Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ủn Ỉn Béo Ú
Giống như “thể hồ quán đỉnh”
, Huyền Kha cả người chấn động, do mắt đỏ nên cố nháy mắt thanh tỉnh, hít một hơi thật sâu, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Hiểu Nguyệt một cái, nhìn về phía ngoài cửa.
Vân Hiểu Nguyệt tuy rằng không chút để ý hận ý của hắn, bởi vì thử hỏi, bị người thiết kế đem cho bọn đàn ông ăn, nếu mà không hận người khởi xướng kia, thì chắc không phải là người! Bất quá, Vân Hiểu Nguyệt không cho Huyền Kha còn có cơ hội hại người của nàng, vì thế, nàng mỉm cười nhìn về phía cửa.
Ở trong khoảng thời gian này Vân Hiểu Nguyệt tỉ mỉ điều trị nên sắc mặt Bạch Nghiêu có nhiều chuyển biến tốt đẹp, một thân long bào vừa vặn, hắn thoạt nhìn có chút khí thế, bên cạnh hắn, là Bạch Diệp phiêu nhiên như tiên, Bạch Nhật Tưởng bởi vì vết thương còn chưa có khỏi hẳn cho nên chỉ có thể trước lúc tiến vào đã ở bên Hoàng Hậu trang điểm chút ít.
“Tham kiến Hoàng Thượng!”
Bắt đầu từ lúc Bạch Nghiêu bước vào cửa cung, mọi người cùng đứng lên thỉnh an.
“Ha ha… Các vị ái khanh không cần đa lễ, hôm nay là thiết yến chiêu đãi chư vị sứ thần, ngồi xuống đi!”
Bạch Nghiêu tâm tình vô cùng tốt, thanh giọng cười nói.
“Tạ Hoàng Thượng!”
Trong khoảng thời gian này, thân thể Trẫm vì mắc bệnh nhẹ, đã làm chậm trễ với chư vị sứ thần, Trẫm kính trước!”
Bưng chén rượu lên, Bạch Nghiêu sảng khoái nói.
“Không dám! Hoàng Thượng, mời!”
Tần Vũ, Huyền Dã, Huyền Kha cùng Chu Lân vội vàng đứng lên, bưng chén rượu cũng uống một hơi cạn sạch, nhất là Chu Lân, lại làm được bộ dáng trông rất có phong cách của một Thái Tử, làm cho Vân Hiểu Nguyệt rất là kinh hỉ.
“Huyền Dạ hiện giờ cảm giác như thế nào?”
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Bạch Nghiêu quan tâm hỏi.
“Tạ ơn hồng phúc Hoàng Thượng, độc của Huyền Dạ đã được thanh trừ, thân thể cũng tốt hơn nhiều, đã không còn gì đáng ngại!”
Cung kính hơi hơi thi lễ, Huyền Dạ hồi đáp.
“Ha ha… Như thế rất tốt, mọi người đến nâng chén cụng ly vì Huyền Dạ bình phục!”
“Vâng!”
Quần thần ào ào nâng chén chúc ở xa, Huyền Dạ vẻ mặt mỉm cười đáp lễ, nhất thời trên đại điện không khí sinh động hẳn lên.
“Hoàng Thượng, độc Hoàng đệ tuy rằng đã giải, nhưng hung thủ mưu hại Hoàng đệ, còn chưa bắt được, phụ hoàng vài lần gửi thư đến, lệnh cho tại hạ truy bắt đem hung thủ về quy án, vì Hoàng đệ báo thù, Huyền Kha cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, cho nên hôm nay Huyền Kha cả gan hỏi Hoàng Thượng một tiếng, khi nào thì bắt được hung phạm vậy?”
Đột nhiên, một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên trong đại điện, nhất thời, tất cả mọi người chợt ngẩn ra.
“Thái Tử Điện Hạ xin yên tâm, Hộ quốc Tướng quân Bạch Hổ ta đang dốc toàn lực lùng bắt, tin tưởng ít ngày nữa có thể bắt lấy hung phạm, Huyền Dạ Điện Hạ vừa vặn thân thể chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, sợ không thích hợp ngồi xe để tránh mệt nhọc, không bằng Đại Điện Hạ ở Hoàng thành lưu lại thêm mấy ngày, ổn thỏa Bạch Diệp đem hết toàn lực, cho các vị công đạo, được không?”
