Theo tiểu hầu đến gần khoang thuyền, mới phát hiện bên trong được bố trí càng thêm hoa lệ tinh xảo, tiểu hầu thanh y đem mấy người phân biệt nghênh tiến vào mấy gian phòng liền nhau.
Đẩy cửa vào, trong phòng thanh lịch đẹp đẽ quý giá đã đặt thùng gỗ khổng lồ, mấy người nha hoàn đang từ bên trong đổ nước ấm, Vân Hiểu Nguyệt nhìn khắp bốn phía, phát hiện tắm rửa lại dùng là đến phòng mình, cửa sổ khép chặt, không có khả năng nhìn được, cười nhẹ:
“Đi ra ngoài chờ đi!”
“Vâng!”
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Vân Hiểu Nguyệt không khách khí chút nào bước vào thùng gỗ, thống thống khoái khoái tẩy đi mỏi mệt mấy ngày trước, đem đầu tóc đen tắm sơ, sau đó đứng dậy đổi lại quần áo sạch sẽ để sẵn trên bàn bên cạnh, vừa định đem tóc lau khô, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng:
“Nguyệt Nhi, chúng ta có thể tiến vào sao?”
“Vào đi!”
Cao hứng cười cười, Vân Hiểu Nguyệt lấy khăn che mặt, cao giọng nói.
Cửa mở, một thân Câu Hồn nhẹ nhàng khoan khoái cùng Viễn bốn người ý cười trong suốt đi đến, đi theo phía sau vài cái khuôn mặt tỳ nữ đỏ bừng, mắt đầy kinh diễm cùng ngưỡng mộ, thỉnh thoảng giương mắt nhìn lén bốn vị soái ca phong thần tuấn lãng, Vân Hiểu Nguyệt lắc đầu, tay vừa nhấc, đem cẩm vải cầm trong tay ném cho hồng y Câu Hồn, Câu Hồn yêu mị cười, đi tới cẩn thận giúp nàng lau.
“Viễn, các chàng thật đúng là họa thủy nha, vừa mới đi lên không bao lâu, liền dụ dỗ tâm mấy tiểu cô nương rồi, thật sự là có lỗi nha!”
Theo bóng lưng vài cái tỳ nữ mang nước đi ra ngoài, Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt trêu nói.
“Nguyệt Nhi, nàng lại hồ nháo, chúng ta hay là đi gặp chủ nhân chiếc thuyền này đi, trong chốc lát chúng ta chuẩn bị lấy thân phận gì đi đây, hả?”
Tư Đồ Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, ôn nhu hỏi.
“Chúng ta sao, tất nhiên là người trong giang hồ, ta là môn chủ, các chàng là tứ đại hộ pháp, bởi vì ta là bị cừu gia hãm hại, cho nên rơi xuống vách núi đen, các chàng tìm được ta, cho nên chúng ta liền ra ngoài rồi, như vậy được không?”
Nghĩ nghĩ, Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt nói.
“Ặc, vậy chúng ta là môn phái nào?”
Phong Tuyệt dở khóc dở cười hỏi.
“Tiêu Dao môn, chúng ta là Tiêu Dao môn, tên này không tệ đi!”
“Được, tên này ta thích, Nguyệt Nhi, chúng ta sẽ gọi là Tiêu Dao môn, đi thôi!”
Phía sau Câu Hồn đã giúp nàng vấn tóc tốt cười híp mắt ở cổ trắng Vân Hiểu Nguyệt trực tiếp hôn lên, giải quyết dứt khoát, mặt mày cười đến cong cong.
Vân Hiểu Nguyệt tâm tình sung sướng bước ra cửa phòng, cách đó không xa, tên tiểu hầu thanh y đó lẳng lặng đứng ở đàng kia chờ, thấy mấy người đi ra, điềm điềm cười, cung kính nói:
“Chủ nhân đã ở phòng chuẩn bị đồ nhắm, mấy vị khách quý, bên này mời!”
Chau chau mày, Vân Hiểu Nguyệt khẽ vuốt càm, đoàn người theo tiểu hầu này hướng hành lang bên kia mà đi.
Xuyên qua vài đạo cửa nhỏ, dừng trước ở một phiến rèm châu, tay tiểu hầu thanh y vén rèm châu lên, mỉm cười nói:
“Mấy vị khách quý mời!”
Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt lĩnh trước đi đến tiến vào, nháy mắt bị mùi thanh nhã nhàn nhạt vây quanh.
Phòng bố trí thật tinh xảo nho nhã, trên tường lộ ra mấy bức tranh sơn thủy, bên cửa sổ đặt một cây đàn cổ, còn có một bàn cờ bằng ngọc, mấy bồn cây trúc tươi tốt xanh ngắt làm cho phòng tăng thêm mấy phần uy khí.
Bất quá thu hút ánh mắt người không phải là gian phòng này, mà là vị người ngọc đứng ở chính giữa phòng mỉm cười, công tử khí chất xuất trần văn nhã, bộ dáng ước chừng hơn hai mươi tuổi, mắt sáng như mực, sáng rực như sao, da thịt trắng hơn tuyết, môi đỏ mọng hoàn mĩ lộ nụ cười ôn hòa, một thân cẩm bào lam nhạt càng nổi bật lên phong tư yểu điệu, khí chất nho nhã, một vị công tử tao nhã tốt a!
“Tại hạ Thẩm Mặc, xưa nay thích nhất kết giao bằng hữu, mới vừa gặp được mọi người khí độ bất phàm đây, trong lòng ngưỡng mộ, cho nên cả gan mời mọi người lên thuyền phòng chữ Nhất, quấy rầy nhã hứng của mọi người, lúc này Thẩm Mặc trước bồi tội!”
Nói xong, thi lễ thật sâu.
Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được cười nhếch miệng.
Nam tử này, ngược lại thật sự là một người tâm tư khéo léo nha, rõ ràng nhìn ra bọn họ chật vật không tưởng tượng nổi, lại biết sử dụng cách nói khác để làm quen, quả thật đáng yêu hết sức, thú vị!
“Trầm công tử không cần phải khách khí, chúng ta còn muốn cám ơn Trầm công tử ra tay trượng nghĩa, làm cho chúng ta không đến mức đứng ở trên bè gỗ bay tới bên bờ đó, tại hạ Lý Tiêu Dao, môn chủ Tiêu Dao môn, bốn vị này là hộ pháp Tiêu Dao môn ta, gặp qua Trầm công tử!”
Vân Hiểu Nguyệt chớp mắt, liền mượn một cái tên dùng một chút.
“Tiêu Dao môn?”
Thẩm Mặc mi như ngọn núi nhăn lại, lập tức mỉm cười nói:
“Thứ cho tại hạ hiểu biết nông cạn, Thẩm Mặc là một thương nhân, đối người trong võ lâm không quen thuộc, xin lỗi!”
“Trầm công tử chê cười, Tiêu Dao môn chính là một môn phái nhỏ mà thôi, rất ít giao thiệp với giang hồ, không biết thật bình thường, Trầm công tử trượng nghĩa tương trợ, Tiêu Dao trong lòng cảm kích, rượu nhạt một ly, tạ ơn Trầm công tử!”
Vân Hiểu Nguyệt nâng tay rót một chén rượu, mỉm cười nói xong, vén lên cái khăn che mặt một góc uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Mặc ý cười càng sâu, mỉm cười uống rượu nhạt, trước mặt mọi người phân phó chủ khách ngồi vào chỗ của mình, Vân Hiểu Nguyệt mở miệng hỏi thăm:
“Trầm công tử, Tiêu Dao bị kẻ gian làm hại té xuống vách núi đen, sau đó được hộ pháp cứu, ngồi vài ngày ở bè gỗ mới ra khỏi cốc núi, cho nên còn không biết nơi này là nơi nào, nên Trầm công tử có thể cho biết không?”
“Lý cô nương, nơi này là Thành Bích Thủy Huyền Vũ Quốc, là Đại thành thứ hai của Huyền Vũ Quốc, cũng là bởi vì Thành Bích Thủy chúng ta có sông Bích Thủy này, cho nên mới có được tên này, Thẩm Mặc thuở nhỏ lớn lên ở Thành Bích Thủy đây, cho nên đối với nơi này rất quen thuộc, nếu cô nương có gì cần tại hạ trợ giúp, Thẩm Mặc tất nhiên sẽ làm hết sức!”
“Thành Bích Thủy của Huyền Vũ Quốc?”
Vân Hiểu Nguyệt nao nao, đối với danh tự này không quá xa lạ, bởi vì lúc trước nàng cùng Huyền Dạ thương nghị triều chính nghe Huyền Dạ nhắc tới qua tòa thành này, hơn nữa hắn cũng đã nói, Thành Bích Thủy bởi vì ở Huyền Vũ có Thủ phủ Dục gia kinh doanh mới có thể phát triển tốt như vậy, mà Gia chủ Dục gia đương thời nghe nói là trưởng tử Thẩm gia, thuở nhỏ liền thông minh hơn người, rất có kinh thương thiên phú, đối với triều đình cũng là trung thành và tận tâm, như vậy Thẩm Mặc này, chẳng lẽ chính là đương nhiệm Gia chủ Thẩm gia sao? Thật tốt quá, đánh bậy đánh bạ cũng trúng, nếu là có sự giúp đở của hắn, tìm Tần Ngạo liền dễ dàng hơn!
“Trầm công tử, nói thật, ta là có một việc muốn mời công tử hỗ trợ đây, bởi vì lúc trước kẻ gian hãm hại, Tiêu Dao môn ta còn có một vị hộ pháp là cùng ta cùng nhau rớt xuống vách núi đen, ta thấy hắn rớt vào sông lớn, mà bởi vì ta có thương thế quá nặng hôn mê bất tỉnh, chưa kịp cứu hắn, cho nên trong lòng rất khổ sở, thế nên mới một đường tìm tới đây, đáng tiếc lại không gặp thân ảnh của hắn, nếu Trầm công tử là người nơi này, không biết có thể giúp Tiêu Dao tìm một chút không?”
Vân Hiểu Nguyệt hơi trầm ngâm, quyết định cầu hắn, cường long không áp đầu xà sao, huống chi tự nàng không biết chính xác muốn tìm thật sự là hiệu quả rất nhỏ, trong lòng nàng cực kì vướng bận Tần Ngạo, lại nói người này mặc dù mang lại cảm giác khéo đưa đẩy cho nàng, nhưng mà tâm địa không xấu, có thể tin tưởng.
“A? Hóa ra là như vậy ha, Lý cô nương không nên gấp gáp, cho dù là ngươi ra ngoài cái sông đó, cũng thường gặp sẽ có lái thuyền đánh cá đi qua, vị hộ pháp đó của ngươi rất có khả năng được ngư dân cứu, cũng may ngư dân trên sông này phần lớn là gia nhân Thẩm gia ta.
Như vậy đi, Lý cô nương, xin mời chư vị đến Thẩm gia ở tạm, cô nương đem bức họa vị hộ pháp đó đưa cho tại hạ, tại hạ phái người bí mật thẩm tra, như thế nào?”
Thẩm Mặc bừng tỉnh đại ngộ, thành khẩn nói.
“Vậy thì thật là thật cám ơn Trầm công tử, mời!”
Vân Hiểu Nguyệt mừng rỡ, thật cao hứng tâm tư Thẩm Mặc kín đáo, nâng chén ý bảo bọn Viễn bên cạnh cũng bưng chén rượu lên kính hắn.
Thẩm Mặc mỉm cười cũng bưng chén rượu lên, mọi người uống một hơi cạn sạch, liền dùng bữa cơm.
Vân Hiểu Nguyệt tuy rằng trong lòng đối với người nam tử Thẩm Mặc khinh địch mà đã hỗ trợ bọn họ như vậy, còn mời bọn họ đi Thẩm gia làm khách nên cảm thấy rất là kinh ngạc, nhưng mà gương mặt hắn bằng phẳng cùng đôi mắt ôn hòa, không biết tại sao, trong lòng nghi ngờ dần dần trừ khử, ưu nhã ăn.
Một bữa cơm ở nơi này trong không khí hài hòa, sau khi ăn xong mọi người uống trà, Vân Hiểu Nguyệt liền dẫn bọn Viễn đi thư phòng, bắt tay vào vẽ bức họa Tần Ngạo.
“Nguyệt Nhi, hắn ta nhiệt tâm như vậy, sẽ không có ý đồ gì đi, chúng ta đến nhà hắn được sao?”
Vừa đi vào thư phòng, Tư Đồ Viễn liền lo lắng hỏi.
“Viễn, người này gọi là Thẩm Mặc, là Gia chủ Thẩm gia, người này từ trước đến nay thích kết giao bằng hữu, tam giáo cửu lưu088 nhân, hắn đều nguyện ý kết giao, cũng không có việc gì xấu, căn cứ ‘Quỷ môn’ điều tra, người này coi như là cái chính nhân quân tử, huynh yên tâm đi!”
Câu Hồn mỉm cười trả lời.
“À, Câu Hồn, ‘Quỷ môn’ của chàng tin tức nhưng thật ra rất linh thông nha!”
Trên mặt Vân Hiểu Nguyệt cầm cái khăn che mặt, mỉm cười nói.
“Đó là tự nhiên, nếu không chúng ta làm mua bán như thế nào nha? Đúng rồi, ta nhớ được Thẩm Mặc này cùng Huyền Dạ quan hệ không tệ, bởi vì Huyền Dạ sau khi lên ngôi, từng đã đến nhà hắn, nếu không, chúng ta truyền thư cho Huyền Dạ, kêu hắn lại đây một chuyến?”
“Huyền Dạ a…”
Vân Hiểu Nguyệt nhăn nhíu mi, thở dài một hơi:
“Thôi đi, hắn làm Hoàng đế khổ lắm rồi, chúng ta sẽ không cần đem phiền toái cho hắn, biết chưa?”
“Được!”
Câu Hồn cao hứng cười, đi qua đem lụa giấy ở trên bàn viết ra. Tần Vũ mỉm cười, tiến lên vẽ.
Mà Vân Hiểu Nguyệt vẫn đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn.
Rõ ràng, Tần Vũ hoạ sĩ này thật sự là không tệ, chỉ chốc lát sau, Tần Ngạo một thân thanh trường bào liền sống động trên giấy, nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt, nước mắt hơi tí tràn mi mà ra.
Mấy ngày nay, đừng nhìn trên mặt nàng không có tỏ vẻ gì, kỳ thực trong lòng nàng là gấp vô cùng, thời gian ngày lại ngày trôi qua, Tần Ngạo cũng không biết là chết hay sống, nàng nóng lòng lắm, nhưng mà lại không thể biểu hiện ra ngoài làm cho mọi người vì nàng mà lo lắng, cho nên cũng chỉ giấu ở trong lòng.
Hiện tại đột nhiên thấy nụ cười quen thuộc, nhớ mong lập tức nảy lên trái tim, tự nhiên có chút không khống chế được cảm xúc.
Tư Đồ Viễn bên cạnh than nhẹ một tiếng, tay ôm nàng vào trong ngực, giữa con ngươi đen vô lực của những người khác lướt qua thật sâu, hít sâu một hơi, chuyên tâm vẽ, bức họa Tần Ngạo, một bức nhất định là không đủ, cho nên Câu Hồn cùng Phong Tuyệt cũng bắt đầu gia nhập vào bên trong hội họa.
Lẳng lặng tựa vào lòng Tư Đồ Viễn, mùi vị quen thuộc làm cho tâm tình của nàng dần dần an tĩnh lại, nhắm mắt bắt buộc bản thân không nên suy nghĩ nhiều, Vân Hiểu Nguyệt dần dần ngủ.
Tư Đồ Viễn ôn nhu ôm nàng, ba người kia lẳng lặng vẽ tranh, trong khoảng thời gian ngắn, trừ tiếng nước, trong thư phòng một mảnh yên tĩnh chậm rãi trôi qua.
Thẩm Mặc cũng không có tới quấy rầy bọn họ, đợi cho bên ngoài truyền đến thanh âm:
“Cập bờ! Cập bờ …”
Lúc này bọn họ đã vẽ hơn mười tấm, đem tranh cầm chắc, Tư Đồ Viễn đánh thức Vân Hiểu Nguyệt, mở cửa thư phòng ra, chuẩn bị lên bờ!
…..
088: dùng để chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội