UNG CHÍNH HOÀNG ĐẾ

HỒI THỨ HAI MƯƠI CHÍN

Docsach24.com

hiếu thư phế truất thái tử vừa mới ban ra, tiếp đến là chỉ dụ tiến cử tân thái tử, trong đó hoàng đế nói rõ "Trẫm chỉ theo ý chung, tuyệt không có thiên tư", liên tiếp giáng xuống như sấm sét làm cho các a-ca ù đầu ù tai giống như những con giun đất sau ngày kinh trập (vào ngày 5 hoặc 6 tháng 3 âm lịch - N.D), lập tức ngoi lên. Các bầy tôi trong triều đến tụ tập ở bộ Lễ, ở Lí Phiên viện với một nhiệt tình quá mức để nghe ngóng tin tức, tìm thầy, vào phủ A-ca, người lên kẻ xuống dựa thế để leo lên. Ai cũng đều biết, một bản tấu lên, mình sẽ phải đứng đây để còn đối chiếu kết quả, nếu chọn đúng được tiếng "có công đứng lên ủng hộ", tuyển sai bị xem là "kết đảng doanh tư", nhất vinh nhất nhục quan hệ đến nửa con đường làm quan, đâu phải chuyện nhỏ.?Vì thế mà hoàng đế thường ngày chỉ nhận xét vài lời sơ sài đối với mỗi a-ca. Thời khắc đó đều trở thành tin tức quan trọng bí mật quý báu.

- Tam da học vấn uyên bác, Vạn tuế là trực tông. Năm nay, Trần Mộng Lôi phạm tội, bị truất giáng cho đi hầu trời, Vạn tuế chuyên nhất được điều trở về dạy học các trước tác ở phủ Tam da, thì có thể thấy được cái hướng tâm rồng!

- Trần Mộng Lôi tính toán cái gì? An Khê Công Lý Quang Địa, mới là nho học chính tông. Bát da cứ ba ngày một bữa tiệc nhỏ, năm ngày một bữa tiệc lớn. Nghĩa là không cho phép hoàng tử kết giao với các đại thần, có mấy lúc, ông thấy Vạn tuế quản được không?

- Điều đó cũng không thấy được, sư phụ thời thơ ấu của Vạn tuế năm lần kết bạn với lão tiên sinh,cũng không phải là Nhị công tử của tướng quốc thời tiền Minh?

- Được rồi, cái mà Vạn tuế cần là văn võ toàn tài nghĩ xem những ông này muốn tính đến Thập tứ da đây!

- Hừ! Thập tứ da và Thập tam da có gì khác nhau đâu? Thập tam da thì còn đang bị giam!

- Tôi thấy Cửu da cũng tương đối.

- Ông nói láo. Cửu da là người phụ thuộc của Bát da.

- Long thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi, chúng ta là những người bình thường sao có thể đoán được thánh ý?

- Ôi uy trời khó lường, khó mà theo được...

....

Dận Tường bị giam ở đằng sau Lí Phiên viện nhận được lệnh chỉ phóng thích, trên đường đi, đâu đâu nghe được cũng đều là lời bàn tán này. Các quan cùng kinh nhìn thấy ông thỉnh an một cách rất mực cung kính lễ phép như xưa, nhưng vừa quay lưng đi vì họ lại tiếp tục bàn đến điều họ quan tâm nhất là việc tiến cử thái tử, không hề có chút giữ ý. Ông tràn đầy hứng thú đi ra, càng đi càng thấy đi lại khó khăn nặng nề. Thái tử bị phế truất, lại tiến cử thái tử, ném đi một miếng thịt mỡ nóng, vừa thơm lại vừa bỏng miệng, tất cả các a-ca đầy triều văn võ đều biến thành các con chó đói, đang đỏ mắt đắn đo xem ăn vào mồm như thế nào. Đáng tiếc là người khác còn có thịt mỡ để cướp, mình và Tứ ca lại lạnh lẽo ở một bên, ngay cả miếng xương cũng không được gặm!

- Thập tam da - Người ở phủ Bối lặc của Thập tam da đã sớm đứng đợi ông ở ngoài nghi môn của Lí Phiên viện, thấy Dận Tường đi ra, quản gia Giả Bình dẫn một đám người đến và đều quỳ xuống, nói rằng:

- Da đã qua được nạn lớn việc "hung" đã thành việc "cát". Các nô tài Cầu khấn và chúc mừng cho ông! Tử cô nương cũng rất vui mừng, đã cho các nô tài đến đón tiếp, các nô tài thấy trời râm, có vẻ như sắp xuống tuyết. Đây là cái áo lông chồn trắng khoác ngoài mà ông thích mặc nhất, xin mời ông khoác vào người để chúng ta trở về phủ!

Dận Tường ngẩng đầu lên nhìn trời, quả thật trời âm u lắm, từng cơn gió ngược, thổi bay các lá cây khô rơi đầy đường kêu xào xạc, đưa đi đưa lại ở góc tường. Những đám mây màu nâu sẫm đang cuồn cuộn di động, đang bị gió đẩy đi, từ từ di chuyển về phía nam một cách miễn cưỡng. Dận Tường đang suy nghĩ, mới nghe thấy những tiếng bàn luận ồn ào điếc cả tai, lạnh nhạt cười nói rằng:

- Con quạ thật đáng ghét!... Thôi, ta không về phủ trước đâu, cũng không cần các ngươi phải đi theo. Lúc trời tối, các ngươi đến phủ Tứ da đón ta. Nếu ta không ở đấy thì đến lầu Gia Hưng, sẽ cứ như thế!

