Hôm nay thần điện thay đổi yên tĩnh vốn có, các cung nữ mặc quần lụa mỏng màu hồng, vẻ mặt không khí vui mừng, tiến tiến xuất xuất bận rộn, các nàng hầu hạ Nữ Hoàng bệ hạ cùng mười vị Hoàng phu cùng nhau ăn bữa tối.
Từ lúc Đại Tế Ti Gia Cát Phụng Thiên hiến thân phụng dưỡng thiên thần đi, thần điện là nơi tẩm cung của Nữ Hoàng, mà tẩm cung nhóm Hoàng phu, được an bày ở chung quanh thần điện, dễ dàng cho Nữ Hoàng bệ hạ tùy thời chiêu ngủ.
Hôm nay là đêm tân hôn của Nữ Hoàng, dựa theo lệ thường tục lệ, đêm tân hôn, Hoàng Thượng cùng phi tử hẳn là ở tẩm cung Hoàng đế ngủ qua, nhưng mà Nữ Hoàng bệ hạ đã đem mười vị mỹ nam tử ưu tú nhất toàn bộ đại lục một hơi toàn bộ cưới, như vậy… đêm tân hôn này, nên thế nào vượt qua đây?
Chỉ sợ vấn đề này, là bọn họ thậm chí người toàn bộ trên đại lục đều chặt chẽ chú ý, tất nhiên, cũng là vấn đề Vân Hiểu Nguyệt đau đầu.
Ở một đám người phục vụ, Vân Hiểu Nguyệt cùng mười vị Hoàng phu uống rượu giao bôi lên, bớt đi cái lễ tiết vụn vặt khác, cho mọi người lui, đến dùng bữa cơm.
Bởi vì viên kim đan đó có thể tăng cường thân thể quan hệ, Vân Hiểu Nguyệt cũng không biết đói, ăn vài miếng, nghĩ đến vấn đề động phòng như thế, bắt đầu nhức đầu:
Tuy rằng lúc trước Huyền Dạ, Huyền Kha, Phong Tuyệt, Tần Ngạo cùng Tần Vũ chính miệng hứa hẹn chỉ cần có thể làm bạn kèm ở bên người nàng là được rồi, tuyệt đối không bắt buộc cùng nàng có cái quan hệ thân thiết da thịt gì, nhưng từ lúc nhận bọn họ trong khoảng thời gian này, sớm chiều ở chung, bọn họ thâm tình cùng ôn nhu, đã chậm rãi tiến vào lòng của nàng, cho nên một chút cũng không muốn ủy khuất bọn họ, cũng không muốn tin tức của bọn họ ở đêm tân hôn của mình bị vắng vẻ được truyền khắp Hoàng cung đâu, thậm chí đến tứ quốc.
Dù sao nơi này là tinh cầu cực kỳ phong kiến, nếu nàng đăng cơ làm Nữ Hoàng, như vậy ở trong mắt dân chúng, bọn họ chính là phi tử của nàng, từ xưa đến nay, chuyện tình bí mật Hoàng cung luôn bị mọi người chú ý, nhưng mà… Không muốn làm cho bọn họ thương tâm kết quả chính là bản thân muốn đả thương.
Nam nhân mười người huyết khí sôi trào ôi, trời ạ, cho dù tên thiên thần cho nàng ăn kim đan có thể tăng cường thể chất, có vẻ còn nói đêm ăn mười nam có thể làm cho công lực của nàng càng tiến một bước, nhưng nàng có thể chịu được sao?
Không được, chuyện này rất khoa trương, cho dù có thể thừa nhận nàng cũng không cần, nhiều người như vậy, không đến sáng sớm ngày mai, nàng đừng muốn nghỉ ngơi, về sau nàng nhất định sẽ mệt đến không dậy giường được, thật dọa người nha! Nếu không… Dứt khoát đại bị đồng miên, mọi người nằm ở trên giường tinh khiết nói chuyện phiếm thôi! Dù sao cái giường này siêu cấp lớn, đi lên vài người nữa cũng dư dả, ha…
‘Ta quả nhiên là cực thông minh!’
Mắt nước đi liếc về phía mười vị mĩ nam ngồi ở xung quanh mình tao nhã mà nghiêm túc dùng bữa tối, bên môi Vân Hiểu Nguyệt ý cười cao hứng, tâm tình đột nhiên khá hơn, giơ chén rượu trước mặt lên, ưu nhã hớp một ngụm.
“Nguyệt Nhi, nàng đang suy nghĩ gì đấy, cười đến vui vẻ như vậy, hả?”
Bạch Diệp buông đôi đũa, lau khóe miệng một chút, hàm ý cười hỏi, mắt sáng trong suốt tuyệt mỹ đó, hiện lên một lần bỡn cợt cùng trêu đùa, lại nhanh chóng biến mất.
Mà bất thình lình hỏi khiến người khác lập tức ngẩng đầu lên, mười đôi mắt xinh đẹp lập tức nhìn thẳng vào Vân Hiểu Nguyệt, ngoan ngoãn, thật sự là xinh đẹp a, nhiều cực phẩm mĩ nam sum vầy một đường như vậy, quả thực chính là trên thị giác siêu cấp đẹp mắt, phân tán chết mất, điều kiện tiên quyết là ánh mắt không cần nóng bỏng như vậy thì được rồi, dừng nha!
“Ta… chuyện là… Không có gì, mọi người tiếp tục ăn đi, ăn no chút, biết chưa?”
Vân Hiểu Nguyệt vừa dứt lời, liền hối hận hận không thể che lại cái miệng của mình, còn ăn no đủ chút nữa chứ, ám chỉ này, cũng quá rõ ràng đi, ngất quá!
“Nguyệt Nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ ăn đủ, hửm?”
Khuôn mặt tuấn tú Câu Hồn hiện ra cười ngọt ngào khiên hồn xiêu phách lạc, một đôi mắt thật to ý vị thâm trường ném qua, người khác nghe vậy cũng nao nao, trên mặt đều hiện lên một tia phấn hồng nhàn nhạt, ở ánh nến chiếu rọi xuống, hết sức mê người, chậc chậc chậc, thật sự đổ nước miếng nha!
