ý Phất nhận được chiếu dụ thăng làm tổng đốc Trực Lệ đã được 10 năm, nhưng ấn tín tuần phủ Hồ Quảng ông vẫn chưa chịu bàn giao. Thực ra ông cũng nóng lòng vào Kinh nhậm chức, nhưng trong tay vẫn còn một vụ trọng án chưa xử: Phú hộ Hán Dương là Trình Sâm vì muốn đoạt vợ tá điền Lưu Nhị Đán là Lưu Vương thị, đã đòi ruộng đốt nhà, bức chết cả ba mạng người nhà họ Lưu. Vụ án này đã kéo dài 3 năm, vốn huyện, phủ Hán Dương đều đã điều tra kết án rồi, nhưng nhà họ Trình không biết làm cách nào mà vụ án lại kiện lên đến tỉnh, nha môn Niết Tư bác bỏ đi, nói: "Đòi lại ruộng không có tội, vì ruộng đất là của nhà họ Trình; đốt nhà là bất nhân, không có trong điều khoản phạm tội. Ba ông cháu Lưu Lão Thực mang thuốc độc đến nhà họ Trình uống trước mặt mọi người, ý đồ dọa dẫm, cũng không phải tội họ Trình". Lưu Vương thị không phục, lên nha môn tuần phủ đánh trống kêu oan. Lý Phất nhận được đơn kiện bèn gọi án sát sứ Hoàng Luân lên hỏi, Hoàng Luân cũng rất thẳng thắn, nói là Trình Sâm cố nhiên là kẻ giàu có bất nhân, nhưng họ Lưu cũng không phải là hạng tốt đẹp gì. Trình Sâm nói vì địa tô tăng lên, đòi lại ruộng là đểg tô. Lưu Vương thị nói, cô ta đến tìm Trình Sâm cãi lý, Trình Sâm lại giở trò cưỡng hiếp giữa thanh thiên bạch nhật. Địa tô tăng giá là có chứng cứ, còn việc "cưỡng hiếp" lại không hề có bằng chứng. Nghe Hoàng Luân nói như vậy, ít nhiều cũng có lý. Lúc này triều đình đã có chiếu chỉ điều Lý Phất về làm tổng đốc Trực Lệ, ông là môn sinh của đại thần Quân cơ Trương Đình Ngọc, 3 năm làm tuần phủ ở Hồ Quảng, thanh liêm cương trực, được Ung Chính sủng ái tin tưởng không kém gì Điền Văn Kính, ông không muốn vì vụ án này mà để ngự sử nói này nói nọ, vì vậy mật tấu với Ung Chính về nội dung vụ án, xin được chờ xử xong vụ này, mới thanh thản về Bắc Kinh nhậm chức. Không lâu sau nhận được châu phê của Ung Chính:
Vì địa tô tăng giá mà đòi lại ruộng, còn có lý, việc đốt nhà thì không thể biện hộ; cả nhà Lưu thị ba mạng người tự vẫn trước mặt bao nhiêu người vì chuyện đòi ruộng, lại càng không chối cãi được. Cần làm rõ sự thật. Cho phép Lý Phất hoãn về Bắc Kinh, chờ điều tra giải quyết xong về nhậm chức sau cũng được. Vụ án liên quan đến sinh mạng con người không thể xem thường.
Phụng chiếu dụ này, Lý Phất quyết định bàn giao công việc nha môn cho Phiên Tư nha môn thay quyền, đích thân xuống Hán Dương vi hành nửa tháng, cuối cùng tìm ra sự thực. Về đến nha môn vừa qua tết Đông chí, thấy ý chỉ của Ung Chính giục ông về Bắc Kinh, Lý Phất một mặt phát công văn hỏa tốc đến huyện Hán Dương bắt Trình Sâm và nhân chứng, một mặt gửi công văn đến nha môn án sát sứ, mời Hoàng Luân ngày mồng 3 tháng Chạp đến để hội thẩm kết án.
Ba ngày sau, nha môn tuần phủ tọa lạc ở phía tây thành Vũ Xương treo bảng cáo thị xử kiện, lập tức người đến xem đông vô kể. Bấy giờ là đầu đông trời giá lạnh, mọi người tránh rét ở nhà rỗi rãi, không có ai là không đến xem. Cáo thị bắt đầu dán từ giờ Mão, người đến xem chen vai huých cánh, đầy trước cửa nha môn, cạnh đôi sư tử đá, ngoài cửa Nghi môn, nơi bình thường quan dừng kiệu, chen lấn xô đẩy, xì xào bàn tán.
- Lý phủ đài chẳng phải đã thăng đến chức chế đài Trực Lệ rồi sao? Trong dinh công bố ra rồi, sao còn quản việc của chúng ta?
- Vụ Lưu Vương thị nghe nói đã kết án rồi, Lý chế đài đích thân về Kinh tấu rõ vụ án có điều mờ ám, hoàng thượng hạ chỉ sai Lý chế đài thẩm tra lại, bây giờ Lý chế đài là khâm sai đấy!
