Ứ Làm Bé Nhõng Nhẽo

Chương 56: Ai cao quý hơn?

Salon của thương hiệu được tổ chức vào buổi chiều.
Số fans bình chọn cho chiếc váy trắng nhiều hơn một chút, nhưng Cố Nhiễm mặc lên mới thấy cái màu trắng không vừa người lắm, eo hơi thô, nên cuối cùng chọn cái màu xanh, phối thêm một chiếc túi nhỏ màu đen.


Tuy không phải sự kiện trang trọng gì nhưng cô vẫn tự uốn tóc, trang điểm cũng sang trọng hơn bình thường rất nhiều.
Cô lướt newfeed, thấy Viên Mộng Huyên với mấy chị em cây khế hôm nay cũng sẽ tham gia, đang khoe ảnh chụp chung với thư mời trên newfeed.


Cũng bình thường, các cô ấy đều là VIP cao cấp, ngày nào cũng chăm chỉ xuất hiện ở các sự kiện xã giao lớn bé. Giống như Salon của thương hiệu H, quả là một nơi vừa tuyệt vời vừa hợp lý để tụ lại với nhau, bàn tán  những drama khắp mạng xã hội.


Cố Nhiễm cũng không cảm thấy khó xử, dù cô không tham gia mấy buổi tụ hội chị em của các cô ấy, nhưng cũng không có nghĩa là cả đời này cô sẽ không qua lại với nhóm chị em cây khế ấy, đi dự cùng sự kiện mà còn phải cố tình né tránh nhau.


Cố Nhiễm vẫn đặt xe công nghệ loại cao cấp đến nơi tổ chức.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn


Salon của thương hiệu có sẵn tiến trình, triển lãm bán hàng là phần cuối cùng, còn lại là thời gian khách khứa thưởng thức trà bánh, xã giao với nhau. Giám đốc thương hiệu H ở khu vực Trung Quốc cũng có mặt tại sự kiện, bao nhiêu người vây quanh nói chuyện, chụp ảnh chung.


Cố Nhiễm được phục vụ dẫn đến phòng tiệc, thấy toàn cảnh được bài trí theo phong cách của thương hiệu H, logo hình ngựa màu cam, trong không khí thoang thoảng mùi hương loại nước hoa kinh điển của thương hiệu H, rất dễ chịu.
Cố Nhiễm hít một hơi, bước vào phòng tiệc.


Người dự tiệc đều tụ lại thành tốp năm tốp ba nói chuyện, Cố Nhiễm nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc. Cô không định đi chào hỏi ôn chuyện, tìm một góc sofa dựa rồi ngồi xuống, định yên lặng nghịch điện thoại, ai ngờ chỉ lát sau, có người đã tinh mắt thấy cô.
“Lâu không gặp nha, Cố Nhiễm.”


“Cố Nhiễm, hôm nay bà cũng đến à.”
Một làn gió mang theo mùi thơm chợt thổi đến, Cố Nhiễm ngước lên thấy Viên Mộng Huyên và mấy cô bạn đang đứng trước mặt mình.
Bọn họ trông vừa thân thiện vừa ấm áp, thân mật ngồi xuống sofa bên cạnh Cố Nhiễm mà chẳng cần chào hỏi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn


Cố Nhiễm ngồi nhích vào bên trong, đứng dậy luôn thì không hay nên cố gắng nở nụ cười chào hỏi với đám chị em lật mặt nhanh hơn ai hết này.
Giống như lần trước, câu nào câu nấy đều là gươm giáo, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ được nét nhu hòa, khéo léo.


Cô bạn thứ nhất nâng ly sâm panh: “Cố Nhiễm, tôi xem live stream của bà ấy, bà chơi《Thánh Linh Giang Hồ》giỏi ghê ấy, hôm nào gánh tôi chơi cùng được không?”
Cố Nhiễm: “…….”
Cô chắc là cô xem live stream thấy tôi chơi game giỏi không?
Cố Nhiễm cười gượng, không biết nên trả lời thế nào.


Trước đây mỗi lần gặp mặt là mấy cô bạn này đối xử với cô rất khách sáo, nghe cô bảo chuẩn bị kết hôn cũng nhiệt tình chúc mừng. Nhưng cô biết họ vừa quay đi sẽ lập tức rủa “chim hoàng yến, đồ thay thế”. Chỉ có hôm nay, Cố Nhiễm mới có thể rõ ràng cảm nhận được bọn họ thật sự, chân thành xun xoe nịnh bợ mình.


