U Minh Trinh Thám

Chương 448: (b) Chiếm đoạt

Hết thảy đều kết thúc, Adam từ một đống hoang tàn đổ nát bước ra. Ở nửa thân trên của hắn có một miệng vết thương từ ngực trái kéo dài đến eo phải, tuy rằng đã không còn chảy máu, nhưng vết thươn vẫn bị mở ra thật lớn, khủng bố làm cho người ta phải sợ hãi. Tuy rằng bộ vị yếu hại trước ngực bao trùm làn vảy màu đỏ, nhưng cũng không ngăn được một kích toàn lực của Yêu Lân trong tay Minh Diệu. Trường thương trong tay hắn, một đầu thương nơi phân nhánh đã bị chặt đứt thật chỉnh tề, song đầu thần thương chỉ còn lại một đầu thương.- Xích…Một thanh âm vang lên, đầu thương còn lại trong nháy mắt cắm vào vai trái Minh Diệu. Tựa hồ là cố ý, vị trí Adam công kích chính là miệng vết thương trên bả vai hắn, không hề lệch đi chút nào.Cảm giác thống khổ đâm sâu vào tận xương tủy làm Minh Diệu nhịn không được phải kêu lên thành tiếng. Nghe được tiếng kêu thảm của Minh Diệu, khóe môi Adam lộ ra một tia cười tàn nhẫn, một tay hắn nắm lấy trường thương, cổ tay vừa nhấc đem cả người Minh Diệu nhấc lên.- Nếu lúc ấy ngươi có thể ngoan ngoãn giao ra thân thể của ngươi, hiện tại cũng không cần chịu thống khổ lớn như vậy!Adam dùng một loại ngữ khí như than tiếc nói:- Cần gì chứ?- Hắc hắc, ai nói ta đã bỏ cuộc sao?Tuy Minh Diệu đau đớn tới mức toàn thân tuôn đầy mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt vẫn mang theo dáng tươi cười trào phúng:- Ta còn có một chiêu cuối cùng đâu…- Để cho ta đoán thử, là đồng quy vu tận sao?Adam nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn đem trường thương trong tay đâm về phía trước, Minh Diệu lại bị nhấc lên giữa không trung.Ngay khi thân thể Minh Diệu bị mất đi động lực, chậm rãi rơi xuống, Adam lại huy vũ trường thương trong tay. Mũi thương sắc bén mang theo vô số tàn ảnh, xé rách không khí, ở trên người Minh Diệu đâm ra vô số miệng vết thương.Đầu thương lướt qua cổ Minh Diệu, trực tiếp đánh đứt xâu chuỗi dùng che chắn trang bị quấy nhiễu linh lực. Sau đó khi thân thể Minh Diệu còn chưa kịp rơi xuống đất, đầu thương lại cắm vào miệng vết thương trên vai của hắn.- Hiện tại thì sao? Còn có chiêu số nào nữa không?Adam khinh miệt nói:- Trừ bỏ tiểu xiếc kia, ngươi còn phương pháp nào nữa sao?- Vậy thì không có…khái khái…Minh Diệu cười khổ nói, xâu chuỗi rơi trên mặt đất, linh lực ba động trong cơ thể bị quấy nhiễu, đã không khả năng dùng ý niệm kích phát Bạo Tạc Phù hắn đã chuẩn bị trước đó, hiện tại Minh Diệu đã thật sự không còn đường có thể đi.- Ta đã tới chậm sao?Một trận hương khí nhàn nhạt bay vào trong mũi Minh Diệu, hắn quay đầu nhìn lại. Không biết từ khi nào Lilith đã xuất hiện bên trong phòng. Trên thân nàng vẫn là một thân áo trắng như tuyết, cùng bộ dáng vẻ mặt non nớt với bộ ngực thật lớn, khóe môi nhếch lên dáng tươi cười vĩnh cửu không hề thay đổi, hoàn toàn không chút phù hợp với hoàn cảnh hoang tàn đổ nát sau cuộc chiến hiện tại. Nhưng Minh Diệu ở trong khóe mắt Lilith đã phát hiện một tia thần sắc thất vọng khó thấy.- Không, ngươi tới vừa lúc!Adam cũng không quay đầu lại, đã biết người tới là ai. Đây là lực cảm ứng đặc thù, một loại cảm ứng chỉ có hắn cùng Lilith mới có được.- Ngươi tới đúng lúc, hiện tại ngươi có thể tận mắt chứng kiến ta trở thành thần!- Hai ngàn năm trước ngươi đã thất bại một lần. Mà ở hơn hai ngàn năm sau, ngươi lại muốn thử!Lilith thở dài một hơi:- Chẳng lẽ trở thành thần thật sự hấp dẫn ngươi đến như vậy sao?