- Đúng là quan thanh liêm... - Một cụ già nhắm mắt lẩm bẩm: - Tốt nhất là Lý đại nhân ở lại, ông trời phù hộ đưa đến một ông quan thanh liêm quản Hồ Bắc chúng ta, tiền bù hao chỉ thu có 6 tiền...
- Ôi! Nha môn bền vững còn quan thì như nước chảy, ai chẳng là quan phụ mẫu của mình! Ông muốn ông ấy ở lại là ông ấy ở chắc?
Bỗng đám người nhốn nháo cả lên, hóa ra là đại kiệu của án sát sứ Hồ Quảng Hoàng Luân đến. Mọi người vội tản ra nhường lối cho kiệu vào, chỉ thấy một chiếc kiệu tám người khiêng, mấy chục sai dịch nha môn Niết Tư tay cầm gậy vung quanh kiệu rồng rắn lại gần, theo sát đằng sau còn có hai chiếc kiệu quan bốn người, đó là kiệu của phủ Hán Dương và huyện lệnh Hán Dương. Tất cả đều không khua chiêng dọn đường, mà đi thẳng đến trước cửa Nghi môn ở mé đông nha môn tuần phủ thì dừng lại. Mọi người dướn mắt nhìn theo, thì thấy một tên lính hộ vệ từ phòng Đóng dấu chạy như bay ra, thở hổn hển nói:
- Phủ viện mời chư vị đại nhân vào phòng Đóng dấu đợi cho một lát
Ba người không ai nói gì, từ nghi môn nối đuôi nhau mà vào. Mọi người đang chưa hiểu chuyện gì, bỗng nghe trong chính đường vang lên một tiếng trống "tùng", mọi người lập tức ùa sang cửa Phương Đường như nước lũ tràn qua miệng cống, ai cũng muốn xem nguyên cáo Lưu Vương thị mặt mũi ra làm sao. Nào ngờ đến nơi nhìn, mới biết là không phải Lưu Vương thị, mà là lão Mễ điên ngày ngày xin ăn trước cung Văn Xương miếu Tam Nguyên ở Vũ Xương, không biết nghe ai xúi mà lặng lẽ giấu một nửa viên gạch vào, nện một cái rất mạnh vào trống, làm chiếc trống vỡ một miếng bằng nắm tay! Người của phủ viện không biết ông ta bị điên, hai tên thân binh vội chạy ra giữ chặt lấy hắn. Tên lính giữ cửa trương gân cổ lên, giận dữ hỏi:
- Tại sao ngươi đập vỡ trống?
- Tôi có oan ức.
- Có oan ức! Có oan ức thì đến huyện mà kiện.
- Huyện không xử.
- Thì lên nha môn Niết Tư, lên phủ mà kiện!
- Ở đây cũng treo bảng xử kiện, thì tôi kiện ở đây.
- Bảng xử kiện này chỉ xử vụ Lưu Vương thị!
- Ha ha ha! - Mễ điên nhảy cẫng lên, cười điên dại, nói: - Hóa ra Lý phủ đài cũng là phủ đài của một mình Lưu Vương thị... Ha ha ha...
Tên lính hộ vệ nhằm thẳng vào mặt tát ông taái, mắng:
- Tổ sư mày! Không nhìn xem đây là nơi nào? Có oan ức cái mả mẹ mày, cũng không phải kiện ở nha môn này, nghe chưa?
Mễ điên dường như không có cảm giác gì, đọc liền một đoạn lời thoại trong kịch Hồ Bắc:
- Đứa con bất hiếu ơi... Cha mày chịu khổ một đời nuôi mày học hành đỗ đạt làm quan, nay mày đứng nhìn cha mày bị ác bá lăng nhục như người lạ qua đường! Mày, mày... Đứa con ngỗ ngược bất hiếu này...!
Tên lính tức lồng lên, định nhảy lên đánh tiếp, thì những người biết chuyện nhẹ nhàng khuyên:
- Xin quan da đừng đánh ông ta nữa. Có thằng con nuôi làm quan, lại cuốn hết nhà cửa đất đai rồi không nhận ông ta nữa, giờ suốt ngày quanh quẩn trước cung Văn Xương miếu Tam Nguyên, mọi người đều gọi là ông Mễ điên. Ngài không thương hại ông ta sao?
Tên lính hộ vệ cười mắng:
- Hóa ra là thằng điên! Cút!
Vừa dứt lời, liền thấy đám đông trước cửa nha môn né sang hai bên nhường đường, một thiếu phụ trẻ ngoài 20 tuổi được một thầy đề phòng Hình danh dẫn vào. Lúc này bên ngoài mặt trời đã cao tới ba con sào, hàng trăm cái đầu nhấp nhổm tranh nhau xem người đàn bà đi kiện, người nhà nha môn biết đó là Lưu Vương thị, nàng mặc chiếc áo thô màu chàm, mái tóc dầy vấn lên thành búi, bên ngoài quấn khăn tang, ấn đường giữa hai hàng lông mày lá liễu hơi chau lại, hai bên cặp môi mím chặt là hai lúm đồng tiền, nàng rụt rè bước vào cửa nha môn trước con của bao nhiêu người, không dám ngẩng đầu lên. Tên lính hộ vệ theo lời Lý Phất dặn trước, liền cầm chiếc dùi dài hơn bốn thước đưa cho nàng, nói:
- Đừng sợ, cứ đánh mạnh vào, đánh liên tục cho đến khi đốt pháo thăng đường hẵng vào!
