Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ủn Ỉn Béo Ú
Bạch Nghiêu không quay đầu lại nhìn tòa lâu đã nhiều năm sinh hoạt khoái hoạt, nhưng cung điện này cũng gây cho hắn đau xót đến khắc cốt, cung nữ thái giám vây quanh, theo sau hắn hướng tẩm cung hắn mà đi.
Vân Hiểu Nguyệt không đi theo, nàng biết, tiếp theo, hắn cần một chỗ chữa thương, rồi một lần nữa đứng lên, đây là bi ai của Đế Vương, bọn họ, vĩnh viễn phải kiên cường, tất cả yếu đuối cùng thương tâm, chỉ có thể giấu vào trong bóng đêm!
Sau vẻn vẹn một tuần, trong lịch sử Bạch Hổ Quốc là một tuần đen tối, mà thủ đoạn Bạch Nghiêu, ngày càng làm cho thiên hạ khϊế͙p͙ sợ!
Sử quan ghi lại: Bạch Hổ Quốc ngày mười chín tháng năm, Hoàng đế tại đại điện Cần Chính tổ chức yến tiệc mời tam quốc, đám người Hoàng Hậu Lưu thị, Nhị Hoàng Tử Bạch Nhật Tưởng cùng Uy Vũ Tướng quân Chu Dũng, Thừa tướng Tôn Tu có ý đồ mưu phản, đảo điên triều cương. Hoàng đế hiểu rõ tiên cơ, lấy thủ đoạn lôi đình, trấn áp phản tặc, đêm đó phế Hậu, ban thưởng rượu độc, ngày kế đem chủ mưu Bạch Nhật Tưởng chém ở Ngọ môn, trong phủ cơ thϊế͙p͙ năm trăm bảy mươi sáu người, toàn bộ chôn cùng, loạn thần Chu Dũng cùng Tôn Tu “phanh thây”, diệt cửu tộc!
Chỉ với vài câu ít ỏi làm sao có thể miêu tả thảm trạng lúc trước?
Ngày hôm sau của quốc yến, ngoài Ngọ môn, hình đài dựng bốn phía khổng lồ, máu tươi uốn lượn lưu thành dòng suối nhỏ thấm ướt trong vòng trăm trượng, cho dù phía bắc cách xa Hoàng thành, cũng có thể nghe thấy trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, hơn vạn con người sinh sống, ngắn ngủn một đêm mà thôi toàn bộ tiêu thất, mà một câu “Hoàng Tử phạm pháp, tội như thứ dân”, làm danh vọng của Bạch Nghiêu lên đến đỉnh cao, lấn qua tam quốc khác, thậm chí mang lịch sử Đế Vương lớn khác mà hoang mang!
Bạch Nhật Tưởng chết, khiến thần dân Bạch Hổ Quốc nhận thức được, Hoàng Thượng của bọn họ là liêm chính, cho dù là Hoàng Tử phạm pháp, cũng giống nhau khó thoát khỏi tử tội, vì thế, tất cả dân chúng đều xem Bạch Nghiêu thành Hoàng đế cơ trí nhất trong lịch sử Bạch Hổ Quốc, đối với hắn mang sùng bái “vô tiền khoáng hậu”, mang đến sĩ tử võ tướng ào ào nguyện trung thành với Bạch Hổ Quốc, liền ngay cả một ít cao nhân ẩn sĩ lớn, cũng ào ào rời núi.
Mà văn võ bá quan còn lại vừa kinh vừa sợ, nhất là việc Bạch Nghiêu không truy cứu đồng đảng Nhị Hoàng Tử nữa, làm bọn họ chột dạ, ào ào lấy các loại lý do để từ quan, vì thế, Bạch Nghiêu thêm khai ân, trên dưới triều đình thay máu, đều là trung thành và tận tâm.
Hơn nữa guồng nước Vân Hiểu Nguyệt sang chế, làm cho thực lực của Bạch Hổ Quốc nhanh chóng tăng trưởng, trực tiếp vượt qua Thanh Long Quốc, những thứ này đều là sau này.
Đối với Vân Hiểu Nguyệt mà nói, nàng chẳng qua làm chuyện mà nàng muốn làm, về phần sẽ có hiệu quả như vậy, là nàng không có dự liệu được, kỳ thực cho dù nàng tính được, nàng cũng sẽ làm như vậy, vì Bạch Diệp, đáng giá!