- Chuyện này ta đã giải thích qua với ngươi rất nhiều lần!Adam quay đầu lại cau mày nhìn Lilith:- Hơn hai ngàn năm trước ngươi đã gây trở ngại ta một lần, không phải đã ước định lần này ngươi sẽ không gây trở ngại cho ta sao?- Ước định chính là ước định, lần này ta sẽ không tiếp tục gây trở ngại cho ngươi.Diễn cảm tươi cười của Lilith đã biến mất không còn nhìn thấy gì nữa, cũng đã thay vào vẻ u oán. Ở trước mặt một ít người nào đó, cho dù là nữ ác ma dạo chơi nhân gian cũng sẽ trở thành nữ nhân bình thường trong trần thế.- Bằng không ta làm sao lại đem một tài liệu sống tốt như vậy đưa tới trước mặt ngươi!- Nếu là như vậy, cũng đừng kéo dài thêm nữa.Adam quay đầu, nhìn Minh Diệu đã vô lực giãy dụa trên không trung nói:- Hiện tại nên bắt đầu nghi thức đi!Hiện tại Minh Diệu đã bị vây trong loại trạng thái nửa hôn mê. Đầu óc của hắn tuy rằng vẫn còn có thể tự hỏi, nhưng ánh mắt đã không thể mở ra. Cơ thể con người luôn có hệ thống sinh vật bảo hộ đặc thù, khi không còn chịu đựng nổi sự đau đớn, sẽ tự động hôn mê. Nhưng Minh Diệu không dám làm cho bản thân mình bị mất đi ý thức. Bởi vì nếu như ý thức của hắn vẫn thanh tỉnh, khi Adam chiếm cứ thân thể hắn, có lẽ hắn còn có khả năng ngăn cản. Nhưng nếu như hắn trực tiếp ngất đi, như vậy linh hồn của hắn sẽ bị Adam hủy diệt khi còn ở trong trạng thái vô ý thức.Một cỗ áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng vọt tới, đè xuống thân thể Minh Diệu, cũng đè xuống linh hồn của hắn. Giống như bị ném vào trong máy trộn bê tông thật lớn, loại thống khổ không cách nào hình dung. Minh Diệu biết đây là do Adam mạnh mẽ đem linh hồn xâm chiếm vào thân thể của mình. Một khối thân thể vốn không thể chịu tải nổi hai linh hồn. Huống chi là loại linh hồn cường đại như của Adam. Minh Diệu tận lực chống cự, nhưng lực lượng áp bách thật sự là quá lớn, linh hồn Minh Diệu càng ngày càng bị thu nhỏ lại.Thân thể Adam dần dần trở nên trong suốt, bạch sắc quang mang dọc theo trường thương truyền tới, đem cả người Minh Diệu đều bao bọc bên trong. Mà Lilith lại khoanh tay trước ngực đứng một bên, yên lặng nhìn thấy, nhưng biểu tình trên mặt nàng lại không ngừng biến hóa, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.- Còn thiếu chút nữa là có thể hoàn thành xong.Adam cười nói:- Không cần tiếp tục phản kháng, ngươi cho rằng với lực lượng linh hồn của một phàm nhân như ngươi, thật sự có thể chống cự ta sao? Tuy rằng ta không phải thần, nhưng ta là nhân loại cường đại nhất. Ở trước mặt ta, ngươi căn bản không hề có chút năng lực phản kháng!Thân ảnh Adam càng ngày càng nhạt dần, mà thân thể Minh Diệu càng lúc càng phát sáng lên. Một đoàn bạch sắc quang cầu mỏng manh từ thiên linh cái Minh Diệu bị bức ra, rất rõ ràng, linh hồn Minh Diệu không ngăn cản được linh hồn Adam đang ăn mòn thân thể, đã bắt đầu dần dần thoát khỏi thân thể của chính mình.Lilith cau mày, tay nàng không tự giác vươn đi ra, giống như muốn ngăn cản hành vi của Adam, nhưng động tác chỉ làm một nửa đã ngừng lại, nàng rút tay trở về chỉ đứng một bên nhìn thấy với vẻ thờ ơ lạnh nhạt.Không bao lâu, thân thể Adam đã hoàn toàn biến mất không thấy. Thân thể Minh Diệu từ trên không trung hạ xuống, đưa tay rút ra trường thương cắm trên vai. Hắn đi tới bên cạnh bồi dưỡng tào, đem cả người ngâm mình vào bên trong chất lỏng màu xanh biếc. Vết thương trên người chậm rãi khép lại trong nháy mắt, bởi vì trước đó Adam đã cố ý tránh đánh bị thương bộ vị yếu hại trên người Minh Diệu, cho nên thân thể Minh Diệu bị thương cũng không nặng lắm, chỉ qua thời gian ngắn ngủi cũng đã khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu.