Phòng tắm của Alice có hàng ngàn thứ mỹ phẩm khác nhau, tất cả đều khẳng định vẻ đẹp bên ngoài của một người. khi mà mọi người trong cái nhà này đều hòan hảo và không thể sử dụng được những thứ này, tôi chỉ có thể kết luận rằng cô ấy đã mua hầu hết những thứ này cho tôi. Tôi đọc cái nhãn hiệu numbly, struck by the waste.
Tôi quá chăm chú đến mức chẳng nhìn vào trong gương.
Alice chải tóc cho tôi với một chuyển động có nhịp điệu và chậm chạp.
“Được rồi, Alice” tôi nói một cách yếu ớt. “mình muốn quay lại La Push.”
Tôi phải chờ bao nhiêu tiếng nữa chờ đợi Charlie rời khỏi nhà của Billy để tôi có thể nhìn thấy Jacob? Mỗi phút trôi qua, không biết Jacob có còn thở hay không, dài giống như mười kiếp vậy. và khi cuối cùng cũng được cho phép đi, tự mình đi xem Jacob vẫn còn sống, thời gian trôi qua rất nhanh. tôi cảm thấy không biết mình có đang thở hay không cho đến khi Alice gọi cho Edward, nằn nặc nói rằng tôi đã giữ cái bộ mặt bơ phờ ngốc nghếch. Nghe có vẻ rất vô nghĩa...
“Jacob vẫn còn bất tỉnh”, Alice trả lời. “Carlisle hoặc Edward sẽ gọi lại khi cậu ấy tỉnh lại. dù sao đi nữa bạn cũng cần phải gặp Charlie. Ông ấy vẫn đang ở nhà của Billy, ông ấy đã thấy Carlisle và Edward trở về từ chuyến đi của họ, ông ấy bắt đầu nghi ngờ bạn về nhà khi nào.”
Tôi đã có câu chuyện của mình trong bộ nhớ và được chứng thực. “mình không quan tâm. Mình muốn đến đó khi mà Jacoc tỉnh lại.”
“bây giờ bạn phải nghĩ đến Charlie. Bạn đó một ngày rất dài - xin lỗi, mình biết nó vẫn chưa bắt đầu hồi phục lại - nhưng nó không có nghĩa là bạn có thể né tránh trách nhiệm của mình” giọng nói của bạn ấy nghiêm túc, gần như là quở trách. “giờ là thời điểm quan trọng hơn bao giờ hết để Charlie an toàn trong bóng tối. hãy đóng cho tròn vai diễn của bạn trước đã Bella, và sau đó bạn có thể làm những gì minh muốn. một phần để trở thành thành viên của nhà Cullen là phải có trách nhiệm”
Tất nhiên là cô ấy đúng. Và nếu không phải vì lí do này - một lí do mạnh hơn tất cả sự sợ hãi, nỗi đau và tội lỗi của tôi - Carlisle sẽ không bao giờ bảo tôi phải rời khỏi Jacob dù có bất tỉnh hay không.
“hãy về nhà đi” Alice ra lệnh. “hãy nói chuyện với Charlie. Dùng hết khả năng của bạn. giữ cho ông ấy an tòan.”
Tôi đứng dậy, và máu chảy xuống chân tôi, cảm giác như bị châm bởi hàng ngàn cây kim. Tôi đã ngồi khá lâu rồi.
“Cái váy đó làm bạn rất dễ thương” Alice thì thầm.
“hả? oh. Er - cảm ơn lần nữa về quần áo” tôi lầm bầm đáp lại vì lịch sự hơn là sự biết ơn thật sự.
“bạn cần phải có bằng chứng” Alice nói, mắt cô ấy mở rộng và sáng. “đi mua sắm kiểu gì mà lại không mua quần áo chứ. It’s very flattering, nếu phải tự nói với mình”
Tôi chớp mắt, không thể nào nhớ nỗi cô ấy đã mặc gì cho tôi. Tôi không thể giữ mình không nghĩ đến skittering away from every second, insects running from the light...
“Jacob sẽ ổn mà Bella” Alice nói, dễ dàng chen vào mối bận tâm của tôi. “không có gì phải vội cả. nếu bạn nhận ra bao nhiêu Mocphin Carlisle đã dùng thêm cho cậu ấy - nhiệt độ đã làm nó tan ra nhanh chóng - bạn sẽ thấy cậu ta đi lại bình thường sớm thôi.
Ít nhất thì cậu ấy không bị đau. Chưa bị.
“bạn có gì muốn nói trước khi đi không?” Alice hỏi một cách nhẹ nhàng. “bạn có vẻ như bị chấn thương.”
Tôi biết cô ấy tò mò về thứ gì. Nhưng tôi có một câu hỏi khác.
“Trông mình có giống vậy không?” tôi hỏi cô ấy, giọng tôi dịu xuống. “như cô gái Bree ở đồng cỏ àh?”
Có quá nhiều thứ tôi phải suy nghĩ, nhưng có vẻ tôi không thể lấy cô ta ra khỏi đầu tôi được, ma cà rồng mới sinh mà mạng sống của cô ta - bất ngờ - kết thúc. Khuôn mặt của cô ta quằn quại với sự thèm muốn máu của tôi, lingered behind my eyelids.
Alice vuốt cánh tay tôi. “một người đều khác nhau. But something like that,yes”
Tôi vẫn sững sờ, cố gắng hình dung ra.
“nó sẽ trôi qua thôi” cô ấy hứa hẹn
“bao lâu?”
Cô ấy nhúng vay “một vài năm, có thể ít hơn. Có thể nó sẽ khác với cậu. mình chưa từng thấy ai trải qua chuyện đó (trở thành newborn) mà được chuẩn bị trước. sẽ rất thú vị để thấy nó sẽ ảnh hưởng đến bạn ra sao.”
“Thú vị” tôi lập lại.
“Chúng mình sẽ giữ cậu khỏi các rắc rối.”
“mình biết. mình tin bạn” giọng tôi đều đều không sức sống.
Trán của Alice nhăn lại. “nếu bạn lo lắng cho Carlisle và Edward. Mình chắc chắn rằng họ vsẽ ổn thôi. Mình tin là Sam bắt đầu tin tưởng bọn tớ... uhm,ít nhất thì tin tưởng Carlisle. Đó là điều tốt. mình hình dung ra bầu không khí có một chút căng thẳng khi mà Carlisle phải sắp xếp lại các chỗ xương bị gãy -“
“làm ơn đi, Alice”
“xin lỗi”
Tôi hít một hơi thật sâu để làm mình bình tình lại. Jacob đang bắt đầu lành lại rất nhanh, và một vài cái xương của cậu ấy bị lệch vị trí. He’d been out cold for the process, nhưng vẫn khó khăn khi nghĩ về nó.
“Alice, mình hỏi bạn một câu được không? Về tương lai?”
Cô ấy bất ngờ trở nên thận trọng “bạn biết là mình không nhìn thấy tất cả mọi thứ.”
“không phải thế, chính xác. Nhưng bạn nhìn thấy được tương lai của mình, thỉnh thỏang. Tại sao lại thế, bạn có bao giờ nghĩ về nó chưa, khi mà những thứ khác không có tác dụng với mình? Như là Jane hoặc Aro hoặc Edward...” câu nói của tôi chùm xuống với mức độ thích thú. Sự tò mò của tôi về điểm này không nhiều, heavily overshadowed by more pressing emotions.
Tuy nhiên Alice lại thấy câu trả lời rất thú vị. “Jasper cũng vậy, Bella - năng lực của anh ấy cũng như những người khác. Đó là sự khác nhau, bạn hiểu không? Năng lực của Jasper ảnh hưởng đến cơ thể vật chất. anh ấy có thể làm bạn bình tĩnh lại hoặc hưng phấn. nó không phải là ảo giác. Và mình nhìn thấy được viễn cảnh sắp diễn ra, không phải những lí do và ý nghĩ đằng sau những quyết định tạo ra nó. No xảy ra ở ngòai trí óc, cũng không phải là ảo ảnh; sự thật hoặc ít nhất là một viễn cảnh có thể xảy ra. Nhưng Jane và Edward.Aro, Demitri - khả năng của họ ảnh hưởng bên trong đầu. Jane chỉ tạo ra ảo giác về sự đau đớn. cô ta không thật sự làm đau cơ thể bạn, bạn chỉ nghỉ hoăc cảm thấy nó. Bạn hiểu chưa Bella? Bạn an tòan trong tâm trí (mind) bạn. không ai có thể chạm đến nó. Không có nghi ngờ gì khi mà Aro rất tò mò về năng lực mà bạn có trong tương lai.”
Cô ây quan sát mặt tôi để xem liệu tôi có thể theo kịp các logic của cô ấy không. Thật ra các từ của cô ấy bắt đầu chạy đi, các âm tiết và âm thanh dần mất đi ý nghĩa của nó. Tôi không thể thật trung vào nó. Tuy nhiên, tôi vẫn gật đầu. cố gắng tỏ ra là mình hiểu.
Cô ấy không hề bị lừa, cô vuốt nhẹ má tôi và thì thầm “Cậu ấy sẽ ổn thôi Bella. Mình không cần tiên thị để biết được điều đó. Bạn sẵn sàng để đi chưa?”
“một điều này nữa. mình có thể hỏi bạn thêm một câu nữa về tương lai không? Mình không cần chi tiết, chỉ bao quát thôi.”
“mình sẽ cố gắng hết sức” cô ấy nói, vẻ nghi ngờ một lần nữa.
“bạn vẫn nhìn thấy mình sẽ trở thành ma cà rồng chứ?”
“oh, cái này thì dễ thôi. Chắc chắn mà. Mình thấy điều đó.”
Tôi gật đầu một cách chậm chạp.
Cô kiểm tra mặt tôi, ánh mắt không thể dò được. “bạn không biết được điều gì trong đầu của mình sao Bella?
“mình biết. mình chỉ muốn chắc chắn thôi.”
“mình chỉ chắc chắn bằng bạn thôi Bella. Bạn biết điều đó mà. Nếu bạn thay đổi quyết định, những gì mình thấy sẽ thay đổi theo... hoặc biến mất, trong trường hợp của bạn.”
Tôi thở dài. “mình nghĩ chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”
Cô ấy vòng tay chòang tay qua người tôi.”mình xin lỗi. mình thật sự không thể thấu hiểu được. kí ức của mình lần đầu tiên nhìn thấy mặt jasper trong tương lai. Mình luôn biết rằng anh ấy là nơi mà cuộc đời mình hướng về. nhưng mình có thể thông cảm. mình rất tiếc khi bạn phải chọn lựa giữa hai điều tốt đẹp. (Jacob và Edward)”
Tôi vùng khỏi cánh tay của Alice. “đừng cảm thấy tiếc cho mình.” Có nhiều người bên ngòai xứng đáng được cảm thông. Tôi không phải một trong số họ. và cũng không hề có bất kì sự chọn lựa nào - there was just a good heart to attend to now. “mình sẽ lo phần Charlie.”
Tôi lái chiếc xe tải về nhà, nơi Charlie đang chờ đợi trong nghi ngờ như Alice đã dự đoán.
“hey Bella. Chuyến đi mua sắm của con thế nào?” bố chào tôi khi tôi bước vào nhà bếp. ông đứng khoanh tay trước ngực và nhìn vào mặt tôi.
“dài lắm” tôi nói một cách buồn tẻ. “Con mới quay về thôi”
Charlie đánh giá thái độ của tôi. “bố đóan là con đã nghe về chuyện của Jake rồi phải hkông?”
“vâng. Cả nhà Cullens gọi chúng con về. Esme nói cho con biết Carlisle và Edward đang ở đâu.”
“Con ổn chứ?”
“Con lo lắng cho jake. Ngay khi con làm xong buổi tối, con sẽ xuống La Push.”
“bố đã nói với con đi motô rất nguy hiểm mà. Bố hy vọng con nhận ra là bố không đùa.”
Tôi gật đầu và bắt đầu lôi các thứ ra khỏi tủ lạnh. Charlie ngồi xuống bàn. Ông có vẻ có tâm trạng nói chuyện hơn bình thường.
“bố không nghĩ con cần lo lắng quá nhiều cho Jake. Bất kỳ ai có nhiều năng lượng thế sẽ hồi phục nhanh thôi.”
“Jake có tỉnh lúc bố nhìn thấy cậu ấy không?” tôi hỏi, xoay qua nhìn ông ấy.