Cơ mà có một đám người như thế ríu rít bên tai hình như cũng không chán lắm, Cố Nhiễm câu được không chăng đáp lời, chờ phần triển lãm bán hàng bắt đầu.
Có một cô bạn vừa đi toilet, lúc về cứ như phát hiện được drama mới, ra vẻ bí ẩn: “Các bà đoán xem tôi vừa gặp ai?”


“Ai cơ?” Có người hỏi.
Cô bạn vừa đi toilet mới về nước gần đây, còn chưa rõ ân oán drama phức tạp giữa bọn họ, thậm chí còn chưa gặp mặt biết tên, cứ như ở nước ngoài lâu nên cũng thẳng thắn, bộc trực hơn hẳn: “Tần Văn Y cũng đến đấy.”


Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh bỗng hơi lắng lại.
Cô bạn bộc trực báo tin xong, thấy không ai phản ứng lại, ngây người hỏi: “Sao mọi người không nói gì thế?”
Cố Nhiễm cảm thấy ánh mắt của mọi người đều lặng lẽ tập trung vào mình.
Cô cúi đầu ăn miếng bánh kem của mình.


Cô nhanh trí lên tiếng tránh cho khỏi khó xử, kéo cô bạn bộc trực ngồi xuống: “Đến thì đến thôi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn


Từ sau lần Quý Thời Dục đuổi theo Cố Nhiễm ở tiệc sinh nhật thì tình hình cơ bản đã rõ ràng. Gần đây, tin tức “người theo đuổi có hành vi không chuẩn” cũng khiến mọi người nhìn mà không tin nổi, ngay cả trợ lý của Quý Thời Dục còn lên newfeed móc mỉa “người yêu cũ đã mất”, người có não đều biết nên đứng về bên nào.


Cố Nhiễm chỉ cảm thấy đau đầu với mấy mùi nước hoa quyện vào nhau bên cạnh, đặt đĩa xuống rồi đứng lên.
“Cố Nhiễm, bà đi đâu đấy?” Có người hỏi.
Cố Nhiễm: “Đi ra ngoài một chút, mọi người cứ nói chuyện đi.” 


Sảnh được trang trí bằng một số vật phẩm trưng bày của thương hiệu H, tất cả đều được đặt trong một tấm kính trong suốt, sản phẩm trong đó sẽ tự động xoay, ánh sáng nhẹ nhàng, tinh tế chiếu lên.
Cố Nhiễm thong thả xem vật trưng bày, rồi nghe thấy một giọng nói: “Cố Nhiễm.”


Cố Nhiễm ngẩng đầu lên, thấy Tần Văn Y cười cười đứng trước mặt mình.
Cô ấy dường như luôn luôn tươi cười như vậy, chưa bao giờ có lúc tức giận, thế nên ai nấy điều thích cô, dù cô có nói gì với nụ cười như vậy, thì vẫn là không hề có ác ý.


Cô ấy luôn đứng trước mặt Cố Nhiễm với nụ cười như thế, nói với những người cô không hề quen biết rằng: Đây là con gái của tài xế nhà A Dục, vào được trường này để học cũng rất khó khăn, mọi người đừng bắt nạt em ấy, phải đối xử tốt với em ấy một chút.


Sau đó mọi người gật gật đầu, nhìn cô từ trên xuống dưới, dường như có nét ngạc nhiên khi nhìn thấy người từ thế giới khác: “Con gái tài xế à.”


Cô không muốn chịu đựng những ánh mắt đánh giá trần trụi như vậy nữa, muốn bỏ đi, nhưng Tần Văn Y giữ chặt cô ở lại, cười nói bọn chị sẽ đối xử với em thật tốt, mấy món này người bình thường chắc chắn là chẳng được thưởng thức bao giờ, em nếm thử đi.


Lúc ấy, giữa cái náo động của mọi người, nếu cô không ở lại dường như sẽ trở thành đứa không biết điều, con gái của tài xế đúng là không được dạy dỗ, quê mùa thấp kém, phụ lòng tốt của Tần Văn Y.


Thế nên cô lại ngồi xuống, trong tay là một miếng bánh kem bình thường mình chẳng được thưởng thức bao giờ.
Nhưng cô không muốn ăn miếng bánh kem ấy.
Cố Nhiễm thoát khỏi những hồi ức ấy, nhìn Tần Văn Y bằng ánh mắt xa cách.
“Có chuyện gì à?” Cô nhàn nhạt hỏi.


Tần Văn Y cười nói: “Không ngờ lại gặp được em ở đây, khéo thật.”
Cố Nhiễm: “Không khéo.”
Cô liếc qua những cô bạn đã dán mắt lên người hai bọn họ, tâm trạng hóng hớt  hừng hực cứ như không thể kìm nén được nữa.


Tần Văn Y thấy thái độ của Cố Nhiễm không mấy thân thiện, nụ cười trên môi hơi cứng lại.
Rất khác với cô bé vâng vâng dạ dạ trước kia.
Tần Văn Y lại nhớ đến bài đăng trên newfeed của trợ lý Từ làm mọi người chê cười mình, và cả tin tức “người theo đuổi có hành vi không chuẩn mực”.


Quý Thời Dục dùng một cách nổi bật, thậm chí là một tư thế nhún nhường nhất, không ngại bất kỳ ánh mắt nào mà đối tốt với Cố Nhiễm.
Ánh mắt của Tần Văn Y hơi tối lại, ngón tay siết chặt chân ly rượu.


Cô biết mình đã hết cơ hội, có lẽ là bắt đầu từ khoảnh khắc sau khi cô trở về, Quý Thời Dục đuổi theo Cố Nhiễm, hoặc có lẽ là sớm hơn, bắt đầu từ khi Quý Thời Dục đề nghị chia tay với cô.
Nhưng người sau không nên là Cố Nhiễm. Cố Nhiễm không xứng.


Cô vẫn nhớ như in quãng thời gian ở bên Quý Thời Dục, mọi ánh mắt đều tập trung lên người cô, có ghen tị, có khen ngợi, dường như đã có tất cả trong tay.


Lúc đó cô đã để ý đến Cố Nhiễm, con gái của tài xế lại có vẻ đẹp nổi bật khó che giấu, cô biết Quý Thời Dục đã cảnh cáo những người bạn cùng lớp bắt nạt Cố Nhiễm.


Có lẽ, lúc đó Quý Thời Dục chưa thích Cố Nhiễm, chỉ là anh thấy ngứa mắt mà thôi, dù sao cũng là con gái của tài xế nhà mình. Nhưng không biết vì sao, từ khi ấy cô đã cảm nhận được nguy cơ mạnh mẽ.


Nhất là lúc cô phát hiện Cố Nhiễm lén xem Quý Thời Dục chơi bóng, ánh mắt Cố Nhiễm nhìn Quý Thời Dục ẩn chứa điều gì, chẳng lẽ cô lại không nhận ra.
Có điều, Cố Nhiễm lấy tư cách gì để thích Quý Thời Dục?


Nó chỉ là con gái của tài xế, thậm chí còn không xứng để xuất hiện ở ngôi trường này.
Tần Văn Y cố tình lại gần Quý Thời Dục ở trước mặt cô, cố tình giới thiệu cô với những người khác, hưởng thụ cảm giác nhìn thấy cô trốn tránh, khổ sở, không biết đi về đâu.


Tần Văn Y cũng không biết vì sao mình lại cố chấp như vậy. Có thể là bởi lúc ấy cô mới phát hiện mình không phải cô nhi, cô chỉ là một cô bé bất cẩn lạc đường, cô có ba mẹ ruột, ba mẹ cô ở trong núi, họ là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Bọn họ đã tìm được nhà họ Tần, muốn nhận con gái mình về.


Tần Văn Y gào thét sai vệ sĩ đuổi đôi vợ chồng bẩn thỉu ấy đi, cô là tiểu thư nhà họ Tần, cô tiểu thư cao quý, hào phòng của nhà họ Tần, bạn trai của cô là Quý Thời Dục.
Giờ đây, Tần Văn Y nhìn Cố Nhiễm.


Không cần biết Quý Thời Dục như thế nào, dù cô và Quý Thời Dục đã chia tay, nhưng Cố Nhiễm, trước kia không xứng xuất hiện ở ngôi trường ấy, bây giờ cũng không xứng được xuất hiện ở đây, càng không xứng ở bên Quý Thời Dục.
Ngay sau đó, Tần Văn Y lại nở nụ cười.


Bạn cũ gặp lại, mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện cần phải ôn lại.
Cô ấy nâng ly với Cố Nhiễm: “Không ngờ hôm nay lại gặp được em ở đây, đúng rồi, ba dạo này khỏe không?”
Cố Nhiễm nhìn xuống, không định chạm ly với Tần Văn Y.


Cô ấy đang nhắc nhở Cố Nhiễm, để cô không quên  mình là ai. Cô ấy muốn nhìn thấy Cố Nhiễm trốn tránh, nhục nhã đến mức chạy trối chết.
“Ba tôi mất rồi.” Cố Nhiễm trả lời.


Tần Văn Y ra vẻ ngạc nhiên, định an ủi vài câu, Cố Nhiễm lại nói tiếp: “Trước khi mất vẫn là tài xế nhà họ Quý, chị vừa lòng chưa?”
Mặt Tần Văn Y sượng cứng lại.
Cố Nhiễm nhìn người trước mặt mình.


Cô đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm, chán ghét bao nhiêu năm, cũng chỉ vì một câu “Chẳng qua là do Tần Văn Y không còn nữa” mà khổ sở bao nhiêu năm, hôm nay đối diện với cô ấy, cuối cùng cũng có thể không kiêng nể gì cả, không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào cả, thể hiện rõ ràng sự chán ghét của bản thân: “Ba tôi là tài xế, thế thì sao? Dù ba có là ai, thì tôi vẫn yêu ba mình. Tôi đường đường chính chính được nhà họ Quý giúp đỡ nhập học Quốc tế Anh – Đức, hôm nay cũng cầm thư mời tới đây. Nếu chị cảm thấy tôi không xứng, đừng có đứng đây móc mỉa, chị cao quý như thế, khi xưa có thể bảo trường học đuổi học tôi, nói rằng tôi là con gái tài xế, không xứng được học ở Anh – Đức; thì hôm nay chị cũng có thể bảo người đuổi tôi ra ngoài, nói rằng tôi không có gia thế, không xứng được đứng ở đây.”


Cố Nhiễm cao giọng lên, không ít người nghe thấy động tĩnh đã nhìn sang bên này.


“Nhưng chị không có bản lĩnh ấy, vì chính chị cũng biết bản thân mình vô lý đến mức nào, nên chỉ có thể hết lần này đến lần khác coi thường tôi, dùng sự tự ti của tôi để nâng lên mình và bảo vệ bản chất kiêu căng với lòng tự trọng của mình.”


“Tiếc là hôm nay chị tính sai rồi. Tôi bây giờ không phải đứa nhỏ cho phép chị trêu chọc, làm nhục nữa.”
Cố Nhiễm bỗng cười tủm tỉm, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Văn Y: “Nếu muốn so thật ấy, chị cũng chỉ là con nuôi thôi mà, hai chúng ta ai cao quý hơn nhỉ?”
Tần Văn Y ngây người ra một lát.


Từ ngày cô được nhà họ Tần nhận nuôi, không một ai trong nhà nhắc đến chuyện cô là con nuôi, sau này cũng không ai nhắc đến chuyện đó, về sau có gặp người không biết cô là con nuôi, cô cũng sẽ không nói cho họ biết sự thật a ấy. Dần dà, dường như cô cũng quên mất thân phận ấy, cũng quên mất rất nhiều năm trước, từng có một đôi vợ chồng nghèo khó đến tìm mình.


Đến tận bây giờ, khi nhà họ Tần phải liên hôn, cô mới ý thức được giới thế gia này khắc nghiệt và thực dụng đến mức nào. Bọn họ đều để ý đến thân phận con nuôi của cô, con nuôi và con ruột vẫn khác nhau, thấy cô chỉ là một đứa con nuôi, đối phương cứ chần chừ, do dự mãi.


Tần Văn Y nhìn ly rượu vang đỏ trong tay, chuyện nhạy cảm nhất của bản thân đã bị vạch ra, nháy mắt, dường như mất hết khả năng khống chế hành động và lý trí.
Cô hất rượu về phía Cố Nhiễm.
Nhưng ngay một giây sau, xương cổ tay cô đau nhói, ly rượu rơi xuống đất, rượu văng tung tóe khắp nơi.


Xương cổ tay Tần Văn Y nhói lên, không nhịn được kêu thành tiếng.
Quý Thời Dục lạnh lùng nhìn cô.