Tùng,. tùng, tùng, tùng...
Mấy tiếng trống nặng nề khô khốc vọng vào phòng Đóng dấu cạnh hậu đường. Lý Phất bình thường vốn là người lạnh lùng, không thích giao thiếp, hôm nay chuẩn bị lên công đường xử án trông lại càng nghiêm nghị. Quan huyện phủ Hán Dương địa vị thấp bé, không dám bắt chuyện, còn Hoàng Luân thì chê Lý Phất lắm chuyện, nên cũng không nói gì. Bốn người đang ngồi như tra tấn, chợt nghe tiếng trống bên ngoài vọng vào, Lý Phất liền đứng dậy, không thèm nhìn ba người kia, chỉ lệnh một tiếng "Thăng đường", rồi đi ra khỏi phòng Đóng dấu, bọn Hoàng Luân vội chạy ra theo, liền nghe ba tiếng pháo inh tai vang lên trước cửa tiền đường, ba tốp nha dịch, mấy ông thầy đề nha môn tuần phủ vội xách giấy bút từ sau bức tường hậu đường lần lượt bước ra, mấy chục nha dịch tay cầm gậy đồng thanh cất tiếng lấy uy:
- Ù oà...
Tiếng người ầm ĩ huyên náo bỗng im bặt, không khí công đường im đến mức một chiếc kim rơi cũng nghe thấy. Lưu Vương thị đã quỳ trước cửa công đường tự lúc nào, nghe tiếng hô "Lý đại nhân thăng đường", tay cầm tờ đơn kiện khấu đầu sát đất, miệng lẩm bẩm: "Xin Lý thanh thiên minh oan cho dân phụ!"
Lý Phất quần áo sột soạt bước lên bàn xử án, thấy mấy thầy hình danh đã đặt chiếc bàn con bên cạnh tấm biển "Im lặng trật tự" cầm bút chờ ghi chép, ngồi ở bàn cạnh Lý Phất là Hoàng Luân, hai người ở huyện phủ Hán Dương ngồi chung một ghế. Lý Phất đứng đó, liếc nhìn một lượt khắp công đường bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi sai:
- Truyền mời Hoàng đại nhân, tri phủ Hán Dương Liễu Thanh, huyện lệnh Hán Dương Thọ Ngô cùng hội thẩm. Trình đơn kiện của Lưu Vương thị lên!
- Vâng!
Tên lính mà dân chúng gọi là "quan da" kia đáp một tiếng, đi thẳng đến trước mặt Lưu Vương thị lấy đơn kiện rồi nâng hai tay đưa cho Lý Phất. Lý Phất vừa cúi xuống đọc kỹ tờ đơn, vừa nói với ba viên quan vừa mời đến:
- Mời ba vị lão huynh ngồi! - Cho đến khi xem xong đơn kiện, Lý Phất mới "ôi" nhẹ một tiếng, gọi: - Lưu Vương thị!
- Bẩm, có dân phụ...!
- Ngươi ngẩng đầu lên!
Lưu Vương thị sợ hãi co rúm lại, né tránh ánh nhìn của mọi người, ngẩng đầu nhìn Lý Phất đang ngồi chính giữa công đường, rồi vội cúi đầu xuống. Có lẽ nàng không chịu đựng được khi nhìn những đồ nghi trượng uy nghiêm của nha môn tuần phủ, chân tay bủn rủn, gần như ngã dụi xuống đất.
- Ngươi đừng sợ, - Lý Phất hạ giọng nói: - vụ án của ngươi vốn đã lập hồ sơ thừa thẩm ở nha môn Niết Tư từ lâu, bản tuần phủ cũng đã điều tra cẩn thận, hôm nay thăng đường xét xử, bản tuần phủ tuy đã phụng mệnh điều về Bắc Kinh, nhưng ta cũng đã tấu rõ với đương kim hoàng thượng, n vụ này chưa kết thúc, thì ta quyết không rời Hồ Bắc một bước, ngươi cứ yên tâm. Dẫn bị cáo Trình Sâm lên công đường!