“oh,yeah, cậu ấy tỉnh rồi. con phải nghe cậu ta - mà thật ra không nghe thì tốt hơn. Bố không nghĩ có ai ở La Push mà không nghe thấy nó. Bố không biết nó lấy ở đâu ra những từ ngữ đó, nhưng mà bố hy vọng nó không dùng kiểu ngôn ngữ đó khi đang ở gần con.”
“Cậu ta đã có good excuse hôm nay. Trông cậu ta thế nào?”
“lôi thôi lắm. mấy người bạn của nó đỡ vào trong. May mà bọn nó đều to con, vì thằng nhóc đó rất to. Carlisle nói chân phải và tay phải của cậu ta đều bị gãy. Hầu hết phía bên phải của nó bị gãy khi cái xe ngã chết tiệt đó ngã xuống.” charlie lắc đầu. “nếu bố mà còn nghe con chạy xe một lần nữa, Bella -“
“không vấn đề gì. Bố sẽ không nghe đâu. Bố có nghĩ rằng Jake thật sự ổn không?”
“Chắc chắn, Bella, đừng lo. Cậu ta khỏe đến mức trêu bố được mà.”
“Trêu bố àh?” tôi nhắc lại môt cách giất mình.
“ừh - trong lúc đang chửi mẹ của ai đó và gọi tên chúa trong tuyệt vọng, cậu ta nói, “Cháu cá là chú cảm thấy mừng vì cô ấy yêu tên Cullens thay vì cháu hôm nay, hả, Charlie?”
Tôi quay trở lại cái tủ lạnh để bố không nhìn thấy mặt tôi.
“và bố khong thể cải lại được. Edward có vẻ chửng chạc hơn Jacob khi nói về an tòan của con. I’ll give him that much.”
“Jacob cũng rất chững chạc mà”, tôi khẽ nói với giọng bên vực. “Con chắc chắn không phải lỗi của cậu ấy đâu.”
“hôm nay là một ngày kì lạ”, Charlie đăm chiêu sau vài phút. “Con biết không. Bố không tin lắm vào những điều mê tín dị đoan, nhưng nó rất kì quái... Có vẻ như Billy biết sẽ có chuyện không hay xảy ra cho jake. Ông ta lo lắng như con gà tây vào ngày lễ tạ ơn trong suốt buổi sáng (vì lễ này ngừơi ta có truyền thống ăn gà tây nên nó lo vì biết mình sẽ bị ăn thịt). bố không nghĩ là ông ta nghe bố nói gì.”
“và rồi có chuyện còn kì lạ hơn - con còn nhớ tháng Hai và tháng Ba năm ngoái khi chúng ta gặp vấn đề với lũ sói không?”
Tôi cúi xuống lấy cái chảo rán ra khỏi kệ bếp, và trốn trong đó chừng một hoặc hai giây.
“yeah.” Tôi lầm bầm.
“bố hy vọng không phải gặp rắc rối đó nữa. sáng này, khi tụi bố đang ở trên thuyền, và Billy chẳng hề để tâm đến bố hay lũ cá cả, rồi đột nhiên, bố nghe tiếng sói tru trong rừng. nhiều hơn một, và nó rất lớn. nghe như nó đang ở ngay trong làng. Điều kì lạ nhất là, Billy quay đầu chiếc thuyền lại và chèo thẳng đến cái cảng giống như nó đang gọi ông ấy vậy. chẳng hề nghe bố hỏi là ông ấy đang làm gi.”
“Tiếng ồn tắt trước khi thuyền cập vào bờ. Nhưng đột nhiên Billy vội vã cứ như ông ấy đang bỏ lỡ một trận bóng lớn, mặc dù we had hours still. Ông ấy đã lầm bầm vài thứ vô nghĩa gì trước đó về ... một trận đấu trực tiếp? bố đã nói là nó rất kì quái Bella.
“Uhm, có lẽ ông ấy đã nhớ ra có trận bóng nào đó mà ông muốn coi, nhưng sau đó ông ta lại bỏ qua. Ông ấy đã cầm điện thoại suốt, gọi cho Sue và Emily, và cha của Quil. Không thể đóan ra ông ấy đang nói cái gi - ông ta chỉ nói chuyện một cách bình thường với họ.”
“sau đó tiếng hú lại bắt đầu vang lên lần nữa ngay bên cạnh căn nhà. Bố chưa bao giờ nghe thứ âm thanh như thế trước đây - I had goose bump on my arms. Bố hỏi Billy mà phải quát lên để át cái tiếng ồn đó - có lẽ ông ấy đã đặt bẫy ở trong vườn. âm thanh giống như con thú nào đó bị thương rất nặng.”
Tôi cau mày, nhưng Charlie quá nhập tâm vào câu chuyện của bố nên không hề nhận ra.
“Tất nhiên là bố quên hết mọi thứ cho đến bây giờ, bởi vì đó là khi Jake về đến nhà. Đàn sói hú lên trong vòng 1 phút rồi sau đó không còn nghe gì nữa - những lời nguyền rủa của Jake đã làm đó chìm mất..”
Charlie dừng lại một phút, mặt ông ấy trầm ngâm. “may mắn là ít nhất cũng có một vài điều tốt đẹp trong cái mớ hỗn độn đó. Bố không nghĩ là họ sẽ có thể việc qua được những định kiến ngớ ngẩn mà họ dành cho nhà Cullens. Nhưng ai đó đã gọi cho Carlisle, và Billy đã thật lòng biết ơn khi mà ông ấy xuất hiện. bố nghĩ là nên chuyển Jake đến bênh viện nhưng Billy lại muốn giữ nó ở nhà, và Carlisle đồng ý. Bố đóan là Carlisle biết cái gì tốt nhất. ông ấy thật tốt bụng vì đã đi cả một đọan đường dài như thế để đến đó.”
“Và...” bố dừng lại, như là có thứ gì đó mà ông không thích nói ra. ông thở dài và rồi nói tiếp. “Và Edward đã thật sự... rất tự tế. cậu ấy có vẻ rất lo lắng cho jacob như con vậy - cứ như đó là một người anh em của nó đang nằm ở đó. Cái nhìn trong mắt của nó...” Charlie lắc đầu. “Cậu ta là một người đứng đắn, Bella. Bố sẽ cố gắng ghi nhớ nó. Nhưng không hứa hẹn gì đâu nhé.” Bố cười toe tóet với tôi.