- Được thả ra ngay nhà mình cũng không về lại đi về phủ Ung thân vương? Giả Bình nhìn Dận Tường một cách kinh ngạc, nhưng lời nói của a-ca tính bộc trực mạnh mẽ này không thể trái được, thôi đành "vâng" vậy. Bèn dẫn đám người đi. Dận Tường nhanh nhẹ nhảy lên ngựa, ngoảnh đầu nhìn cái vòng ngậm đầu phụ hung ác trên cửa ra vào sơn màu đỏ của Lí Phiên viện, nhổ nước bọt "hừ" một tiếng, rồi giơ roi quất ngựa chạy như bay.

Cửa phủ Ung thân vương ở gần cửa An Định bắc có thể giăng lưới bắt chim sẻ. Ở đây lại đi về phía bắc thì đến đường miếu Ngọc Hoàng. Nói là "đường" thực ra nó đã là ven kinh sư, khí hậu ở đây lạnh lại âm u, vương phủ âm u lại trống trải, vài mảnh tuyết đang tung bay, hiện ra trước mắt vô cùng rõ ràng. Nghĩ đến lúc ngày xưa làm ăn thịnh vượng, ở đây ngựa xe như nước, mũ mão như mây, một chiếc cầu lớn từ cửa khẩu về phía đông có thể đi xa gần nửa dặm, đâu đâu cũng là hạt dưa, bày trận long môn, người ta nói chuyện phiếm về cổ xưa, các đầy tớ nhà quan phục dịch nha môn chờ đợi chủ nhân đi ra. Đến nay trái lại chỉ còn thấy cảnh âm u ảm đạm thê lương. Dận Tường không chịu nổi đã than rằng:

- Cửa quyền như chợ, khi chợ dông đúc, người ta đều đổ về đây; khi chợ tàn thì người ta bỏ đi - Thật không sai!

- Thập tam da!

Từ sau lưng bỗng có tiếng một đứa trẻ. Dận Tường quay đầu lại nhìn, không ngờ lại là Cẩu Nhi đang kéo một con lừa, dắt theo con Lư Lư với bộ lông bóng mượt, không biết bám theo sau lúc nào, vì thế, ông cười và nói rằng:

- Thằng quỷ này, dọa tao giật cả mình! Thấy Thập tam da không vừa ý, ngay cả lời nói cũng sợ không dám nói ra à? Cũng may cho mày, cưỡi cái đồ chơi như thế mà còn đi theo sau ta, không kéo xuống đi.

- Thập tam da dù có nghèo nữa cũng còn mạnh gấp trăm lần so với cháu!

Cẩu Nhi cười nói tiếp:

- Chớ khinh con lừa này của cháu, ông xem, bốn móng trắng như tuyết, thân đen như sơn, một cái lông tạp cũng không có - đó gọi là mây đen phủ tuyết ngày đi ngàn dặm đêm đi tám trăm, không buồn ngủ!

Nó đang khoe khoang về con lừa của nó. Cao Phúc Nhi đã sớm ra đón, vừa hỏi thăm sức khỏe, vừa nói rằng:

- Tứ da bảo nô tài chuyên hầu hạ Cẩu Nhi, sao mà nhiều lời thế? Xin dắt ngựa cho ông!

Dận Tường theo Cao Phúc Nhi đi thẳng vào Vạn Phúc đường, quả nhiên thấy Dận Chân đã đợi ở đây, ba anh em Hoằng Thời, Hoằng Trú, Hoằng Lịch cùng quỳ ở trong cửa, xem bộ dạng đang đợi trách mắng răn dạy, thấy Thập tam thúc đến, đều thở phào một hơi, chúng chỉ nhìn thẳng vào Dận Tường thay cho lời chào chứ không dám lên tiếng.

- Đệ đến rất tốt, ta đoán chắc chắn đệ sẽ đến. - Dận Chân, vẫn là cái điệu bộ cũ, lạnh nhạt, nhìn không biết vui hay buồn, chỉ thấy Dận Tường thì khóe mép ông nhếch lên hơi hơi cười, thể hiện một sự nhẹ nhàng thoải mái và mừng vui thanh thản không dễ thấy được...

Ông vừa nhường chỗ ngồi, vừa nói:

- Niên Canh Nghiêu, Đới Đạc, họ đều đi nhận nhiệm vụ rồi. Nghe nói đệ đến đã chuẩn bị sẵn một bàn rượu trước tiên mời đệ uống cho đỡ căng thẳng. Một người ngoài cũng không mời, nghĩa là chỉ có Ô tiên sinh, Văn Giác và Tính Âm, chúng ta uống cho say để gạt bỏ cái xúi quẩy đi.

Dận Tường nhìn ba đứa cháu, cười nói rằng:

- Tứ ca, các cháu ra sao? Sợ Tứ ca trong lòng không vui lại cứ nhằm vào các cháu của chú để trút giận!

Dận Chân nói:

- Ta từ trước đến nay không nắm lấy ai để trút giận, nữa là con của mình? Đây không có cái chuyện của Hoằng Thời, Hoằng Lịch, chúng nó quỳ thay cho Hoằng Trú - Ai là đứa đã đi theo Hoằng Trú?

- Nô tài có mặt!

Một viên trưởng tùy còn trẻ, y mới 16, 17 tuổi thấy gọi đến mình thì đi ra, và quỳ thụp xuống nói rằng:

- Nhị da ra phủ, đúng là Phụ Quốc công của phủ Thân vương mới đến, nói là một khối phân tán ra và không nhìn thấy một người ngoài nào, càng không dám nghe ngóng tin tức, nghe người ta đồn rằng... Nô tài dám đưa cho ông cái phiếu bảo vệ.

- Nhà ngươi đưa cho ông ấy phiếu bảo vệ? - Dận Chân lạnh nhạt cười nói: - Nhà ngươi là cái thứ gì? Ta bảo nhà ngươi cùng học với nó chứ không bảo đi cùng với nó để rong chơi! Cũng không biết mỗi ngày đều phải đọc sách nào, ngược lại đã học được những điều nghịch ngợm mà người thường không tưởng tượng nổi!

- Ca Nhi luôn đọc sách và không dám làm trái gia pháp của chủ nhân.

Người đầy tớ này sợ đến nỗi phải khấu đầu lia lịa và nghiêng đầu nói rằng:

- Ca Nhi đọc sách gì, "Vu thị hồ vấn tai" (nghĩa là: Thế là hỏi cái gì) (82), lại nào là "Vương Bát Kỵ Mã"?

Người nhà vội nói rằng:

- Đúng rồi trong sách ấy nói về Bát vương cưỡi ngựa, Thân da cưỡi lừa, nghĩa là... cưỡi cậu!

Anh ta nói sùi cả bọt mép, Dận Chân và Dận Tường bất giác ngớ người.

- Đó là sách gì?

Hoằng Lịch thấy Dận Chân lại thay đổi sắc mặt, nhịn cười và giải thích rằng:

- Cha ơi, đó là nô tài nghe nhầm rồi. Nhị ca muốn cần đọc là sách "Mao Thi" (Hoàng chê con ngựa của ông, kết thân cái khăn đội đầu của ông, chín mươi loại hình dáng...)?

Mọi người không nhịn được, cười ồ lên. Dận Tường bèn nói rằng:

- Mẹ anh, sai một chữ cũng không để sót!

Dận Chân cũng không nhịn được cười, vẫy tay nói:

- Thập tam đệ; chúng mình đến chỗ đình Phong Vãn đi. Các em lại không lăn vào đó, chúng ta trở về phòng sách ở phía đông đi.

Nói xong, ông bèn dắt tay Dận Tường cùng đi đến đình Phong Vãn ở vườn hoa phía tây. Khi đó, sắc trời càng thêm tối mò, những mảnh tuyết rơi xào xạc rơi vung vãi từ lâu, rung động các lá tre kêu vi vu. Khi Dận Tường từ Lí Phiên viện đi ra, đã nghe thấy nhiều lời đồn đại nọ kia, vốn trong lòng không yên, ông thấy Dận Tường bước đi thong thả thì cũng trấn tĩnh lại. Ông vừa mới đi đi lại lại vòng quanh bờ ao đóng băng mỏng thì nghe thấy tiếng nói cười vang, Âm đầu đà nói rằng:

- Ô Tư Đạo ngâm thơ rất là bi thương, nào là "Lục xuất ngọc lan tát hà sơn"? (ý là ngọc lan xuất ra sáu lần vung rải khắp núi sông - ND). Ông thấy trận tuyết rơi này, giống như mắt sàng, vẫn không bằng nói là (đầy trời đầy đất đều là mặt sàng trắng)!

- Thật phải là mặt trắng thì hay hơn.

Ô Tư Đạo nói rằng:

- Năm nay nước sông Hoàng ở Hà Nam lớn sẽ làm sói lở vỡ đê, không biết bao nhiêu người ngay cả cỏ cây đuôi chồn cũng không có mà ăn! Phía trước thấy để báo (83), tuần phủ Hà Nam còn đang khoác lác "Dứt khoát không để cho một người, một con vật phải lo lắng đói rét!" để thăng quan khảo sát thành tích. Thì lê trời lương tâm thế nào cũng đều mặc kệ.

Tiếp đó liền nghe Văn Giác cười nói:

- Anh rầu rĩ cái gì? Chỉ bực tức cũng không có ích gì? Chưa nghe nói Ngạc Thiên phụng chỉ đến Khai Phong, ăn cơm người Mãn người Hán còn nói không có chỗ hạ đũa, vội vàng lại đưa đến hai cái lò sưởi Tuyên Đức mới thôi...

Đang nghe Khảm Nhi nói rằng:

- Mặt trắng của cái sàng như thế nào. Còn không bằng nói "Ngọc Hoàng đại đế đi buôn muối riêng!"

Mọi người không nhịn được cười và trầm trồ khen hay.

