oãn Chỉ lòng đầy hồ nghi khom lưng xuống kiệu, Hoằng Thời và Doãn Lộc từ phía sau đã nhanh bước theo kịp. Hai vương một bối lặc đứng ngay đầu ngõ, người đến xem đông nghịt, nhưng ai cũng nói nói cười cười chỉ chỉ trỏ trỏ, chẳng có một chút nghiêm túc trang trọng nào giống đi xem đám ma. Ba người đang chưa hiểu mô tê gì thì trong ngõ một người hầu mặc áo xô đeo khăn tang chạy như bay đến, phủ phục trước mặt ba người kêu khan một tiếng:
- Bẩm, Ngũ bối lặc thăng thiên rồi!
- Mất lúc mấy giờ? - Doãn Lộc cau mày hỏi: - Cáo phó đã gửi đi chưa? Không báo phủ Tôn nhân, phủ Nội vụ để họ dâng tấu đi!
Trong lòng ông trở nên nặng trĩu. Đường con cái của Ung Chính rất khó khăn, chín con trai thì sáu người đã lên đậu chết yểu, chỉ có ba đứa Hoằng Thời, Hoằng Lịch, Hoằng Trú thành người. Lần này, dưới gối Ung Chính lại càng vắng vẻ. Đang ngầm than thở một mình, thì bên cạnh Hoằng Thời quát tháo: - Đồ chết tiệt nhà ngươi. Xem cái bộ dạng ngươi kìa, có giống đang chịu tang chủ không? Ngươi là Vương Bảo Nhi đúng không?
Lúc này Doãn Lộc, Doãn Chỉ mìn kỹ, thấy Vương Bảo Nhi mũ tang đội ngược, hai dải mũ trắng rủ trước trán. Trán và má vẽ hai đường mực nhạt ngang dọc, giống hệt Bạch Vô Thường lên đồng trên sân khấu. Đang định trách mắng thì Vương Bảo Nhi đã dập đầu thưa:
- Các lão gia chớ tức giận buồn bực. Đây là ý chỉ của Bối lặc da chúng con, vừa không gửi cáo phó vừa không dâng tấu lên hoàng thượng, ban nãy lão da con còn nói, một mình nhà ta huyên náo là đủ...
- Ban nãy! - Ba người như rơi vào đám sương mù, Hoằng Thời quắc mắt, quát: - Tay Vương chết tiệt kia, giở trò gì vậy? Hoằng Trú rốt cục làm sao? Ngươi không nói, ta không lột xác ngươi ra ư? - Nói rồi hét: - Người đâu, chuẩn bị roi!
Vương Bảo Nhi dập đầu như giã cối, bẩm:
- Là nô tài không nói rõ. Bối lặc đa nhà con làm tế sống, chứ ông ấy... còn khỏe lắm ạ.
Dường như hình dung ra sự huyên náo trong phủ lúc này, hắn không nhịn được cười đánh phì một cái.
- Hoang đường! - Doãn Lộc và Doãn Chỉ nhìn nhau, bước về phía cửa phủ Ngũ bối lặc. Phía sau người đến xem ngày càng nhiều, Hoằng Thời bèn ra lệnh cho thái giám và quân lính của mình: - Chặn kín ngõ này lại cho ta, những người không có việc gì ở trong cũng đuổi ra hết! Ngũ đệ thực là càn quấy!
Vừa nói vừa đi đến cửa phủ Bối lặc. Cách cửa phủ một quãng thấy bày đầy cờ tang, người giấy ngựa giấy kiệu giấy, kho vàng kho bạc kho tiền, mấy trăm chiếc trướng lụa trắng phấp phới đầy trời trong gió nhẹ, hoa giấy vi vu xào xạc khắp tường, tiền giấy theo gió bay l, thếp vàng thoi bạc phát tiếng lanh canh. Trong cổng, mười mấy tay kèn trống quây quanh hai cái bàn bát tiên, trên bàn rượu thịt chất đầy như núi, kèn sáo sênh phách thổi điếc tai, nhưng lại là thổi bài Quả phụ trẻ lên mộ. Nhìn thấy một viên quan nhị phẩm, trên đầu đội một cái khăn tang, hai tay ôm phách gõ pheng pheng phèng! Pheng! Pheng pheng! theo nhạc, gật gà gật gù hết sức say sưa. Hoằng Thời chộp lấy ông ta, hỏi:
- Ngươi chẳng phải là Lô Chú Khang ở bên Quân cơ ư? Một mệnh quan của triều đình mà làm việc này ư? Hừ! - Hoằng Thời nhằm mặt Lô Chú Khang nhổ một bãi.
Lô Chú Khang đang khua chân múa tay trong tiếng nhạc, bị Hoằng Thời tóm lấy cho một đòn, một lúc sau mới sực tỉnh, nhìn lên thấy bọn Doãn Chỉ đứng đó, vội quỳ nói:
- Tôi là nô tài dưới cờ viền xanh, Ngũ da là chủ nhân thực sự của tôi, gọi đến phục vụ việc tang. Tốp nhạc công kia nhỏ nhất cũng là tri huyện, đều là nô tài dưới cờ của Ngũ da mà!
Doãn Chỉ không nén nổi bật cười ha hả, vỗ vỗ vai Lô Chú Khang bảo:
- Ngươi được lắm, thế mà lại trách ngươi! Hoàng thượng chỉnh đốn kỳ vụ, đoan chính danh phận trên dưới cũng là một lẽ!
Nói rồi đi vào trong sân.
Trong sân lại càng náo nhiệt, bốn bề trướng trắng vây quanh, từ con đường lát gạch cách ra, bên đông là hòa thượng chùa Đại Giác, hai tay chắp trước ngực lầm rầm đọc "Đại bi chú" trong tiếng chiêng trống; phía tây là đạo sĩ quán Bạch Vân đang hòa giọng cùng thanh la chiêng phách, cũng dễ đến hơn trăm người; còn lẫn vào một số gia nhân ăn vận đồ tang vừa ca vừa múa, đang hát to bài Đoản ca hành.