“Con sẽ không ép buộc bố đâu.” Tôi lầm bầm.
Charlie duỗi 2 chân ra và ngáp dài. “Thật tuyệ khi ở nhà. Con không thể tin được cái nhà chật chội của Billy đông đúc đến chừng nào đâu. 7 người bạn của Jake đều tập trong của căn phòng nhỏ phía trước - bố khó mà thở được. con có bao giờ để ý bọn trẻ con Quileute tất cả đều to lớn thế nào chưa?
“vâng, con có thấy.”
Charlie nhìn tôi, mắt ông ấy bất ngờ tập trung. “Thật mà bella, Carlisle đã nói jake sẽ ổn và bình phục nhanh thôi. Mặc dù nhìn thì nó có vẻ tệ hơn. Nó sẽ khỏe mà.”
Tôi chỉ gật đầu.
Jacob trông có vẻ... yếu ớt (fragile) một cách kì lạ khi tôi vội vã muốn đến gặp cậu ta ngay bố Charlie rời khỏi. người cậu ta quấn băng khắp mọi nơi - Carlisle nói rằng không cần phải bó bột khi mà cậu ta lành quá nhanh như vậy. mặt cậu ta nhợt nhạt và rầu rĩ, hôn mê sâu suốt thời gian dài. Dễ vỡ. mặc dù rất to lớn nhưng cậu ấy trong thật dễ vỡ. có thể đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi mà thôi, coupled with the knowledge that I was going to have to break him.
Phải chi mà tôi bị sét đành và tách ra làm hai. Perferably painfully. Lần đầu tiên, từ bỏ việc làm con người làm tôi cảm thấy thật mãn nguyện. giống như là không có quá nhiều thứ để mất.
Tôi đặt bữa tối của Charlie lên bàn ngay bên cạnh tay của ông ấy và đi thẳng ra cửa.
“Er, Bella? Con đơi bố một giây được không?”
“Con đã quên gì hả bố?” tôi hỏi, mắt nhìn vào cài đĩa thức ăn.
“không, không. Bố chỉ... muốn con làm cho bố một điều.” Charlie nghiêm mặt lại và nhìn xuống nền nhà. “Con ngồi đi - chuyện này chắc sẽ nói hơi lâu.”
Tôi ngồi đối diện với bố, hơi bối rối. tôi cố gằng tập trung. “bố cần gi?”
“Đây là vấn đề chính Bella.” Charlie đỏ măt. “Có lẽ bố cũng bắt đầu trở nên...mê tín sau khi mà ở bên cạnh Billy suốt một ngày kì lạ như vậy. nhưng bố có...linh cảm. bố cảm thấy...bố sẽ sớm muộn gì cũng mất con thôi.”
“đừng vậy mà bố” tôi nói trệu trạo cảm thấy có lỗi. “bố muốn con tiếp tục đến trường đúng không?”
“Con hãy hứa với bố điều này đi”
Tôi do dự, sẵn sàng hủy bỏ. “Okay...”
“Con có thể nói trước với bố trước khi con làm gì quan trọng không? Trước khi con bỏ trốn với nó hay gì đó tương tự?”
“bố àh...” tôi rên rĩ.
“bố nghiêm túc đầy. bố sẽ không nổi điên đâu. Chỉ cần con cho bố một vài dấu hiệu để nhận ra. cho bố cơ hội để ôm con tạm biệt.”
Tôi...cúi đầu xuống, giữ chặt tay mình. “điều này có vẻ ngớ ngẩn. nhưng nếu nó làm bố vui thì... con xin hứa.”
“Cảm ơn Bella” ông nói “bố yêu con”
“Con cũng yêu bố” tôi chạm vào vai ông, và đẩy mạnh cái bàn ra khỏi. “nếu bố cần gì thì con ở nhà của Billy.”
Tôi không hề nhìn lại lúc chạy ra khỏi cửa. Điều này thật hòan hảo, nó là cái tôi cần bây giờ. Tôi tự lầm bầm với bản thân khi đang trên đường đến La Push.
Chiếc Mercedes đen của Carlisle đang đậu trước nhà Billy. Điều này vừa tốt lại vừa xấu. Hiển nhiên, tôi muốn nói chuyện với Jacob một mình. Tuy nhiên tôi vẫn ước rằng bằng cách nào đó Edward nắm tay tôi, như trước đây, khi mà Jacob vẫn còn bất tỉnh. Không thể nào xảy ra. nhưng tôi nhớ Edward - dường như tôi đã có một buổi chiều quá dài với Alice. Tôi nghĩ rằng điều đó làm cho câu trả lời của tôi có vẻ mâu thuẫn. tôi đã biết rằng tôi không thể nào sống thiếu Edward. Sự thật đó không làm cho mọi chuyện bớt đau đớn hơn.
Tôi bước nhẹ nhàng vào cửa trước,
“vào đi Bella” Billy nói. Tiếng máy xe của tôi quá dễ nhận ra.
Tôi đi vào.
“hey Billy. Cậu ấy đã tỉnh lại chưa?” tôi hỏi.
“nó tỉnh khỏang nửa tiếng trước, ngay khi bác sĩ đi về. cháu vào đi. Bác nghĩ nó đang chờ con đó.”
Tôi ngần nhại và rồi hít một hơi thật sâu. “Cảm ơn”
Tôi lưỡng lự trước cửa phòng Jacob, không biết có nên gõ cửa không. Tôi quyết định len lén nhìn vào trước, hy vọng là cậu ấy đã ngủ lại, I felt like I could use just a few more minutes, Tôi mở cửa gây ra một tiếng động nhỏ và do dự nhìn nghiêng vào bên trong
Chào, Jake” tôi thì thầm.
Lúc đầu cậu ta không trả lời. cậu ấy nhìn vào mặt tôi một lúc lâu. Sau đó, với một sự cố gắng, cậu ta sắp xếp lại các biểu hiện với một nụ cười chế giễu.
“yeah, em đã từng nghĩ là nó sẽ trở nên thế này.” Cậu ta thở dài. “hôm nay chắc chắn đã trở thành ngày tồi tệ nhất. đầu tiên em đã đến không đúng chỗ, bỏ lỡ trận đấu tuyệt nhất, và Seth lấy hết tất cả vinh quang. Rồi Leah lại ngu ngốc cố chứng minh chị ta giỏi với bọn em và em phải trở thành thằng ngốc cứu chị ta. Và giờ thế này đây.” Cậu ta vẫy cái tay trái trước mặt tôi khi tôi đang đứng chừng chừ ở trước cửa phòng.