Đám đông ngoài cửa nha môn nhao lên, hai tên nha dịch dẫn Trình Sâm từ phòng Hình phạt ở mé tây ra. Hắn chừng chưa đầy 50 tuổi, đội một chiếc mũ nỉ, mặc áo bào da dê bọc vải xám, gương mặt đầy đặn, trông cũng khá sáng sủa, chỉ có môi trên hơi lõm xuống, một túm râu đen che lấp cái phá tướng của hắn. Trình Sâm không hề tỏ ra luống cuống, mất bình tĩnh, chân bước lộp cộp tiến vào công đường, hai tay chắp lại, cúi người vái chào một cái, mắt nhìn Lưu Vương thị đang quỳ bên cạnh, vái tiếp một cái nữa rồi đứng dậy. Lý Phất nhìn qua biết ngay là hắn đã từng làm quan, gõ miếng gỗ trong tay đánh "chát" một cái, hỏi:
- Ngươi là Trình Sâm?
- Bẩm, vãn sinh chính là Trình Sâm!
- Ngươi đã từng làm quan? Chức vụ gì, trước nhậm chức ở đâu, tại sao bây giờ lại về quê?
- Tệ chức trước ở Diêm đạo Giang Tây, năm Khang Hy thứ 60 vì thâm hụt ngân khố bị cách chức bắt truy trả. Năm Ung Chính thứ 3 hoàn trả thâm hụt xong, được phục chức làm đồng tri Thái An, vì thân mẫu mất nên về quê chịu tang.
"Thật là một đứa con có hiếu!", Lý Phất đưa mắt nhìn Hoàng Luân, ông nhớ Hoàng Luân cũng đã từng làm quan ở nha môn Phiên Tư Giang Tây, việc hắn lật lại bản án cho Trình Sâm, hẳn là có uẩn khúc gì đây? Suy nghĩ một lát, ông cười nhạt nói:
- 3 năm chịu tang còn chưa hết, ngươi đã dám gian dâm gái có chồng, chưa nói đạo Khổng Mạnh, ngay cả quốc pháp ngươi cũng bất chấp s
- Tệ chức không hề cưỡng hiếp Lưu Vương thị. - Trình Sâm khinh khỉnh nhìn Lưu Vương thị: - Vì tệ chức cần tiền để phục chức, nên mới thu thêm mỗi hộ tá điền một phần mười tô. Tất cả các hộ tá điền không ai không nghe. Chỉ có nhà Lưu Vương thị là không chịu nộp, đám thuộc hạ tức quá đốt mất ba gian nhà tranh của ả ta, chuyện đó là có thật, tệ chức đã sa thải và xử phạt mấy kẻ đốt nhà đó. Lưu Vương thị vì trốn tô, đến phủ của tệ chức, khi gặp tệ chức thì tìm mọi cách ve vãn, điệu bộ thì lẳng lơ, ăn mặc thì hở hang, nói năng thì cợt nhả, tệ chức đuổi ả ta ra. Tệ chức một thê hai thiếp, bằng này tuổi rồi còn mắc lừa ả ta sao? Không ngờ bố chồng ả ta cũng thật là vô lại, ngày 16 tháng Tám dắt hai đứa con trai của ả ta, xông đến nhà tệ chức, uống thuốc độc tự tử khi nhà tệ chức đang ăn cỗ. Tệ chức lập tức cho cấp cứu nhưng vô hiệu, cuối cùng thành ra vụ kiện án mạng này. Vụ án này đã được niết đài Hoàng đại nhân nhiều lần thẩm vấn, hỏi đến chứng cứ là có ngay, tệ chức!à người có học, không dám lừa tâm dối lý, mong trung thừa đại nhân minh giám, tội danh này tệ chức quả thật không dám nhận...
Nói xong liền rút khăn tay ra lau nước mắt. Lý Phất nghe xong, lập tức quay mặt lại hỏi:
- Huyện lệnh Hán Dương, ông là quan thẩm đầu tiên, Trình mỗ nhân này lúc đó có khai như vậy không?
Huyện lệnh Thọ Ngô ngồi ở chỗ thấp nhất, bấy giờ, khi thụ lý vụ án này, tuần phủ đang là Dương Danh Thời, thầy dạy của ông ta, Hoàng Luân chưa được điều về ông ta không ngờ vụ án này lại nảy sinh rắc rối như vậy. Hôm nay ông ta làm bồi thẩm, vốn định ngồi lấy lệ, nếu Lưu Vương thị thắng, thì coi như hồi đó ông ta xử đúng, còn Trình Sâm thắng, thì cũng mừng cho Hoàng Luân thuận nước gióng thuyền. Không ng đùng một cái Lý Phất lại gọi đến mình đầu tiên, bỗng chốc đỏ mặt lên, ấp úng nói:
- Lúc đó, Trình Sâm không đến huyện đường, là sai quản gia của ông ta là Trình Quý Phú đến hay, còn có mấy người tá điền ở đó xin giảm tô, khẩu cung khai khác với Trình Sâm. Bố và con Lưu Vương thị uống thuốc độc là ngày 15 tháng Tám, chứ không phải là ngày 16. Ngày 15 tháng Tám, nhà họ Trình mở tiệc thết tá điền, để quy định tiếp địa tô năm sau, đã xảy ra tranh cãi. Nhà họ Lưu nhân đó vạch mặt Trình Sâm ức hiếp người cô quả, liền bị người nhà họ Trình bắt đánh, nên mới uống thuốc độc tự tử. Việc này rất nhiều người trông thấy, tệ chức cho rằng chứng cứ sát thực, lúc đó người nhà họ Trình đã không đường chối cãi.