Qua màn trướng là sân chính. Thê thiếp của Ngũ bối lặc cũng có đến hai mươi mấy người, còn có cả con trai là Vĩnh Bích, tất cả đều quỳ dưới hai hành lang. Dưới bậc thềm giữa chỗ nào cũng đầy đồ vàng mã như ngựa, đỉnh, vò, mâm, hũ, khói hương nghi ngút bao trùm một hương án lớn đồ cúng chất đầy như núi. Trong tiếng trống làm phép hành lễ long trời lở đất, mấy chục nam nữ đang dài giọng khóc như hát. Ba người Doãn Chỉ, Doãn Lộc và Hoằng Thời từ ngoài phố thoắt vào nơi phủ bối lặc, miếu chả giống miếu, nhà chả giống nhà này, ai nấy ù mắt hoa tai, mơ mơ hồ hồ như trong mộng, căng mắt nhìn một hồi, mới thấy "người chết" Hoằng Trú mặc bộ y phục bối lặc mới toanh, ngồi ngay ngắn sau bàn thờ, ngắm nghía món ăn nào thuận mắt bàn tay nhón đũa gắp bỏ mồm nhai như ở chỗ không người.
- Dừng nhạc! - Tam bối lặc Hoằng Thời đột nhiên quát to một tiếng, bước lên tóm cổ Hoằng Trú lôi xuống: - Ngũ đệ, ngươi càng ngày càng hoang đường rồi đấy. Lần trước gây chuyện, Thánh tổ da cho là chuyện đùa không truy cứu, ngươi lại giở trò nữa! Để hoàng a-ma biết, ngươi còn sống được nữa không?
Lúc này trong trong ngoài ngoài kể cả gia nhân có tới bảy tám trăm người đều đang say say tỉnh tỉnh. Ai nấy ngây ngây dại dại trông lên mấy người trên thềm nhà, không hiểu xảy ra chuyện gì. Trong trường hợp này Doãn Chỉ, Doãn Lộc đều thấy không tiện xuất hiện, chính là lúc để Hoằng Thời thể hiện vai trò người anh. Khắp sân chỉ nghe thấy tiếng quát mắng của mỗi Hoằng Thời:
- Đây đường đường là phủ bối lặc của nhà Đại Thanh ư? Đây là hội của lũ đầu trâu mặt ngựa thì có! Ở đâu kéo đến lắm thế này? Ngũ đệ, dẹp hết đi cho ta!
Hoằng Trú lúc này mới từ trong lễ nhạc tế lễ ban nãy trở về hiện thực, thấy anh trai nổi cáu, hai ông chú cũng thừ mặt ra, bèn đổi mặt cười, nói:
- Tam ca, tức giận tổn hại thân thể, đừng quá giận như thế! Có việc gì không thương lượng được ư? Nào nào! Mời ngồi, mời ngồi! Tam bá bá, Thập lục thúc, cho cháu được thỉnh an hai người!
Mấy đứa gia nhân thấy cảnh đó, đã vội chạy đi mang ghế lại. Doãn Lộc nói:
- Đừng trách Tam ca của ngươi nóng tính, ngươi ra đầu ngõ mà xem, có lẽ người đến xem ngươi làm tang sống có đến hàng vạn! Còn ra cái thanh danh gì nữa?
Hoằng Trú mắt một mí, mặt đầy vẻ mơ hồ, mở miệng như cười mà không cười nói:
- Thập lục thúc, sao chú sớm quên vậy? Bảy năm trước, cũng vào tháng Bảy, chú dẫn cháu đến phủ An thân vương, Tiểu An quận vương cũng làm tế sống. Cháu còn theo chú lên chiếu ăn cỗ cơ mà! Hôm nay mọi người đã đến đây, cũng là mát mặt cháu, không cần đi nữa. Đọc xong mấy quyển kinh này, cháu mời mọi người say một bữa!
- Sợ rằng không được! - Doãn Chỉ bên cạnh nói: - Chúng ta đều phụng ý chỉ, đến chỗ ngươi để truyền chỉ.
Hoằng Trú cưới cười nhìn đám người đầy dưới sân, nói: - Không có cách nào bảo họ tránh đi đâu. Ở đây sẵn có hương án, mời Tam bá bá ban chiếu thư cho cháu quỳ đọc, được không?
Doãn Chỉ không biết làm sao đành nhìn kẻ dở hơi đó, bảo:
- Thôi được, rồi bưng chiếu thư trao cho Hoằng Trú.
Hoằng Trú quỳ gối nhận chiếu, bưng lên đọc ngầm xong, bưng trả chiếu thư cho Doãn Chỉ, khấu đầu nói:
- Nhi thần Hoằng Trú tuân chỉ!
Đoạn đứng lên nhường chỗ. Hoằng Thời sốt ruột bảo:
- Đã tuân chỉ thì chúng ta đi thôi, bảo người trong nhà dẹp những thứ vớ vẩn bên trong bên ngoài đi, bọn hòa thượng đạo sĩ cũng cho về!
Hoằng Trú vái liên tiếp, cười nói:
- Việc này dường như không phải vội. A Kỳ Na thúc thúc cũng không mọc được cánh, họ không bay đi đâu được, thánh chỉ cũng không nói lập tức điều tra không được chậm trễ. Lúc này lại là việc lớn sống chết của cháu. Mọi người dù sao cũng phải nể mặt cháu, cháu tuy chưa bao giờ được sai đi, nhưng cũng hiểu bên trong đã để một khoảng trống linh động. Hôm nay đưa tang cháu, ngày mai... ngày mai nhất định sẽ đi với mọi người. Nói là làm, nếu không đi, cháu là đồ... - Bốn đầu ngón tay của anh ta bò bò trên bàn - đồ con rùa!
Hoằng Trú nét mặt tươi cười, nói năng ngọt sớt nhưng trong sự lễ phép khách khí có vẻ kiên quyết.