“Em cảm thấy thế nào?” tôi lầm bầm. môt câu hỏi ngốc nghếch làm sao.
“Hơi tê (stoned) một chút. Bác sĩ Răng nanh (Fang) không chắc em cần bao nhiêu thuốc giảm đau, nên ông ấy cứ làm thử và dùng quá liều. em nghĩ ông ta đã làm thế.”
“Nhưng em không còn thấy đau nữa.”
“không. Ít nhất em không cảm thấy vết thương của mình,” cậu ấy nói, và cười một cách giễu cợt môt lần nữa.
Tôi cắn môi mình. Tôi chưa bao giờ có thể vượt qua được chuyện này. Tại sao không ai cố giết tôi khi mà tôi đang muốn chết?
Vẻ hài hước biến mất khỏi mặt cậu ta, và mắt cậu ấy ấm áp hơn. Trán cậu ta nhăn lại cứ như là đang lo lắng chuyện gì đó.
“Còn chị thế nào?” cậu ta hỏi, giọng tỏ ra rất quan tâm. “Chị ổn chứ?”
“Chị àh?” tôi nhìn chằm chằm cậu ấy. có lẽ cậu ấy đã dùng thuốc qua liều rồi. “Tại sao?”
“Àh, ý em là, em khá chắc chắn là anh ta sẽ không thật sự làm chị đau, nhưng em không chắc nó sẽ tệ như thế nào. Em hơi phát điên lên vì lo lắng về chuyện của chị khi em tỉnh dậy. Em không biết liệu chị có được cho phép đến thăm em hay những thứ khác không. Chờ đợi thật là khủng khiếp. Mọi chuyện thế nào? Anh ta có làm khó chị không? Em xin lỗi nếu có chuyện xấu xảy ra. Em không cố ý để chị phải vượt qua nó một mình. Em đã nghĩ rằng em sẽ ở đó...”
Tôi mất một vài phút để có thể hiểu ra. Cậu ta nói lấp bấp, càng lúc càng trở nên vụng về cho đến khi tôi hiểu được những gì cậu ta đang nói. Tôi nhanh chóng trấn an cậu ta.
“Không không, Jake! Chi ổn mà, rất ổn, thật đó. Dĩ nhiên là anh ấy không làm khó chị. Chi đã ước là anh ấy sẽ làm thế!”
Mắt cậu ta mở to ra như đang gặp chuyện gì khinh khủng. “Cái gi?”
“Anh ấy thậm chí còn không nổi giận với chị - anh ấy cũng không hề giận em! Anh ấy đã quá tốt và điều đó làm chị thấy tệ hơn. Chị ước là anh ấy sẽ la mắng chị hay gì đó. Không phải là chị không xứng đáng với điều đó.. àh, tệ hơn nhiều so với chuyện bị la mắng. nhưng anh ấy không quan tâm. Anh ấy chỉ muốn chị vui.”
“Anh ta không nổi điên àh?” Jacob hỏi một cách ngờ vực.
“không, anh ấy... quá tự tế.”
Jacob nhìn chằm chằm tôi thêm một phút nữa, sau đó cậu ta đột nhiên nhăn mặt một cách không hài lòng “ừh, chết tiệt!” cậu ta gầm lên.
“Có gì không ổn àh, Jake? Em đau hả?” tay tôi run rẫy một cách vô dụng khi tôi cố tìm thuốc cho cậu ấy.
“Không” cậu ta gầm gừ với giọng phẫn nộ. “Em không thể tin được! An ta không cho chị một tối hậu thư hay cái gì khác sao?”
“Hầu như không - có chuyện gì với em thế?”
Cậu ta cau có và lắc đầu. “Em đã trông chờ phản ứng của anh ta. Chết tiệt thật. anh ta tốt hơn em đã nghĩ.”
Cậu ta nói mặc dù có vẻ giận dữ nhưng lại làm cho tôi nhớ đến sự kính trọng của Edward đối với hành động không hay ho của Jacob trong lều sáng nay. Điều đó có nghĩa là Jake vẫn còn hy vọng, vẫn còn đấu tranh. Tôi nhăn mặt lại như bị đâm một nhát sâu đau nhói.
“Anh ấy không tham bất kì trò chơi nào, Jake” tôi nói khẽ.
“Em cá là anh ta có. Anh ta tham gia rất hăng hái giống như em vậy, chỉ có điều anh ta biết anh ta đang làm gì còn em thì không. Đừng đổ lỗi cho em vì em không phải là người khôn ngoan như anh ta - em đã không sống lâu đến mức có thể học hết các mánh khóe của anh ta”
“Anh ấy không hề dụ dỗ chị!”
“Phải, anh ta có! Khi nào thì chị mới chịu thức dậy và nhận ra là anh ta không hòan hảo như chị nghĩ?”
“Ít nhất thì anh ấy không đe dọa sẽ tự sát để buột chị hôn anh ấy” Tôi cãi lại. ngay khi nói ra, tôi đỏ mặt lên với vẻ tức giận. “Chờ đã, hãy coi như chị chưa nói gì. Chi đã thề với bản thân sẽ không nói về chuyện đó.”
Cậu ấy hít một hơi thật sâu. Khi bắt đầu bình tĩnh hơn, cậu ta lên tiếng “Tại sao không?”
“Bởi vì chị đến đây không phải để đổ lỗi cho em bất kì điều gì.”
“Mặc dù vậy thì nó vẫn là sự thật” cậu ta nói với giọng đều đều “Em đã làm như thế.”
“Chị không quan tâm Jake. Chị không giận mà.”
Cậu ấy cười. “Em cũng không quan tâm. Em biết chị sẽ tha lỗi cho em mà, và em vui vì mình đã làm điều đó. Ít nhất thì em cũng được như thế. Ít nhất em đã làm cho chị nhận ra là chị có yêu em. Điều đó xứng đáng mà.”
“Cái đó? Có thật là tốt hơn nếu chị không biết không?”
“Chị không nghĩ là chị nên biết mình cảm thấy thế nào sao - để chị không phải ngạc nhiên khi một ngày nào đó đã quá muộn và chị đã cưới một con ma cà rồng?”