Dận Tường một mình đi vào nhà, hơi nóng hầm hập, tức thời phả vào mặt, và cười nói với Khảm Nhi rằng:

- Hay, qua mấy ngày, nhà ngươi đã trở thành thi nhân. "Ngọc Hoàng đại đế buôn muối riêng" hay! Đó mới là vịnh tuyết!

Lúc đó Dận Chân cũng đi đến, mọi người đều đứng dậy và ngồi vào chỗ.

- Thật giống như mơ.

Qua ba tuần rượu, Dận Tường nóng lên, cởi áo khoác ngoài ra, một tay tì vào lưng ghế, vắt cái đuôi sam ra sau ghế, ánh hồng đầy mặt và nói rằng:

- Nói là không may, vô duyên vô cớ, để chó cắn một miếng, liền nhốt vào trong phòng tối, ngủ một giấc trên giường đất; nói là lúc hứng, vô duyên vô cớ lại thả ra, vẫn cứ là bối lặc, vẫn cứ là đai vàng, dòng dõi quý tộc, vàng ngọc của trời! Những cái đó trời ở trong đầu, nghe nói thái tử bị phế bỏ, ra xem xem. Thật là gió mây đột biến, trời đất thay mầu  đến nay tình thế, khó là các anh còn ép ta! Ta căn bản không làm việc xấu, có gì "sợ" mà đáng ép? Đúng là nói chúng mình nên làm cái chương trình nào quan trọng!

Dận Chân vốn ăn chay tiết thực, tự như điềm nhiên chọn món ăn thanh đạm, nghe Dận Tường nói như thế bèn đặt đũa xuống, dựa về phía sau, nói rằng:

- Chương trình nào? Nghe mệnh là bởi trời rồi! Chương trình của đệ là dĩ bất biến ứng vạn biến (lấy cái không thay đổi để ứng phó với muôn vàn cái thay đổi): bảo vệ thái tử!

- Vẫn cần bảo vệ Nhị ca! - Dận Tường lo lắng cũng đặt đũa xuống.

- Cảnh Ngạch thượng thư bộ Binh, Tề Thế Vũ thượng thư bộ Hình, Thác Hợp Tề thống lĩnh quân bộ, còn có Lăng Phổ đô thống Nhiệt Hà, Ngộ Lễ phó đô thống, Thẩm Thiên Sinh, Doãn Nhi Trại của bộ Hộ... Những đảng của thái tử này đã nắm khóa, thật sự một mẻ lưới là vét hết!

- Tứ ca, huynh không nghe thấy, đến nay là tin đồn nào?

- Biết rồi.

Dận Chân gật đầu, khóe miệng cười khổ sở như châm biếm.

- Còn không chỉ ở những cái đó. Đồng Quốc Duy  ngày đêm hội kiến với các quan chức ở phủ, đều là do lão Bát, người thông minh, bàn cái gì không hỏi cũng có thể biết. Ngoài ra, còn có Mã Tề, trong lòng bàn tay viết một chữ "Bát", gặp người là hỏi, chìa tay ra cho người ta xem. Hừ! Lão Tam đem việc của Mạnh Quang Tổ ra dọa đã rụt tay lại, nay Văn Võ của triều Mãn đều hát bài ca của Bát da! Ta có gì không minh bạch nhỉ?

Dận Tường nghe thấy, trong lòng phát lạnh từng cơn chau mày nói rằng:

- Đã như thế, bảo vệ thái tử còn có hi vọng gì?

Ô Tư Đạo hầu như cái gì cũng không ăn, chỉ trông ngóng bên ngoài say mê với đất tuyết làm như ngẫu hứng nói rằng:

- Thập tam da, Tứ da muốn làm hoàng tử trung thành cô độc, ông phải trở thành cả các ông ấy. Thái tử tại vị đã ba mươi lăm năm, bỗng bị phế bỏ, cuối cùng không có một anh em a-ca nào đứng ra nói những lời đạo lý chung, tình người này về lý trời là nói không qua. Rốt cuộc hoàng thượng tâm tư như thế nào có phải thật là muốn phế, hay là chỉ để răn dạy thái tử một tí, tôi xem còn ở giữa hai cái có thể...

Dận Tường nghe thấy không cho rằng rõ ràng, nên lắc đầu lia lịa:

- Ô tiên sinh, văn tế cáo trời đều đã ban bố, chế độ hoàng gia đâu có thể sớm lệnh chiều sửa được? Chúng ta không phạm phải cái việc nhồi nhân bánh!

- Ý tứ của Thập tam da là bảo vệ Bát a-ca?

Văn Giác và Thượng Tố đến trang trọng hiền hòa, luôn ngay ngắn vạt áo, mạo hiểm ngồi nghe họ bàn luận, thấy Dận Tường không chịu bảo vệ Dận Nhưng, vì thế mà lạnh nhạt nói rằng:

- Ở Bát a-ca có Cửu da, Thập da, Thập tứ da, chỉ sợ Tam da, Ngũ da, Thập Thất da hiện tại cũng đang bảo vệ sự tiến cử. Tứ da và ông là người dạng đẳng cấp nào, theo sau họ để quay đu sao?