Bấy giờ, tri phủ Liễu Thanh ngồi cạnh Thọ Ngô lập tức nói:
- Tình tiết vụ án Thọ huyện lệnh báo lúc đó đúng là như vậy, cho nên tệ chức đã phê chuẩn.
Hoàng Luân liền cự lại:
- Trình Quý Phú không phải là đương sự. Người mà Lưu Vương thị kiện là Trình Sâm, sao có thể dựa vào lời quản gia mà nhận định gia chủ có tội? Tên Trình Quý Phú đó có tư thù với gia chủ hắn, cố ý khai như vậy để hãm hại Trình Sâm.
Trình Sâm lập tức tiếp lời hưởng ứng:
- May có Hoàng niết đài nhìn rõ tận chân tơ kẽ tóc nếu không tệ chức đã bị Trình Quý Phú hãm hại đến chỗ chết rồi!
Hắn lắc lư đầu định nói tiếp, thì Lý Phất đánh mạnh miếng gỗ xuống bàn, quát:
- Ngươi câm mồm! Đợi ta hỏi đến hẵng nói!
Cả mấy người liền cùng im bặt.
- Lưu Vương thị, ngươi nói đi, rốt cuộc là ngày 15 tháng Tám hay ngày 16 tháng Tám?
- Bẩm, ngày 15 tháng Tám.
- 16 tháng Tám! - Trình Sâm lập tức cãi lại: - Người trong làng đều có thể làm chứng.
Lý Phất hừ một tiếng, hỏi:
- Ai dám ra làm chứng?
Trình Sâm nhìn ra ngoài, mấy người ăn mặc rách rưới đang vây quanh cửa, vội bò vào, quỳ xuống như tổ ong, miệng kêu gào:
- Trình lão da chúng con oan uổng quá! Ngày 15 chúng con đều uống rượu ở đó, Lưu Lão Thuyên cũng có mặt, nhưng chúng con có thấy uống thạch tín gì đâu.
Lý Phất quay mặt sang, khẩu khí trở nên nghiêm khắc lạ thường, hỏi Lưu Vương thị:
- Thế là thế nào?
- Thanh thiên đại lão da! - Lưu vương thị mặt tái mét, bò liền hai bước, chỉ vào mấy nhân chứng đang kêu khóc: - Họ đều là những người sống dựa vào ruộng đất của nhà họ Trình, Trình Sâm nói ngày 16 tháng Tám, sao họ dám nói là ngày 15 tháng Tám? Đêm 15 tháng Tám trăng rất sáng, dân phụ và hai người anh em trong nhà đến nhà họ Trình khiêng cha dân phụ với cả hai đứa con dân phụ nữa về, đêm hôm đó khóc tang đến cả làng mất cả tết rằm. Lão da, xin ngài cứ hỏi bất kỳ một người dân nào xem có ai quên được ngày đó không?
Nói xong nàng gào khóc:
- Cha ơi, cha chết oan uổng quá... Con ơi là con, con tôi đâu rồi... Hu... Hu... Hu...
Tiếng khóc nghe thật thảm thiết ai oán, ai nấy đều xúc động đến nghẹn ngào. Mấy chàng trai đứng bên ngoài cũng chen vào, mồm năm miệng mười nói:
- Thảo dân là Uông Nhị Trụ, ở cùng làng với Lưu Vương thị. Thảo dân xin làm chứng, ông Lưu chết vào ngày 15 tháng Tám...
- Chị ấy khóc đến nỗi cả làng đều thường chảy nước mắt, việc này ai mà chẳng biết.
- Mẹ dân phụ còn mang cả bánh trung thu đến nhà ông Lưu Thuyên viếng mà!
- Thảo dân là người khiêng người chết về, đúng là ngày 15, không sai!
Lý Phất cười nhạt, bất chợt quay mặt sang hỏi:
- Trình Sâm, ngươi nói xem, tại sao ngươi lại tự đổi ngày, hả?
- Có lẽ, có lẽ tệ chức nhớ nhầm...
- Ngươi quá thông minh đấy! - Lý Phất nhếch mép mỉa mai, lạnh lùng nói: - Ngày thì đổi thành 16 tháng Tám, nhân chứng thì chỉ hạn chế trong người họ Trìngươi, để dễ dở trò, đáng tiếc là cái ngày 15 tháng Tám này quá dễ nhớ, càng đáng tiếc hơn là Trình Sâm ngươi không thể một tay che trời, ngươi chỉ có thể bức hiếp tá điền của ngươi, chứ ngươi không bịt nổi miệng người khác!
Trình Sâm như bị ai đánh, toàn thân run lẩy bẩy, hắn luống cuống quay nhìn xung quanh, rồi lại nhìn mấy nhân chứng vừa vào, cắn răng cố trấn tĩnh nói:
- Cứ cho là ngày 15 tháng Tám đi, nhưng đây là ông ta tự sát, chứ không phải tệ chức bắt ép ông ta uống thuốc...