“Nguyệt Nhi, không cần suy nghĩ nhiều quá, được không?”
Tư Đồ Viễn bên cạnh ở dưới mặt bàn nắm giữ tay Vân Hiểu Nguyệt, ôn nhu cười nói.
‘Ặc, có ý tứ gì, bọn họ không phải là hiểu lầm cái gì chứ, hãn!’
“Khụ khụ khụ…”
Vân Hiểu Nguyệt phản ứng tay nắm giữ tay ấm áp của Tư Đồ Viễn, đối với hắn cười thâm tình, ôn nhu nói:
“Hôm nay mọi người bận rộn một ngày đều mệt mỏi, dù sao giường nơi này khá lớn, chúng ta hôm nay liền cùng nhau ngủ ở chỗ này nói chuyện phiếm cũng không tệ, đúng không? À… Ta ăn no rồi, trước đi tắm, các chàng cứ ăn đi, đợi lát nữa theo thứ tự tiến vào tắm bồn, biết không?”
Nói xong, người nào đó thật không phụ trách phi thân trốn vào nội thất, lưu lại một bàn mỹ nhân hai mặt nhìn nhau, sau đó, nụ cười quỷ dị chậm rãi hiện lên!
“Ừm… Thật thoải mái a, hồ ôn tuyền thật là hưởng thụ lớn nhất đời người, dù sao ta có ba ngày nghỉ, không bằng đến mật đạo xinh đẹo sau cái sơn cốc bí ẩn đi chơi một chút nhỉ, mang theo bọn Viễn luôn, bọn họ nhất định sẽ thích!”
Thoải mái mà dựa vào ở trên bờ ao, Vân Hiểu Nguyệt khoái trá mà suy tính.
Đột nhiên, một trận tiếng bước chân khẽ truyền vào trong tai, tính phản xạ vừa quay đầu lại, một đạo thân ảnh từ cửa bắn vào, nhẹ bổng rơi xuống bên bờ, tập trung nhìn vào, xém tí nữa máu mũi điên cuồng phun ra nha!
Tần Ngạo lại không mảnh vải nào, cứ mang theo ý cười mị hoặc như vậy, duỗi thân song chưởng, lộ ra được thân thể hoàn mĩ khêu gợi của hắn, hai điểm đỏ bừng kia, cơ ngực rắn chắc, mông cân xứng, trong bụi cỏ cây gậy đã khẽ ngẩng đầu ngọc lên nồng đậm, vừa đủ dài cân xứng song song, ở dưới chân lượn lờ trong sương mù như ẩn như hiện, ngoan ngoãn, dụ người chết sao!
“Chuyện này… Lưu Vân, chàng muốn tắm đúng không, ta nhường cho chàng, hắc hắc!”
Vân Hiểu Nguyệt mới không ngốc, biết bọn họ nhất định lại có ý tưởng xảy ra động tác võ thuật đẹp mắt gì rồi, cho nên muốn muốn chạy ra, đáng tiếc…cửa lập tức bị đẩy ra, chín thân ảnh, trượt đi thân thể hoàn mĩ cấp tốc nhanh tiến vào, Vân Hiểu Nguyệt lập tức trợn tròn mắt, cố sức nuốt từng nước miếng, lắp bắp nói:
“Các chàng… Ặc, không phải đến thật sao, a?”
“Nguyệt Nhi bảo bối, hôm nay thiên thần nói với nàng những lời nói đó, chúng ta đều nghe được nhất thanh nhị sở, viên đan dược kia nàng ăn chưa? Hơn nữa, chúng ta nếu không nỗ lực thần công của nàng như thế nào đại thành đâu?
Cho nên chúng ta thương lượng một chút, quyết định hy sinh mọi người thành toàn cho nàng, chúng ta là phu thê rồi mà, tất nhiên hẳn là cho nàng cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi, đúng không? Bảo bối, không cần cảm tạ chúng ta, về sau đối với chúng ta tốt chút là được rồi, a?”
Câu Hồn xinh đẹp nhiều vẻ từng bước một đi xuống nước, õng ẹo làm dáng giải thích, không đợi Vân Hiểu Nguyệt phản ứng kịp, mười người mĩ nam khẽ cười nhảy xuống nước, nhanh chóng đem nàng bao vây lại.
“Cái gì?”
Vân Hiểu Nguyệt lập tức trợn tròn mắt.
Nàng còn tưởng rằng xế chiều hôm nay lời nói của tên kia chỉ có nàng nghe được thôi chứ, làm nửa ngày, bị hắn sắp xếp vào bẫy, đáng chết tiểu tử thiên thần, chắc là vì trả thù nàng lần trước không cẩn thận cường hôn hắn.
‘Nha nha, xú gia hỏa lòng dạ hẹp hòi, nếu để ta gặp được ngươi, ta nhất định phải ăn ngươi!!!’
“Bảo bối, nàng xem thiên thần sủng ái nàng nhiều nha? Đúng rồi, ta nhớ được thiên thần còn đối với chúng ta nói, Kim Đan này có tác dụng kích tình nữa đó, đến đây đi, bắt đầu!”
Chu Lân cười hì hì quát to một tiếng, nhất thời, Vân Hiểu Nguyệt bị lập tức kéo đến giữa gian bể, quanh thân bao quanh mười mỹ nam, mười đôi tay nhanh chóng chiếm mỗi một tấc da thịt của nàng, ở bụng hỏa diễm nhảy lên trên, chân một chút liền mềm nhũn, cả người cứng đơ, da nháy mắt trở nên mẫn cảm vô cùng, quả nhiên thật kích tình mà!
Vân Hiểu Nguyệt nhất thời tức giận đến xanh mặt, hiện tại nàng thật xác định cái thần vận mệnh kia là cái tên lòng dạ hẹp hòi, nhưng hiện tại nàng biến thành miếng thịt trên thớt.
‘Trời ơi, chết chắc rồi!’