Dận Tường vẻ kiên cường lườm Văn Giác một cái và nói rằng:

- Hòa thượng nói năng đắn đo suy nghĩ một chút. Ta đã khi nào nói bảo vệ lão Bát? Nhà ta, ta cũng không về, vội đến đây, muốn nghe cao kiến của các ông, có cách như thế nào để đẩy Tứ ca ra. Cứt chưa ra, các ông đã đánh nhiều cái rắm.

Dận Chân ở bên cạnh nghe được ngồi không yên, đẩy ghế đứng dậy, chau mày nói rằng:

- Dận Tường, có lời nói hay, hành động theo tình  cảm vẫn như trước? Nói dài dòng làm gì khi tôi  chưa muốn cái ngôi vị thái tử này, có những điều  chưa thể nói ra, bởi nói ra chỉ có thể làm hỏng việc.

Văn Giác không hề nổi giận, nhìn Dận Tường  mắt hổ rực sáng long lanh nói rằng:

- Lúc cứu vãn sai lầm giả mệnh, đời nay, trừ Tứ  da ra, đúng là không có người thứ hai. Hòa thượng  với ông là một! Nhưng nên hay không nên làm và  có thể không có thể làm, là hai sự việc, Thập tam  da, ông cần đắn đo suy xét cho kỹ. Điều đó cũng  giống như đánh trận, phải suy xét thời thế, lúc phải  tự bảo vệ thì không thể lỗ mãng, Thập tam da đọc  thuộc binh thư, đâu phải đợi tôi đến nhắc nhở?

- Đúng rồi! - Ô Tư Đạo trên mặt không chút biểu hiện tình cảm - Đến nay tình thế bãi sông hiểm yếu, nước chảy xiết, gió cao lửa mạnh. Tiến cử Tứ da, không những bọn người giúp Bát da sẽ nổi dậy tiến đánh, mà ngay bạn cũ của thái tử cũng không muốn dựa vào Thập tam da, cho nên dứt khoát không thể làm được. Tiến cử thái tử da khôi phục ngôi vị, đương nhiên là phải mạo hiểm một chút, nhưng đường tiến thoái đều phải xem xét, đó là cách tốt nhất. Dù tiến cử không thành, các bầy tôi trong triều cũng xem Tứ da là người trung nghĩa. Thành thì được lợi, bất thành thì có danh, có gì không thỏa đáng?

Dận Tường sắc mặt u ám đáng sợ, rót đầy cốc rượu lớn ngửa cổ uống hết và nói rằng:

- Đã nói đến đây thì ta cũng xin hỏi một câu: Nếu đúng là Bát da làm thái tử, ắt hẳn có ngày làm hoàng đế, lúc ấy lại phải như thế nào?

- Thập tam da tưởng đó là chuyện thật ư? - Ô Tư Đạo bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn: - Triều đình từ đây có nhiều chuyện, lẽ nào Thập tam da không thấy được?

Vì thấy mọi người đều ngạc nhiên nhìn mình, nên Ô Tư Đạo uống cạn cốc rượu, chậm rãi nói rằng:

- Lâu nay hoàng thượng đã không vừa lòng với thái tử, uất ức tích lại nay phát ra cơn thịnh nộ sấm sét mà nhất cử phế truất thái tử, xem ra bề trên bỏ đi hầu như thánh tâm đã sớm định rồi. Nhưng cái cửa này hễ mở ra, là ông cũng nhìn thấy có nhiều thứ hơn. Đại a-ca bị bắt, Tam da bị trách mắng, Thập tam da bị cầm tù, điều đó đều ở ngoài dự tính ban đầu của hoàng thượng. Đáng sợ hơn là Bát da, bên trong thì liên kết với thị vệ, bên ngoài thì liên lạc với các triều thần, cái thế đó ở ngôi đích tử không được là không chịu buông tay. Thái tử ban đầu tại vị, những điều đó đều không thể hiện ra, nay bộc lộ hết, đặt mình vào hoàn cảnh người  khác, đâu có thể đều không rung động lòng người?  Hoàng thượng vốn rất lo lắng đến chuyện thái tử  vây hãm cung thất. Cho nên phế truất thái tử; đến  nay, điều hoàng thượng sợ nhất là Thập công tử  làm náo động triều đình không những giang sơn  nguy biến, bản thân hoàng thượng cũng phải thân  bại danh tàn!

Âm đầu đà nghe thấy thế, rất không tin tưởng,  lau chùi cái miệng bóng nhẫy hỏi rằng:

- Ông nói hoàng thượng hiện đang hối hận, không nên tùy tiện phế bỏ Nhị da phải không?

- Hoàng thượng nghĩ như thế nào, bây giờ cũng  khó đoán được?

Ô Tư Đạo cười nói:

- Nay hoàng thượng nhìn các con như hổ nhìn trừng trừng dữ tợn, trong lòng không yên là điều khẳng định rồi. Cho nên hoàng thượng một mặt triệu kiến Vương Diệm, lại vừa gặp bọn lão thần Lý Quang Địa hi vọng họ ép buộc, lại khoan dung hình phạt thái tử, cho ra ngoài cửa Đông Hoa để đọc sách. Một mặt lại lệnh cho đám bầy tôi đẩy thái tử đi để muốn nhanh chóng làm yên lòng người. Cách làm giống như Bát da, người trong phủ ngày đêm đi lại, thám mã, cưỡi ngựa đi dò tin khắp nơi. Cửu da, Thập da, Thập tứ da trắng trợn khắp nơi chạy đi lôi kéo người để bảo vệ Bát da, chỉ có thể dọa được Vạn tuế da mà thôi! Cho nên tôi nói, đến nay việc truất thái tử tuy có nguy hiểm, nhưng lại cực kỳ bé nhỏ, nước sâu một mét, rơi xuống chẳng qua chỉ ướt giày mà thôi. Ngược lại việc bảo vệ thái tử, có trăm cái hại mà không có một cái lợi!

Một loạt phân tích đĩnh đạc đó, thật là có sức công phá xuyên thủng bảy cái trát, nói làm cho mọi người không thể không cúi đầu ngầm phục. Chiều hôm qua, Dận Chân đã đi gặp lão thần Lý Quang Địa, thái độ của Lý Quang Địa rất trung dung, lúc thì nói Bát da được mọi người trông mong, lúc lại nói "thật đáng tiếc cho thái tử". Trong cái quả bầu bán thứ thuốc gì, Dận Chân cũng không rõ, đứng trước tình thế rối loạn như tơ vò. Dận Chân cũng đành "lấy cái bất biến ứng phó với cái vạn biến". Để giữ lấy cái bộ mặt của mình. Đã nghe được lời nói đó của Ô Tư Đạo, Dận Chân bèn nói về tình hình gặp Lý Quang Địa.

- Tứ da không hỏi ông ta, hoàng thượng gặp ông ta đã nói những gì?

Ô Tư Đạo tay sờ cốc rượu, trầm ngâm nói rằng:

- Ông ấy luôn phải lợi dụng moi một tí tin tức.

Dận Chân nói rằng:

- Hoàng thượng không nói gì. Chỉ hỏi Lý Quang Địa "Bệnh phế thái tử chữa trị như thế nào mới khỏi?". Lý Quang Địa trả lời là "từ từ điều trị, một thời gian sẽ khỏi, đó là cái phúc cho thiên hạ của hoàng thượng!". Lời nói đó như bằng không nói một câu!

Ô Tư Đạo cười "hì hì" và nhẹ nhàng than rằng:

- Tứ da ơi, ông quá thật thà! Đó còn có thể gọi là "chẳng nói cái gì"? Lý Quang Địa làm quan bốn mươi năm, việc gì mà không trải qua? Không phải là lão hồ đồ đâu cũng là có ý dung túng đảng của Bát da. Vạn tuế nói câu này là có ý muốn ông ấy truyền ra ngoài, ông ấy không truyền thì về sau sẽ khó mà được miễn tội!

Lời nói đó đang thấm vào Thái Huyền. Văn Giác cũng lắc đầu nói rằng:

- Ô tiên sinh, tôi cho rằng ông thấy đất trời hẹp rồi. Lý Quang Địa là nguyên lão của triều Hy, hoàng đế triệu kiến, hỏi han điều trị bệnh cho đứa con của mình như thế nào, là một việc bình thường thôi?

- Nhị da mắc bệnh gì? Bệnh phế bỏ thái tử? - Ô Tư Đạo hai mắt rực sáng long lanh, giữa sự chờ trông hiện lên thần thái chiếu vào người - Chữa trị như thế nào mới có thể khỏi? Chứng nào thì cho thuốc ấy, chỉ có khôi phục lại chỗ đứng! Cho nên tôi càng dám nói dứt khoát, phế bỏ thái tử là để trừng phạt sửa lỗi, thiết tưởng tiến cử vẫn là Nhị da.

Dận Tường cười nói:

- Có lẽ Nhị ca bị cái bệnh tơ tưởng. Ô tiên sinh, chắc ông đã biết, lần này ông ấy bị phế, là vì có tư tình với Trịnh Xuân Hoa mà gây nên thôi!

Ô Tư Đạo lạnh nhạt nói:

- Người phụ nữ họ Trịnh, đâu có vì việc đó mà phế bỏ vua chờ kế vị? Thập tam da, đại sự không câu nệ ở chi tiết nhỏ, huống chi quan hệ đến việc hệ trọng của triều đình!

Dận Tường từ trong người lấy ra cái đồng hồ vàng xem xem, cười rồi đứng dậy nói rằng:

- Đã sắp đến giờ Mùi rồi. Tôi vừa mới ra ngồi ngâm ở đây lâu không tất, cũng phải đến phủ Bát ca, không thì người bên cạnh lại sinh lòng nghi ngờ... Các ông uống rượu thưởng thức tuyết đi, mai tôi lại đến.

Nói xong, ông lại rót đầy một cốc uống "ừng ực" rồi chào từ biệt Dận Chân ra đi.

Dận Chân đứng dưới mái hiên, nhìn theo bóng người càng đi càng xa trong tuyết. Mãi sau mới lầm rầm nói rằng:

- Trời không thể gò bó, đất không thể trói buộc được, đã đến với cái tâm thì lời nói tất phải theo nó, đi tất phải giẫm lên nó... tôi thật hâm mộ Thập tam đệ.

- Đây có nghĩa là tính cách của anh hùng!

Ô Tư Đạo đứng phía sau người Dận Chân than rằng:

- Trời lấy người ấy trao cho Tứ da, Tứ da hưởng phúc không mỏng!

Bởi vì trời mưa tuyết rất lớn, trên đường phố  hầu như không có người đi lại, vừa qua giờ Ngọ, nhiều nhà trọ bèn lên hiệu bán giải khát, tuyết chảy trên các tấm đá trong không gian yên lặng, bay đầy theo gió như khói. Dận Tường cho ngựa phi thẳng ra cửa Triêu Dương và xuống ngựa ở trước hiệu cầm đồ, nhìn thấy ngựa xe như nước, người rồng rắn đi ra đi vào phủ Bát da, tự dưng trong lòng cảm thấy do dự:

- Mọi người đều biết ta vừa mới được thả ra, liền đến ngay hội kiến Bát da này, có khác nào "hái hoa hồ tiêu", cũng bằng thêm hoa trên gấm, cần cho họ biết Thập tam a-ca là người như thế nào?

Nghĩ vậy, bèn cho ngựa quay về trong thành, đi đến lầu Gia Hưng thăm A Lan.

Lầu Gia Hưng mới mấy ngày không thấy mà đã đổi mặt cửa, cửa hiệu phía trước đã không tiếp đón các khách bình thường, tựa như đai ngọc lại bao lấy một bức tường lợp ngói mầu xanh, ở giữa có thêm một gian nhà đổ, cửa ra vào đóng kín, gần bên trái ngay cả một bóng người cũng không thấy. Chỉ nghe mờ mờ ảo ảo tiếng sáo diều và tiếng khèn bằng trúc, như có người nói cười ca hát say sưa, trong hình ảnh của tuyết và tiếng gió lại rất khó phân rõ, Dận Tường thấy bên phía đông có một cửa, bèn nhẹ nhàng đẩy, hóa ra cửa chỉ khép hờ, liền giắt ngựa đi vào. Vừa buộc ngựa xong, nghe thấy bên kia có người xa xa gào to:

- Ai ở bên kia đấy? Ở đây không tiếp khách! Đấy là cây ngọc lan mới trồng vào mùa thu, sao ông lại buộc ngựa vào đó?

- Lão Ngô, mẹ nhà anh! - Dận Tường mắt nhìn thấy lão Ngô; Vương Bát Đầu ở lầu Gia Hưng, đang sải bước giẫm lên con đường lát gạch đi tới, cười mắng rằng: - Cây ngọc lan của lão quan trọng hay là con ngựa của lão da quan trọng?

- Ối! Là Thập tam da! - Lão Ngô lập tức đổi nét mặt cười: - Nô tài là một Vương Bát mù, lão da không thấy làm lạ, lão da bỏ qua cho là đại phúc...

Vừa nói vừa lật đật chạy tới, dìu Dận Tường  bước lên bậc thềm, chân tay không ngừng xoay quanh  đất để phủi tuyết rơi trên người cho Dận Tường,  miệng nói rằng:

- Nghe nói lão da không gặp may ở Thừa Đức,  người trong Mãn thành đều nói như vậy, nô tài, trong lòng nóng như lửa đốt... lại nghĩ, không cắt  đứt nổi cái tình cha con trong thiên hạ, Vạn tuế da  làm sao không thương xót bắt lão da chịu khổ như thế? Cửu da, Thập da thì ở bên trên, vừa rồi họ còn nhắc tới Thập tam da, nói là đến tối sẽ đến phủ lão da để thăm lão đa, vừa vặn thì lão da tới...

Lão Ngô nói lải nhải và dẫn Dận Tường đi vào bên trong.

Dận Tường hậm hừ rồi từ từ bước vào, quả nhiên thấy ngôi nhà chỗ này sửa sang càng đẹp hơn nhà Tề Sở. Theo đọc hành lang đi đến, Dận Tường liền cảm thấy toàn thân ấm áp như đi vào trong phong cảnh mùa xuân, trong lầu nhà cửa sổ duyên dáng kín đáo, rèm che đẹp đẽ cuốn chếch lên, dưới lầu bố trí một cái màn sợi Hải Hồng, theo bậc cầu thang gác sau tấm bình phong trong suốt đi lên, thấy phun xạ lan mùi thơm thơm, quả nhiên thấy hai người Dận Đường và Dận Ngã tựa nghiêng ở trên chiếc giường đôi đặt ở chính giữa vừa ăn dưa, là loại hoa quả tươi vận chuyển từ phương nam tới, vừa lệnh cho đám ca nhi đang múa điệu "quạt hoa đào", đứng đầu là ca nữ lại là Kiều Thư, chân đi tất đầu quạ và đôi giày thích hợp, mặc chiếc quần hoa đào, thắt nút con bướm màu đỏ thắm, khoác tấm sa cánh chim quyên, toát ra như tiên nữ, nhảy múa như chim nhạn, đang ca hát rất phấn khởi:

...Vừa tựa cánh hoa đào đuổi sóng tuyết cành liễu bay theo gió, tay áo che gió xuân, hoàng hôn ra khỏi triều Hán. Tiêu điều, đầy bụi bậm, không có người quét; yên tĩnh, hoa nở một mình...

