Doãn Ngã đang xem sách bỗng ngồi ngay người dậy cười và chửi:
- Không xấu hổ với câu "ma quỷ khó trói". Còn sợ Bát da không hại nổi nhà ngươi hay sao? Những lời ngươi nói rất giống sách trời vậy, ta nghe không hiểu được. Cái gì mà nhà ngươi đánh cứ như là đánh đố?
Lý Vệ với Doãn Ngã thì vốn quan hệ rất là tự nhiên, ông cười khì và đổi giọng:
- Thập da, đây là con quỷ lớn muốn quấy nhiễu ta chăng? Tôi sẽ chuồn theo gió! Trong lòng Thập da trong sáng như gương biết được mọi sự hồ đồ, hai vụ án này làm không tốt, cái việc tội phạm thẩm vấn lại quan chủ thẩm là có đấy! Một cây nến đốt cả hai đầu, làm sao mà chu toàn được? Cũng như là nhổ lông của mình cắm vào cắm người khác làm râu cho họ, Thập da nghĩ như vậy phải không?
Những câu nói đó làm cho mọi người xung quanh cười ầm cả lên, Doãn Ngã ưỡn thẳng người cười rung cả ghế đang ngồi, dùng cán quạt chỉ Lý Vệ nói:
- Ngươi là giống khỉ, mau cút đi nếu không thì cười vãi hết cả trứng bây giờ!
Lý Vệ cười đứng dậy bưng trà uống, sau đó đến gần vỗ vỗ vào sau gáy Lý Phất nói:
- Này! Một người cùng tông, đến lượt ông đấy!
Thế nào là một "Tông"? Lý Phất cũng đã theo học Nho tông, danh chính là tiến sĩ, nhưng sao so sánh được với Lý Vệ tính nết mỗi lúc mỗi khác, thấy ông ta hành động như vậy đã sớm bực mình, nhưng khó mà nổi cáu được, đứng thẳng người nói:
- Tôi là Lý ở Giang Tây, còn ngài là Lý ở Giang Nam làm sao mà có thể cùng "một tông" được?
Lý Vệ thì ngược lại rất thú vị hớn hở nói:
- Cằm của ông không có râu, thì nên cắm vào mấy chiếc, Giang Tây, Giang Nam gì cũng một Lý mà thôi, ông chưa đọc Trương Hiến Trung tế ở Trương Phi miếu hay sao? Cha ta họ Lý ông cũng họ Lý chúng ta cùng chung một tông chứ. Ông cho rằng Lý Vệ ta nói không đúng hay sao?
Dứt lời cười lớn và chắp tay đi thẳng.
Doãn Ngã nhìn phía sau Lý Vệ cười mà chửi một câu gì đó, rồi lại cúi xuống đọc sách. Doãn Tự ngoảnh mặt về phía Lý Phất mỉm cười nói:
- Thần đến gặp tiên sinh thấy không quen với cái cảnh điên loạn này của Hựu Giới phải không?
Lý Phất không ngờ rằng một vị hoàng gia quyền cao chức trọng vào loại số một của hoàng thượng mà vừa mở miệng đã hỏi như vậy, không khỏi ngơ ngác một lúc, rồi mới cúi khom lưng đáp:
- Những lời nói của vương gia thần thấy rằng Lý Vệ và hai vị vương gia có hàng thứ rõ ràng, nghĩa quân thần đã liệt vào tam cương. Những việc vừa rồi không nên gọi là điên loạn mà nên gọi nó là phi lễ khinh khiêu!
Doãn Ngã đang nửa nằm nửa ngồi nghe câu nói đó ngồi hẳn dậy, cái ông "hoang đường vương gia" nổi tiếng này nét mặt thể hiện rất trang nghiêm. nhìn chằm chằm vào Lý Phất, hồi lâu mới nói:
- Ngươi sa vào những ngày tháng tồi tệ cũ rồi, làm gì còn Tam cương Ngũ thường nữa?