Doãn Chỉ là người được công nhận là có học vộn nhất trong số các con của Thánh tổ cũng không còn cách gì nói với anh ta. Hoằng Thời thì không biết sao lại có cảm giác bị khinh miệt, gọi thẳng quản gia của Hoằng Trú là Vương Bảo Nhi đến, dặn dò như chủ nhân:
- Ngũ da đã phụng chỉ đi làm việc. Ngươi giải tán đám người này đi!
- Vâng, thưa Tam da!
Vương Bảo Nhi mồm đáp nhưng lại không làm, khom lưng đáp:
- Ngũ da chúng con còn cho mời một gánh hát, diễn vở Hỗn nguyên hạp. Xin Tam da cho chỉ thị, diễn hay bỏ ạ?
- Đương nhiên bỏ!
- Vâng, Tam da. Vương Bảo Nhi đầu cũng chẳng ngẩng lên, hỏi:
- Mấy vị lão vương phi, cả Thành thân vương Thái phi nương nương, Trang thân vương Phúc tấn, Di thân vương Trắc phúc tấn đều nói sẽ đến xem kịch, xin Tam da cho ý chỉ...
Hoằng Thời nghiêng đầu nghĩ ngợi, hơi đã hụt rồi, nói:
- Ngươi cho người thông báo chỗ nương nương, Phúc tấn, cung quyến là đổi sang ngày mai diễn kịch, mời các bà ấy ngày mai đến!
- Vâng, Tam da! - Vương Bảo Nhi vẫn cái kiểu đó, lại hỏi:
- Trong phủ này Tam da cũng biết đấy, sân trước sân sau nuôi hàng ngàn con chim lồng. Tuy gánh hát đã đổi sang ngày mai, chuyển chúng đi sợtiện, vì có con chim rất khó tính, chăm sóc không dễ. Nô tài cho gọi lão Lưu ở sân sau đã nghỉ hưu đến chăm sóc chúng một ngày, có được không? Ông ấy là người tinh thông công việc.
Đến đây, Doãn Chỉ, Doãn Lộc hoàn toàn thấy rõ Hoằng Thời đã mắc bẫy, nghe đến câu "có con chim rất khó tính", hai người dường như đều cười ra tiếng, Hoằng Thời tuy cảm thấy không bình thường, nhưng Vương Bảo Nhi nói năng vẫn rất chân thành lễ phép, tuy còn chưa hiểu ra, Hoằng Thời vẫn sốt ruột nói:
- Đây là việc nhỏ, ngươi suy xét mà làm đi!
- Đây không phải việc nhỏ, con chim là mệnh căn của Ngũ da chúng con đấy!
Vương Bảo Nhi nghiêm túc nói, đầu vẫn không ngẩng lên: - Nô tài còn muốn thỉnh thị, người trộn thức ăn cho chim là Tứ phúc tấn, trước đã trộn đủ ăn một ngày, cậu Ba ở phía đông thành đón Tứ phúc tấn về nhà, chìa khóa kho thức ăn của chim đang ở chỗ bà ấy. Nô tài sai người đón Tứ phúc tấn về hay là lấy chìa khóa về?
- Đây toàn là việc vặt vãnh của nhà ngươi, ta việc gì phải quản?
- Thưa Tam da, nô tài không hiểu?
- Ngươi... - Hoằng Thời lúc này mới biết mình bị rơi vào mưu kế giảo hoạt của thằng ma lanh này, lập tức mắt vằn máu, chống tay ghế đứng dậy, tức giận tới mức toàn thân run bắn:
- Ngươi lại dám đùa giỡn chủ nhân ư! Ai dạy ngươi ăn nói với chủ nhân như vậ
Vương Bảo Nhi kính cẩn nhổm người lén một chút, rồi lại cúi xuống thật thấp, nói:
- Tam da chớ cáu giận. Lời tiếp lời nói ra, nô tài đâu dám có lòng khinh mạn chủ nhân? Kỳ thực nô tài cũng biết Tam da hỏi câu cuối cùng này thì phải dập đầu tạ tội. Nhưng gia pháp của Ngũ da không cho dập đầu đãi bôi qua loa, mà phải trả lời rõ ràng, Tam da mới là người hiểu lầm...
Doãn Chỉ, Doãn Lộc lúc này mới biết Hoằng Trú có cái gia phong kì quái này, nhìn nhau không nhịn được cười. Hoằng Trú thấy ông anh tức giận mặt đỏ phừng phừng, mới quát đuổi Vương Bảo Nhi rồi nói với Doãn Chỉ, Doãn Lộc:
- Hai vị thúc thúc, Tam ca, Vương Bảo Nhi vừa gàn vừa ương, kiếp trước hắn là con lừa, chấp hắn làm gì. Hôm nay thực sự là xin lỗi, bởi vì Giả Sĩ Phương, Giả Thần tiên đã xem cho cháu, trong vòng mười ngày không được bước chân ra khỏi cửa, nếu không sẽ gặp họa đổ máu, hôm nay là ngày cuối cùng. Việc này mọi người không phải lo lắng, ba nhà bị khám xét, vừa vặn có ba người đây. Sáng nay cháu cũng đã thảo mật tấu tâu lên hoàng thượng về việc này. Mọi người chịu khó đợi, thì ngày mai đi, nếu không đợi được thì cứ đi việc làm việc, cháu có gì không phải, thì cũng bởi số phận định sẵn. Thực sự đắc tội với mọi người, công cán là việc nhỏ, tính mệnh là việc lớn, phải không Tam ca?
- Xưa nay phụng chỉ đi làm việc gấp như sao băng.
Hoằng Thời tức tối xám mặt, vẫn cho rằng Hoằng Trú giống mình, không ưa Bảo thân vương, cho nên đã lâu không giao kết, không đi công cán, ung dung vui vẻ một mình. Hôm nay thấy đứa em này lại như cái kẹo da trâu xé không rách nhai không đứt, liền cười nhạt
- Bản thân ngươi tin vào cái bọn đạo sĩ mũi trâu đó nói xằng bậy, hương khói mù mịt giả chết, lại còn làm dính líu đến người khác. Tam bá bá, Thập lục thúc, mất thì giờ ở đây quá nhiều rồi, chúng ta chia nhau đi làm việc ngay thôi!