Tôi lắc đầu. “không - nó không tốt hơn với chị. Ý chị là tốt hơn cho em. Điều đó tốt hơn hay là tệ hơn với em khi em biết là chị yêu em? Khi mà nó chẳng mang lại khác biệt gì. Có phải mọi chuyện sẽ tốt hơn và dễ dàng hơn cho em khi chị không biết điều đó?”
Cậu ta nhận lấy câu hỏi một cách nghiêm túc như tôi muốn thế, suy nghĩ kĩ càng trước khi trả lời. “Vâng, em cảm thấy tốt hơn khi chị biết” cuối cùng cậu ta quyết định. “nếu chi không hề nhận ra... em sẽ luôn tự hỏi không biết chị sẽ quyết định khác hơn khi chị nhận ra không. Bây giờ thì em biết rồi. em đã làm tất cả những gì có thể.” Cậu ấy hít vào một hơi không liền mạch và nhắm mắt lại.
Lần này tôi đã không - không thể - cưỡng lại việc đến an ủi cậu ấy. tôi bước qua căn phòng nhỏ và khụy xuống phía đầu cậu ấy, sợ ngồi trên giường sẽ va vào và làm đau cậu ấy, và đặt trán của tôi lên má của cậu ấy.
Jacob thở dài, và đặt tay của cậu ấy lên tóc tôi, giữ tôi ở đó.
“Chị rất tiếc Jake”
“I always knew this was a long shot. Không phải là lỗi của chị, Bella”
“Không phải em cũng thế chứ Jake” tôi rên rĩ “làm ơn đi”
Cậu ấy đẩy ra để nhìn tôi. “sao?”
“đó là lỗi của chị. Và chị phát ốm vì cứ nghe là không phải rồi.”
Cậu ta khúc khích cười. nhưng mắt lại không cười. “you want me to haul you over the coals?”
“Thật ra thì... chị nghĩ chị muốn thế.”
Cậu ta mím môi lại như để đo lường mức độ nghiêm túc của tôi. Một nụ cười ngắn ngủi thoáng qua trên mặt cậu ta, và sau đó những biểu hiện của cậu ta trở thành một nếp nhăn.
“Chị hôn đáp lại em như nó không thể tha thứ được.” Cậu ta buột miệng nói ra. “nếu chị biết mình sẽ hối hận, có lẽ chị không nên im lặng.”
Tôi cau mày và gật đầu. “Chị xin lỗi.”
“Xin lỗi không làm cho mọi thứ tốt hơn Bella. Chi đã nghĩ gì thế?”
“Chị không có.” Tôi thì thầm.
“Chị nên bảo em chết đi thì hơn. Đó là điều chị muốn đúng không.”
“không Jacob.” Tôi thút thít, cố kìm lại những giọt nước mắt sắp tràn ra ngòai. “không, không bao giờ.”
“Chị không phải đang khóc đó chứ?” cậu ta hỏi, giọng nói đột nhiên trở lại bình thường. cậu ta xoay người một cách vội vã trên giường.
“ừh” tôi nói khẽ, cố cười một cách yếu ớt dù nước mắt đã trào ra.
Cậu ấy thay đổi trọng tâm, đặt cái chân không bị thương ra khỏi giường cứ như cậu ta cố gắng đứng dậy.
“Em đang làm gì thế?” tôi hỏi lại trong lúc nước mắt chảy ra. “Nằm xuống đi, thằng ngốc, em sẽ làm đau mình đấy!” tôi bật dậy trên đôi chân và đẩy bên vai không bị thương của cậu ta xuống bằng hai tay.
Cậu ấy đầu hàng, ngồi trở xuống và thở hổn hển vì đau, nhưng cậu ta vòng tay qua eo tôi và kéo tôi xuống giường, kế bên cậu ta. Tôi ngồi phịch xuống đó, cố gắng ngăn những tiếng nức nở bên cạnh làn da ấm áp của cậu ấy.
“Em không thể tin được là chị lại khóc” cậu ta lầm bầm. “Chi biết không em chỉ nói những chuyện đó vì chị muốn em làm thế. Em không cố ý đâu.” Tay cậu ta cọ vào vai tôi.
“Chị biết” tôi hít một hơi thớ sâu, thở ra, cố gắng kiểm soát bản thân. Sao tôi lại để cho mình trở thành kẻ mít ướt trong khi cậu ấy đang an ủi tôi? “Mặc dù vậy, tất cả vẫn là sự thật. cảm ơn vì em đã nói ra tất cả.”
“Có phải em làm chị khóc không?”
“Chắc chắn rồi Jake”. Tôi cố cười. “bao nhiêu lần em muốn.”
“đừng lo Bella, honey. Mọi chuyện sẽ qua thôi.”
“Chị không nghĩ thế.” Tôi thì thầm.
Cậu ta vỗ nhẹ lên trán tôi. “Em sẽ bỏ cuộc và cư xử đàng hòang.”
“Lại một trò chơi khác nữa àh?’ tôi tự hỏi, nghiên cằm để có thể nhìn thấy mặt cậu ta.
“Có lẽ thế” cậu ta cười với một nỗ lực nhỏ, và sau đó lại nhăn mặt. “nhưng em sẽ cố gắng.”
Tôi nghiêm mặt lại.
“đừng bi quan thế” cậu ta phàn nàn. “Trả lại cho em một món nợ nhỏ nào”
“Em nói “Cư xử đàng hòang (là sao?”
“Em sẽ là bạn của chị Bella” cậu ta nhanh chóng nói. “Em sẽ không đòi hỏi gì hơn thế.”
“Chi nghĩ đã quá trễ rồi Jake. Làm sao mà chúng ta có thể làm bạn được khi mà cả 2 đều yêu nhau thế này?”
Cậu ta nhìn lên trần, ánh nhìn rất tập trung, cứ như cậu ta đang đọc cái gì đó được viết trên trần. “Có lẽ...chúng ta sẽ trở thành bạn bè với khỏang cách an tòan.”
Tôi nghiến chặt răng lại. vui vì cậu ấy không nhìn thấy mặt tôi, cố gắng đấu tranh với sự nức nở sắp đến một lần nữa. tôi cần phải mạnh mẽ, và tôi không biết làm thế nào...
“Chị có biết cậu chuyện trong Kinh Thánh không?” Jacob đột nhiên hỏi tôi, vẫn còn đang chú tâm vào cái trần trống không.” Chuyện về vị vua và hai người đàn bà giành một đứa bé?’
