ai mươi bảy ngày quốc tang cuối cùng rồi cũng âm thầm trôi đi trong đau thương bất an và căng thẳng. Ngày mùng 10 tháng Chạp các hoàng tử hoàng tôn do Ung Chính dẫn đầu cử hành lễ tế vọng trước Tử cung hoàng đế Khang Hy, rồi sau đó Ung Chính dẫn đưa quan đến quàn tại Thọ Hoàng điện để phụng an. Vì vẫn chưa tròn một tháng nên các vương, công, bối lặc, bối tử và văn võ bá quan vẫn chưa được đội mũ có cài trâm, những ban tế trước cửa cung Càn Thanh đã dọn đi, những cái chao đèn lụa trắng treo trước Thiên môn vạn hộ trong cung cũng được Lý Đức Toàn - lục cung đô thái giám cùng các quan viên ty tang lễ phủ Nội vụ gỡ xuống hết, thay vào đó bằng những cái chao đèn lụa vàng. Trong cung được sắp đặt lại tất cả, bầu không khí thê lương buồn thảm tang tóc nay đã vơi đi quá nửa.
Kể từ trung tuần tháng mười, khi Khang Hy lâm trọng bệnh, tất cả hai mươi hai vị hoàng a-ma không cởi đai áo, ngày đêm phụng trông chăm sóc. Trước ở Sướng Xuân viên rồi sau là Tử Cấm Thành, tất cả đều đã bị "bốc mùi" suốt hơn một tháng, đã không được tắm giặt thay quần áo lại cũng không được gội đầu cạo mặt, dẫu là mạnh gân cốt đấy song ai nấy đều phờ phạc bởi thức đêm nhiều, tóc tai bù xù, mặt mũi xanh tái giống như ngọn cỏ táp sương rũ ra khó gượng lên được. Ai nấy đều đầy nỗi ưu tư, chân bước loạng choạng theo sau Ung Chính, đỏ mắt nhìn theo Ung Chính ngự giá tiến vào Nhật Tinh môn, tất cả đều thở phào thư giãn, lòng những muốn quay về phủ làm sao để tắm một cái rồi thay quần áo, ôm bình trà nóng làm một hơi rồi đánh một giấc cho đẫy mắt, thế nhưng hoàng đế còn chưa hạ chỉ nên đành chỉ còn cách chờ đợi vậy. Thập a-ca Doãn Ngã là người chẳng phút nào chịu ngồi yên, luôn xoa tay đạp chân tìm hơi ấm, rồi lại hếch mũi lên nhìn trời, chốc chốc bắt với a-ca này một câu, lát sau lại chạy tới chỗ bọn thái giám hỏi:
- Đã có lò sưởi tay chưa?
Được một lúc lại xoay đến trước Doãn Đề nửa cười nửa mếu mà hỏi:
- Ờ... ta hỏi đại tướng quân vương này, ở đây lạnh hay ở Tây Đại Thông lạnh hơn?
- Đâu cũng lạnh! - Doãn Đề nhìn lên cửa cung giọng buồn buồn: - Trướng trung quân trong đại doanh của đệ có hai tầng ngưu bì bao bọc, dưới đất có hàng chùm hỏa long nên rất là ấm, nếu so với ở đó thì đây còn kém xa. Một chút nước miếng không kíp rơi xuống đất đã đóng băng, khi chạm đất là vỡ vụn. Cứ như huynh đây này mặc áo bào da báo rồi mà vẫn rét cóng cả lên, suốt đời chớ có bao giờ đi Tây Biên nhé!
- Đâu cũng lạnh - đúng vậy! Doãn Ngã cười hì hì một tí rồi tiếp: - Vậy nhưng trong đó cũng có chỗ khác nhau đấy. Cứ như hoàng thượng lão Thập tam với bọn Long Khoa Đa, Trương Đình Ngọc thì đều ở trong Thượng thư phòng ấm áp dễ chịu, mà uống trà thơm hương sâm thang, còn bọn chúng ta thì cứ phải phơi ra chỗ trời đông tuyết lạnh này mà chịu rét. Cùng một bố sinh ra mà số phận mỗi người mỗi khác!
Doãn Đề cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Doãn Ngã nên cười nhạt hững hờ:
- Vua tôi phận đã định sẵn gần đây mà sao vời vợi xa xôi, đó cũng là lẽ thường thôi mà! Ngày xưa Tôn Hạo đầu hàng Tấn Đế, ngồi giữa chiếu mà hát
Xưa vốn bạn tương lân
Nay là nghĩa quân thần
Xin dâng chén rượu nhạt
Chúc người vạn niên xuân.