Cảm giác mỗi một tấc da thịt đều là trở nên mẫn cảm như vậy, ở bọn họ cùng hai tay linh hoạt trêu chọc xuống, từng đợt dục vọng từ đáy lòng truyền ra, mở rộng đến tứ chi bách hài, từng đợt cảm giác tê dại làm cho toàn thân thể tế bào của nàng đều ở đây đốt nóng, khát vọng, nước hoa, mật không ngừng mà tràn ra, thân lập tức bị người vùi đầu xuống dùng đầu lưỡi cuốn vào trong miệng, nụ hồng đứng thẳng, hai đỉnh núi sớm đã bị hai huynh đệ Tần Ngạo cùng Tần Vũ nắm trong tay, có một chút nhẹ chút nặng khẽ cắn, mang lên từng đợt hơi hơi đau đớn mà tê dại, mang theo đợt tình triều nhiều hơn.
Môi đỏ mọng kiều diễm bị Bạch Diệp ôn nhu mà tình cảm mãnh liệt hôn sâu, tất cả thở gấp gáp cùng yêu kiều, đều bị hắn nuốt vào bụng, vành tai đáng yêu, hai tay, sửa, bộ dáng chân mỹ, ngón chân bạch ngọc, bụng bằng phẳng nhỏ thon, liền ngay cả lưng dưới nước, đều có người đang ɭϊếʍƈ láp, ở xúc giác, loại tra tấn này, quả thực làm cho người ta phát cuồng!
“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, ta yêu nàng, ta nghĩ muốn nàng, có thể chứ, có thể chứ?”
Dồn dập thở hổn hển, Tần Ngạo mang theo thơm ngọt mật, huyệt ngẩng đầu, khuôn mặt ửng hồng, thân thể đứng thẳng, ngầm ám chỉ hỏi thăm.
Bảo bối trước mắt này làm cho hắn yêu cực kỳ, từ lần cuối hắn thị tẩm rất lâu rồi, hắn liền không còn có chạm qua nàng, trời biết, mỗi lúc trời tối ôm nàng, cũng làm cho hắn khát vọng cả người phát đau, nhưng vì muốn được tiến vào lòng của nàng, cho nên hắn nhịn được, không nghĩ tới thời điểm lại có thể yêu của nàng như vậy, cũng là cùng nhiều người cùng nhau chia xẻ như vậy. Nhưng hắn đã không có biện pháp để ý, bởi vì đây là tình yêu của hắn chờ đợi đã lâu, vốn tưởng rằng yêu nàng như vậy sẽ là chuyện lâu sau này, không nghĩ tới đêm nay có thể làm cho hắn đạt được ước muốn, hơn nữa bọn họ đều muốn nhường vị trí đầu tiên của nàng cho hắn, hắn không còn tiếc nuối nữa!
“Nguyệt Nhi bảo bối, có thể chứ, hả?”
Buông môi đẹp đẽ của Vân Hiểu Nguyệt bị hôn hồng ra, Bạch Diệp khẽ ở trên mặt của nàng, khẽ cười hỏi, con ngươi đen luôn luôn ôn hòa kia, bởi vì tình, đều muốn đến nhuộm đẫm, phiếm đẹp đẽ sáng bóng, kinh người xinh đẹp, thật sâu mê hoặc tâm Vân Hiểu Nguyệt.
Uyển chuyển rên rỉ, Vân Hiểu Nguyệt đã bị nồng đậm dục vọng tra tấn lời nói cũng không nói ra được, không tự chủ được mạnh mẽ gật đầu, để trống không thể, càng khó chịu nên cần được lấp đầy, mà tăng vọt dục vọng càng là nhu cầu cấp bách phát tiết!
“Nguyệt Nhi, ta yêu nàng, một đời một kiếp, không rời không bỏ!”
Được sự cho phép Tần Ngạo thâm tình nở nụ cười, thắt lưng vừa động, đột nhiên vọt vào khe ấm áp, nhanh buộc chặt thư sướng làm cho hắn không tự chủ được thét lớn một tiếng, cuồng dã luật động.
Bất chợt lấp đầy khiến cho Vân Hiểu Nguyệt kích tình thét chói tai không thôi, lập tức môi đỏ mọng lại bị chiếm lĩnh, động tác kịch liệt mang lên từng trận bọt nước, mỗi một lần va chạm đều là nhập sâu như vậy mà cần lực mạnh mẽ.
‘Trời, rất mạnh nha!’
Thừa nhận Tần Ngạo yêu không chút lưu tình nào, cảm giác những người khác động tác càng thêm vội vàng, Vân Hiểu Nguyệt cũng không nhịn được nữa, trong lửa nóng, ngõ ngách từng đợt co rút nhanh, làm cho Tần Ngạo càng thêm điên cuồng, nắm giữ eo thon nhỏ bảo bối, nhanh chóng rút, cắm, bọt nước kích động, ȶìиɦ ɖu͙ƈ tràn ngập cả gian phòng tắm, từ một tiếng hét lên điên cuồng, cảm giác chất lỏng nóng bỏng phụt ra, lập tức trong thân thể Vân Hiểu Nguyệt chân khí nhanh chóng tự động vận chuyển lên, một cái nháy mắt, nàng liền cảm thấy tinh thần càng thêm dư thừa, trời, nàng đã biết, ban đầu cái “Ngọc Nữ Tâm Kinh”kia là thái dương bổ âm nha, ngất! Bất quá, nàng thích, hắc hắc…
“Xem ra thiên thần cho thực là đồ tốt nha, Nguyệt Nhi bảo bối của chúng ta tinh thần dũ phát được rồi, ngốc tử, hảo hảo hầu hạ Nữ Hoàng của chúng ta, biết chưa?”
Câu Hồn mặt đầy đà hồng, nhìn Huyền Kha đang dồn dập thở dốc cười tủm tỉm nói.
Huyền Kha mặt càng đỏ hơn, từ trên bụng Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, khó nhịn thở khẽ nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt, hắn như cũ có chút tự ti, cho nên hắn muốn lấy được sự cho phép của nàng.