- Thập a-ca, không nói chuyện đó nữa. - Doãn Tự liếc Doãn Ngã một cái, rồi nói với Lý Phất:
- Lý Vệ nguyên là gia nô của dinh quan Long Thế Phan của hoàng thượng, xuất thân từ một gia đình ăn mày, không đi học nhưng thông minh trời cho. Từ nhỏ đã đi lại nhiều quen biết mọi vương phủ, biết giữ các lễ tiết. Năm đó hắn đùa nghịch đã bán cả tấm gương trước cửa của ta!
Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nói đều đều, dường như nghĩ lại những việc đã qua ông không thích thú lắm. Sau ông cười và nói tiếp:
- Thôi không nói về hắn nữa, ngày mai ông đã phải vào trường thi rồi phải không?
Lý Phất khẽ dướn người nói:
- Vâng. Thần đã sai gia nhân chuẩn bị hành lý chuyển tới Long môn, đêm nay không về phủ nữa, ở lại đó làm đầu tàu sáng sớm mai vào trường thi chủ trì thi cử. Đặc biệt đến để còn nghe huấn thị của vương gia!
- Đâu có thể nói là "huấn thị" gì cả. - Doãn Tự gật đầu nói:
- Có người nói nhà Đại Thanh lúc này là một cung vô thanh, ta xem ra cũng không phải đã là hoàn toàn như vậy, Lý Phất ngươi coi là được một vị. Nghe nói chưa bao giờ ngươi tới ấn kết cục để lĩnh bạc, ngay cả những quà biếu các kiểu từ ngoài cung đưa đến cũng đều không nhận?
Lý Phất không ngờ rằng Bát vương lại hiểu mình đến như vậy, trong lòng rất cảm động liền cười nói:
- Cái đó là có đấy. Có lúc tự mình lập dị khác người, tôi xuất thân từ một thư hương gia, không biết tính toán phú hào, nhưng cũng không phải là nghèo túng, lại được ăn bổng của thị lang, tôi không giao du bè bạn, ăn uống đạm bạc dưỡng thân tu đức, sử dụng gì tới các loại tiền bạc như vậy.
- Cũng như ngày nay vẫn còn có những chuyện thế này đây ư?
Doãn Tự thở dài:
- Ngay đầu năm ta đã tận mắt nhìn thấy Thành Long, Quách Tú, Lục Lũng có tác phong đó, tóm lại như ngày này thì "miễn cưỡng cho mất đi thôi". Ông không thích tiền, đó là cái khó kiếm nhất, lão da vạn tuế đã chọn trúng một mình ông, ông đến chủ trì trường thi, đó là thánh tâm đèn trời chiếu dọi, thôi không cần phải bản vương ta an ủi động viên nữa.
Doãn Tự nói đi nói lại những lời như thế vừa như chỉ thị vừa như an ủi, khác nào những lời động viên góp ý của bạn bè tốt bụng, bỗng chốc tình cảm kính trọng từ trong lòng Lý Phất trào lên, ông nghĩ thầm: - "Người ta nói Liêm thân vương là "Bát hiền vương" quả là có kiến thức, có phong thái!". Rồi lại nghĩ tới Ung Chính đối với Doãn Tự lúc nào cũng đề phòng nghi kị, mà lòng thấy ớn lạnh. Nghĩ thế vội đứng dậy vái chào nói:
- Bát da! Nếu như không có vương mệnh khác, thần xin cáo từ!
- Ông không chịu ở lại đây dùng cơm với ta hay sao? - Doãn Tự cũng đứng lên nhìn Lý Phất dò hỏi:
- Cũng được, thôi cứ thế! Còn có một điều, bọn hiếu liêm nhập trường đã năm ngày rồi, nay lại phải tiếp tục thi lại thì số lương thực đem theo sợ rằng không đủ. Sớm hôm nay Hà Trụ Nhi đến bộ Lễ nghe nói đã không có lương ăn đói hoa mắt cả rồi. Triều đình đã chọn nhầm chủ khảo, trách nhiệm đó đương nhiên là thuộc triều đình lo liệu. Ta đã phát bài tử cho bộ Hộ, bạc lấy từ kho quốc gia, mỗi cử tử mỗi ngày được cung cấp mười tám lạng gạo trắng, một cân rau xanh, bốn tiền mỡ, mỗi bữa ba lạng thịt, gộp lại cử người hết ngày thanh toán giao nộp, không để bọn xấu ở trường thi chiết khấu đi, thế thôi!
Doãn Ngã thấy Lý Phất cáo từ đi ra, liền quăng quyển sách đang cầm trên tay xuống đứng dậy nói:
- Ta cảm thấy người này mới học xong, lương tâm cũng không tồi, Bát ca sao ông toàn nói hết cả những chuyện quan?
Tiếng quan vừa mới dứt thì Thập tứ a-ca Doãn Đề đã kéo rèm cửa bước vào, thấy Doãn Đường ngồi dựa vào cửa sổ, Doãn Tự và Doãn Ngã ở phía bên này đang nói chuyện, liền hỏi:
- Ở đây khi nào mới giải tán? Ta vừa thấy Lý Phất đi ra, người này thế nào?
Doãn Đường chẳng nói chẳng rằng trong tay vẫn thả câu thận trọng đều đều kéo, tay thò ra ngoài cửa sổ, giật mạnh, một con cá mè dài đến hơn hai thước bị câu vào trong thư phòng, lật đi lật lại mấy cái, giãy đành đạch trên nền gạch men xanh.
"Lý Phất không phải là cá ở trong hồ nhà mình!" Doãn Tự nhìn những làn sóng lăn tăn ngoài cửa sổ, những rặng đào rậm rạp phía bờ bên kia tỏa bóng rung rinh trong nước giống như những đám mây, đám khói ở dưới hồ. Trong con mắt của Doãn Tự cũng như là đang có sóng ngầm từ sâu thẳm, một lúc lâu ông mới chậm rãi nói:
- Bề ngoài thì có vẻ mạnh nhưng bên trong thì có nhiều điều chưa được. Các ông có để ý thấy không? Trong thư phòng này bày rất nhiều châu báu vật cổ, Lý Vệ vào thì mắt la mày lém, nhìn cái này ngó cái kia, khen tấm tắc, nhưng hắn chẳng để tâm được gì. Lý Phất thì ngược lại không ngó nghiêng nhìn ngắm, từ đầu chí cuối chỉ biết quỳ một chỗ, xem ra thì có vẻ thờ ơ, không bị của cải lay động, thực ra đó chỉ là cố kìm hãm mà thôi. Cái loại đạo đức giả này, ta mà thu nạp hắn thì có thể xếp vào làm việc gì?
Nói xong thở đài:
- Nói về sử dụng người, cuối cùng chúng ta nhường cho lão Tứ định liệu, ông cứ xem Lý Vệ thì biết đấy, một tên ăn xin chính cống, cố lắm là dạy bảo hắn trở thành "vũ khí" mà thôi! Ngày xưa chúng ta chỉ biết ủ tay trong áo mà trở thành người quý như bảo bối, đến bây giờ thì thụt lùi né tránh, nói cho đúng thì được mấy người là được việc?
Doãn Đường chỉ con cá ở dưới đất gọi một tên thái giám vào nói:
- Con cá này ngươi đem làm cho lão da tiệc rượu, Bát ca, hôm nay đẹp trời, ta sẽ mời cho ông một Tôn thần, rất hữu dụng. Coi như là vớ được con cá to!
Doãn Ngã sáng mắt lên vội hỏi:
- Ai?
- Đoán thử xem, đoán đúng có thưởng.
Doãn Tự hơi cuống hỏi:
- Nếu không nhầm thì là Long Khoa Đa?
Doãn Tự cũng không nói thêm, hai tay xoa trên cổ áo cười Doãn Ngã hô to một tiếng:
- Đức Phật tổ của tôi! Long Khoa Đa mà lại đến với chúng ta?
- Ở đâu vậy? Cho ta đi gặp ông ấy xem nào!
- Vội vàng gì?
Doãn Đường xua tay, cười khanh khách nói:
- Vừa mới câu. Chúng ta cứ từ từ khuơ mái chèo đuổi cho cá nó say, ông với Bát ca hôm nay không có ý kiến, trước hết cứ để tôi và lão Thập tứ cùng nói chuyện với hắn.
Doãn Tự nhìn Thập tứ a-ca Doãn Đề tươi cười hớn hở nói:
- Được! Có ông rồi! Doãn Đề nhanh thế này thì treo dây câu lên hay sao? Việc tuyển tố nữ cho hoàng thượng làm đến đâu rồi?
Doãn Ngã ở bên cạnh cười hì hì nói:
- Các ông làm, còn tôi cho đến nay vẫn là quá trẻ hay sao? Tôi vì nước mà cũng đã từng ra tới biển cả! Việc tuyển tố nữ Thập tam ca giao cho tôi làm, tôi làm tận tình rồi. Tôi đã làm ngứa mắt lão Tứ, các ông làm đại sự, nếu có thắng lợi phải nhớ khao tôi trước!
- Được! - Doãn Tự cao hứng nói:
- Huynh gửi cho hiền đệ mười khẩu súng bắn chim có mạ vàng. Long Khoa Đa đã đến phủ của ta, ta không gặp thì không ra gì phải không?
Doãn Đường cười thầm, lắc đầu nói:
- Hắn vừa mới vào tới cổng, ông làm gì mà vội thế? Chúng ta không thể để rơi mất, nhưng cũng phải đề phòng đánh thức con cá đang say này. Hay là để tôi và Thập tứ da đi gặp hắn trước. Mệnh là do mình, hắn rất có thể chuồn mất!
Doãn Đề kéo lại dây thắt lưng, hất cái bím tóc cười nói:
- Cửu ca! Đi thôi, để gặp trọng thần "Thác cô" này!
Hai anh em vòng qua thư phòng, men theo con đường ven hồ tiến về hướng bắc, trên đường dương liễu lòa xòa rủ xuống, vượt qua một vườn hoa tường vi bèn nghe thấy tiếng đàn tì bà thánh thót vọng lên từ "Ngọa Vân cư" ở thư phòng, lúc thì bi ai lạnh lùng như nước nhỏ giọt; khi thì ào ào căng thẳng như tiếng đổ đỗ vào mâm thau. Một giọng người con gái tự nhiên hát theo tiếng đàn tì bà:
Bao thơm thảo cạnh tranh xa xỉ
Ngũ sắc còn đố kị ghen tuông,
Tiếng đàn cao thượng du dương
Giữ âm thanh mới thay phường cố xưa
...
Gấm thủy hữu giá
Hán cung hữu mộc
Mộc ấy mà thân
Than cho người trần thế gian truân
Đần ngu không tỉnh thêm phần dâm ô
Dây đàn đỏ, kính hờ thiếu sáng
Sương sớm tan, lời đẹp ngừng rồi
Bạc đầu ca múa hát chơi
Biệt ly thương nhớ đứng ngồi không yên
Cố sức lên, gắng bữa lên
Mẹ thương nhớ thiếp triền miên tháng ngày
Gấm giang cuồn cuộn chảy xuôi
Hỡi chàng quân tử xa vời biệt ly...
Doãn Đề đã bước tới thư phòng, đứng ở cửa vỗ tay cười vang:
- Khen cho một người "có mới nới cũ!". Khen cho mười "mờ mắt vì dâm mà không tỉnh ngộ!". Lão Long, nghe có lọt vào tai không?
Long Khoa Đa ngồi ngay ngắn trên ghế đang suy nghĩ tâm tư, những cái gì mà cô gái hát ông ta cũng chẳng để ý, nghe tiếng Doãn Đề nói to như vậy, sợ giật bắn người, ngước lên nhìn thấy hai vị a-ca - Doãn Đường tay cầm quạt gấp không nói không rằng, Doãn Đề thì mặt mày rạng rỡ cười nói vui vẻ. Vội đứng dậy tiến về phía trước một bước cúi chào:
- Xin thỉnh an hai vị lão gia!
- Ôi chà không dám!