Hoằng Trú vẫn không hề nóng giận, vẻ lễ độ không suy suyển, vái một cái dài, đích thân tiễn họ đến nghi môn, quát to ra lệnh từ trong cổng:
- Lô Chú Khang, mấy đứa nô tài có chức phận các ngươi thay chủ nhân tiễn Tam da và hai vị vương gia đi. Ngày mai gặp lại!
Ba người lần lượt lên kiệu trong sự xúm xít của mười mấy viên quan tang phục đầy mình cười đùa tí tởn. Hoằng Thời tức đầy bụng, mặt xám lại, gạt rèm vào kiệu, sai người: - Đi về phía nam, ra cửa Lão Tề Hoá đến đầu Triêu Dương môn!
Doãn Lộc vừa lo Hoằng Trú bừa bãi sẽ đắc tội, vừa bực mình vì mất thời gian, vừa lên kiệu mồm vừa nói:
- Tam ca, chúng ta đi về phía bắc cho đường đỡ lòng vòng nhé?
Doãn Chỉ thì lại nhớ đến những hành động quái đản của Hoằng Trú và điệu bộ tức cười của mấy viên quan, ngoạc mồm ra ba phần khóc bảy phần cười, cố nhịn lên kiệu, rèm kiệu vừa buông xuống liền cười không dứt, phải che miệng để không phát ra tiếng. Trong nhà tiếng kèn trống đã lại nổi lên, nhưng lại chơi một bài quái lạ: Đứa trẻ chăn trâu.
Hoằng Thời tức khí lên kiệu, đi được một quãng ngắn thì tâm khí đã dịu lại. Hoằng Trú làm thế biết đâu chả muốn thể hiện với mình rằng không bao giờ mơ tưởng gì đến ngôi vị hoàng đế, đứng trên bờ mà nhìn nước lên. Nếu như đặt mình ở vị trí đó, có lẽ cũng như vậy thôi! Cứ nghĩ đến Bát thúc rơi vào kết cục như hiện nay, bản thân Hoằng Thời cũng cảm thấy khiếp sợ. Nhưng Bát thúc cũng đã liệu trước Thừa Niên và Long Đảo Đài, đã thu nạp vây cánh thuộc hạ của hai người đó đến dưới trướng ông không phải là ít. Hoằng Lịch bề ngoài có vẻ khoan nhân đại độ, dường như chỉ biết nghe theo ý chỉ của Ung Chính ra sức làm việc, thực ra sau lưng có lời nói rằng, Hoằng Lịch hết sức cảnh giác sợ hãi mình, từng nói với Ung Chính rằng: "- Tam ca thu nạp môn nhân lạm dụng quá, hoàng a- ma tôn quí như vàng ngọc, đức độ cao dày, không nên kết giao với ngoại thần quá nhiều". Vụ án khoa cử của Trương Đình Lộ, Hoằng Lịch cũng đã tìm mấy người đương sự tra hỏi, rõ ràng là đã nghi mình có mưu mô, nhưng không thấy hắn nói năng gì trước mặt mình, thậm chí ngay cả trước mặt Ung Chính cũng giấu kín như bưng. Thế là có ý gì? Giấu một tay, để đến lúc đối chứng thì nói toạc ra ư? Hoằng Thời vẫn nghĩ lại, Hoằng Lịch tuy đã được phong thân vương, địa vị cao nhất trong ba anh em, nhưng dường như vẫn có chỗ để Ung Chính không vừa ý lắm. Có một lần Vận Tùng hiên bàn điều bổ quan bên ngoài vào chỗ Quân cơ, nhắc đến Điền Văn Kính, Hoằng Lịch nói "Điền Văn Kính chỉ lo lợi trước mắt, không phải phong thái của bậc vương thần. Một kẻ đi học, làm môn sinh của thánh nhân cần lấy học vấn để lập dựng phẩm cách, nếu không, làm việc sẽ như trèo cây kiếm cá, nhi thần rất không thích ông ta ở hai lẽ: một là loạn báo điềm lành, một là vội lo công lao sự nghiệp". Ung Chính lúc đó chỉ trích ngay: - "Thời nay nói lời sáo rỗng không làm việc thực đã trở thành tệ nạn rồi. Ngươi phải đi xem xem, quan lại ra làm sao, hộ lớn nói những gì, hộ nhỏ cảnh ngộ như thế nào, học vấn không chỉ ở trong mấy cuốn sách ngươi đọc!". Lần này mình làm quan ở Bắc Kinh, Hoằng Lịch ra ngoài công cán, xem ra Ung Chính vị tất không có thâm ý khác. Nếu bỏ lỡ cơ hội như thế này, thì mới thực là thằng ngốc nhất trần đời!... Hoằng Thời đang nghĩ ngợi lung tungệu lớn đã hạ xuống vững chãi. Qua cửa sổ kiệu, phủ Liêm thân vương nguy nga tráng lệ bên bờ bắc Vận hà đã sừng sững trước mắt, Hoằng Thời định thần lại, khom lưng xuống kiệu. Thái giám Ngưu Sâm Cao đi theo quát:
- Khâm sai đại thần, Tam bối lặc da đến!