- Đệ lời lẽ nhẹ nhàng, qua 20 ngày nữa là mùng 1 tết, hoàng thượng tất ban thưởng tại điện Thái Hòa, đệ cứ giọng ngon giọng ngọt thì chắc chắn được phong chức thân vương đấy! - Dứt lời, chẳng đợi Doãn Đề trả lời liền rụt đầu co cẳng chạy đi chỗ khác.
Tất cả bọn họ chỗ thì túm năm tụm ba tán gẫu chỗ thì to nhỏ chuyện trò, đúng lúc mọi người đợi đến rầu cả người thì Doãn Ngã khoát tay hô:
- Yên lặng! Ân chỉ đã đến gọi chúng ta phải về phủ cạo đầu rửa chân, kéo phúc tấn vào mà làm một giấc cho đẫy!
Doãn Tự nãy giờ đang đứng trầm ngâm bên tường cung, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Hình Niên thái giám ở Dưỡng Tâm điện mang theo một đám thái giám Tô la đến chia nhau đứng ở cửa Nhật Tinh. "Liệt vị vương gia!" - Hình Niên thấy bọn họ có vẻ đầy miễn cưỡng khó chịu khi lại phải quỳ, vội vàng nói tiếp:
- Vạn tuế da sai truyền miền lễ! Chủ nhân biết chư vương đã mệt mỏi cả nhưng vì vẫn còn mấy chuyện cần kíp muốn tâm sự với các vị, xin mời các vương gia đến Dưỡng Tâm điện hầu giá. Giờ chủ nhân đang bận có khách chỉ không đến một canh giờ nữa người sẽ tới, mong chư vương chịu khó chờ đợi cho, nhưng chủ nhân sẽ cùng các vị dùng bữa trưa đấy ạ!
Mấy lời ấy khiến mọi người như xẹp xuống đành lê đôi chân nặng như chì từng bước theo con ngõ Vĩnh quanh co qua Thiên Nhai rồi lại sang ngõ Tây Vĩnh qua Nguyệt Hoa môn đến điện Dưỡng Tâm chờ đợi.
Truyền xong chỉ Hình Niên quay trở lại phía Nguyệt Hoa môn thấy các a-ca buồn rầu ủ rũ đi vào điện Dưỡng Tâm, Thùy Hoa môn rồi đi nộp chỉ thì đã thấy Long Khoa Đa, Trương Đình Ngọc, Mã Tề, Vương Diệm cùng hơn chục quan viên đang đứng như những chú hạc dưới hiên điện. Hình Niên trong lòng nhủ thầm:
"Thật là mỗi triều thiên tử một triều thần. Khi tiên đế còn sống không bao giờ để cho các thần tử này phải đứng ngoài đội tuyết"... Nghĩ vậy liền đến trước mặt Mã Tề, Vương Diệm vái chào:
- Thỉnh an nhị đại nhân! Nhị vị lão đại nhân bị quản tại ngục Thần Miếu đã một năm rồi mà xem ra khí sắc vẫn còn khỏe lắm. Lần này chủ mới đăng cơ nói tuân theo di mệnh của tiên đế da thả mấy vị đại thần ra. Quý nhân gặp hạn, hậu phúc vô cùng, tiểu nhân đây thật mừng thay cho các vị đại nhân - rồi ngoái lại nhìn thấy hơn chục vị đứng phía sau, tuy không thuộc mặt lắm nhưng cũng biết rõ là đều đã bị Khang Hy cầm cố, Ung Chính mới ân xá cho, Hình Niên chắp tay thì lễ cười chào: - Chúc các vị đại nhân nạp phúc.
Từ Thượng thư phòng có tiếng Ung Chính truyền ra:
- Hình Niên ngoài đó phải không? Nhà ngươi vào đây!
Hình Niên vội "dạ" một tiếng, tay vén tấm mành bông vừa dày vừa nặng tiến vào, một luồn hơi ấm phả vào mặt. Định thần nhìn thấy Ung Chính đang ngồi bên án mặc bộ áo bào gấm đỏ in hình con cáo xen lẫn đồng bộ là tấm áo khoác ngoài bằng da chồn màu vàng, thắt đai vàng bằng thun, đang trầm ngâm suy nghĩ uống trà, phía dưới có hai người đang cúi đầu quỳ, nhìn kỹ thì đó là hai tên bồi bút của sở Nội vụ - Tiền Uẩn Đẩu và Thái Hoài Tỉ, bữa đó được Ung Chính phái độ đón Doãn Đề cũng là do mình truyền chỉ. Bởi không biết là Ung Chính triệu bọn họ đến nói gì nên Hình Niên chẳng dám hé răng nói thêm lời nào, lặng lẽ rót cho Ung Chính một cốc sữa nóng rồi khom người giật lùi đứng sang một bên. Có tiếng Thái Hoài Tỉ thưa:
- Suốt trên đường đi Thập tứ da đều rất bình thường, thế mà không ngờ về đến Bắc Kinh bỗng nhiên Thập tứ da lại trở tính như vậy, đã gây ra biết bao là phiền toái. Tất cả đều do chúng nô tài lo việc không được chu toàn xin vạn tuế da trách tội ạ!
Ung Chính chậm rãi đứng dậy bước mấy bước, uống một ngụm sữa rồi cười mà rằng:
- Chẳng qua trẫm chỉ hỏi thôi chứ có ý gì khác đâu. Thập tứ da chịu phụng chiếu trở về Kinh bình an coi như việc sai các ngươi đi làm đã xong. Thập tứ da của các ngươi vốn tính tự cao, gặp lúc hoàng a-ma long giá về trời trong lòng sinh rối, nói năng hành động không tránh khỏi nôn nóng. Nay trẫm cho gọi các ngươi đến là để bảo cho các ngươi biết là tất cả những gì Thập tứ da nói trong lúc đi đường, bất kể là tốt hay xấu cũng không được để lộ ra ngoài - Bỗng ông mất đi nụ cười, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng, hai hàng răng trắng đều nghiến chặt mà rằng: - Nếu nói ra tức là xúi giục thiên gia cốt nhục bất hòa, cái tội ấy các ngươi không nuốt trôi đâu. Sau khi trở về Kinh đã có kẻ nào hỏi các ngươi mấy chuyện đó chưa?
Thái Hoài Tỉ vội khấu đầu thưa:
- Ngay khi nô tài trở về liền phụng mệnh đến bộ Lễ giúp tổ chức ân khoa năm nay, bận tối tăm mặt mũi, chẳng có ai đến nghe ngóng chuyện đâu. Dẫu chỉ là sơ sơ thôi, nô tài là kẻ biết phép tắc, chẳng dám ăn nói bừa bãi được.
Tiền Uẩn Đẩu cũng thưa:
- Nô tài cũng không dám nói gì ạ.
Ung Chính mỉm cười nói:
- Vậy thì được. Hình Niên nói với phủ Nội vụ thăng cho cả hai, mỗi người một cấp, thưởng một năm tiền lương... - Chờ cho Tiền và Thái đi khỏi, Ung Chính quay lại hỏi Hình Niên: - Bọn họ đến cả rồi chứ?
- Tâu vâng!
Hình Niên vội cười nịnh:
- Nô tài đích thân dõi mắt theo các vương gia đến tận Dưỡng Tâm điện mới trở về bẩm lại với chủ nhân đấy ạ!
Ung chính gật đầu nói:
- Không được để họ phải chờ lâu quá, ngươi theo trẫm đến đó!
- Ồ! - Ung Chính dường như có vẻ ngạc nhiên đứng dậy nhìn qua tấm kính ra bên ngoài nói với Hình Niên - Nhà ngươi gọi Long Khoa Đa vào đây.
Long Khoa Đa đang đi vào. Đó là người đàn ông khoảng ngoài năm mươi tuổi vốn rất tráng kiện, mặc một chiếc áo bào cửu xà ngũ trảo, gương mặt đen lộ sắc hồng dưới chiếc mũ san hô, tấm thân ngũ đoản như ẩn giấu một sức lực không bao giờ cạn. Vừa vào đến cửa đã hất ống tay áo, quỳ xuống khấu đầu:
- Nô tài Long Khoa Đa khấu kiến Vạn tuế da.
- Khanh không nên làm thế, mau đứng dậy đi. Từ nay về sau gặp trẫm thì miễn hai tiếng "nô tài" nhé!
- Thần không dám ạ!