Vân Hiểu Nguyệt cảm giác được tinh thần chấn động sau đó trong cơ thể cảm giác trống rỗng càng sâu, chẳng quan tâm dài dòng, liền dùng lực đứng thẳng, chen chân vào ôm lấy thân thể tuyệt mỹ của Huyền Kha, chết cũng nhét đi vào.
Trong nháy mắt, liền cùng hắn kết hợp cùng một chỗ, những người khác cũng thuận thế dán tới, mà dưới của Huyền Kha, càng là ra sức luật động, lại một trận đại chiến bắt đầu!
Sau, Huyền Dạ, Phong Tuyệt, Tần Vũ mấy tên này chưa bao giờ cùng Vân Hiểu Nguyệt từng có quan hệ xác thịt, mĩ nam theo thứ tự tham gia giải độc cho nàng, lập tức Bạch Diệp, Bạch Bằng Triển, Chu Lân, Câu Hồn, Tư Đồ Viễn cũng không cam lòng lạc hậu, từ trong nước đến bên cạnh cái ao, lại đến trên giường, mỗi người đều là thật, kết tụ, thống thống khoái khoái đem đêm tân hôn của họ vẽ lên dấu chấm tròn viên mãn.
Đáng thương cho Nữ Hoàng Vân Hiểu Nguyệt của chúng ta, mặc dù là có thần đan cùng thần công như vậy, cũng bị nhóm mĩ nam như đàn sói mạnh như mảnh hổ này ăn được ngay cả xương cốt bột phấn đều không còn, người cuối cùng làm từ trên người của nàng lật xuống dưới, người nào đó bủn rủn cả người không có một tia khí lực, hôn mê liền ngủ.
Mà lúc này, trời quả thực sáng rồi, trận đại chiến này, quả thực giằng co một buổi tối, hiện ra chỉ là một chữ “Cường” a!
Giằng co cả một buổi tối kích tình thét chói tai cùng tiếng thở dốc, làm cho bọn cung nữ cùng thị vệ gác đêm mặt hồng tim đập một đêm, rất nhanh, tin tức Nữ Hoàng bệ hạ đêm ngự mười nam tựa giống như mọc cánh nhanh chóng bay ra cửa cung, người người kinh ngạc rất nhiều, ào ào tán thưởng:
“Nữ Hoàng bệ hạ không hổ là người thiên thần lựa chọn, thật sự là cường hãn, không hổ là người đệ nhất đại lục nha, xem ra, rất nhanh sẽ có tiểu Hoàng Tử hoặc là tiểu Công Chúa!”
Khi Vân Hiểu Nguyệt biết lời đồn đãi này sau, đơn giản là dở khóc dở cười, bất quá làm cũng đã làm, nhân gia cũng đều biết, vậy thì da mặt dày một chút được rồi.
Vì thế, nhóm người yêu của nàng, từ nay về sau, không ai một mình đi qua thị tẩm, trừ bỏ kỳ sinh lý, mỗi đêm ít nhất cũng có ba người đến cùng nàng chơi trò thân ái, hự hự!
Cứ như vậy qua mấy tháng, mỗi ngày cứ dùng chén thuốc tránh thai Vân Hiểu Nguyệt làm ra một cái quyết định kinh người:
‘Nếu mình đã cưới bọn họ, hơn nữa bọn họ còn là ưu tú như vậy, làm cho nhiều nữ tữ trên đại lục thương tâm tan nát như thế, mình cố tình còn không có biện pháp cho bọn hắn yêu hoàn chỉnh, như vậy, vì bọn họ sinh một hài tử luôn đi?
Như vậy, bọn họ cả ngày vội vàng chiếu cố tiểu nhân, cũng sẽ không thể quấn quýt si mê nàng như vậy, nàng có thể thở ra nổi nữa!
Vì thế, Vân Hiểu Nguyệt liền mở một cái “Gia đình hội nghị”, nói cho bọn hắn biết quyết định của nàng, có thể tính, tối hôm đó, nàng lại một lần nữa nếm mùi vị đến 11P luôn, vì thế Vân Hiểu Nguyệt liền chế tác rất nhiều viên thuốc tránh thai cho nam tử, trừ bỏ nàng lựa chọn cho Bạch Diệp có Thái Tử ra, những người khác đều phải dùng, cam đoan hài tử sinh ra sẽ không lầm, đợi cho đứa nhỏ này sinh xong, lại theo thứ tự rồi suy tính tiếp, mọi người vui vẻ nhận, vì thế, Vân Hiểu Nguyệt liền bắt đầu kiếp sống “Heo mẹ” của nàng!
Đầu năm một cái, cuối năm một cái, Vân Hiểu Nguyệt cũng không khỏi không bội phục bản thân, quả thật là thật có thể sinh a!
Trong năm năm này có con trai Bạch Diệp, nữ nhi Tư Đồ Viễn, con trai Tần Ngạo, con trai Chu Lân cùng nữ nhi Huyền Dạ, theo thứ tự sinh ra, chậc chậc chậc, người người đều là Tiểu Mỹ nam, tiểu mỹ nữ phấn trang ngọc ngà a, thật sự, lớn lên về sau, còn không biết hại nước hại dân ra sao đâu!
Hơn nữa, mấy tiểu tử này, trừ bỏ nữ nhi Tư Đồ Viễn, đứa khác, vừa mới sinh ra là người được thừa kế tứ quốc Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ rồi, hơn nữa mấy đứa theo họ phụ thân, các đại thần tứ quốc mừng tươi cười rạng rỡ, mọi người vì thân thể Nữ Hoàng bệ hạ vất vả, mỗi ty có trách nhiệm riêng, tận trung cương vị công tác, tận lực giảm bớt lượng công việc cho Nữ Hoàng bệ hạ cùng nhóm Hoàng phu, làm cho bọn họ có nhiều thời gian dạy dỗ tốt một chút Hoàng Thượng tương lai của bọn họ, đem người thừa kế tương lai dạy vô cùng trí tuệ, dẫn dắt quốc gia bọn họ, nâng cao một bước nữa.