Bạch Nghiêu giật mình, Bạch Diệp vội vàng đứng dậy tiếp lời nói.
Lời nói thành khẩn mà chân thành tha thiết, làm Huyền Kha không lời nào để nói, dừng một chút, trên mặt đột nhiên tràn ra tươi cười:
” Diệp Điện Hạ đã nói như vậy, Huyền Kha tự nhiên sẽ tin tưởng, được rồi, Huyền Kha sẽ ở lại chờ ba ngày, được không?”
“Bạch Diệp tự nhiên sẽ cố gắng hết sức, Thái Tử Điện Hạ xin yên tâm!”
Bạch Diệp mỉm cười bưng rượu ngon trong chén lên, kính chúc rồi uống một hơi cạn sạch.
Huyền Kha ngẩn người, hiển nhiên vì không thể có được một đáp án xác thực, bất quá, hắn không thể hỏi nữa, nếu không, chính là có ý định khiêu khích, ánh mắt lạnh lùng, bưng chén rượu lên, hắn cũng uống một hơi cạn sạch.
Vân Hiểu Nguyệt trên ngồi vị trí, dưới đáy lòng vì Bạch Diệp cơ trí mà ủng hộ, nhìn bộ dáng Huyền Kha khó chịu, tâm tình nàng thật tốt a!
“Ha ha, nói thật, để cho mọi người đường xa mà đến vì đại hôn của Hoàng nhi, lại bị hủy, Trẫm có cảm giác bất an sâu sắc, Trẫm tự phạt một ly, hướng các vị tạ lỗi a!”
Bạch Nghiêu khen ngợi nhìn Bạch Diệp một cái, cười lớn nói.
“Hoàng Thượng, sự việc xảy ra đột ngột, chẳng ai ngờ rằng, hai vị tiểu thư lại đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo, như vậy đi, còn chút thời gian, lại cho Diệp nhi tuyển chọn vài vị nữ tử tài mạo song tuyệt, như vậy thì được rồi?”
Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn bên cạnh mỉm cười giải thích.
“Ha ha… Hoàng Hậu nói đúng, Diệp nhi a, nếu có nhìn trúng cô nương nào, sớm nói cho phụ hoàng nha, phụ hoàng sẽ chỉ hôn cho ngươi nha!”
Bạch Nghiêu cao hứng tay vỗ vỗ Hoàng Hậu, trêu chọc nói.
“Ha ha…”
Mọi người nở nụ cười, không khí lại hòa hợp.
“Vâng, cám ơn phụ hoàng, mẫu hậu!”
Bạch Diệp đứng lên hơi thi lễ, cười nói.
“Tốt, tốt, tốt, hôm nay thật cao hứng, mọi người thoải mái chè chén, không cần câu nệ, mời!”
Thấy trên điện một mảnh hòa hợp, Bạch Nghiêu mừng rỡ, nâng chén nói.
“Hoàng Thượng mời!”
Tiếng trúc từng trận lọt vào tai, một đám cung nữ mang vũ đạo diệu dàng duyên dáng lộng lẫy từ cửa dũng mãnh tiến vào mà múa, Vân Hiểu Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, vì Bạch Nghiêu hôm nay không có bắt nàng ra mặt mà cảm thấy cao hứng, thực tốt quá, nếu không, để cho tất cả mọi người biết nàng, cũng liền phiền chết!
Vui chơi giải trí thật cao hứng, đang lúc Vân Hiểu Nguyệt trò chuyện cùng Chu Lân đến cao hứng, đột nhiên tiếng trúc ngừng lại, cung nữ cũng lui xuống, nguyên do, là ăn no rửng mỡ hay sao mà Huyền Kha lại đứng lên tìm phiền toái.
“Hoàng Thượng, Huyền Kha thấy đại phu Vân Hiểu cũng ở trên điện, trong lòng cảm kích Vân đại phu đối với Hoàng đệ liều mình cứu giúp, có ở trước mặt mọi người, cảm tạ Vân đại phu, Bạch Hổ quốc có thần y như thế, thật là trên trời ban ân nha!”
Chăm chú nhìn Vân Hiểu Nguyệt, Huyền Kha một mặt cảm kích nói.
Hửm, Huyền Kha à Huyền Kha, lại muốn bày trò gì đây? Cô nãi nãi ta phụng bồi!
” Thật không dám nhận, cứu tánh mạng người, là chức trách của một đại phu, Thái Tử Điện Hạ không cần đa lễ!”
Đứng dậy hơi thi lễ, Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt.
“Vì Hoàng đệ là nhi tử được phụ hoàng sủng ái, cũng là tay chân của tại hạ, lễ này đương nhiên phải làm.”
Nói xong, rốt cuộc thật sự khom người chào, thi hành đại lễ.
“Ha ha… Thái Tử Điện Hạ quả nhiên khí độ phi phàm, Vân Hiểu là công thần Bạch Hổ Quốc ta, Trẫm cũng thật cảm kích hắn nha, đến đến đến, mọi người kính Vân Hiểu một ly!”
Dừng, Bạch Nghiêu này, nhất định là có âm mưu!
Vẻ mặt tươi cười nâng chén tạ ơn mọi người, hạ xuống rượu ngon, Vân Hiểu Nguyệt thề, nàng thật sự thấy Bạch Nghiêu nháy mắt.
Đáng chết, Bạch Nghiêu này, tìm được cơ hội, ta liền thảm à!
Quả nhiên, rượu ngon uống xong Bạch Nghiêu đối với nàng dĩ nhiên là tán dương, đem nàng khoa trương thành thiên hạ đệ nhất thần y, ánh mắt quần thần nhìn nàng trở nên càng ngày càng nịnh bợ, Vân Hiểu Nguyệt bắt đầu nhức đầu, chẳng lẽ, Bạch Nghiêu muốn thưởng nàng “nhất quan bán chức”
hay sao?
“Vân đại phu y thuật thật cao minh, Huyền Kha bội phục không thôi, Hoàng Thượng, Huyền Kha cả gan, có thể mời Vân đại phu theo Huyền Kha đi Huyền Vũ Quốc vì phụ hoàng chữa bệnh hay không?
Phụ hoàng thân thể ngày càng sa sút, ngự y trong cung cũng “thúc thủ vô sách”
, Huyền Kha lòng nóng như lửa đốt, hiện thời tìm được thần y, Huyền Kha cả gan khẩn cầu Hoàng Thượng được không?”
Huyền Kha trong mắt hàm chứa ý cười tính kế, cung kính thỉnh cầu.
Quả nhiên có âm mưu, Huyền Kha, ngươi thật thông minh, đáng tiếc, kế của ngươi vẫn có điểm sai à!
Cả người cứng đờ, dưới đáy lòng Vân Hiểu Nguyệt cười lạnh, bất quá, nụ cười trên mặt, lại là càng ngày càng xinh đẹp.
“Ha ha…”
Bạch Nghiêu nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, cười ha hả:
“Kỳ thực thì, Vân Hiểu cũng không phải là thần dân Bạch Hổ Quốc ta, cũng không phải quan viên Bạch Hổ Quốc ta, hắn có nguyện ý đi hay không, Trẫm không có khả năng xen vào a, ta nghĩ, các ngươi vẫn là âm thầm thương nghị đi, như thế nào?”
” Vậy sao?”
Mắt đầy thâm ý liếc nhìn Vân Hiểu Nguyệt một cái, Huyền Kha nở nụ cười:
“Là Huyền Kha nói lỡ lời, được rồi, nếu Vân đại phu không ghét bỏ, ngày mai Huyền Kha mời thiết yến, như thế nào?”
“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!”
Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng cười khẽ vuốt cằm.
“Hoàng Thượng, Vân Hiểu là do Diệp nhi biết nhìn người, Diệp nhi không hổ là Hoàng nhi ưu tú nhất Bạch Hổ Quốc chúng ta a, Diệp nhi, hôm nay mọi người cao hứng như vậy, đến đây vì phụ hoàng kính thượng một ly!”
Hoàng Hậu cười híp mắt lại chen vào nói.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, biết kế hoạch của bọn họ liền muốn bắt đầu, hơi quay đầu lại, quả nhiên thấy mắt Chu Dũng cùng Thừa tướng kia lộ ra sắc mặt vui mừng, trong lòng không khỏi lo lắng.
Tuy rằng bọn họ đã đem kế hoạch lần nữa hoàn thiện, nhưng là không biết có thể đột nhiên phát sinh ra tình huống khác hay không nhỉ?
“Vâng!”
Bạch Diệp cả người cứng đờ, bưng chén rượu lên, chậm rãi hướng Bạch Nghiêu đi đến.