- Có gì mà không dám! - Ung Chính cười đáp, - trẫm đã nói như thế có nghĩa là khanh đáng được như vậy - Thấy Long Khoa Đa đứng lên rồi Ung Chính liền nói: - Trẫm muốn nói với khanh mấy lời này. Đình Ngọc là một Hán thần, thường sao nhãng việc cần thận trọng, cũng đành vậy. Còn khanh giờ là lãnh ban đại thần Thượng thư phòng, lại là Cửu môn đề đốc, là đại thần chí thân chí tín của trẫm, mọi việc khanh phải lo cho trẫm, gánh đỡ cho trẫm nhiều hơn.
Long Khoa Đa ngước ánh mắt long lanh nhìn Ung Chính rồi vội vàng cúi đầu nói:
- Xin hoàng thượng chỉ bảo, thần sẽ tuân chỉ làm ngay!
Ung Chính chỉ ra phía ngoài cửa sổ nói:
- Mã Tề là lão thần của tiên hoàng ngẫu nhiên bị nghị tội đó chẳng qua là do hoàn cảnh lúc ấy mà thôi. Vương Diệm nổi tiếng là trung thần, lại đã từng là thầy dạy của trẫm. Hơn chục con người ấy có kẻ bị hạ ngục oan uổng, có người vì việc công mà bị liên lụy xử tội theo lệ thường. Trẫm lấy hiếu nhân trị thiên hạ đương nhiên phải ân xá cho họ, lẽ nào các khanh lại đối đãi với họ như đối đãi với những kẻ phục hồi hạng phạm quan tầm thường? Thượng thư phòng bên này trẫm lấy để nói chuyện tiếp khách, còn có chỗ bên phòng phê duyệt, sao chép lại văn bản đấy, có thể thu xếp cho bọn họ một chỗ vào mà uống chút gì chứ, cứ để đứng mãi dưới hiên mà hứng gió giữa trời lạnh thế này ư?
Long Khoa Đa cười nịnh:
- Tâu hoàng thượng, bọn họ vừa từ trong tù ra vốn phải đến Thượng thư phòng báo danh nhận việc. Nô tài và Đình Ngọc lại khuyên họ chờ ngự giá về phòng hồ sơ, nhưng bọn họ nghe nói hoàng thượng đang ở đây nên chẳng ai chịu đi sưởi ấm cứ đợi mãi ở bên ngoài, mong được thấy mặt người một lần...
Lúc này Hình Niên mới rõ thì ra Ung Chính không hề hay biết ở bên ngoài có nhiều người chịu giá buốt chờ gặp mình đến vậy, nên vội chạy ra khoác lên mình chiếc áo choàng rồi cùng với Long Khoa Đa theo sau Ung Chính ra khỏi Thượng thư phòng. Hơn chục vị đại thần đang đứng chắn suốt dãy hành lang, thấy Ung Chính đi ra liền nhất loạt quỳ xuống khấu đầu tung hô "Vạn tuế!".
Ung Chính có vẻ rất cảm động, khuôn mặt trắng xanh lộ ra nét ửng hồng chỉ hướng về phía Trương Đình Ngọc đang quỳ ở hàng trước gật nhẹ đầu rồi đi vội vài bước, một tay nâng Mã Tề một tay đỡ Vương Diệm ban bảo mọi người miễn lễ đứng dậy, rồi nói:
- Vương sư phụ, khanh hà tất phải như thế? Đúng ra thiên tử gặp thầy còn phải hành đại lễ hai quỳ sáu khấu đầu với khanh cơ mà! Các khanh đều là những người được tiên đế coi trọng. Sinh thời tiên đế từng nói để lại cho trẫm một đám hiền tài không phải ở lục bộ cũng chẳng phải ở cửu khanh mà là ở Đại lý tự và Hình bộ. Khi đó trẫm không hiểu rõ, về sau mới nghĩ ra ý của tiên đế là chỉ các khanh. Trẫm theo di mệnh của tiên đế ân xá cho các khanh ra. Trẫm cần phải sửa đổi đường lối, chỉnh đốn lại các quan lại địa phương, còn cần nhờ cậy nhiều đến các khanh là bậc lão thành. Như vậy trước hết các khanh hãy bàn bạc với Long Khoa Đa và Trương Đình Ngọc cho mỗi người nghỉ ngơi một tháng để thu xếp việc riêng, rồi trẫm sẽ có chỉ ý cho các khanh sau.