Đối với chuyện này, bởi vì Vân Hiểu Nguyệt thường xuyên mang bụng lớn, đã bị nhóm phu lo lắng quá độ mà nghiêm mật bảo vệ, nhưng nàng tỏ vẻ không biết gì a?
Xét thấy năm năm này đến, do nàng anh minh cơ trí chỉ đạo, nên ở mười người phu quân năng lực trác tuyệt hết sức tận lực thống trị xuống, người dân trên toàn bộ đại lục đoàn kết hài hòa, người người cơm no áo ấm, nữ tử địa vị cũng cùng nam tử trên cơ bản ngang hàng, có thể nói trên địa cầu đã đạt đến nhưng cũng chưa có thể đạt tới chủ nghĩa cộng sản chế độ cao.
Thành thị khu vực được phân chia, chế độ quản lý, chế độ luật pháp, đợi chút, đều là tham chiếu trên địa cầu hết thảy đưa ra, chậc chậc chậc, hiệu quả thật sự được lắm, có lẽ là nhân dân nơi này quan hệ đều thật giản dị.
Tóm lại Vân Hiểu Nguyệt nhìn ra, năm năm này tế bào não của nàng dùng không vô ích rồi, tinh cầu này, ở một tay của nàng tạo ra, thực là một người đang lúc cõi yên vui nha!
Đương nhiên, giống nhau, chỉ có chế độ hôn nhân, cũng có chút giống như trên địa cầu,nhưng cũng có cái không giống đó chính là người có thể ly hôn, nhưng vẫn được cưới vài cái, là nam tử cưới nữ tử, hay là nữ tử cưới nam tử, hết thảy tùy ý nguyện của đương sự, một khi quyết định rồi, như vậy quyết định đi đến chánh cục đăng ký trong danh sách, nếu phát sinh tranh cãi ly hôn, lúc trước cưới người kia, liền phải trả tiền nuôi dưỡng cho người gả, nếu không phục phán quyết này hoặc là không thực hiện nghĩa vụ, triều đình sẽ tịch thu lợi nhuận có được sau khi thành thân.
Chế độ này, điều này Vân Hiểu Nguyệt suy nghĩ thật lâu mới kết hợp tình hình biến báo trong nước, đột nhiên muốn để cho chỗ này thực hành một chồng một vợ, cũng thật là chê cười, bởi vì chính nàng cũng cưới mười người đấy thôi, mà nàng thật không ngờ, nàng một tay tạo ra mảnh đại lục này, mấy trăm năm sau, tinh cầu thật sự thành nam tôn cùng nữ tôn song song, đến bây giờ không bằng Vân Hiểu Nguyệt sở chuẩn bị đi là vừa!
Thời gian mỗi ngày như vậy Vân Hiểu Nguyệt cứ rãnh rỗi cộng thêm ăn ăn, ngủ ngủ, cuộc sống sinh sôi như thế nhanh lại xẹt qua, chỉ chớp mắt, Bạch Ngạo Nghễ con lớn nhất đã năm tuổi, tuổi còn nhỏ hắn thừa kế trí thông minh giảo hoạt của Vân Hiểu Nguyệt cùng tư thế thiên nhân tuyệt mỹ vô song của Bạch Diệp, thật sự là trời sinh làm Hoàng đế, kết quả là, Vân Hiểu Nguyệt đưa hắn đến Bạch Hổ Quốc, giao cho Bạch Nghiêu du ngoạn trở về dạy.
Bạch Nghiêu cô độc ở dân gian du ngoạn hơn bốn năm, rốt cuộc tìm được người ký thác tinh thần, dốc lòng dạy cho tôn tử của hắn, phu thê Chu duệ tự nhiên cũng trở về cung chiếu cố tôn tử Chu Thiên Kỳ bảo bối bọn họ, mà ít nhất sinh hạ nữ nhi Huyền Dạ sau mấy tháng này, Vân Hiểu Nguyệt bắt đầu trở nên vô cùng lo lắng, bởi vì tên chết tiệt hứa hẹn trả lại Gia Cát Phụng Thiên cho nàng đã qua một tháng, nhưng vẫn không có thấy Gia Cát Phụng Thiên xuất hiện, mặc cho Vân Hiểu Nguyệt nhìn trời phát hỏa đều không biết sử thế nào, cho nên tâm tình của nàng thật buồn bực.
Mỗi ngày nàng cầm vòng cổ cho tới bây giờ chưa từng rời khỏi thân vẫn ru rú ở trên giường lớn của thần điện mà tức giận, khiến cho bọn Bạch Diệp vô kế khả thi, ai cũng không dám đi chọc nàng, liền ngay cả Ngũ Nguyệt đại nữ nhi bảo bối sủng ái nhất cũng không thể khiến tâm nàng ổn định được, thật sự là gấp chết người!
“Thiên thần chết tiệt, xú tiểu tử, còn nói ngươi đặt ra đồng hồ báo thức được lắm, hừ, ta xem ra, chắc chắn pin không điện hả, đều qua lâu như vậy, Phụng Thiên vẫn chưa về, ngươi muốn gấp chết ta, có phải hay không? Được rồi, ngươi tốt nhất cầu nguyện không cần gặp lại ta, không phải ta gặp một lần đánh một lần, a a a a…”
Buồn bực vỗ ván giường, Vân Hiểu Nguyệt mặc trung y, thở phì phì kêu lên, nàng thực sự bị chọc giận muốn phát điên đi!
Phát ra lửa thật lâu sau, Vân Hiểu Nguyệt kéo chăn gấm lên, thở phì phì nằm xuống vừa mới chuẩn bị chợp mắt một lát.
Đột nhiên, một thân ảnh trống rỗng từ trên đỉnh mà rơi xuống, giống như không đủ, vừa vặn đánh rơi gối của Vân Hiểu Nguyệt, thân thể cao lớn mảnh khảnh đó, cẩm bào trắng như tuyết đó, tóc màu bạc xõa dài đến eo đó, mỏng manh đó, phấn môi màu hồng, mi mắt như sao sáng, hoàn mĩ vô cùng, mắt trừng viên lưu ly đó, là màu mực lam thâm thúy xa xưa quen thuộc như bầu trời đêm, chỉ thuộc loại mắt màu lam độc nhất vô nhị của một người, cứ xuất hiện đột ngột tại trước mắt nàng như vậy, Vân Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, có chút không thể tin được nhìn nam tử trước mắt này, hốc mắt nháy mắt ướt át.
“Phụng Thiên, Phụng Thiên, chàng rốt cục đã trở lại, rất nhớ chàng a…”
Một tay ôm sát lấy hắn vào trong lòng, Vân Hiểu Nguyệt kích động kêu.
Nam tử vẫn không nhúc nhích trừng mắt ý muốn đẩy nàng ra, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy ánh mắt xa lạ của hắn, lập tức trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, một giọt nước mắt cứ từng giọt rơi xuống như vậy, may mắn, vừa vặn giọt rớt vào khối ngọc đang nắm ở trong tay kia.
Đột nhiên, ngọc bội kim quang bắn ra bốn phía, một Phượng Hoàng màu vàng lập tức từ giữa ngọc bội vọt ra, thẳng tắp chiếu vào trong cơ thể nam tử, nam tử nhịn không được nhắm hai mắt lại, đợi cho kim quang biến mất, Vân Hiểu Nguyệt mở mắt, vừa định hỏi, đột nhiên vọng vào một đôi mắt màu lam rưng rưng thâm tình, ánh mắt quen thuộc kia, biểu tình quen thuộc này, nháy mắt làm ấm tâm Vân Hiểu Nguyệt nồng đậm vui sướng lập tức đem lòng của nàng căng đến tràn đầy.
“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, ta không phải đang nằm mơ đi, ta lại thấy nàng rồi, thật tốt! Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi…”
Nguyên thần trở về cơ thể Gia Cát Phụng Thiên kinh hỉ nhìn nữ tữ trước mắt mà hắn yêu khắc sâu này, thâm tình gọi.
Tuy rằng hắn đứng ở trong ngọc bội, nhưng không phải hắn cái gì cũng không biết, chuyện Vân Hiểu Nguyệt phát sinh, hắn cơ hồ đều rõ ràng, chỉ là không có cách nào nói chuyện mà thôi, hiện giờ rốt cục có thể đụng chạm nàng đến chân thật nha, làm cho hắn làm sao mà không thể kích động được?
“Phụng Thiên, hoan nghênh trở về!”
Cảm thụ được tay hắn run rẩy ở trên mặt mình vuốt ve, Vân Hiểu Nguyệt vui cực, cao hứng trả lời.
“Ừ, lúc này đây, ta muốn chặt chẽ nắm giữ tay nàng, cùng nàng làm bạn cả đời, không rời không bỏ, được không?”
“Được, nắm tay cả đời, bên nhau đến già, cả đời này, chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách ra, Phụng Thiên, ta yêu chàng!”
Rốt cục, đem tình yêu năm năm trước chưa kịp nói ra khỏi miệng giờ không hề giữ lại tuôn trào mà ra, Vân Hiểu Nguyệt cảm động cúi người, hôn thật sâu vào cánh môi Gia Cát Phụng Thiên.
Vẫn là mùi hương nhàn nhạt quen thuộc như vậy, hương vị giống như năm năm trước ở trên tế đàn khi hôn hắn, Phụng Thiên của nàng, quả nhiên một chút cũng không có lẫn vào đâu được, thật tốt!
Vươn đầu lưỡi chậm rãi dọc theo cánh môi của hắn mà chạy, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu thưởng thức, lập tức thuần thục với vào trong miệng hắn, cùng lưỡi của hắn dây dưa cùng một chỗ, một tay kia trượt vào bên trong áo, xoa thân thể đường cong gầy yếu lại hoàn mĩ của hắn.
“Ưm… Nguyệt Nhi, đừng…”
Mặc dù không có cùng nữ tử có nhiều tiếp xúc gì, nhưng không có vẻ hắn không hiểu, huống chi dán trên thân thể Vân Hiểu Nguyệt năm năm, nàng hàng đêm hoan ái, hắn cũng có thể cảm giác được, cho nên lập tức hiểu ý đồ Vân Hiểu Nguyệt, hơi ý xấu hổ tràn đầy lên gò má, mang theo gò má bạch ngọc đỏ bừng dường như hết sức mê người ngon miệng, làm cho Vân Hiểu Nguyệt yêu cực, tà tà cười.
Vân Hiểu Nguyệt cúi người cắn lên hồng châu trước ngực hắn, Gia Cát Phụng Thiên thở gấp gáp một tiếng, hô hấp không khỏi dồn dập.
“Nguyệt Nhi, bây giờ là ban ngày, chúng ta…”
“Hư… Ta chờ chàng lâu như vậy, đợi đến tâm đều đau, ta muốn lập tức cảm thụ chàng, đừng nói chuyện, được không?”
Bàn tay mềm lướt qua bụng nhỏ duyên dáng kia, Vân Hiểu Nguyệt như tên trộm cười, trực tiếp xông vào qυầи ɭót của hắn, cầm lấy cây gậy trung tâm mềm mại dục vọng, nhẹ nhàng mà vuốt ve đứng lên.
“A… Nguyệt Nhi, nhẹ một chút, ừm, nhẹ một chút…”
Khuôn mặt đà hồng, Gia Cát Phụng Thiên không biết nên làm như thế nào mới tốt, hai tay chỉ giữ chặt sàng đan dưới thân, rên rỉ to lên.
“Phụng Thiên, chàng thật sự là rất thật đáng yêu, rất thích nha!”
Phản ứng ngây ngô như vậy, làm cho Vân Hiểu Nguyệt quả thực muốn yêu chết mất!
Nhà nàng có mười con hồ ly kia, quả thực một người so một người khôn khéo hơn, mỗi một lần đều làm cho nàng không có cơ hội phát huy liền tước vũ khí đầu hàng, liền ngay cả Lân Nhi đáng yêu nhất cũng bị mang hỏng rồi, đáng thương nha…
Hiện tại thật vất vả mới có một đối tượng có thể bị nàng khi dễ, thế nào cũng không thể bỏ qua được?