Lý Phất cười dữ dằn, nói:
- Ngươi không cưỡng hiếp Lưu Vương thị chứ?
- Không!
Trình Sâm liếc nhìn Hoàng Luân, rồi cúi đầu xuống, giọng điệu hắn không còn ngang ngược như trước nữa. Lý Phất lia ánh nhìn sang phía Lưu vương thị. Lưu Vương thị thấy ông nhìn thì cúi đầu xuống, tay móc kẽ gạch, mở miệng mấy lần mới lúng túng:
- Ông ta.. ông ta...
Nàng lén nhìn đám người đang chen chúc ngoài cửa công đường, rút cuộc chẳng nói được gì. Hoàng Luân ngồi ở mé tây đập bàn một cái, quát:
- Hôm nay công đường thẩm vấn, ngươi cứ ấp a ấp úng, con dâm phụ kia, ngươi có mưu đồ gì hả?
Lý Phất liếc nhìn Hoàng Luân, rồi sai tên hộ
- Đưa nhân chứng đi làm cam đoan, những người đứng ở cửa cho lui 3 trượng!
Mấy tên nha dịch vâng lệnh đưa nhân chứng đi. Nhưng đám đông tụ tập trước cửa nghe hỏi đến chuyện gian dâm, thì càng tò mò, đẩy được bên này thì bên kia lại ùa vào, không tài nào đuổi ra được. Cho đến khi một thầy đề nghĩ ra cách, bưng một bát mực lại, lấy bút chấm vào rồi vẩy lấy vẩy để vào đám đông. Mấy người đứng đầu mực bám đầy mặt, đầy người vội lùi ra sau, đám người đứng sau đang vươn cổ ra xem bỗng chốc bị chen ngã dúi dụi một đống, bên ngoài tiếng cãi cọ, chửi mắng, tiếng gào thét inh ỏi, phải một lúc lâu mới dẹp yên được. Lý Phất nói với Lưu Vương thị:
- Đây là công đường, ngươi phải có một nói một, có hai nói hai, ta mới kết án được cho ngươi. Bao nhiêu liệt nữ chịu nhục mà chết, kinh Xuân Thu không hề quở trách. Đã là bị cưỡng dâm, thì chẳng có gì phải xấu hổ cả. Ngươi cứ nói đúng sự thật, đừng ngại.
- Là... - Lưu Vương thị nuốt nước bọt, nói: - Là người phụ trách may vá nhà ông ta gọi dân nữ đi, nói là giúp may quần áo mùa đông... Cha dân phụ đã mấy lần đến xin ông ta giảm tô nhưng không được, dân phụ nghĩ đến giúp may quần áo, có thể gặp được các bà chủ cầu xin họ thương tình, nên dân phụ mới đi. Dân phụ ngồi may ở chái nhà phía tây không biết thế nào mà sau đó lại chỉ còn một mình dân phụ ở trong phòng. Ông ta... ông ta bước vào động tay động chân, lúc đầu là buông lời ve vãn, dân phụ không thèm để ý, sau đó ông ta... ôm chặt lấy dân phụ, một tay kéo quần, một tay sờ vú. Dân phụ kêu ầm lên, cũng không có ai vào cả... Sau đó ông ta làm nhục dân phụ. Dân phụ cào lên đùi ông ta mấy cái, không biết có vết không...
Nấu hổ không nói nữa, lại cúi đầu xuống.
- Thế thì dễ rồi. - Hoàng Luân ngồi bên nói: - Đã cào ông ấy, thì chỉ cần kiểm tra xem có sẹo không là biết ngay?
Lưu Vương thị bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Hoàng Luân, nàng đột nhiên không còn e thẹn rụt rè, trương cổ lên, đôi môi nhợt nhạt run bần bật, nàng hét to:
- Hoàng đại nhân! Ngài lấy của Trình Sâm bao nhiêu bạc? Ngài, ngài là người đọc sách làm quan cơ đấy! Vết tay cào 3 năm trước bây giờ còn kiểm tra được sao? Ngài không biết dơ mặt như thế thì dù có chết tôi cũng bới ra bằng được. Ngài đã lừa chiếm thân xác tôi, nhận lời rửa oan cho tôi, sau đó sao lại trở quẻ?
Lời nàng vừa thốt ra, cả công đường hết sức kinh ngạc. Lý Phất, Liễu Thanh, Thọ Ngô và tất cả các nha dịch đều ném ánh mắt vào Hoàng Luân, người nào người nấy sắc mặt trắng bệch như tượng trong miếu, trong phút chốc, đại đường lặng ngắt như tờ.
Hoàng Luân không thể ngờ rằng nàng lại bóc mẽ hắn, mặt vàng bệch như sáp, cắt không còn giọt máu, hồi lâu mới trấn tĩnh lại, đập bàn mạnh một tiếng "chát!", rồi thét:
- Đồ dâm tặc! Đúng là án sát sứ ta không nhìn nhầm ngươi, con đĩ thối tha này, ngươi dám ngậm máu phun người như vậy hả! Bay đâu!
- Dạ!
Mấy tên nha dịch của nha môn Niết Tư lập tức đồng thanh đá
- Đại côn chờ lệnh!
- Vâng!
- Khoan!
Lý Phất đã đứng hẳn dậy, ông thật không ngờ tình tiết vụ án lại chuyển hướng như vậy, lúc này nên làm thế nào đây? Ông chau mày căng thẳng suy nghĩ một lúc, rồi thả lỏng người, cười nói:
- Hoàng đại nhân chớ nóng nảy. Đợi hỏi rõ rồi gia hình cũng chưa muộn. Lưu Vương thị, ngươi nên biết, ngươi là dân đi kiện quan, đã là có tội, ngươi phải nhớ cho rõ!
Lưu Vương thị lúc này không thèm để ý đến gì nữa, chằm chằm nhìn Hoàng Luân, nói:
- Dân phụ là kẻ phá thân, đã không còn đáng một đồng tiền, chỉ cần trả lại công bằng món nợ máu một nhà ba mạng người, thì tội gì dân phụ cũng xin chịu! - Nàng chỉ mặt Hoàng Luân: - Ông mật thẩm tôi ở Nhị đường, ông nói, Trình Sâm đưa tiền cho ông, ông không thèm. Lúc đó tôi gật đầu nói: "Đại nhân không ham tiền, công hầu vạn đại", thế rồi hai tay ông kéo tôi lại, cái bộ mặt bỉ ổi của ông thật tởm lợm! Ông nói... ông nói...
- Đồ dâm phụ điêu toa vô lại! Ngươi câm mồm! Hoàng Luân thét: - Trông cái bộ dạng của ngươi như vậy ai thèm nhìn?
Lý Phất cười nói:
- Ông chớ vội hỏi, để cô ta nói xong đã. Lưu Vương thị, ông ta
Lưu Vương thị nói:
- Ông ta nói "Nàng trông thật... dễ coi, dì Tư của ta cũng còn lâu mới sánh với nàng được...", ông ta còn nói, chỉ cần "xuân phong nhất độ" với ông ta, thì đảm bảo cho dân phụ thắng kiện... Đại nhân, dân phụ không phải là người... để trả thù cho cha và con dân phụ, dân phụ đã bằng lòng...
Lý Phất lạnh lùng liếc Hoàng Luân một cái, đang định nói, thì Hoàng Luân đã dữ tợn hỏi:
- Ngươi có bằng chứng gì? Không nói ra được, ta lột da ngươi ra!
Lý Phất bèn hỏi tiếp:
- Đúng. Ngươi có bằng chứng gì không?
- Chuyện này còn cần bằng chứng sao? - Lưu Vương thị bưng mặt nói trong tiếng nấc, nàng khóc nức nở một lúc, rồi dứt khoát ngẩng đầu lên nói: - Dân phụ nhìn thấy, bên trái rốn ông ta có một cái bớt đỏ, bên trên bớt còn mọc lông đỏ. Còn nữa... còn có bên trái "cái ấy" của ông ta còn có một nốt ruồi đen to bằng đồng tiền, cái bớt đỏ của ông ta to bằng nửa bàn tay... Đại nhân, ngài kiểm tra, nếu ông ta không có, dân phụ xin nhận tội vu cáo!
Lần này thì Hoàng Luân hết đường chối cãi, hắn lập tức chết lặng người, mặt trắng bệch, môi run lẩy bẩy, không nói được một lời nào. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt đờ đẫn, giương mắt nhìn Lý Phất.
- Sĩ Kinh huynh, - Lý Phất cười thầm, sắc mặt trở lại bình thường, gọi tên tự Hoàng Luân ra nói: - Vụ á đã dính đến ngài rồi, thật giả đã rõ ràng. Xin Sĩ Kinh tránh đi một chút, theo tôi đến Nhị đường, tôi có việc cần nói.
Hoàng Luân mắt hoa đầu choáng, ngơ ngẩn như người mất hồn, ánh mắt đờ đẫn đứng dậy, đi theo Lý Phất vào hậu đường. Họ vừa đi khỏi, trước cửa công đường mọi người lập tức xôn xao bàn tán rất sôi nổi. Lý Phất sai tên lính đi theo "Bảo họ trật tự!", vừa ra hiệu cho Hoàng Luân ngồi, vừa đích thân rót một cốc trà bưng đến, nhẹ nhàng nói:
- Sĩ Kinh, anh nói thật đi, tôi còn có thể giữ thể diện cho anh, không để anh phải bẽ mặt trước mọi người, bằng không, anh thử nghĩ xem, dưới hàng trăm con mắt nhìn vào, tôi cũng không thể không chấp pháp theo lẽ công bằng. Thực ra, vụ án này trong lòng tôi đã rõ như gương. Nhân chứng mà tôi triệu đến còn chưa phải gọi lên. Nếu anh vẫn ngoan cố thì tôi cũng không còn cách nào khác. Vì vụ này là hoàng thượng ngự phê, nên tôi không thể không bàn giao.