- Làm gì mà một mình tự ngắm nhìn? - Dận Tường cười nói: - Ở đây Cửu ca, Thập ca đều có mặt, tôi cũng đến rồi, nên hát bài "Tiêu dao, hoa nở cùng ngắm với công khanh" mới phải a!

- Lão Thập tam đến rồi! - Dận Đường vẫy tay ra lệnh ngừng ca múa, cùng Dận Ngã nhảy xuống khỏi giường, nắm tay Dận Tường nói chuyện hàn huyên.

Dận Ngã quở mắng lão Ngô là ngay cả một tiếng bẩm mà cũng không thấy!

Ba người này vẫn là đối địch của nhau. Bình thường thấy nhau đều mặt lạnh như băng; Dận Tường cố gắng giả dối tình ý với họ, nghĩ tới cảnh khổ sau khi bị tù ở Thừa Đức cảm thấy tim gan nóng lên, vì thế mà cười nói rằng:

- Cửu ca, Thập ca thật là được hưởng phúc! Nơi này hương thơm bên trái, phấn son bên phải, ngọc thoa bày ngang, trang sức tay áo màu xanh, con én thì gầy, cái khuyên thì béo, người đẹp đầy cả triều đình, bên ngoài hoa tuyết bay, bên trong thì tiếng hát xuyên mây, so sánh lại thì thật làm cho tôi ao ước!

- Lão Thập tam nay ăn nói đã đến bước này sao? - Dận Đường nét mặt tươi cười, một bên nhường chỗ ngồi, bèn lệnh cho người mang trà đến và nói rằng: - Văn Vương hạn chế mà phải diễn Chu Dịch, cái phúc về sau của ông dày lắm. Vừa mới cùng lão Thập, chúng ta còn bàn bạc cần đi thăm ông, thì ông lại đến trước rồi.

Nói rồi liền đưa mắt nhìn Dận Ngã. Dận Ngã liền nói:

- Đừng xem chúng tôi ngày thường hay va chạm mà lạnh tình. Có va chạm thì khi xa mới nhớ sâu sắc.

- Lão Thập tam, ông không tin những con cừu của Vương Bát đẻ ba bốn lứa, có người nói là tôi bịa ra chuyện Nhị ca cho chỉ thị tự tay viết để cho ông xuống hố, nếu là như vậy thì sau này trời sét  sẽ đánh tôi! Tôi vốn bị nghi là chân tay của Đại ca, về sau Tam ca thú vị nói về ông, tôi là cái bình nổ, hễ đốt là nổ, trái lại điều tôi nói giống như bút tích của ông. Cửu ca, ông cũng có mặt ở đó, ông nói xem lời nói của tôi có chút giả dối nào không?

Dận Tường thấy ông ấy biện bạch lẩm bẩm trong mồm, thì không nhịn được cười, và nói rằng:

- Tôi đến hỏi thăm về sức khỏe các ông, lại không phải là đến để thanh toán tiền, Thập ca lòng dạ nhiều như thế định làm gì? Cái mảnh giấy này về sau tôi cũng nhìn thấy, cũng may cho tên cẩu tài làm ác này, nghiêm chỉnh mà nói thì hắn bắt chước rất giống, không những giống về nét chữ, mà còn biết được cả chuyện tôi thường vẫn bắt chước chữ Nhị ca viết phỏng theo. Sự suy nghĩ trù tính này ngoài Đại ca ra, còn ai có thể có?

- Cái tài của tiểu nhân càng lớn thì càng đáng sợ thật là không sai chút nào!

Thực ra trong lòng Dận Tường rất nghi ngờ Cửu ca, Thập tứ ca cùng nhau làm, nhưng một là chưa có chứng cớ, hai là Đại a-ca đã trở thành con hổ chết.

Vui đến mức thuận nước gióng thuyền. Ông bèn xóa đi tất cả mối hiềm nghi và cười hì hì đến ngồi bên cửa sổ, lại nói rằng:

- Các ông nên vui lên, còn vui như thế nào là tùy. Tôi ở đây ngắm cảnh và nghe nhạc, Tiểu Thốc đi theo ánh trăng, có bao nhiêu là ánh sáng!

Dận Ngã nhởn nhơ ngồi xuống, hai tay vỗ nhịp, lập tức ồn ào điếc tai, dàn nhạc vang lên xé mây, Kiều Thư bước đi nhẹ nhàng, thướt tha, duyên dáng đến chúc thọ Dận Tường, tiếp đó cô hát rằng:

Khuyên tướng quân tự suy nghĩ, khuyên tướng quân tự suy nghĩ, tai họa đến thì khó cứu! Tự mang roi đến, sớm lạy cửa ngoài công đường... Điều này nhục làm sao, điều này nhục làm sao! Đi qua sông lớn, sự nghiệp phải làm lại lần nữa!

Cơ thịt hai bên má của Dận Tường co giật hai cái, ông hơi liếc nhìn Dận Đường, phảng phất cái gì đó mà không nghĩ ra, ông bèn im lặng ngắm nhìn thế giới băng tuyết bên ngoài đẹp như đồ trang sức bằng ngọc.

--------------

(82)Người nhà nghe nhầm câu "Uất uất hồ văn tai" thành "Vu thị hồ vấn tai" vì âm của hai câu này gần giống nhau.

(83) Để báo: một hình thức "quan báo" của triều đình.