“Chắc rồi. vua Solomon.”
“đúng vậy, Vua Solomon” cậu ta lập lại. “và ông ta nói, hãy chặt đứa trẻ ra làm hai...nhưng đó chỉ là để kiểm tra. Đế xem ai là người từ bỏ vật mà họ phải chia sẻ để bảo vệ nó.”
“ừh,chị nhớ”
Cậu ta nhìn vào mặt tôi. “Em sẽ không bao giờ tách chị làm hai nữa Bella”
Tôi hiểu những gì cậu ấy đang nói. Cậu ta đang nói rằng cậu ấy yêu tôi nhất và sự từ bỏ của cậu ta là để chứng minh nó. Tôi rất muốn bênh vực Edward, để nói với Jacob rằng Edward cũng sẽ làm thế cho tôi nếu tôi muốn, nếu tôi để anh làm. Tôi không từ bỏ quyết định của mình. Nhưng không lí do gì lại khơi lên chuyện để cãi vả, nó chỉ làm tổn thương cậu ta hơn.
Tôi nhắm mắt mình lại, kiềm chế nỗi đau của mình. Tôi không thể để cậu ta thấy. chúng tôi im lặng một lúc lâu. Có vẻ cậu ấy đang chờ tôi nói gì đó. Tôi đang cố suy nghĩ xem nên nói gì.
“Chị có thể cho em biết điều tệ nhất là gì không?” cậu ta hỏi một cách lưỡng lự khi tôi không nói gì. “Chị có phiền không? Em sẽ cư xử đúng đắn.”
“nó co giúp ít gì không?” tôi thì thầm
“Có thể. Nó không làm tổn thương em đâu.”
“vậy điều tệ nhất là gi?”
“Tệ nhất là biết được điều đó sẽ trở nên như thế nào”
“Điều gì có thể” tôi thở dài.
“không” Jacob lắc đầu. “Em chính xác là người dành cho chị Bella. Không cần phải cố gắng gò ép gì với chúng ta - thoải mái, dễ dàng như hít thở vậy. em là phần tự nhiên nhất trong cuộc đời chị...” cậu ta nhìn chằm chằm vào khoảng không một lúc và tôi chờ đợi. “nếu thế giới này tồn tại đúng nghĩa của nó, nếu không có quái vậy và không có những thứ hoang đường...”
Tôi có thể thấy những gì cậu ta nhìn thấy, và tôi biết là cậu ấy đúng. Nếu thế giới tồn tại như nó phải như thế, Jacob và tôi đã có thể ở bên nhau. Và chúng tôi sẽ hạnh phúc. Cậu ta là bạn tri kỉ của tôi trong thế giới này - vẫn sẽ là bạn tri kỉ của tôi cho dù cậu ta bị che phủ dưới bóng của thứ gì đó mạnh hơn, thứ gì đó qua mạnh để có thể tồn tại trong một thế giới thực.
Ở ngòai đó có thứ dành cho jacob không? Một thứ có thể là bạn tri kỷ của cậu ấy? tôi phải tin như thế.
Hai tương lai, hai người tri kỉ... quá nhiều đối với bất kì người nào. Va thất bất công khi tôi không phải là người duy nhất phải trả giá vì điều đó. Nỗi đau của Jacob la cái giá quá cao. Lẩn quẩn với ý nghĩ về cái giá đó, tôi tự hỏi tôi có dao động không, nếu tôi không từng mất đi Edward. Nếu tôi không hề biết nó sẽ như thế nào nếu sống thiếu anh. Tôi không chắc. điều đó là một phần sâu thẩm trong tôi, tôi không thể tưởng tượng nổi tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu không có nó.
“Anh ta như là thuốc phiện với chị vậy Bella.” Giọng nói cậu ấy vẫn dịu dàng, không hòan tòan chỉ trích. “Em biết là bây giờ chị không thể sống thiếu anh ta. Đã quá muộn rồi. nhưng em sẽ là thứ lành mạnh hơn cho chị. Không phải như thuốc phiện. em sẽ là mặt trời, là không khí.”
Một góc miệng tôi trở thành nụ cười nuối tiếc. “Chị đã từng nghĩ em như thế, em biết mà. Như mặt trời. măt trời của riêng chị. Em mang đến cho chị những đám mây đẹp đẽ.”
Cậu ta thở dài. “mây thì em có thể lo liệu đựoc. Nhưng mà nhật thực thì em thua.”
Tôi chạm vào mặt cậu ta, đặt tay lên má cậu ấy. cậu ta thở ra trước sự va chạm của tôi và nhắm mắt lại. mọi thứ trở nên im lặng. trong một phút tôi có thể nghe được tiếng tim cậu ấy đập,chậm và đều.
“nói cho em nghe điều tệ nhất với chị đi” cậu ta thì thầm.
“Chi nghĩ đó là ý kiến không hay lắm.”
“làm ơn đi mà.”
“Chị nghĩ nó sẽ làm tổn thương em.”
“làm ơn đi.’
Làm sao tôi có thể từ chối cậu ấy được?
“điều tệ nhất àh...” tôi do dự, và rồi để những từ thật lòng vuột ra khỏi miệng. “điều tệ nhất là chị đã nhìn thấy tất cả mọi thứ - tòan bộ cuộc sống của chúng ta. Chị rất muốn nó có thật Jake, chị rất muốn. chị muốn ở đây mãi và không bao giờ rời khỏi. chị muốn yêu em và làm cho em hạnh phúc. Và chị không thể, nó đang giết chị dần dần. giống như Sam và Emily vậy, Jake - chị không có sự lựa chọn. chị luôn biết sẽ không có gì thay đổi cả. có thể đó là lí do chị chống lại em nhiều như thế.”
Cậu ta có vẻ đang cố gắng tập trung vào để thở.
“Chị biết chị không nên nói ra điều đó.”
Cậu ta lắc đầu chậm chạp. “không em vui vì chị đã nói ra. cảm ơn” cậu ta hôn nhẹ lên đi đỉnh đầu tôi, và rồi thở dài. “Từ bây giời em sẽ cư xử đúng đắn.’
Tôi nhìn len và cậu ấy đang cười.
“vậy chị sẽ kết hôn hả?”
“Chúng ta không cần phải nói về chuyện đó.”