Bãi trống rộng lớn trước bức bình phong ngoài cổng phủ Liêm thân vương đã chật ních người đứng. Hơn một trăm viên sai dịch do nha môn phủ Thuận Thiên phái tới đã buông tay đứng hầu trước cổng lớn sơn son đinh đồng đóng chặt. Hai mươi mấy người của phủ Nội vụ đều là các quan thất phẩm trở lên đứng thẳng bên cạnh con sư tử đá cao lớn dũng mãnh. Cửu môn Đề đốc Đồ Lý Thâm đích thân dẫn quân vệ sĩ xếp thành hai hàng, nắm đao kiếm đứng ngay ngắn trước cổng, dưới ánh nắng ấm áp ngày xuân, đao kiếm như rừng tỏa sáng lóa mắt, sát khí bừng bừng, nhìn thoáng đã thấy một bầu không khí căng thẳng, sợ hãi. Thấy Hoằng Thời chầm chậm bước tới, ngoài quân ngự lâm mà Đồ Lý Thâm dẫn tới ra, tất cả quan viên đều lặng lẽ quỳ xuống. Chỉ có Đồ Lý Thâm bước dài lên phía trước, quỳ thưa:
- Nô tài thỉnh an Tam da. Ban nãy Chu tướng da bên Quân cơ ở trong triều sai người đến hỏi đã bắt đầu khám xét chưa, nô tài nói Tam da đi gặp Ngũ da nói chuyện rồi sẽ tới. Sao ạ, Ngũ da không đến ư?
- Hoằng Trú trong người không khỏe, đang lên cơn sốt nói lung tung - Khóe miệng Hoằng Thời thoáng một nét cười, nhưng nghiêm sắc mặt lại rất nhanh, hỏi:
- Ngươi coi việc dọn đường, canh phòng trong ngoài, vậy ai lo việc điều tra ở bên trong?
Trong lúc nói một viên quan tứ phẩm từ b con sư tử đá chạy vụt tới, tuổi cũng khoảng trên dưới 40, hai góc xương sọ nhọn như hột táo, lưỡng quyền cao, miệng móm, cặp mắt nhỏ dưới đôi mày rậm đưa đi đưa lại điên đảo, nhanh nhẹn tháo vát, vừa nhìn đã biết là một nhân vật đầy ắp tin tức hễ phạm là động. Ông ta đến trước mặt Hoằng Thời cúi chào hết sức thành thục, cười nói:
- Nô tài Mã Minh Kì thỉnh an chủ nhân, xin Tam da chỉ bảo.
Hoằng Thời cười:
- Đi thôi, vào trong sẽ nói chuyện!
Cửa chính không biết đã đóng chặt bao lâu rồi được mở ra ken két. Hoằng Thời đi giữa, hai bên phía sau Đồ Lý Thâm và Mã Minh Kì vừa đi vừa chạy, men theo con đường giữa lát gạch Lâm Thanh trước chính điện của vương phủ tiến vào. Đây là vương phủ lớn thứ hai ở Bắc Kinh, chỉ nhỏ hơn phủ đệ của Di thân vương Doãn Tường một chút, tính cả vườn hoa, diện tích có đến trên dưới ba trăm mẫu. Nếu mà nói về qui mô điện vũ bên trong thì bố cục đường hoàng, ngoài Tử Cấm Thành ra, không nơi nào sánh kịp. Theo trục cửa chính, hai bên đông tây là hai dãy nhà đối xứng nhau, ba nhà phía đông là nơi Doãn Tự làm việc với diên khách, tiếp kiến chính thức các quan viên. Nhà trước là nơi ở của bọn đầy tớ trai, nhà sau là nơi ở của bọn đầy tớ gái. Giữa ba nhà phía tây là thư phòng và nơi sinh hoạt của Doãn Tự. Nhà trước là nơi ở của thái giám, nhà sau là nơi ở của gia quyến, điện ở chính giữa chỉ là bày cho ra vẻ. Nhưng cái sân rộng trước mặt có tới năm, sáu mẫu đất, từng gian nhỏ ở hai dãy giải vũ đều là nơi ở của bọn gia nhân thường trực. Giữa sân còn sừng sững một tòa "Nhị nghi môn" cao hơn ba trượng, bốn phía không có tường, như một tòa cổng đá cô đơn lạnh lẽo, đối vọng chính điện. Lúc này Hoằng Thời bước vào, trong phủ dường như không có ai, chỉ có mấgia nhân già tới mức ốm yếu cầm chổi, xẻng, người thì xúc rêu trên nền nguyệt đài, người thì tỉ mỉ quét rác giữa khe những viên gạch. Trước nguyệt đài, một bầy quạ đang rỉa ăn cái gì đó, thấy nhiều người chen chúc vào, chúng bay vù lên cao, lượn vòng kêu quác quác không ngừng, dường như đang than thở ca thán cho sự ra đi của một nơi phồn hoa từng một thời lừng lẫy. Hoằng Thời cũng than tiếc không thôi, đứng trước sân đá đang nghĩ cách gặp vị Bát thúc - A Kỳ Na này như thế nào thì bỗng có tiếng động bên cửa phía đông, một thái giám trung niên hơn bốn mươi tuổi ra đón, hóa ra lại là Hà Trụ Nhi tổng thái giám của phủ Liêm thân vương. Hà Trụ Nhi mặt trắng bệch như không còn một giọt máu, đứng ở cổng đưa ánh mắt lờ đờ chậm chạp nhìn đoàn người Hoằng Thời, từ từ giũ ống tay áo hình móng ngựa, khom lưng bước tới quỳ, giọng run run nói:
- Tam da, nô tài xin được thỉnh an ngài!
- Có lẽ chủ nhân của ngươi biết rồi chứ?
- Đây là việc rõ ràng. - Hà Trụ Nhi dập đầu một lúc:
- Chủ nhân chúng con đang đợi khâm sai. Ông ấy ra ngay bây giờ.
Lời nói vừa dứt, Doãn Tự đã ra cửa bên, sau lưng còn có mấy người con trai là Hoằng Vượng, Hoằng Minh, Hoằng Ý, Hoằng Ánh đi cùng. Doãn Tự thấy Hoằng Thời đến truyền chỉ, có lẽ hơi bất ngờ, chỉnh chỉnh lại cái mũ triều rủ xuống mười hạt đông châu chậm rãi bước tới, chỉ đưa ánh mắt hết sức khinh miệt quét qua Đồ Lý Thâm một cái, không hề nói một câu, đứng thẳng lên đối diện Hoằng Thời.
- Bát thúc! - Hoằng Thời bỗng nhiên có chút ngượng ngùng hai chân cũng bắt đầu không nghe theo sự chỉ huy nữa run lên một i - Thúc trong người vẫn khỏe chứ ạ?
- Chẳng có gì là khỏe với không khỏe. Khớp gối bị sưng, không quỳ xuống được. Ngươi cho hai người ấn ta xuống - Doãn Tự lồng ngực phập phồng, rõ ràng quá kích động, những ngữ điệu vẫn rất bình tĩnh:
- Hoàng đế Ung Chính dù sao cũng đã đặt tên mới cho ta, thân phận ngươi bây giờ cũng không cần phải kiêng kị, cứ gọi ta là A Kỳ Na là được rồi. Ta nghe còn thuận mồm hơn là gọi Ái-tân-giác-la Doãn Tự.
Trong lời nói của ông ta hơi có âm rung của tiếng vàng đá va nhau, không hề có chút sợ hãi và đau khổ nào. Mấy người con trai của ông ta đã khóc nức nở thành tiếng, Hoằng Vượng hai gối quỳ sụp xuống, nấc nghẹn nói với Hoàng Thời:
- Tam ca, đệ thay phụ thân quỳ nghe lệnh chỉ!
Doãn Tự đột nhiên nổi cáu, quát to ngắt lời:
- Lũ ngỗ ngược kia, chúng mày khóc ai vậy?
Hoằng Thời liếc cái mặt không thể hiện tình cảm gì của Đồ Lý Thâm, nhìn mấy người anh em, mắt đẫm lệ đều là bạn ngày nào cũng gặp nhau ở nơi học, nay lại trở thành kẻ tù tội dưới thềm, cũng bất giác đỏ hoe mắt, nói:
- Bát thúc đã không được khỏe thì có thể để các con quỳ thay nghe chỉ. Bát thúc, sự tình đến nước này, cháu cũng không muốn ai ủi lấy lệ, thúc hãy tự mình bảo trọng. Sau này hoàng thượng nhất định còn ra ân chỉ cho thúc. Nhận công việc này, lòng cháu cũng rất buồn, trước tiên xin Bát thúc thể lượng c
Nói xong, gắng gượng tâm can nghiêm trang sắc mặt, đọc to:
- Phụng chỉ của hoàng thượng; Hoằng Thời đến phủ Liêm thân vương, điều tra gia sản của A Kỳ Na. Khâm thử!
- Tạ ân!... Vạn tuế! - Mấy anh em Hoằng Vượng nhất loạt khấu đầu.
Mã Minh Kì thấy đương sự tiếp chỉ phụng chiếu, bước lên một bước, vái Doãn Tự một cái hết sức tinh nghệ, nói: - Nô tài phụng chỉ làm việc Bát da thứ lỗi cho. - Lại quay người chắp tay khom mình nói với Hoằng Thời: - Xin Bối lặc da hạ lệnh, bọn nô tài sẽ tuân theo chỉ bảo để làm việc!
Mấy trăm tên nha dịch mà phủ Nội vụ đưa vào trong phủ đều đã đứng ở phía tây Nhị nghi phường, thấy sắp đến lúc ra tay, tên nào tên nấy hưng phấn đến mức ngứa ngáy tay chân, mắt lóe sáng.
- Ta biết lũ khốn các ngươi, quen thói đi tịch thu gia tài - Hoằng Thời lạnh tanh nói: - Hôm nay phụng chỉ chỉ là điều tra gia sản, không hề cần vận chuyển. Cho Hà Trụ Nhi dẫn đầu, xem xét các kho phòng, đem tất cả đồ vua ban và của cải tập trung lại, lập sổ sách trình báo. Phúc tấn là người nhà An quận vương, đồ nữ trang và của riêng đem về đây không phải là ít, không được kiểm tra niêm phong. Những thứ đó cũng do Hà Trụ Nhi đảm trách. Lập sổ ghi chép, nhưng vẫn có thể sử dụng. Gia thuộc và người hầu đều tập trung trong nơi ở của thái giám, không được quấy nhiễu, thư phòng và thiêm áp phòng do ta đích thân xử lý. Bát thúc, tất cả những công văn giấy tờ ngự phê và thư từ qua lại của các đại nhân trong ngoài triều cho phép cháu được mang đi. Còn sách vở của bản thân thúc thì ngay cả niêm phong cũng không cần, xin Bát thúc lượng thứ cho.
Doãn Tự lạnh lùng nói:
- Ta cũng đã từng khám xét nhà người khác, nay nhà ta bị khám, qui củ như thế nào ta rõ. Mấy tên giặc ở phủ Nội vụ này, ngươi không cho chúng kiếm chác một chút, có lẽ chúng sẽ dám đập nát đồ vua ban của ta để tăng tội cho ta, nếu không cũng kiếm mấy quyển sách cấm đút vào thư phòng của ta, việc để hại nhà ta đều có cả. Ta đã sớm chuẩn bị sẵn, mỗi người đến thưởng cho hai trăm lạng bạc. Không phải vụng trộm làm cái trò không trong sạch đó, cũng coi như ta cầu xin các người. Còn về giấy tờ sổ sách, ta cũng đã chuẩn bị cả, cần làm gì, đều đã có sẵn.
- Thế thì còn gì bằng - Hoằng Thời vẻ mặt nửa cười nửa không, nói:
- Xin các huynh đệ hãy quỳ ở đây, ta dẫn Bát thúc vào thư phòng uống trà nói chuyện.
Nói xong đưa tay mời, theo Doãn Tự đi qua những cửa những đường đã quá quen thuộc, đến thư phòng phía đông. Mã Minh Kì khoát tay về phía mấy viên thư lại, người của phủ Nội vụ lập tức chia ra hành động, xách thùng hồ nước, cầm dải niêm phong, người thì đi khám xét thư phòng, người thì đuổi gia nhân, đợi khi Doãn Tự và Hoằng Thời vào thư phòng đã nghe thấy ở nhà phía tây tiếng người hò hét ầm ĩ, lại có cả tiếng khóc của đàn bà con gái văng vẳng truyền đến. Nhưng Doãn Tự lại tựa như bịt tai không thèm nghe. Hoằng Thời thì mặt lộ rõ vẻ khó chịu, sai người đi cùng đứng tại sân vườn ngoài thư phòng, một mình theo Doãn Tự vào.
"Không thể ngờ rằng sự tình lại đến bước này", Hoằng Thời vừa ngồi yên bèn vội vàng nói:
- Bây giờ không thể nói gì được nữa, cũng không phải lúc để oán thán hối hận, hoặc giả có việc gì cần làm, nhân lúc không có ai thúc cứ nói, bất kể thế nào cháu cũng sẽ bảo toàn cho thúc!
Doãn Tự im lặng khá lâu, ngầm suy tính.
Những lời này của Hoàng Thời, ông ta chỉ tin một nửa. Nhưng ông ta lúc này không còn hi vọng gì khôi phục lại địa vị, trong đầu chỉ đầy thù hận và nuôi lòng báo thù với Ung Chính. Nghĩ ngợi rồi, ông rút từ trong giày ra một tờ giấy mỏng như cánh chuồn, kích thước cũng chỉ bằng bàn tay, bên trên chi chít những chữ nhỏ li ti, đưa cho Hoằng Thời, nói:
- Ta không oán thán, cũng chẳng có việc gì phải làm. Đây là danh sách những viên quan chưa bị lộ của "Đảng Bát da", tiếc rằng những viên quan lớn nhất nhị phẩm không còn nhiều, ngươi giữ lấy có lẽ sẽ dùng đến.
Ông ta lại rút từ dưới đống hồ sơ ra một văn bản, nói:
- Đây là tờ khai đồ các thứ trong thư phòng, trong cái tủ phía đông là những giấy tờ nộp lên, còn lại đều là sách vở cất giữ riêng của ta.
"Nộp lên ít thế này thôi ư?", Hoằng Thời nhanh như chớp cất bản danh sách vào trong tay áo, xem tờ khai, chau mày nói:
- Thư tín không có bức nào, tấu chương ngự phê cũng như không đủ. Hoàng a-ma là người tinh tường hết mực, việc này không cho qua đâu.
Doãn Tự đứng dậy, chậm rãi thả bước trong thư phòng, mãi lâu sau mới nói:
- Ngưbiết lão Tứ (Ung Chính) định xử lý ta thế nào không?
Hoằng Thời thở dài một hơi, nói:
- Tạm thời chưa có gì đáng ngại, hôm qua cháu đến thỉnh an, thấy hoàng thượng phê trong sổ của bộ Lễ: "Tạm thời cho làm dân vương, để xem hiệu. quả về sau. Phàm khi hội triều, coi ông ta như ngang với tước công hầu bá của dân". Còn những điều khác cháu không nghe được.
- Ông ta lúc nào cũng vờ vĩnh làm người anh nhân đức, ta cũng đã nghĩ đến điều này.
Con mắt Doãn Tự ráo hoảnh như một viên than hồng, nhìn chăm chăm về phía trước không chớp:
- Nhưng cục diện này không được lâu đâu, tường đã đổ thì người ta đẩy thêm, những kẻ bợ đỡ kia, ngay cả cứt ngựa, cỏ mọc đầu tường cũng không muốn tha ta, đây chính là lúc tốt cho chúng. Tử sinh, đều là mệnh cả mà thôi! Từ lâu ta đã đặt ngoài sự suy tính, nếu không ta đã không đi nước cờ mạo hiểm này. Hoằng Thời, ta xưa nay không có bụng cướp ngôi. Điều này ngươi trở về cần nói rõ. Đây cũng là lời tâm phúc của ta với ngươi. Chính vì thế ta cũng không khuyên ngươi cướp ngôi. Ung Chính kia ngang ngược, hành sự trái mệnh trời, không giữ được lâu dài đâu! Ngươi nhìn ông ta xem, thực ra hiện nay đã mệt mỏi rồi! Một người năng lực lớn thế mà làm việc trái tình trái lý như vậy, không ai không thành kẻ độc phu. Ông ta mệt mỏi, là vì ông ta không biết vô vi nhi trị, thuận theo nước mà đẩy thuyền. Ông ta không thọ lâu đâu!
Doãn Tự như nuốt một miếng bánh khô đắng, bình tĩnh nói ra nỗi thù hận trong lòng, mãi lâu sau mới thở gấp một hồi, l
- Còn ngươi ta cũng một lời kính báo: quyết không thể bảo lãnh cho ta và Cửu thúc của ngươi, phải khuyên Ung Chính đem bọn ta ra xét xử nghiêm minh. Chúng ta không những không hận ngươi, mà dưới Cửu tuyền còn cảm tạ ngươi! Còn phải nói với ngươi lời này, ngươi làm việc, đối xử với mọi người không tinh tường bằng Hoằng Lịch. Hoằng Lịch không để lộ năng lực, ngươi thì phát tiết hết ra ngoài, không ít người nhìn ra ngươi đang tranh giành cái gì đó với Hoằng Lịch. Thế thì tụt lại phía sau rồi. Ngươi chớ bao giờ mắc lại sai lầm mà đời ta đã mắc phải. Phải quả đoán, sáng suốt! Đợi đến khi người ta chiếm được vị trí chủ chốt rồi, thì ngươi có làm thế nào cũng sẽ muộn!
Hoằng Thời nghe những lời này, như sấm rền chớp giật bên tai, vừa cảm động vừa buồn bã, trong lòng tựa như có muôn vàn xúc cảm đan xen. Anh ta đau khổ kêu một tiếng: "Bát thúc!...". Môi run rẩy không thể nói tiếp được.
- Đừng buồn vì ta, dù thế nào cũng không được bảo lãnh cho ta! - Máu trong khắp người Doãn Tự như đang chảy ngược: - Hoằng Lịch đã tự cho mình ở ngôi thái tử. Ngươi tài cao rồi hãy gắng sức hơn nữa, các con ta có lẽ còn có ngày thấy ánh mặt trời. Hoằng Thời! Ngươi được chọn kế vị thì làm gì có chuyện nhớ đến các con ta?.
Nghĩ đến tiền đồ xấu tốt chưa biết thế nào của các con, Doãn Tự tuy đã xác định rõ cái chết, cũng không khỏi nước mắt tuôn dòng.
- Thúc vương, chớ nên đau khổ - Hoằng Thời đứng lên vỗ về an ủi:
- Người còn thì của cũng còn. Chỉ cần cháu không bại sự, thì thế nào cũng chăm sóc các con của thúc. Nghe Phương Bao hoàng thượng nói rằng: - Tội chưa đến mức phải truy cứu đến vợ con, Phúc tấn và các em có lẽ không gặp rắc rối đâu. Việc sau này ai sẽ lo đây? Lo lắng vô ích hại thân thể càng nguy hại! Chỗ này không thể lưu lại lâu. Thúc hãy ở đây nghỉ ngơi, cháu ra xem xét một chút rồi sẽ dẫn người đi.
Hoằng Thời cũng sợ, nhìn Doãn Tự một lần nữa, hơi dừng trước cửa, rồi bước chân ra đến sân chính.
Đồ Lý Thâm và Mã Minh Kì đã nhận được biên bản kiểm kê của các nơi đưa đến, bên Nhị nghi môn mười mấy người đang ngồi trên cái đôn thấp làm việc sao lục, bàn tính gõ tanh tách như mưa. Thấy Hoằng Thời ra, hai người cùng lên đón, Đồ Lý Thâm cười bảo:
- Tam da, biên bản kiểm kê sẽ lập tức mang tới, ban nãy Phúc tấn có nhắn bộ bình phong bát bảo bằng ngọc lưu li là của nhà Ô Nhã thị bà ấy, Thái hoàng thái hậu năm trước thưởng cho nhà mẹ đẻ, nhưng lại là đồ ngự ban, xin Tam da cho biết xử lý thế nào?
- Đã ra nhanh thế ư? - Hoằng Thời lật xem mấy biên bản lấy từ tay bọn thư lại, miệng nói:
- Cái đó không tính vào đồ cấm kị được. Những thứ Hiếu Thành thái hậu thưởng cho thân mẫu ta, thân mẫu ta mang về nhà cũng rất nhiều. Ghi vào phần phụ chú trong sổ là được rồi.
Nhìn thấy mấy anh em Hoằng Vượng vẫn quỳ trên nền gạch giá lạnh nước mắt đầm đìa bèn đến ôn tồn bảo:
- Các đệ hãy đứng dậy đi. Chúng tôi nói chuyện công việc xong rồi, các đệ mau đi chăm sóc phụ thân của mình đi. Nếu cần gọi mọi người đến tiễn, tấtười đến gọi.
Đợi Hoằng Vượng đi rồi, Hoằng Thời nói với Mã Minh Kì:
- Ước chừng tổng số trị giá bao nhiêu lạng bạc, lúc này cũng chưa thể lập sổ chi tiết được. Nhưng hoàng thượng sẽ hỏi, ta không thể nói không biết.
Mã Minh Kì cười xòa:
- Đồ vật của Bát da rất ngăn nắp, dễ kiểm kê. Tơ lụa ở kho tơ lụa, đồ cống nạp trong kho cống nạp, đồ ngọc quí, sứ quí, đồ cổ, vật dụng gia đình, vàng, bạc, tiền mỗi thứ đều có kho riêng, có sổ riêng, không hề lẫn lộn. Anh em ở đây mỗi người được hai trăm bạc, không ai dám có lòng tham cả, sổ tiền sổ vật khớp với nhau rồi sẽ niêm phong. Nô tài tạm ước tính, trừ đồ hoàng thượng thưởng ra, của riêng trên dưới hai trăm vạn lạng bạc. Trang ấp các nơi có mười ba cái, cửa hàng bạc, hiệu cầm đồ, hiệu đồ cổ hai mươi bảy cái chưa tính vào. Trên sổ sách ở đây ước chừng trị giá khoảng sáu trăm vạn. Bối lặc da ước đoán với hoàng thượng sáu bảy trăm vạn, không đến nỗi chênh lệch lắm.
- Cũng là con số đó thôi - Hoằng Thời biết Doãn Tự còn có nguồn thu thuế hai mỏ đào vàng ở vùng Đông Bắc, gia sản không đến nỗi ít như thế này, nhưng cũng phục ông ta trong một thời gian ngắn đã tẩu tán trót lọt. Nhân đấy cười bảo:
- Ngay số lẻ của ông ta ta cũng không bằng, ông ta ra tay hào phòng, nhưng với bản thân thì lại rất dè sẻn. Năm xưa khám nhà Thập tam thúc, tổng cộng tài sản tịch thu là mười mấy vạn. Cùng là anh em, bổng lộc như nhau... mà cũng có sự cách biệt rõ rệt.
rồi cho Mã Minh Kì và Đồ Lý Thâm dẫn đầu đến các kho phòng khám xét, lại tự tay niêm phong một số phòng, ngó thấy trời sắp đến buổi hoàng hôn, bèn chỉ huy mọi người rời phủ Liêm thân vương. Lại dặn dò Đồ Lý Thâm:
- Bát thúc vẫn là vương gia, không hề bị cách chức, những kẻ trống coi ở đây không được thất lễ, càng không được thô bạo. Gia sản nhà Bát gia đều đã niêm phong, phải tha cho bọn gia nhân, đây là lẽ đương nhiên, không được tự tiện tra khám bắt bớ. Người của ngươi vô cớ gây chuyện thị phi, cẩn thận không ta chém ngươi!