Bạch Nghiêu hắn không có dựa theo lời trước kia để cho Bạch Nhật Tưởng tra tấn đến chết, mà làm cho hắn chết thống khoái như vậy, nàng hơi có chút kinh ngạc, bất quá nghĩ lại, biết Bạch Nhật Tưởng không phải là huyết mạch Hoàng thất mà người Hoàng thất cũng không nhiều lắm, Bạch Nghiêu cũng không có khả năng chiêu cáo thiên hạ Bạch Nhật Tưởng không phải con của hắn, hắn là Hoàng đế, đâu thể lộ ra khía cạnh này được, hoặc là nói cách khác, Bạch Nhật Tưởng là hắn một tay nuôi lớn, nói như thế nào cũng có vài phần cảm tình, xử lý như vậy, cũng là thói thường của con người đi.
Bạch Nhật Tưởng chết, Hoàng Hậu cũng chết, tất cả gian nịnh thần đều chết hết, người hạ thuốc độc Huyền Dạ cuối cùng cũng đền tội, tất nhiên Hoàng thành đã không còn có giới nghiêm nữa nên cửa thành mở rộng ra, nghênh khách vãn lai tứ phương, tất cả sứ thần, nghỉ ngơi sau vài ngày, ào ào trở về nước.
Rời đi đầu tiên là đám người Huyền Vũ Quốc Huyền Kha cùng Huyền Dạ, bởi vì vội vàng hiệp trợ Bạch Diệp, Vân Hiểu Nguyệt căn bản không có thời gian, cũng không có hứng thú đi tiếp thiết yến của Huyền Kha.
Lúc này đây, Huyền Kha có vẻ cực kì khó có thể lí giải được, không có bất kỳ lời nói nào, chỉ là tiếc nuối đã phái người đưa tới một khối lệnh bài có khả năng tùy ý ra vào phủ Thái Tử Huyền Vũ Quốc, nếu sau này có cơ hội đi đến. Báo cho Bạch Nghiêu xong mang theo đám người Huyền Dạ, khởi hành quay về Huyền Vũ Quốc.
Tĩnh dưỡng lâu như vậy, Huyền Dạ tuy rằng nội lực toàn bộ bị phế, phải một năm sau tu luyện một lần nữa, thế nhưng thân thể đã được Vân Hiểu Nguyệt chăm sóc cực kỳ tốt, tốt hơn trước đây rất nhiều, Vân Hiểu Nguyệt không có tiễn hắn xuất cung, buổi tối hôm hắn rời đi, cùng hắn từ biệt, đưa cho hắn một ít thuốc cường thân kiện thể phòng thân cùng thuốc bột, lại ngay tại trong ánh mắt đầy bi thương yêu cùng thương của hắn, không chút do dự bước đi.
Tiếp theo cùng bọn họ rời đi là Bảo Bảo của Chu Tước quốc, bởi vì Chu Tước quốc gởi thư, Hoàng Hậu nhớ Hoàng nhi đến ngã bệnh, Bảo Bảo khóc thật lâu, muốn Vân Hiểu Nguyệt cùng hắn trở về, chuyện của Vân Hiểu Nguyệt ở Bạch Hổ quốc còn chưa xử lý tốt, như thế nào có thể rời đi?
Vì thế, nàng cam đoan chuyện ở nơi này vừa kết thúc liền lên đường, Chu Lân đáng thương mới cẩn thận mà đi trước, nhìn vào là thấy nước mắt thật lớn, bị Thiết Tranh dụ dỗ, rời khỏi Hoàng thành, đi trở về.
Chỉ có Tần Vũ, hắn vốn là Tiêu Dao Vương gia, không chịu câu thúc, sở dĩ cuối cùng, hắn nói một chút cùng những người khác toàn bộ quay về, mà chính hắn, sao là mặt dày mày dạn ở lại, như cũ ở tại Quý Tân lâu.
…
Thời gian trôi mau, tiễn đi Huyền Dạ cùng Bảo Bảo bọn họ, chỉ chớp mắt, Vân Hiểu Nguyệt ở lại Bạch Hổ Quốc bốn ngày, trong bốn ngày này,Vân Hiểu Nguyệt để lại phương thuốc cho Bạch Nghiêu xong, liền vào phủ Hoàng Tử của Bạch Diệp, cả ngày cùng Câu Hồn, Tư Đồ Viễn cùng Bạch Diệp, Bạch Bằng Triển khanh khanh ta ta, thật hạnh phúc, bên ngoài nhốn nháo cỡ nào đi nữa nàng một chút cũng không hỏi qua, nàng đang đợi, chờ Bạch Nghiêu thực hiện lời hứa hẹn của hắn.