Trong đám người có mặt ở đó, Mã Tề vốn là một đại thần Thượng thư phòng lãnh nội thị vệ đại thần của Khang Hy. Vì bảo lưu bản tấu cho Bát a- ca Doãn Tự làm đông cung thái tử nên bị bãi nhiệm. Vương Diệm thì lại là người bảo lưu bản tấu cho Tứ a-ca Ung Chính hoàng đế, chẳng rõ vì sao cũng bị cắt quan tống vào ngục. Ngoài ra những kẻ như Trương Đình Lộ, Từ Nguyên Mộng, Vương Hồng Tự, Ngạc Nhĩ Thái... đều hoặc là các bộ Viên đại thần, hoặc là Ty đường bộ Lại là những quan chức tài giỏi ở triều Khang Hy. Mỗi người trong lòng đều có chút uẩn khúc muốn gặp tân hoàng đế để tỏ bày. Nghe nói tiên đế có di mệnh như vậy, ai nấy đều nước mắt ròng ròng, phủ phục dưới đất. Vương Diệm là người đầu tiên không nén nổi, bật tiếng khóc hu hu.
- Hỡi các đại nhân!
Trương Đình Ngọc, một người rất am hiểu tình hình, biết Ung Chính còn có việc cần kíp hơn vội lên tiếng:
- Hoàng thượng còn phải đến Dưỡng Tâm điện duyệt sổ sách, trước hết xin hãy vào cả Thượng thư phòng để cùng nhau chuyện trò đã, sau đó thỉnh chỉ, tôi sẽ đưa các vị đến trước linh bài tiên đế da trong điện Thọ Hoàng để thăm tử cung Thánh tổ, các vị nghĩ sao?
- Bất tất phải thỉnh chỉ nữa! - Ung Chính gật đầu lên tiếng - cứ theo như lời Đình Ngọc mà làm, Long Khoa Đa lát nữa cho người mang tiền Ung Chính mới đúc đến Dưỡng Tâm điện, lại còn bản tấu của bộ Lễ xin mở ân khoa nữa gộp cả lại để trẫm xem. - Nói đoạn liền đem theo bọn thị vệ Đức Lăng Thái, Trương Ngũ Ca đi ra khỏi Nguyệt Hoa môn, đã sớm nhìn thấy Thập tam a-ca Doãn Tường chờ ở Thùy Hoa môn rồi. Ung Chính mỉm cười: - Các huynh đệ phải chờ nóng ruột quá phải không?
Doãn Tường chau mày, một bầu tâm sự đang lộ rõ trên nét mặt, chợt nghe tiếng Ung Chính hỏi, quay đầu lại nhìn thì thấy Ung Chính đã đến trước mặt mình liền vội quỳ xuống thưa:
- Hoàng đế muôn việc hệ trọng, ngày đêm bận rộn, bọn thần đợi chờ một chút có lý nào lại nóng ruột được! Thần đệ đợi hoàng thượng ở đây là vì bộ Hộ chủ sự Tôn Gia Kiềm và thượng thư Cát Đạt Huy vừa mới cãi nhau náo loạn cả lên vì việc đúc tiền, hai quan đại thần chẳng nể mật nhau, kéo nhau đến thẳng Long Tông môn khiến cho ngót trăm quan viên kéo nhau lại xem thật huyên náo. Sự việc không lớn mà làm vậy chẳng ra thể thống gì, bởi thế thần đệ mới chờ ở đây, việc này không thể không tấu hoàng thượng rõ.
- Bọn chúng đâu? - Bất chợt bên má Ung Chính giật giật, gắt hỏi.
Doãn Tường nuốt nước miếng thưa:
- Thần đã quát chúng im, rồi gọi Cát Đạt Hỗn viết bản tường trình đệ lên Thượng thư phòng tấu tên họ Tôn rồi gọi Tôn Gia Kiềm dẫn giải về thị vệ phòng chờ Thượng thư phòng xử lý!
Ung Chính lạnh lùng cười rồi bước chân vào Thùy Hoa môn, cất giọng bực bội:
- Thật nực cười, một kẻ chủ sự lục phẩm mà dám làm náo loạn cả đại nội, lột quan phục của hắn ngay, nghe chưa.
- Dạ! - Doãn Tường đáp nhanh rồi đứng dậy bảo bọn thị vệ đứng trước cửa đi truyền chỉ còn mình bước nhanh mấy bước theo kịp Ung Chính vào Dưỡng Tâm điện.
Vì ở ngoài sân tuyết sáng chói mắt, khi vào điện Ung Chính thấy một màn đen mờ ảo, phải mất một lúc mới nhìn rõ Tam a-ca Doãn Chỉ quỳ đầu tiên rồi thì Doãn Kỳ, Doãn Tộ, Doãn Hữu, Doãn Tự, Doãn Đường, Doãn Ngã, Doãn Từ, Doãn Đào, Doãn Đề quỳ ở hàng trước, tiếp đến là Doãn Ngu, Doãn Lộc, Doãn Lễ cho đến cả em út Doãn Tất mới chỉ mười tuổi quỳ ở phía sau nhất tề khấu đầu, rồi hô lên tiếng "Vạn tuế!" rất rời rạc.
- Tất cả đứng dậy, đứng dậy đi! - Ung Chính hít một hơi dài, lời lẽ trở nên nhã nhặn khác thường, nét mặt tươi cười rạng rỡ hai tay xua xua - Mấy hôm nay Tam ca và các đệ đã mệt cả rồi. Trẫm vừa phải trông linh cữu, lại phải lo công việc nên cũng sống dở chết dở. Lúc này ở đây không có người ngoài, anh em ta cùng nhau dốc bầu tâm sự, không câu nệ lễ nghi, vua tôi, có bao nhiêu điều dồn nén cứ thành thực nói với nhau không cần giấu giếm.
Lý Đức Toàn xếp ghế cho các vị vương gia ngồi rồi bày nước trà, thêm chút điểm tâm, sau đó đem hết cả bọn cung nhân thái giám về Đông Phối điện ngồi chờ.
Sau khi bọn thái giám tất bật dọn dẹp bàn trà, ghế ngồi, các đồ ăn nhẹ, rồi lặng lẽ rút ra ngoài, gian chính trong điện rộng lớn trầm hẳn xuống. Hai mươi mốt vị a-ca đang bồn chồn ngồi đó mắt chăm chắm nhìn vào Lãnh Diện Vương năm xưa nay đã trở thành ngôi tôn kính, không biết ông ta muốn nói gì? Ân ân oán oán hôm qua cứ như tiếng "Kính coong" của chuông đồng hồ Kim Tự Minh khô khan, đơn điệu đang vang lên ở góc điện nó vừa như muốn tụ lại mà cũng như muốn tan ra.
- Trẫm đã làm hoàng đế được hơn một tháng rồi! - Ung Chính dõi nhìn ra bầu trời vừa như âm u vừa như sáng tỏ, thấy trên nóc điện tuyết phủ dày hàng thước, ngoài sân diện mấy chú chim sẻ ngơ ngác tìm mồi dường như đang thổ lộ chuyện riêng, lại cũng có vẻ như thầm nhủ với mình, thư thái hít một hơi, chậm rãi nói: - Qua hai mươi ngày nữa thì sẽ phải đổi niên hiệu là Ung Chính, ân khoa đang chuẩn bị, chiếu dụ đại xá đã thảo xong, còn mẫu tiền mới hôm nay cũng sẽ được trình lên để sang năm đưa ra lưu thông trong thiên hạ...
Một cuộc "cởi mở tấm lòng" rốt cục đã mở đầu từ đấy, các a-ca không nén nổi tròn xoe mắt. Doãn Ngã chịu không nổi ngoái đầu nhìn Doãn Tự rồi quay lại. Doãn Tự là nhân vật cầm đầu đối địch về tinh thần với Ung Chính, kiến thức tất nhiên cao hơn mọi người một cái đầu, dẫu mặt không hề đổi sắc nhưng trong lòng thì trầm hẳn xuống. Ung Chính tiện mồm buột ra mấy câu ấy kỳ thực là tuyên cáo chính cục đã ổn định kẻ nào còn dám tranh ngôi hoàng đế thì không phải chỉ là đại nghịch vô đạo mà còn tốn công vô ích mà thôi.
- Nỗi khổ của người làm hoàng đế trẫm đã sớm nhận thấy. - Ung Chính nhìn mà như chẳng nhìn ai, chậm rãi nói: - Trẫm ở Phan Để suốt bốn mươi lăm năm trời đã tận mắt chứng kiến đại hành hoàng đế gian khổ tự tay dựng cơ nghiệp lớn - Khi đó tự cảm làm bài thơ hắng giọng e hèm... Vừa nhớ lại vừa cười cay đắng ngâm rằng:
Lai vấn trẫm phù sư, gian ngô hoa hẫu triều,
Ngô nhi điều phong khúc, Việt nữ án Loan tiêu.
Đạo hứa sơn tăng phưởng, Cơ tương dã tẩu chiêu
Tất viên phi sở mộ, thích chí túc tiêu dao.
Dứt tiếng ngâm một hồi rồi than thở: - Cho nên chí hướng của trẫm từ trước đến giờ có chủ ý để tâm đến ngôi vị hoàng đế đâu, thật chẳng ngờ là Hoàng Khảo lại phó thác cho trẫm cả giang sơn vạn dặm này! Trẫm ở Phan Để mấy chục năm thừa hưởng phú quý vinh hoa của tiên đế phú quý ngày nay cũng không phải là ít, nhưng sự yên vui an nhàn thì không bằng một phần trăm phần nghìn ngày đó. Một tháng qua mỗi khi nghĩ chuyện, nước mắt lại ứa ra! Trẫm suốt đời chỉ muốn là người thường thôi! - Nói xong chẳng biết vì câu nói nào lại làm ông xúc động Ung Chính đã rơi những giọt nước mắt đích thực.
Tất cả những người đang ở đó, chỉ trừ Doãn Đề ra còn ai cũng chứng kiến cảnh tượng hãi hùng ngày Khang Hy băng giá. Đúng ngày này tháng trước Đề đốc Cửu môn Long Khoa Đa tuyên chiếu với quần thần rằng, di mệnh cho con trai thứ tư Dận Chân nhập kế đại thống. Phủ Ung thân vương tập trung hộ giá, đại thế tử Hoằng Thời và Tứ thế tử Hoằng Lịch phải đội tuyết đến Tây Sơn để ổn định tình hình, ngăn chặn không cho Hán quân lục Doanh và Nhuệ Kiện Doanh manh động làm càn, Thập tam a-ca Doãn Tường và Thập thất a-ca đem kim bài lệnh tiễn đích thân tiến vào Phong Đài đại doanh, hung hăng giết chết người thân tín của Bát a-ca, dẫn quân tiến thẳng về Sướng Xuân viên bảo vệ cho Ung Chính lên ngôi... tất cả những việc đó nay vẫn còn rành rành trước mắt, mà Ung Chính vẫn cứ lải nhải: "Muốn làm thường dân chứ không muốn làm hoàng đế." Doãn Tự nghe những lời hư tình giả dối như vậy, tưởng như mình vừa nuốt phải con nhặng còn để lại mùi lợm giọng khó chịu, ông liếc nhìn Doãn Đường sát ngay bên cạnh, cũng đang như có chớp lửa trong mắt, nhưng lúc này đây, thân mình đang ở ngoài thềm thấp bé, chỉ còn có cách là đành cố nén ngọn lửa vô danh đang bừng bừng thiêu đốt trong lòng.
- Những lời nói từ gan ruột của trẫm như thế, cũng là nói hết rồi, vậy mà có người không tin trẫm. Nhưng tấm lòng trẫm, đã có trời chứng giám!
Ung Chính cau mày, lẩm bẩm nói tiếp:
- Anh em sống với nhau mấy chục năm còn gì mà chẳng biết cơ chứ? Cho dù đức tài kiến thức trẫm kém xa Thánh tổ, nhưng có tính chăm chỉ làm việc, có trách nhiệm, cái điều này trẫm hoàn toàn có thể tự tin. Trời đã tín nhiệm dùng trẫm thì ít nhất trẫm cũng phải xả thân mà làm. Hoàng đế như trẫm đây không sánh kịp các vua đời trước, trong tình phụ tử trước sau, mỗi người một chính sách, mỗi người một thành công. Cũng giống như sau Vũ Thang thì đã có Kiệt Trụ. Thiên hạ có trước có sau, không thể vì tử tôn bất thiện mà vùi dập công đức của Vũ Thang. Trẫm với Thánh tổ, đen trắng có khác nhau nhưng thực chất là một thể. Trẫm làm việc mà tốt tức là Hoàng Khảo phó thác đúng, trẫm mà làm việc tồi tức là Hoàng Khảo phó thác sai. Bậc vĩ nhân thiên cổ như Thánh tổ, đã đem non sông sự nghiệp giao cho trẫm, trẫm đâu dám cẩu thả lười nhác, từ bỏ sự nghiệp để đời sau người ta hiểu lầm về sự phó thác này của Thánh tổ ư? Hỡi các huynh đệ... chúng ta đều cùng là máu thịt của Thánh tổ hoàng đế, các huynh đệ hãy hướng về trái tim của người! Việc đã định sẵn cho mỗi người rồi, chúng ta phải hiểu và tuân theo quy luật: vũ trụ không thể có hai mặt trời, thần dân không thể có hai chúa, phải trung thành tuyệt đối, trách nhiệm thật cao, góp sức cùng với trẫm!