Hoàng Luân dường như lúc này mới tỉnh lại, hắn hằn học nhìn Lý Phất, hai tay ôm lấy cái trán cạo nhẵn thín, không hé răng nói nửa lời.
- Anh nghĩ lại xem.
-...
- Hả?
-...
- Anh không chịu khai?
-...
Lý Phất hầm hầm tức giận, quát to
- Để cho ngươi dơ cái mặt, bản phủ không giúp được nữa rồi! Bay đâu, cởi áo cho Hoàng đại nhân!
- Vâng!
Mấy tên lính hộ vệ lập tức xông lại như hổ đói vồ mồi. Hoàng Luân theo bản năng né người một cái quát lên bằng một giọng khác thường:
- Ta là quan tam phẩm của triều đình, kẻ sĩ có thể giết mà không thể làm nhục, các ngươi dám?!
Lý Phất cười khanh khách, nói:
- Ngươi là "kẻ sĩ"? Ngươi là con lợn thì có! Hôm nay ta phải làm nhục ngươi!
Nói rồi khua tay. Mấy tên lính chưa bao giờ làm việc này, vừa lạ lẫm vừa buồn cười, hai tên đè chặt niết đài đại nhân đang cố giãy giụa, mấy tên còn lại lột quần áo, trong khoảnh khắc hắn mình trần như nhộng. Quả nhiên đúng như vậy, bên trái rốn Hoàng Luân có một cái bớt đỏ lông mượt như nhung. Banh đùi ra, cái nốt ruồi đen đập vào mắt.
Lý Phất không nói gì, quay người trở lại công đường. Tiếng ầm ĩ huyên náo lập tức ngưng bặt. Ông đứng trên bục xử hít một hơi thật sâu như muốn trút bỏ hết những ý nghĩ hỗn loạn trong lòng, hồi lâu mới định thần lại, cắn răng lớn tiếng tuyên bố.
- Hoàng Luân đã khai! Trình Sâm, rút cuộc ngươi câu kết với ông ta lật án như thế nào, ngươi khai thật cho ta...
- Tệ chức xin khai - Trình Sâm mặt cắt không còn giọt máu, nhũn người dưới đất như bùn loãng: - Tệ chức và ông ấy cùng làm việc với nhau ở Diêm đạo Giang Tây. Lần đầu đưa 3 trăm lạng bạc, ông ấy không chịu cầm. Về sau tệ chức đưa cho ông ấy 1 nghìn lạng, ông ấy đã lật lại án cho tệ chức...
Lý Phất im lặng thở dài, rồi ngồi xuống, ra lệnh:
- Cho hắn ký vào!
Nói rồi cầm bút phê vào bản án:
Xét vụ án Trình Sâm, can phạm vốn là mệnh quan triều đình về quê chịu tang, lại dám cậy thế bức hiếp người làng, lừa con dâu nhà tá điền Lưu Lão Thuyên đến nhà giở trò cưỡng hiếp, đến nỗi ba ông cháu Lưu Lão Thuyên phải nuốt hận tự vẫn. Lại hối lộ đại quan triều đình là Hoàng Luân hòng trốn tội. Trước là không còn lẽ trời, sau là lộng quyền, bóp méo luật pháp, khiến cho ba mạng người nhà Lưu Vương thị chết oan lâu ngày không được giải, tội không thể dung. Nay xử tội chém đầu, báo bộ Hình theo đó thi hành. Hoàng Luân thân là quan Pháp ty của triều đình, lại ăn hối lộ, dụ dỗ cưỡng hiếp dân phụ, ngang nhiên bóp méo pháp luật, lập tức tống giam vào ngục, đợi trình tấu hoàng thượng ngự lãm sẽ tuân chỉ xử nghiêm theo pháp luật.
Viết xong, đón lấy tờ đơn kiện đã được ký tên xem lướt qua, mắt quét nhìn đám đông một lượt, rồi đọc to bản án. Lập tức hàng nghìn người bên ngoài nhất tề hoan hô cổ vũ, Lưu Vương thị nước mắt đầm đìa, hô khản giọng:
- Thanh thiên đại lão da anh minh sáng suốt! Lý lão da công hầu vạn đạ
Chen lẫn trong tiếng hoan hô cổ vũ, là tiếng gào thét, chửi rủa ầm ĩ của người nhà Trình Sâm.
Đúng lúc đó, từ hậu đường, một tên lính vội chạy ra, thì thầm vào tai Lý Phất:
- Bảo thân vương và cả Lý Vệ chế đài tổng đốc Lưỡng Giang đã đến, đang đợi đại nhân ở phòng Đóng dấu.
Sắc mặt Lý Phất không chút biểu lộ, ông chỉ gật đầu cho đến khi dân chúng tản đi hết, mới chậm rãi nói:
- Bãi đường!