Nhanh chóng rút đi quần áo của hắn, phiếm thân thể bạch ngọc hoàn mĩ trơn bóng ánh huỳnh quang làm cho Vân Hiểu Nguyệt yêu thích không muốn buông tay, nhịn không được cúi xuống dường như hôn khắp toàn thân của hắn, nhìn hắn màu hồng nóng cháy ở trong tay nàng cương lớn lên, cảm giác tay hắn ở trên người của nàng ngây ngô thăm dò, lòng tràn đầy tình yêu cùng tràn đầy thương tiếc.
Vân Hiểu Nguyệt kéo đi áo ngủ mình ra, tuy nàng sinh dục năm hài tử, nhưng người lại càng thấy hoàn mĩ thành thục mê người hơn, thể hiện ra ở trước mắt hắn, đĩnh hồng, bạt no, trướng song, nhũ đó, làm cho Gia Cát Phụng Thiên hoàn toàn đánh tơi bời, nâng lên thân đỉnh đỏ sẫm ngậm lại, miệng to ʍút̼ vào, sữa tươi thơm ngọt trong phút chốc chảy vào trong miệng của hắn, lập tức bị hắn nuốt xuống, càng thêm tham lam hút.
“Ưm…”
Vân Hiểu Nguyệt thoải mái mà rên rỉ một tiếng, mắc cỡ đỏ mặt thì thầm:
“Không biết xấu hổ, cùng hài tử giành sữa, nước uống đâu mà, a…”
Thứ khác thường, kích kích làm cho Vân Hiểu Nguyệt cũng không nhịn được nữa, nhấc chân trên thân thể hắn, nháy mắt đưa hắn vào, nhất thời, trong phòng vang lên thanh âm mặt hồng tim đập.
Bên ngoài thị vệ canh chừng mặt đỏ lên, hai mặt nhìn nhau, lập tức một người thị vệ vội vã hướng ngự thư phòng chạy đi, thật sự, Nữ Hoàng đang ngủ ngon giấc, tại sao lại như vậy chứ? Chạy nhanh tìm nhóm Hoàng phu giải quyết đi!
Nhận được tin tức đám người Chu Lân hoảng sợ, lấy tốc độ trăm mét tiến hướng thần điện đi tới, thật xa chợt nghe đến tiếng kêu lên cao vút vui mừng cùng kịch liệt thở dốc, đoàn người biến sắc, vọt vào, đã nhìn thấy Nữ Hoàng nương tử bọn họ đang thở hổn hển cùng một người nam nhân thân bay lên xuống, mà nam nhân này, lại là Gia Cát Phụng Thiên!!!
Trời ạ, nữ nhân của bọn họ, cũng muốn tìm bất mãn quá đi, đáng thương Gia Cát Phụng Thiên mới vừa trở về, khiến cho nữ nhân bất mãn này muốn tìm ăn, chậc chậc chậc, xem toàn thân bày ra kín vết hôn kia, nghiệp chướng a!
“Nguyệt Nhi à, nàng thật muốn ôn nhu sao? Xem ra, là lỗi của chúng ta, không có làm nàng thỏa mãn tốt, chúng ta sẽ đến, nha?”
Tần Vũ tà tà cười, phi thân xông đến, lập tức mấy người Phong Tuyệt, Huyền Dạ cũng không cam chịu yếu thế, ngăn chận kháng nghị Vân Hiểu Nguyệt, chỉ chốc lát sau, liền cùng nàng chiến đấu.
Gia Cát Phụng Thiên bên cạnh trợn mắt há hốc miệng mà nhìn, mặt hồng tim đập, tất nhiên sau đó, do Câu Hồn thiết kế xuống, lại một lần nữa đầu nhập đại chiến, kết quả là, Gia Cát Phụng Thiên thuần khiết, mới sống lại ngày đầu tiên, đã bị mang hỏng rồi, khóc oa oa!
Rốt cục, toàn bộ người nàng yêu đều quay về đến bên cạnh nàng, Vân Hiểu Nguyệt ở trong cung cử hành một cái loại hôn lễ nhỏ, vì thế mọi người đều biết, hóa ra Nữ Hoàng còn chung tình Đại Tế Ti đã qua đời nhiều năm, cho nên mới cưới mỹ nam khác giống Đại Tế Ti, tất cả mọi người đối với thân thế Gia Cát Phụng Thiên không hoài nghi nữa, mà Gia Cát Phụng Thiên thuận lợi ngồi trên vị trí giam quốc, dùng thông minh của hắn, giúp Vân Hiểu Nguyệt xử lý giang sơn, Vân Hiểu Nguyệt liền càng thêm nhàn nhã quang minh chánh đại!
Lại là mấy năm trôi qua, hài tử của Huyền Kha, Tần Vũ, Bạch Bằng Triển, Phong Tuyệt, Câu Hồn cùng Gia Cát Phụng Thiên cũng tiếp nối xuất thế, đồng dạng một người so một người đều tuyệt mỹ, nhất là nữ nhi của Gia Cát Phụng Thiên, lại có dị năng xuyên qua thời không, dừng, cũng may Vân Hiểu Nguyệt sớm đã đem thân phận chân thật của mình nói cho nhóm mười một phu quân, mọi người tiếp nhận loại chuyện bất khả tư nghị này.
Nếu không, ít nhất nàng cũng là nữ nhi đẹp nhất, thật sự cũng bị trở thành yêu nghiệt!
Bất quá, trong tâm tư Vân Hiểu Nguyệt hi vọng tiểu nữ nhi lớn lên về sau, đến Địa Cầu đi xem, dù sao chỗ kia mới là cố hương của nàng a, về phần nàng tại sao phải có dị năng này, Vân Hiểu Nguyệt cũng không muốn hỏi, chắc lại là thiên thần chỗ nào ra tay cũng nên, nếu như thực là như thế này, cũng là vận mệnh nữ nhi, nàng không xen vào!
Như thế gần qua mười năm, tứ quốc đều có người thừa kế mười mấy tuổi, hoàn toàn có năng lực thống trị quốc gia, vì thế, Vân Hiểu Nguyệt ở cùng Bạch Nghiêu đi hết đoạn cuối nhân sinh của hắn, đưa hắn hậu táng, liền đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho ba nhi tử một nữ nhi, trong ánh mắt của lão nhân Chu Duệ thở phì phò, rồi dạo khúc tiêu dao giang hồ!
Chơi xong thời gian mấy thập niên, Vân Hiểu Nguyệt mang theo nhóm phu quân, dấu chân đạp biến mỗi một tấc đất đại lục, chân chính làm đại hiệp tiêu dao.
Mà bọn họ trừ gian diệt ác, trừ bạo an dân chứa nhiều sự tích, bị biến thành rất nhiều phiên bản chuyện xưa, lưu truyền rộng rãi ở trên mảnh đại lục này, tên của Vân Hiểu Nguyệt cũng bị mọi người trên đại lục đời đời thế thế nhớ kỹ…
Sử quan ghi lại, đại lục kỷ nguyên tám mươi năm, Nữ Hoàng qua đời, hưởng thọ tám mươi ba tuổi, còn mười một vị Hoàng phu này trừ ba năm trước đó Hoàng phu Huyền Kha bệnh chết cùng một năm trước Hoàng phu Huyền Dạ bệnh chết, còn thừa chín vị Hoàng phu đồng thời tự sát tuẫn táng, Hoàng đế tứ quốc đau thương, y theo nguyện vọng Nữ Hoàng trước lúc chết, hợp táng cùng một quan tài, ước nguyện nhân duyên cùng Nữ Hoàng bệ hạ cùng mười một vị Hoàng phu, đời đời kiếp kiếp…
… … … …
Trong địa phủ, hai cái thân ảnh phiêu dật, ở cầu Nại Hà lo lắng bay tới bay lui, làm cho Mạnh bà bên cạnh hoa mắt choáng váng đầu, bất đắc dĩ buông thìa trong tay ra, đau đầu nói:
“Ta nói Dạ tiểu tử, Kha tiểu tử, hai người các ngươi không cần đi vòng vo được không, đầu ta cũng muốn ngất rồi! Diêm Vương không phải phái người đến nói cho các ngươi biết rồi sao, hôm nay mọi người các ngươi chờ đợi sẽ đến, nhẫn nại chút, được không? Ai nha nha, lão bà chết tiệt ta nha, đều bị các ngươi ép buộc chết mất!”
“Bà bà, chúng ta sốt ruột thôi, ngươi không phải nói, nếu hôm nay Nguyệt Nhi lại không đến, chúng ta sẽ bị cưỡng chế đầu thai sao? Ta sốt ruột nha, chúng ta đáp ứng Nguyệt Nhi, muốn ở Địa phủ chờ nàng, về sau chúng ta cùng nhau đầu thai, đời đời kiếp kiếp không xa rời nhau, bà bà, đã lâu như vậy, làm sao còn chưa tới vậy?”
Bị Dạ tiểu tử dậm chân, vội vàng xao động nói.
“Tiểu đệ, đừng nóng vội, Diêm Vương nói, nhất định sẽ không sai, nhẫn nại chút, biết chưa?”
Huyền Kha Bên cạnh lắc đầu cười cười, ôn nhu nói.
“Thân ái, ta tới!”
Đột nhiên, thanh âm ôn nhu từ phía sau vang lên, hai người kinh hỉ vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy người thiên hạ tâm tâm niệm niệm đến, tuy rằng đầu đầy tóc bạc, vẫn bộ dạng ôn nhu như vậy, đối diện bọn họ mở ra cánh tay, Huyền Kha cùng Huyền Dạ kích động vọt tới, gắt gao đem Vân Hiểu Nguyệt lôi vào trong lòng, vui mừng cực kỳ!
“Nha đầu, ngươi tới rồi, được rồi, canh giờ đến, uống xong canh Mạnh bà, về sau các ngươi liền đi đầu thai đi, đừng lỡ canh giờ, nha!”
Mạnh bà mỉm cười bưng lên một chén canh, đưa tới.
“Nhất định phải uống sao?”
Vân Hiểu Nguyệt híp mắt, hỏi.
“Đương nhiên, nếu không các ngươi liền không có biện pháp đầu thai, yên tâm đi, các ngươi sẽ đầu thai ở cái thời đại đồng nhất, cũng sẽ tìm được lẫn nhau, bà bà sẽ không lừa gạt ngươi, hử?”
Mạnh bà mỉm cười nói.
“Được!”
Con ngươi Vân Hiểu Nguyệt đảo một vòng, đối với mười một nam tử yêu khắc sâu phía sau, trừng mắt nhìn, lải nhải miệng:
“Các chàng cũng bưng lên một chén uống đi, chúng ta đời sau gặp lại!”
“Nguyệt Nhi, chúng ta nhất dịnh đồng loạt sẽ gặp lại, chờ chúng ta nhé!”
Đoàn người hiểu ý đồng loạt bưng lên, mọi người uống một hơi cạn sạch, không biết là nguyên nhân gì, dù sao tay mọi người cũng có chút làm đổ, vì thế, hơn phân nửa canh Mạnh bà, cứ lật như vậy!
“Ha ha… Đi thôi đi thôi, lão bà tử như ta, ánh mắt không lưu loát, tay chân cũng không lưu loát, ai nha nha, nha đầu a, tám mươi năm sau gặp lại a, tạm biệt nha!”
Ánh mắt Mạnh bà chợt lóe, cười hề hề nhìn hướng đám người Vân Hiểu Nguyệt bên cạnh đang vào đường hầm chuyển sang kiếp khác vẫy vẫy tay, sáng rọi chợt lóe, đường hầm biến mất, Mạnh bà ngẩng đầu hướng tới phía trên cười quỷ dị, lầm bầm nói:
“Xú tiểu tử, cuối cùng hoàn trả nhân tình của ngươi này, hắc hắc…”
ﻲ๖ۜHoàn๖ﺱ