” Được Được Được, Trẫm cảm giác thật vui mừng a!”
Bạch Nghiêu cao hứng cực kỳ, tay nhận lấy chén rượu trong tay Bạch Diệp, một ngụm uống cạn.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, sắc mặt Bạch Nghiêu bắt đầu tái nhợt, một bàn tay nắm chặt vạt áo, miệng mở rộng thở gấp, Hoàng Hậu đứng bên cạnh giả mù sa mưa la hoảng lên:
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người không có sao chứ, Hoàng Thượng!”
“Phụ hoàng!”
Bạch Diệp kinh hãi, vội vàng tiến lên, vừa vụng trộm cầm đan dược lúc trước Vân Hiểu Nguyệt giao cho hắn nhét vào trong miệng, vừa ôm lấy Bạch Nghiêu hướng ra phía ngoài, rồi lo lắng lớn tiếng kêu lên:
“Ngự y, ngự y…”
“Đứng lại!”
Hoàng Hậu đột nhiên đứng lên, mặt đầy sát khí:
“Bạch Diệp, ngươi thân là Hoàng Tử, lại mưu hại Hoàng Thượng, người đâu, trước đem Bạch Diệp bắt lại, Bạch Tưởng, đưa Hoàng Thượng quay về tẩm cung, truyền ngự y!”
Bạch Nhật Tưởng một phen đoạt lấy Bạch Nghiêu đã ngất đi, hướng ra phía ngoài chạy đi, tất cả đại thần, trừ bỏ Chu Dũng cùng Tôn Thừa tướng tiến lên ngăn Bạch Diệp lại, những người khác đều sợ ngây người.
“Chậm đã, mẫu hậu, nhi thần nào có mưu hại phụ hoàng?”
Bạch Diệp ngẩng đầu, nhìn thẳng Hoàng Hậu hỏi.
“Hừ, Hoàng Thượng là uống rượu của ngươi mới như vậy, không phải ngươi thì sẽ là ai?”
Lưu Hân Mai cười lạnh nói.
“Mẫu hậu, nhi thần thề, rượu này tuyệt đối không có độc, hơn nữa, trước mắt bao người, nhi thần làm sao có thể làm việc ngốc như vậy đây?”
Bạch Diệp cười nhẹ, nói.
“Chuyện này không phải là ngươi thông minh sao? Bạch Diệp, ngươi biết Hoàng Thượng truyền ngôi cho Nhật Tưởng, liền có bụng dạ khó lường, muốn hại Hoàng Thượng, còn cố ý mang sơ hở chồng chất, ngươi cho rằng bản cung không nhìn ra sao? Chư vị ái khanh, các ngươi nói, rượu của hắn, không có vấn đề sao?”
Thật mạnh, đổi trắng thay đen thật nhanh a, cái gì nàng cũng nói được, thật có đủ vô sỉ!
Vân Hiểu Nguyệt lắc đầu rất là “Bội phục”!
“Đúng vậy, hiển nhiên là rượu có vấn đề, Bạch Diệp, ngươi thông minh như vậy, làm sao có thể…”
Huyền Kha đột nhiên tiếp lời, hình như có vô hạn tiếc hận nói.
“Hoàng Hậu nương nương, trước cứu Hoàng Thượng quan trọng hơn, chúng ta trước đem Điện Hạ giải vào đại lao, đợi cho Hoàng Thượng tỉnh, tiếp tục định đoạt, Đại Điện Hạ, mời!”
Chu Dũng cung kính hơi thi lễ, nói.
“Dẫn đi, trông trừng hắn cho thật kỹ biết chưa!”
Lưu Hân Mai đắc ý mệnh lệnh lớn tiếng.
“Ai nói Trẫm trúng độc, hửm?”
Đột nhiên, thanh âm uy nghiêm từ cửa truyền đến, một thân ảnh mang hoàng sắc tiến vào, lớn tiếng nói.
“Hoàng Thượng? Người không phải đã bất tỉnh sao, làm sao có thể…”
Lưu Hân Mai ngây dại, kinh hoảng kêu một tiếng, vội vàng che miệng ả, đáng tiếc, đã không còn kịp nữa!
021: Ụt thề là Ụt không hiểu nghĩa chính xác của cụm từ này nhưng có thế đoán đoán nó là ” hồi chuông cảnh tỉnh ” chắc thế ?
022: một chức quan hữu danh vô thực
023: bó tay không có biện pháp