Mặt ông ta nhợt nhạt hẳn đi, tình cảm bị kích động mạnh, với anh mắt đợi chờ ông lần lượt quét nhìn từng người anh em ở đó. Tất cả các vị a-ca này đều đã từng trải, đâu dễ bị kích động vì mấy câu nói như vậy? Chỉ vài tiểu hoàng tử như Doãn Lễ và Doãn Đào đưa mắt nhìn Ung Chính có vẻ như hơi cảm động. Doãn Chỉ, Doãn Tự và mấy người nữa đánh mắt nhìn nhau, một thoáng họ nghĩ rằng đừng cố ngồi ở đây nghe những lời huấn giáo ngang tai nữa, thế là lần lượt rời bỏ ra ngoài, Ngũ a-ca Doãn Kỳ xem ra là người thật thà chất phác, quỳ xuống trước tiên, cúi đầu sụt sịt nói:
- Hoàng thượng đã thật lòng dãi bày tâm tư, thẳng thắn gặp mặt anh em như vậy, thần đệ cảm động vô cùng! Hoàng thượng có lệnh truyền, thần, đệ nguyện không tiếc xương máu của mình!
- Tốt lắm. Anh em đồng tâm nhất trí, cái đó tiền vàng không sánh kịp! - Ung Chính nhìn Doãn Tự im lặng một cách đầy thất vọng, cất giọng nói: - Lời nói của Ngũ đệ vừa rồi, trẫm không dám nhận. Trẫm cũng chưa có lệnh gì, để anh em phải đến nỗi hiến xương máu của mình. Trẫm chỉ nghĩ rằng, bản thân mình không sao sánh nổi với Hoàng Khảo nhất định phải dựa vào sự giúp đỡ của các huynh đệ. Mà những cái trẫm không thể có được thì các huynh đệ đều có thể giúp trẫm. Trẫm có sai lầm các huynh đệ có thể khuyên bảo; trẫm có thiếu sót không phải, huynh đệ có thể thông cảm bỏ qua. Đồng lòng tính toán phò tá, cho trẫm được một chữ "phải", làm cho trẫm được trở thành minh chúa một thời, thực hiện lòng mong ước của Thánh tổ đã phó thác cho trẫm. Các huynh đệ đã là trung thần, lại là hiếu tử, đương nhiên là anh em tốt của trẫm rồi! - Ung Chính nói xong nhìn thấy Doãn Ngã quỳ ở dưới đất mà đầu cứ lắc lông mày nhíu lại, nhấp nhổm không yên, liền hỏi: - Doãn Ngã ngươi có chỗ nào khó chịu phải không?
Doãn Ngã "hừ" một tiếng, đầu vẫn cúi đứng ngay người dậy, mặt mũi chẳng còn nhìn ra làm sao nữa mếu máo nói rằng:
- Vạn tuế da đã hết lời chỉ bảo, nhưng thần nghe chẳng nhập vào tâm, cái đó có phải là chỉ cá nhân thần không? Thần đệ đang bị bí bích ở trong người rất khó chịu, mong hoàng thượng thứ lỗi, thần bị đau bụng đi ngoài. - Nói đến đây thì đánh rắm hàng chuỗi dài. Doãn Đề nhịn không nổi phì cười liền vội vàng ho mấy tiếng để dập tiếng cười đi. Ung Chính môi miệng tranh nhau thao thao bất tuyệt nói hồi lâu, cứ tưởng là đến người bằng gỗ bằng đá thì cũng phải xiêu lòng, chẳng ngờ kết quả diễn ra lại như vậy, bỗng cảm thấy bực tức tê dại cả tay chân. Bộ mặt lạnh lùng trầm xuống hồi lâu, đang định sẽ cho bọn khỉ bướng bỉnh này biết sợ, ngước mắt lên bỗng nhìn thấy tấm phúc mà hoàng đế Khang Hy để lại cho mình, trên đó viết bốn chữ rõ ràng ngay ngắn: "Nhẫn Nại Lúc Bực".
Ung Chính liền cười khoan dung, nhẹ nhàng nói:
- Những lời cần nói đã nói hết rồi. Các huynh đệ hãy nghỉ ngơi đi - Ban yến!