Doãn Đề vội chắp hai tay cười hì hì nói:
- Hoàng cữu chính tông danh bài, thác cô trọng thần, gặp thiên tử cũng chẳng phải tháo giầy bỏ kiếm, huống hồ chúng ta. Chúng ta tính có danh bài gì mà dám nhận lễ của cậu? Thôi mau đứng dậy, ngồi xuống đi! - Doãn Đề nói xong, Doãn Đường đã ngồi chễm chệ lên ghế trên từ lúc nào, chẳng nhìn ngó gì tới Long Khoa Đa, vẫy tay bảo hai hàng người hầu:
- Các ngươi lui cả ra đi!
Hai hàng ca nữ hầu hạ lập tức đứng nghiêm, rồi ôm đàn, cầm tiêu vội lùi ra. Ở thư phòng này không có nhiều đồ chơi cổ vật như ở "Dật Chí hiên" ngoài chiếc đồng hồ chuông Đại tự minh Tây Sơn treo góc tường ra, bốn bề chỉ có mấy bộ bàn ghế, người ra khỏi phòng thì trong phòng rộng thênh thang, không khí trở nên tĩnh mịch quạnh hiu. Long Khoa Đa nhìn thấy Cửu a-ca chẳng ra vui cũng chẳng ra buồn, chẳng để ý gì đến mình, Thập tứ a-ca cũng giấu hết nụ cười đi đâu mà ngồi đó, càng cảm thấy khó nghĩ, mình cũng ngồi xuống, ngượng ngùng nói:
- Còn Bát da? Chưa thấy người đến?
Hai vị a-ca đều không trả lời, nghe tiếng đồng hồ "boong boong" vang lên, Thập tứ a-ca tự nhiên co chân ngồi xuống, hớp một ngụm nước chè rồi nhẹ nhàng đặt chén xuống, mắt dồn về một phía biến đổi nhanh, nhìn như đóng đinh vào Long Khoa Đa hỏi:
- Này cậu! Cậu có biết ai mời cậu đến và vì sao mời đến không?
- Biết!
Long Khoa Đa đã sớm cảm thấy không khí căng thẳng, nghe Doãn Đề hỏi lạnh lẽo xa xôi thâm trầm như vậy, tay run run tưởng như nước trà sẽ bắn ra tung tóe, nhưng ông ta đã chủ động trấn tĩnh lại rất nhanh, ưỡn người nói:
- Là do thái giám của Cửu da phải truyền lệnh đấn, gọi tới Bát da phủ để nghị sự, Bát da muốn hỏi về việc tuyển tố nữ?
- Nội vụ phủ ngày nay là Thập tam da cai quản, Bát da căn bản là ngại không muốn quản việc nhỏ mọn này. - Doãn Đề mặt lạnh như tiền, lời nói cũng trở nên khô cứng. - Là Cửu da và ta, lại mượn mảnh đất quý này của Bát da, cần được bắt tay giao hòa với ông. Lão Long đấy!
Long Khoa Đa thấy "ùng" một tiếng rất to ở trong đầu mình, sững sờ một hồi lâu mới định thần lại bỗng ông ta phát ra tiếng cười chói ta:
- Thập tứ da thật giỏi nói đùa! Anh em cùng họ một nhà từ trước tới nay cùng Bát da, Cửu da, Thập đa, Thập tứ da thật là thân thiết, xưa kia không thù hận, ngày nay không oán hờn, tình cảm đã không có thù oán hà cớ gì mà nói "giao hòa".
Nói xong liền đứng dậy chắp tay nói tiếp:
- Nếu không có chuyện gì khác nữa thần xin đi.
Doãn Đề vừa mới hỏi chọc thẳng một câu thì đã gặp ngay Long Khoa Đa gian giảo này định đánh bài chuồn, ông vội vàng đang định ngăn lại. Doãn Đường ở bên cạnh cười khanh khách nói:
- Thập-tứ đệ, trời sắp mưa rồi, để cậu đi, đừng ngăn cản cậu! Chẳng là cậu phải đi gặp Đồ Lý Sâm để chấm điểm ở khoa trường là gì? Ông cứ để cho cậu đi.
Long Khoa Đa vừa mới bước đi liền bị ngay câu nói đó níu lại, ông ta không khỏi rùng mình ớn lạnh.
- Cậu và Trương Đình Lộ giao kết gì với nhau?
Doãn Đường "xoẹt" bật lửa nhưng không phải để hút thuốc, "phụp" lại thổi tắt ngọn lửa đi.
- Trong một giáp có mười tên thì cậu đã ôm tới ba tên.
Long Khoa Đa lúc ấy mới biết rằng, những a-ca này thần thông quảng đại, không hiểu vì sao lại biết được rõ những việc mình và Trương Đình Lộ thông đồng thu tiền hối lộ, mượn việc này lôi mình dìm xuống nước đây. Nghĩ vậy, Long Khoa Đa toát mồ hôi ướt áo. Mãi sau ông ta mới thấy rằng, lội vào vũng nước đục này là khó khăn rồi, ông ta cố sức giữ bình tĩnh, quay lại ngồi xuống bật lửa hút thuốc, hít một hơi dài phả khói như mây rồi chậm rãi nói:
- Cửu đa nói không sai, nhưng Cửu da nên nhớ cho, ba tên một giáp tiến sĩ này thì một tên là Thập da nói, một tên là của Hà Trụ Nhi thuộc phủ Bát da, còn một tên là do Niên Canh Nghiêu nói. Ta chỉ là người thu hộ người ta để ăn thù lao thôi. Vương gia lượng thứ cho, có một số việc tự ta không thành toàn được!
Doãn Đường cười nhạt nghe xong, mãi sau mới nói:
- À! Thì ra cậu trong sạch đến như vậy? Niên Canh Nghiêu là tên nô tài thì không chấp nó, Bát da, Thập da là con rồng cháu phượng, sao lại làm cái việc đó, ai mà tin được đây? Nô tài của chúng ta muốn làm quan phải dùng đến cậu giúp đỡ ư? Cậu nói như vậy có căn cứ gì? Cậu đã trong sạch thì cớ sao lại sợ Đồ Lý Sâm cái con thỏ nhãi nhép ấy? Đem thủ lợn lên chùa, cậu đã tế nhầm miếu rồi!
Ông ta nhảy lên tiến lại gần Long Khoa Đa, giọng rít lên để lộ hết uy lực lớn mạnh của mình:
- Ta cũng đã biết rằng, chỉ tính trong mấy cái vụ hối lộ này chưa đủ để kéo đổ cái "thác cô" trọng thần này của cậu. Cái hôm nay ta muốn hỏi không phải là chuyện ở khoa trường. Ta hỏi cậu, Đồng Quốc Duy vì sao chết, ai đã đầu độc và vì sao lại đầu độc? Hử?
Dường như nghe có tiếng sét đánh giữa trời quang, Long Khoa Đa mặt cắt không ra máu, mồ hôi thấm ướt áo, "huỵch" một tiếng ông ta đổ đùng ra ghế lẩm bẩm nói:
- Lục thúc vì sao chết, ta làm sao mà biết? Ông là chú họ của ta, thì sao ta có thể hại ông được?...
Nói chưa hết lời đã mất giọng, ông há mồm to một cách kinh khủng, rồi gục đầu xuống.
- Đúng rồi! Là chú họ của cậu, vì sao lại phải hại ông ta? - Doãn Đường nhìn chằm chằm vào Long Khoa Đa, không để cho ông ta có thời gian mà thở - Đại để là cậu và chú cậu mật định với nhau một thỏa ước nào đó, ví dụ như Đồng Quốc Duy giúp Bát da, cậu Long Khoa Đa giúp Tứ da, đoạt lấy giang sơn hoa lệ này. Cho dù ai thắng ai bại thì cậu và Đồng đều được lợi. Hừ, lấy một ví dụ khác, may mắn cậu Long Khoa Đa lần đó đánh đúng kiểu nhưng chứng cớ lại lọt vào tay "Lục thúc" sẽ phải "sinh bệnh" và phải uống thuốc... Sự tình chỉ giản đơn thế thôi. Thế là "Lục thúc" như ngậm núi ngậm trăng, tính mạng như đèn khuya hết dầu. Cậu đừng nhìn ta như thế, làm ta khiếp sợ... Chuyện còn lại thì dễ thôi, chỉ cần tìm được tờ khế ước đó, cậu sẽ có thể yên tâm làm thác cô thần ở Bạch đế thành rồi...
Cậu không nghĩ tới, nhà của "Lục thúc" thưởng cho Tam da Hoằng Thời, thế là cậu lại nương nhờ Hoằng Thời, cầu xin hắn tặng lại nhà cho cậu. Đương nhiên là hắn không thể cho không cậu, cậu phải "thượng thuyền" vì Hoằng Thời còn phải đấu tranh giành quyền với Hoằng Lịch, cậu là người dùng được. Đã nhiều ngày ta nhìn thấy cậu đào đất ở trong nhà "Lục thúc", đào sâu tới ba thước để tìm "vật báu", ta cứ cười cậu, cậu hơi ngốc đấy, cậu cũng hơi xem thường "Lão quan tài hủi" ấy đấy, hắn chẳng giống cậu cái gì cả, chỉ biết trung thành với chủ sự thôi, cả tám đời nhà cậu cũng không theo nổi hắn! Hắn bị bệnh liền biết ngay là có người ám hại hắn đem cái này giao cho ta đây. Cậu nhìn tờ giấy này. Ôi, phải mua tờ giấy bằng cái bàn tay này, Ung Chính cũng không bằng nó. Chỉ là nó có chữ, có họa áp làm chứng cứ! Đại để là nó giá trị như một đại thần của Thượng thư phòng, đại tự đại bảo, đại thần lãnh thị vệ nội, đại thần quân cơ, tổng quản kinh sư ngự lâm quân, Cửu môn đề đốc, một con người mang đầy máu me đầm đìa!
Doãn Đường vừa như mỉa mai vừa như chọc tức dương dương tự đắc giơ cao tờ giấy lên, thoáng một cái đã đưa cho Doãn Đề đang nghe câu được câu chăng:
- Thập tứ đệ, ông dẫn binh ra trận đánh quân Mông Cổ ngựa ngã người lăn, có biết rằng ở kinh thành chẳng động đến dao, khua đến súng nhưng cũng là múa rìu dưới bóng nến, kiếm trong hộp, đèn trong màn! Ông cậu của chúng ta có thể coi là đóng vai chính đấy!
- Đừng nói nữa! - Long Khoa Đa đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt ông ta quét ngang qua tờ khế ước chỉ thấy ánh sáng mờ mờ không rỡ gì cả, hồi lâu ông lại gục đầu xuống:
- Ông... các ông bảo ta phải làm gì bây giờ đây?
Doãn Đường nhìn "ông cậu" hoàn toàn ngã gục trước đòn tấn công chẳng nói năng gì, vỗ nhẹ tay ba cái, hai hàng cung nữ từ cửa bên lục tục kéo vào, cô nào cô ấy tóc vấn để lộ mai, môi son má phấn vừa đi vừa gảy đàn, thổi tiêu, gõ sênh nhẹ nhàng hát:
Trăng non chiếu khắp hành lang
Hồng Tường Bích Hán hai đường xa xôi
Dõi theo người đẹp xa vời
Nhặt câu tình thắm gửi người họ Đông
- Để mắt xem ca múa đã, chẳng bắt cậu phải làm gì!
Doãn Đường nhìn Doãn Đề một cái:
- Yên tâm, Bát ca từ trước chưa bao giờ chịu để người chơi không! Câu nói đúng không nào, Thập tứ đệ đại tướng quân vương?
- Tuyệt diệu! - Doãn Đề vỗ tay cười nói.
Mắt Long Khoa Đa như mắt người say rượu, lờ mờ nhìn tốp mỹ nữ, trong lông trống trải thờ ơ, ngay cả chính mình cũng không tự biết mình đang nghĩ những gì.