“Em lại muốn biết về một số chi tiết. em muốn biết khi nào thì em sẽ được nói chuyện lại với chị”
Tôi phải đợi một vài phút trước khi có thể nói lại. khi tôi chắc rằng giọng nói mình không bị vỡ ra, tôi trả lời câu hỏi của cậu ta.
“đây không phải thực sự là ý kiến của chị...nhưng, đúng vậy. nó rất có ý nghĩa với anh ấy. chị nhận thấy thế, vậy thì tại sao lại không?”
Jake gật đầu.”đúng thế. Không phải là chyện to tát lắm - nếu so sánh.”
Giọng nói cậu ta rất bình tĩnh. Tôi nhìn chắm chằm cậu ta, tò mò làm sao cậu ta chịu đựng nó, và nó biến mất. cậu ta bắt gặp ánh mắt tôi trong 1 giây, và rồi quay đầu đi. Tôi chờ khi hơi thở cậu ta đều hơn rồi nói.
“ừh, nếu so sành.” Tôi đồng ý.
“Chị còn bao lâu nữa?’
“Cái đó tùy thuộc vào Alice mất bao lâu để tổ chức lễ cưới.” tôi có nén một tiếng rên rĩ, tưởng tượng nhũng gì Alice sẽ làm.
“Trước hay sau đó?” cậu ta hỏi nhỏ nhẹ.
Tôi biết cậu ta có ý gì. “sau đó.’
Cậu ấy gật đầu. đó là sự nhẹ nhỏm của cậu ta. Tôi tự hỏi không biết đã bao nhiêu đêm mất ngủ tôi gây cho cậu ta khi mà lễ tốt nghiệp của tôi sắp đến.
“Chị có sợ không?” cậu ta thì thầm.
“Có” tôi nói khẽ lại.
“Chi sợ điều gì?’ tôi khó có thể nghe tiếng cậu ta lúc này. Cậu ấy nhìn vào tay tôi.
“nhiều thứ lắm” tôi cố làm giọng mình nhẹ hơn, nhưng vẫn thành thật. “Chị chưa bao giờ là một người giỏi chịu đựng, nên chị không trông đợi mấy nỗi đau đâu. Và chị ước là có cách nào giữ anh ấy xa ra - chị không muốn anh ấy phải chịu đựng với chị, nhưng chị biết là không có cách nào. Rồi chị phải đối diện với Charlie nữa, và Renee... và sau đó, chị hy vọng mình sẽ có thể kiếm soát bản thân sớm. có thể chị sẽ trở thành mối đe dọa mà đàn sói phải lôi chị đi”
Cậu ta nhìn lên với biểu hiện không tán thành. “Em sẽ đánh cho gẫy chân bất cứ người nào trong đàn dám làm thế.”
“Cảm ơn”
Cậu ta cười miễn cưỡng. rồi nghiêm mặt lại. “nhưng không phải là nó còn nguy hiểm hơn thế nữa sao? Trong những câu chuyện, họ nói là nó rất khó...họ mất kiểm sóat...người ta chết...”cậu ta nuốt xuống.
“không, chị không sợ cái đó. Jacob khờ khạo - em biết nhiều hơn là những câu chuyện về vampire mà?”
Cậu ta hiển nhiên không hề cảm kích trước cố gắng chọc cười của tôi.
“ừh dù sao thì, cũng có rất nhiều thứ phải lo. Nhưng cuối cùng thì nó cũng xứng đáng.”
Cậu ta gật đầu một cách không hài lòng, và tôi biết là không đời nào cậu ta đồng ý với tôi.
Tôi cố vươn cổ lên để thì thầm vào tai cậu ta, để má tôi chạm vào làn da ấm áp của cậu ta. “Em biết là chị yêu em mà.”
“Em biết” cậu ta thở ra, tay cậu ta siết chặt eo tôi. “Chị biết em ước nó nhiều thế nào mà”
“ừh”
“Em sẽ luôn đợi chị Bella.’ Cậu ta hứa hẹn, nhẹ giọng hơn và nới lỏng tay ra. tôi kéo ra một cách vô thức, cảm nhận nước mắt bị chia ra khi mà một phần của tôi bị bỏ lại phía sau, ngay trên chiếc giường bên cạnh cậu ta. “Chị luôn có một lựa chọn dự phòng nếu mà chị muốn.”
Tôi cố gắng cười. “đến khi tim chị ngừng đập.”
Cậu ta khúc khích cười lại, “Chị biết không, em nghĩ em vẫn sẽ giành chị lại - có thể. Em đóan nó phụ thuộc vào mức độ chị hôi như thế nào.”
“Chị có nên quay lại thăm em không? Hay em muốn chị không làm thế?”
“Em sẽ suy nghĩ và trả lời chị sau” cậu ta nói. “Em có lẽ sẽ cần một người giúp để không phát điên lên. Bác sĩ ma cà rồng không bình thường đó nói em không thể đi đâu cho đến khi ông ấy nói ổn - nó có thể sẽ làm lệch mấy cái xương vừa được sắp xếp lại.”
“ngoan ngõan và làm theo lời Carlisle bảo em nhé. Em sẽ lành nhanh hơn.’
“Chắc mà, chắc mà”
“Chị tự hỏi khi nào thì nó sẽ xảy ra nhỉ” tôi nói. “khi nào thì người con gái của em sẽ xuất hiện”
“đừng có hy vọng điều đó Bella” giọng Jacob đột nhiên trở nên chua chát. “nhưng dù sao em chắc chắn đó sẽ là giải thoát cho chị.”
“Có lẽ thế mà cũng có thể không. Chị có thể sẽ không nghĩ có ấy xứng với em. Chị tự hỏi không biết mình sẽ ganh tị thế nào”
“Cái đó chắc sẽ vui lắm” cậu ta thừa nhận.
“khi nào em muốn chị quay lại thì nói cho chị biết nhé, chị sẽ có mặt ở đây.” Tôi hứa.
Với một cái thở dài, cậu ta quay má về phía tôi.
Tôi chòm tớ và hôn nhẹ lên mặt cậu ấy. “Chị yêu em Jacob”
Cậu ta cười nhẹ “Em yêu chị hơn”
Cậu ấy dõi theo tôi bước ra khỏi căn phòng nhỏ với một cảm xúc không thể đóan được trong đôi mắt đen của cậu ta.