Trừ bỏ Bạch Bằng Triển, ba nam tử khác cùng nàng đều có da thịt thân thiết, trong lòng nhận định nàng là duy nhất, khi cùng nàng một mình ở chung, tự nhiên không e dè, bình thường không tán gẫu bao lâu, liền tán gẫu đến trên giường.
Chẳng qua, mọi người tuy biết Vân Hiểu Nguyệt cũng không kiêng kỵ ba người chung sống một nhà, nhưng thật ra muốn ngủ cùng một chỗ như thế nào đều cảm thấy kỳ quái, vì thế vô hình đã đạt thành hiệp nghị, chỉ cần có một người đi tìm Vân Hiểu Nguyệt, hai người khác tuyệt đối sẽ tránh đi, để tránh mọi người xấu hổ.
Bất quá, Bạch Bằng Triển còn chưa có tiến vào bên trong tập thể này, tự nhiên sẽ không biết cái hiệp nghị này, nhiều lần tìm đến Vân Hiểu Nguyệt, đều gặp được chuyện tốt của nàng cùng người khác, trong lòng tràn ý tiếp nhận hình thức ở chung như vậy rồi, chẳng qua, bởi vì nhiều chuyện, còn thiếu cùng Vân Hiểu Nguyệt viên phòng mà thôi.
Như thế lại qua nửa tháng, Bạch Nghiêu vẫn không có tìm Vân Hiểu Nguyệt tiến cung, liền ngay cả Bạch Diệp cùng Bạch Bằng Triển thử vài lần, cũng làm cho hắn gian xảo né tránh, Vân Hiểu Nguyệt biết người nào đó có khả năng muốn đổi ý, vì thế, hôm sau giữa trưa ánh nắng tươi sáng, nàng trực tiếp tiến Hoàng cung, tìm Bạch Nghiêu ngả bài.
Chẳng biết tại sao, bên ngoài ngự thư phòng, lại một người thị vệ cũng không có, Vân Hiểu Nguyệt lười quản nhiều như vậy, trực tiếp đi lên phía trước, nâng tay gõ cửa.
“Ngươi tới rồi, vào đi!”
Bên trong, truyền đến thanh âm Bạch Nghiêu mỉm cười, Vân Hiểu Nguyệt đẩy cửa mà vào, giương mắt nhìn lại, bỗng nhiên phát hiện mới một tháng mà thôi, Bạch Nghiêu giải được cổ độc, cả người tuấn lãng rất nhiều, cũng trẻ ra rất nhiều, nhìn xa mặc dù không bằng Bạch Diệp phong hoa tuyệt đại, vẫn có thể xem là một suất đại thúc.
Lúc này, Bạch Nghiêu mặc cẩm bào màu vàng, ngồi ngay ngắn ở sau cái bàn, mắt mang đầy ý cười, ôn hòa nhìn nàng, bên người thậm chí ngay cả một cung nữ cũng không có.
“Thảo dân Vân Hiểu, tham kiến Hoàng Thượng!”
Hơi hơi thi lễ, mặt Vân Hiểu Nguyệt cười, thanh âm rất lạnh.
“Thế nào, tức giận hả? Ngồi đi!”
Nhìn Vân Hiểu Nguyệt lạnh như băng, con ngươi đen Bạch Nghiêu chợt lóe tia sáng, mỉm cười hỏi.
“Không dám! Hoàng Thượng, thảo dân đã hoàn thành tất cả hứa hẹn, Hoàng Thượng như vậy, lời hứa người đâu, khi nào thì thực hiện được?”
Ngồi trên cái ghế gần đó, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt hỏi.
“Vân Hiểu à…”
Bạch Nghiêu thật sâu nhìn ” hắn “, nhẹ nhàng thở dài nói:
“Ngươi biết không, từ ngày loạn thần tặc tử bị trảm, các đại thần gửi tấu chương yêu cầu lập Diệp nhi làm Thái Tử, tựa giống như bông tuyết đổ lên ở ngự thư phòng của Trẫm, còn có rất nhiều đại thần, tấu thỉnh Trẫm phong ngươi làm đại thần, Vân Hiểu, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Ách, ta? Quân đại thần? Hoàng Thượng thật biết đùa, một chút cười cũng không tốt à!”
Ánh mắt sửng sốt, Vân Hiểu Nguyệt trả lời.
“Trẫm biết ngươi sẽ không chịu đáp ứng, nhưng Trẫm thủy chung ôm một hi vọng, cho nên chậm chạp không có cho ngươi tiến cung, nghĩ ngươi có lẽ sẽ thay đổi chủ ý, xem ra, Trẫm vẫn là hiểu ngươi nha!”
Từ trong mắt ảm đạm nhè nhẹ tràn ra, Bạch Nghiêu rũ mắt, hình như có vô hạn phiền muộn.
“Nếu như vậy, Hoàng Thượng dự tính làm sao bây giờ?”
Hai tay khoanh trước ngực, Vân Hiểu Nguyệt tới gần lưng ghế dựa, hỏi tới.
“Ăn thuốc của ngươi, thân thể Trẫm khỏe lên, sẽ nỗ lực đều ở hậu cung, hy vọng có thể sớm ngày có nhi tử, ngăn chặn miệng chúng thần, tự nhiên sau đó ta để ngươi cùng Diệp nhi đi, đương nhiên, còn có Bằng Triển, Vân Hiểu, Trẫm làm như vậy, ngươi có vừa lòng chưa?”
Trong con ngươi đen hiện lên một tia chật vật, hàm chứa ý đau khổ, Bạch Nghiêu lẳng lặng nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt, thanh âm rất nhẹ, cũng thật ôn nhu, vẻ mặt như vậy, làm Vân Hiểu Nguyệt có một chút sợ sệt.
“Hoàng Thượng, người vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, tráng niên chính trực, nuôi vài Hoàng Tử hoàng nữ không thành vấn đề, lát nữa, ta sẽ cho ngươi vài phương thuốc bồi bổ. Bất quá, ta muốn cùng Diệp, còn có Bằng Triển sớm xuất phát, du lịch chung quanh, như thế nào?”
Trong lòng, dâng lên một tia cảm giác kỳ quái, Vân Hiểu Nguyệt vội vàng trả lời.
” Bốn mươi tuổi? Đúng vậy, Trẫm cũng sắp bốn mươi tuổi, già rồi, Vân Hiểu à, ngươi tuổi thật còn trẻ, so với Diệp nhi ta còn nhỏ hơn, đúng là độ tuổi nụ hoa. Ngươi nên đi nhìn chung quanh, ngươi thích tự do như vậy, Trẫm tại sao có thể trói chặt ngươi, thế nào trói chặt ngươi được, Vân Hiểu…”
Thanh âm Bạch Nghiêu càng ngày càng nhẹ, cuối cùng cơ hồ lầm bầm như muỗi, nhưng vẫn để cho Vân Hiểu Nguyệt nghe thấy được.
Trong lòng đột nhiên “Lộp bộp” một chút, mắt hơi híp, lẳng lặng nhìn mặt Bạch Nghiêu có chút tái nhợt, mắt buông xuống, Vân Hiểu Nguyệt cúi đầu xuống, có chút đau đầu:
‘ Đây là chuyện gì, lúc nào phát sinh, vì sao nàng một chút cảm giác cũng không có? Bị một đại thúc nói thích, tuy nói là suất đại thúc, dù thế cũng không thể nhận, huống chi còn là phụ thân ruột của Diệp. Đáng chết, thật sự là rối mù mà, choáng váng nha!’
“Vân Hiểu, ngươi thông minh như vậy, kiệt xuất như vậy, Trẫm thật sự không muốn thả ngươi đi, nhưng không thể không thả ngươi đi, Vân Hiểu à…”
Giương mắt, Bạch Nghiêu đè nén tiếng hô đáy lòng ra, thở dài một tiếng, nhắm mắt, ôn hòa mở miệng:
“Làm nghĩa tử của Trẫm đi, được ko?”
“Không được!”
Cơ hồ là cự tuyệt phản xạ, Vân Hiểu Nguyệt thật kiên định lắc đầu:
“Mặc dù là nghĩa tử, nhưng người nhất định sẽ mượn cơ hội này ban phong hào cho ta, còn có thể chiêu cáo tứ quốc, thật phiền toái, ta không cần!”
“Ngươi…”
Bạch Nghiêu ngẩn ngơ:
“Trẫm cam đoan sẽ không, Trẫm chỉ là muốn thu ngươi làm nghĩa tử, sau đó phong ngươi làm đệ nhất thần y Bạch Hổ quốc, ban thưởng ngươi mấy tòa nhà mà thôi, ngươi muốn đến chỗ nào cũng có thể, chỉ hi vọng ngươi có thể trở về ở, để Trẫm có thể thấy ngươi thì tốt rồi, được không?
Về phần Diệp nhi, Trẫm phong hắn là Tiêu Dao Vương, đem ranh giới giàu có nhất phía nam làm đất phong của hắn, Bạch Bằng Triển, Trẫm thu hồi binh quyền của hắn, phong hắn làm Tịnh Kiên Vương, đem ranh giới phía tây làm đất phong của hắn, nói như vậy, các ngươi là có thể ở cùng nhau, không phải sao?
Vân Hiểu, Diệp nhi chỉ là ngụy trang, Bằng Triển cũng coi như nửa Hoàng Tử, bọn họ là người trẻ tuổi ưu tú nhất Bạch Hổ Quốc ta, bọn họ nhất cử nhất động, đều là điển phạm, tuy rằng Trẫm có thể nhận chuyện các ngươi mến nhau, nhưng lại không thể không lo lắng đến cái khác, Vân Hiểu, Trẫm trầm tư suy nghĩ lâu như vậy, tìm ra biện pháp tốt nhất, Vân Hiểu, đáp ứng Trẫm, được không?”
Bạch Nghiêu ôn hòa nhìn nàng, đáy mắt tình cảm đến kinh ngạc, làm Vân Hiểu Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên trả lời như thế nào:
‘ Đáp ứng hắn, có lẽ sẽ có rất nhiều phiền toái, không đáp ứng hắn, hai người cứ như vậy đi, hình như là không tốt lắm, huống hồ, hắn đã nghĩ chu đáo như vậy, thôi thì như vậy cũng tốt, dù sao cũng muốn trở về thăm hắn, không có khả năng cả đời không gặp, đáp ứng đi! ‘
“Được! Hoàng Thượng, ta đồng ý!”
Cười nhạt một tiếng, Vân Hiểu Nguyệt trả lời.
“Thật tốt quá! Hiểu Nhi, từ nay về sau, ngươi chính là Hiểu Nhi của ta, hài tử của ta, ngày mai lâm triều, đi cùng Diệp nhi, Trẫm tức khắc tuyên bố, tự nhiên sau đó các ngươi là có thể đi du ngoạn!”
Bạch Nghiêu cười lớn nói.
“Vâng, chuyện này Vân Hiểu sẽ đi nói cho bọn họ, cáo lui!”
” Được, đi thôi!”
Cười nhạt một tiếng, lui tới cửa, Vân Hiểu Nguyệt xoay người hướng cửa cung đi đến, về phần ánh mắt nóng cháy phía sau kia, nàng lựa chọn bỏ qua.
“Vân Hiểu, ngươi cũng biết, Trẫm trong lúc vô tình, thích ngươi, nhưng Trẫm không có tư cách, cũng không thể có được ngươi, như vậy, ngươi liền làm con Trẫm đi, Diệp nhi cùng Bằng Triển, chắc chắn đối đãi tốt với ngươi, Trẫm cũng yên lòng!”
Thở dài một hơi, Bạch Nghiêu đứng dậy rời ngự thư phòng hướng đến hậu cung mà đi, chỗ kia, hắn có nhiều phi tử, vì tự do của người kia, hắn muốn tiếp tục cố gắng!
( Ụt: Cái này được gọi là hiện tượng ” trẻ không tha, già không nương ” của Nguyệt tỷ)
Ngày hôm sau lâm triều, Vân Hiểu Nguyệt cùng Bạch Diệp, Bạch Bằng Triển đúng giờ bước vào đại điện, Bạch Nghiêu tuyên bố quyết định của hắn, quần thần ồ lên.
Phải biết rằng, một Hoàng Tử nếu như được sắc phong Vương, có đất phong, ngụ ý nghĩa lầ hắn mất đi quyền lợi làm Thái Tử, huống chi là Hoàng Tử duy nhất của Bạch Hổ Quốc?
Còn có Bạch Bằng Triển, tuy rằng “Tịnh Kiên Vương” dễ nghe, nhưng mà binh quyền không có, lại có đất phong, điều này chỉ có thể chứng minh Hoàng Thượng không tín nhiệm hắn nữa, nhưng hắn rõ ràng là thanh niên tuấn tú tài năng, trung thành và tận tâm à?
Càng kỳ quái hơn chính là không phong quan cho Vân Hiểu, chỉ cho hắn một cái hư danh “Bạch Hổ Quốc đệ nhất thần y”, lãng phí một nhân tài tốt như vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Bất quá, nhìn gương mặt Hoàng Thượng sâu xa khó hiểu, tất cả đều chỉ có thể đem nghi ngờ vùi vào đáy lòng, đừng giỡn, đụng những người mới này như vậy, vì đầu trên cổ mình, vẫn là thái bình chút đi!