Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 66: Diễn tốt như vậy

” Viễn!!!”
Vân Hiểu Nguyệt không thể tin nháy mắt mấy cái, sợ hãi thất thanh, nhiều ngày như thế, tất cả mọi người tìm không thấy Tư Đồ Viễn, hắn tựa như hoàn toàn biến mất. Hiện tại đột nhiên có tin tức của hắn, làm sao mà nàng mừng như điên được?


Vội vàng phi thân cầm lấy phong thư, rút ra vừa thấy, bên trong chỉ viết một câu nói: giờ tý, một mình đến rừng cây thành bắc, che mắt lên xe ngựa.
Là muốn nàng ngồi ở trên xe ngựa, sau đó không biết đi tới nơi nào sao?


Vân Hiểu Nguyệt hơi sửng sờ, bên môi nổi lên ti tia cười lạnh: mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần dám động đến Viễn của ta, liền là địch nhân của ta. Được, tối hôm nay, liền để cho ta tới gặp ngươi, nhìn xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào!


Tay cầm lấy quần áo Tư Đồ Viễn, trên mặt vết máu loang lổ đã sớm khô làm cho tâm thương nàng yêu không dứt, Viễn của nàng, vì sao luôn luôn bị thương tổn đây?
Lúc này đây tìm hắn về, nàng muốn thời thời khắc khắc cùng hắn bên nhau, không bao giờ để cho người khác lại thừa dịp nữa!


Lẳng lặng đứng bên cạnh bàn, nhẹ nhàng mà vuốt ve quần áo lạnh lẽo mềm mại, Vân Hiểu Nguyệt không có lập tức xông ra, cùng lúc thời gian còn sớm, đi cũng không tốt, về phương diện khác, hắn phải hảo hảo lắng đọng lại tâm tình của bản thân, tuyệt đối không thể lộ ra khẩn trương, vẻ mặt vô cùng lo lắng.


Nếu bản thân rối loạn đầu trận tuyến, sẽ làm cho bọn cướp đáng chết kia lợi dụng cơ hội, nàng muốn dùng trạng thái tỉnh táo nhất đi đấu cùng địch nhân này, cứu Viễn của nàng trở về!
“Người đâu, đưa nước ấm vào, ta muốn tắm rửa!”


Hít sâu một hơi, Vân Hiểu Nguyệt lớn tiếng phân phó.
“Vâng!”


Rất nhanh, nước ấm được mang vào, đem bản thân ngâm ở trong nước nóng, Vân Hiểu Nguyệt nhắm chặt hai mắt, lẳng lặng cảm thụ nước nóng bao lấy nàng, tâm tình dần dần thả lỏng, cho đến khi hoàn toàn không còn chút gơn sóng, nàng đứng dậy thay đổi thân nam trang, búi gọn tóc, cẩn thận kiểm tra ngân châm trong chỉ giới, mê dược, còn bỏ vào một thanh bảo kiếm sắc bén.


Nhìn xem bên ngoài mặt trăng đã dần dần lên tới đỉnh, thời gian không sai biệt lắm, đẩy ra cửa gỗ phía bắc, như thanh như gió, biến mất ở trong bụi cây.


Thời gian tính cực kỳ chuẩn, khi Vân Hiểu Nguyệt đi đến rừng cây nhỏ phía bắc, đúng lúc là giờ tý. Trăng mặc dù không tròn, nhưng là rất sáng, cho nên Vân Hiểu Nguyệt liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe ngựa đứng ở giữa hai cây đại thụ rậm rạp.


Xe ngựa thật nhỏ, không có cửa sổ, chỉ chứa được một người, có lẽ là vì biểu hiện tính an toàn chiếc xe này, cửa xe mở rộng ra, bên trong trừ bỏ một cái nệm êm cùng một cái khăn đen, không có gì cả. Kỳ quái là, ngay cả người cũng không có.


Dừng một chút, Vân Hiểu Nguyệt đứng yên một lát, cảm giác ở phương hướng tay trái của nàng có một tiếng hít thở thong thả, không cần phải nói, người này nhất định chính là người giám thị.


Bĩu môi, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng cười, đi lên phía trước lấy ra cái khăn đen, bịt mắt nàng lại, sau đó phiêu nhiên lên xe, đóng cửa xe lại, cơ hồ đồng thời, nàng cảm giác có người lên xe ngựa, chốt khoá ngoài rồi xe ngựa động!


Tay cởi bỏ cái khăn đen, Vân Hiểu Nguyệt ngồi xếp bằng ở trên nệm êm, cảm giác xe ngựa chạy đến rất nhanh, còn đi vòng vòng, Vân Hiểu Nguyệt biết đây che dấu tung tích, nàng cũng không rảnh để ý.


Chẳng qua, tâm tình thật vất vả bình phục, thôi mặc kệ xe ngựa chuyển động đi đâu vậy: Viễn, ta lập tức có thể nhìn thấy chàng, chàng có khoẻ không, miệng vết thương có băng bó hay không, có bị thương lần nữa hay không? Rất nhớ chàng nha, mấy ngày nay tìm không thấy chàng, ta sắp vội muốn chết, lại không thể buông tay đi tìm chàng, Viễn, chàng nhất định sốt ruột chờ rồi, Viễn, lại chờ một lát, lại chờ một lát là được rồi, Viễn…


Cố nén xúc động muốn xé rách xe mà ra, Vân Hiểu Nguyệt kiên nhẫn chờ, nàng hiện tại không thể hành động thiếu suy nghĩ, đả thảo kinh xà, nếu không, Viễn liền nguy hiểm!


Rốt cục, lúc Vân Hiểu Nguyệt cơ hồ đợi không được nữa, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, sau đó cảm giác có rất nhiều người nâng thân xe này lên.
“Rầm”
Giật mình, cảm giác xe ngựa chở nàng vừa đi qua một cái cửa, Vân Hiểu Nguyệt biết, đã đến nơi.


Chậm rãi đem cái khăn đen lại bịt kín mắt, ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa lẳng lặng đợi, quả nhiên, xe ngựa đi về phía trước không bao lâu, ngừng lại, mà cửa xe khóa được mở ra, nhất cây gỗ đưa tới trong tay nàng.


Dừng một chút, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, tay nắm giữ cây gỗ, nàng hiện tại đoán không ra lai lịch của những người này, cho nên, vì an toàn Tư Đồ Viễn, nàng nhịn!


Đi qua đi lại một lúc, Vân Hiểu Nguyệt bị che mắt, nhìn không thấy tình huống bên ngoài, nhưng là lỗ tai của nàng nghe thấy, hơn nữa cảm giác rất sâu sắc.


Bên trên hai nóc nhà, có tiếng hít thở nhẹ nhàng nhợt nhạt, rất nhiều, cho thấy hai bên mai phục rất nhiều người. Trong lúc mơ hồ, nàng nghe thấy thanh âm dây cung hơi chút “Boong boong”, là cung tiễn thủ!
Vân Hiểu Nguyệt trong lòng cả kinh, người nào, lại có nhiều cung tiễn thủ như vậy?
Là Bạch Nhật Tưởng sao?


Không có khả năng, sẽ là ai chứ?
Bất quá, không đợi nàng nghĩ bao lâu, người lôi kéo nàng ngừng lại, sau nàng nghe được thanh âm đẩy cửa, một thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng truyền vào trong tai:
“Vào đi thôi!”


Lấy lại bình tĩnh, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi nhảy đi vào, cửa phía sau đóng lại, nàng nâng tay tháo khăn đen.


Đây là một gian phòng ngủ trang trí thật hoa lệ, rất rộng, trên giường có thảm thật dày, gia cụ sang quý gỗ tử đàn, giường lớn rường cột chạm trổ, trên tường lộ vẻ mấy bức đỏ xanh, mấy bồn cây xanh biếc vì phòng tăng thêm mấy phần sức sống, vài tia nho nhã, ánh nến sáng ngời chiếu lên phòng giống như ban ngày, lư hương cháy sáng hương liệu, mang theo hương ngọt đạm đạm, thật thoải mái, nhưng cũng thật không tầm thường, là hương vị thôi tình hương a, là làm cho nàng bất tri bất giác trầm mê sao?


Hừ, có thể sao?
Ý cười mỉa mai hiện lên ở khóe miệng, bất động thanh sắc lấy ra một viên giải dược ngậm trong miệng, Vân Hiểu Nguyệt ngồi xuống ghế tựa, cười nhạt.
“Vân Hiểu Nguyệt, ngươi thật thoải mái a, chẳng lẽ, trong cảm nhận của ngươi Tư Đồ Viễn đã trở nên không còn quan trọng sao?”


Đột nhiên, vách tường đối diện trượt mở ra, một nam tử mặc bạch y, mang theo mặt nạ màu bạc đi ra, cười nhạt hỏi, hoá ra tường bên này là một cánh cửa, một cánh cửa lớn màu trắng, trách không được không nhìn ra.
“Ngươi là ai?”


Nhíu nhíu mày, Vân Hiểu Nguyệt nhìn nam tử này, tuy rằng thanh âm của hắn rất trầm thấp, hiển nhiên là biến thanh, nghe không ra, nhưng là thân ảnh kia, khí chất đó, ánh mắt kia, làm Vân Hiểu Nguyệt không hiểu sao cảm thấy quen thuộc.


” Thị vệ của ngươi, là ta cho người bắt, ta chỉ muốn cùng ngươi làm một cuộc giao dịch. Vân cô nương cảm thấy như thế nào?”
Mặt nạ nam tử không trả lời, ngồi vào một cái ghế khác, mỉm cười nói.
Vân cô nương?


Tâm Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, người này biết thân phận nữ nhi của nàng, kỳ quái, hắn rốt cuộc là người nào?
“Giao dịch? Ta cũng không lấy người của ta ra để giao dịch, ta muốn gặp Tư Đồ Viễn, hắn ở đâu?”
Không có vòng vèo, Vân Hiểu Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.


“Chậc chậc chậc, ngươi thật khẩn trương, yên tâm, ta cũng không có bạc đãi hắn, ăn được ngủ được, còn có mĩ nhân hầu hạ, nói không chừng hắn còn vui đến quên cả trời đất a!”
Mặt nạ nam tử cả người cứng đờ, chậm rãi mở miệng.


“Phải không? Ta thấy chưa hẳn đi, Viễn của ta, ta hiểu hắn nhất, chỉ sợ là nhiều mỹ nhân hơn nữa ở trước mắt hắn, hắn cũng bất vi sở động, bởi vì… Hắn chỉ yêu ta, mà ta, cũng thật thương hắn, Huyền Kha, đây là chuyện ngươi đã sớm biết, cần gì phải trợn tròn mắt nói mò hử?”


Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên tràn ra một nụ cười xinh đẹp nhưng lạnh như băng, chăm chú nhìn con ngươi đen xinh đẹp yêu mị của mặt nạ nam tử, từng chữ từng chữ nói.


Đúng vậy, ngay tại lúc vừa rồi, dưới đáy lòng nàng đã cấp tốc nhẩm lại xem có bao nhiêu người biết thân phận nữ nhi của nàng. Nhất là đôi mắt này, vừa mới chợt lóe lên tức giận lúc nhắc tới Tư Đồ Viễn bởi vì oán hận mà không tự chủ toát ra một câu tiếng nói vốn có, làm cho nàng lập tức biết thân phận của hắn.


Nam nhân đáng chết này, lại là Huyền Kha!
Tốt lắm, lại là ngươi, tối hôm nay, khiến cho chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt đi!
“Ha ha…”
Mặt nạ nam tử ngẩn ra, tay lấy mặt nạ xuống, bỗng nhiên cười ha hả:


“Nguyệt Nhi a Nguyệt Nhi, nàng quả nhiên là thông minh tuyệt đỉnh, không hổ là nữ nhân ta xem trọng, đúng vậy, ta chính là Huyền Kha, Tư Đồ Viễn, là ta phái người bắt đi, mục đích của ta rất đơn giản, chỉ cần nàng gả cho ta, ta để lại Tư Đồ Viễn, như thế nào?”
“Gả cho ngươi???”


Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, có chút kinh ngạc, nhiều hơn, là buồn cười, cùng khinh thường:
“Ngươi có tư cách gì để ta gả cho ngươi? Ngươi lại dựa vào cái gì cưới ta? Hắc hắc … Huyền Kha, ngươi người này, thật sự là quá buồn cười!”
“Không cho cười!”


Khuôn mặt mỹ lệ của Huyền Kha lúc đỏ lúc trắng:


“Ta đương nhiên là có tư cách cưới nàng, ta là đương nhiệm võ lâm minh chủ, Huyền Vũ Quốc Đại Hoàng Tử, tương lai là vua Huyền Vũ Quốc, còn quan trọng hơn là, ta sẽ là vua toàn bộ đại lục trong tương lai, cho nên, chỉ có ta, mới có tư cách cưới nàng!


Vân Hiểu Nguyệt, chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta, ta có thể thề với trời, chỉ cần ta đăng cơ, nàng chính là Hoàng Hậu của ta, chủ nhân hậu cung, không ai có thể thay thế được địa vị của nàng, phần vinh hạnh đặc biệt này, có đủ hay không?”
Hoàng Hậu?


Ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt càng lạnh lùng, cảm giác nam nhân trước mắt này thật sự là chập mạch, nàng vốn chính là Hoàng Hậu Thanh Long Quốc, hơn nữa còn là Hoàng Hậu duy nhất của Tần Ngạo, nàng đều không có hứng thú làm, huống chi tên mặt như thiên tiên, nhưng tâm như rắn rết lại cuồng tự đại?


“Huyền Kha, lần trước ngươi hãm hại ta cùng Viễn, ta còn không có tìm ngươi tính sổ, không nghĩ tới ngươi muốn chết, lại đây chọc ta, ngươi thực xem ta như quả hồng mềm, có thể tùy tiện ngươi cầm à?


Ngươi không được quên, nơi ngươi bây giờ đang đứng, là Bạch Hổ Quốc, mà không phải là Huyền Vũ Quốc các ngươi, thức thời, đem Viễn trả lại cho ta, bằng không, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
Hèn mọn nhìn hắn, Vân Hiểu Nguyệt đằng đằng sát khí nói.


“Ngoan ngoãn, đừng tức giận! Ta đương nhiên biết nơi này là Bạch Hổ Quốc, Bạch Diệp kia cũng là tình nhân của nàng, có hắn là chỗ dựa, nàng đương nhiên không biết sợ.


Bất quá, hiện tại nàng là ở trong phòng ta, nơi này thật hẻo lánh, sẽ không có người tới, ta đem Viễn giấu ở chỗ này lâu như vậy, lúc đó chẳng phải không có người lục soát sao?
Ta hôm nay dẫn nàng tới, liền không có tính toán cho nàng trở về, cung tiễn thủ mai phục bên ngoài, nàng hẳn cảm giác được?


Ta cho nàng biết, Huyền Kha ta không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ chiếm được, ta tình nguyện giết nàng, cũng không đồng ý nhìn hành vi phóng đãng của nàng, khắp nơi lưu tình.


Vân Hiểu Nguyệt, hôm nay ta nhất định phải bắt nàng lại, sau đó đem nàng giấu đi, đợi cho Huyền Dạ vừa tỉnh, ta liền mang bọn nàng trở về, hắc hắc … Vân Hiểu Nguyệt, ta nói rồi, nàng nhất định sẽ là của ta, nàng liền nhận mệnh đi, a?”


Bộ dáng Huyền Kha như tất cả đều phải theo kế hoạch của hắn, phảng phất như Vân Hiểu Nguyệt đã rơi vào trong tay của hắn, đắc ý nói!
Nam nhân này, là người bị bệnh thần kinh!


Vân Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, rốt cuộc hiểu rõ vấn đề: làm nửa ngày, hắn là coi trọng ta, cho nên không cho ta cùng người khác bên nhau, nhưng vấn đề là, giữa chúng ta căn bản chưa từng có tình cảm, trước kia không có, hiện tại không có, tương lai lại càng không có, người kia tám phần mắc chứng cuồng tưởng, hắn coi trọng ta, ta chính là của hắn, cái logic quá quỷ gì đây???


“Hảo hảo hảo, ngươi muốn bắt ta thì bắt, trước hết để cho ta nhìn Viễn, như thế nào?”
Vân Hiểu Nguyệt biết lại nói với hắn chắc chắn là lãng phí thời gian, đứng lên, không kiên nhẫn nói.
“Nàng thật sự muốn nhìn hắn đang làm gì?”
Huyền Kha thần bí cười, hỏi.
” Nói nhảm!”


“Ha ha… Được, ta dẫn đường đi!”
Trong mắt Huyền Kha hiện lên ác ý cười, đứng dậy hướng cánh cửa vừa mới đi đến kia.


Cửa vừa mở ra, Huyền Kha lắc mình đi vào, thanh âm đè nén thở dốc cùng rên rỉ mềm mại ẩn ẩn truyền đến, Vân Hiểu Nguyệt trong lòng “lộp bộp” một chút, không do dự, vọt vào, một màn bên trong, làm cho nàng nổi trận lôi đình, nộ khí trùng thiên.


Trong phòng cách một tầng song sắt, tràn đầy hương vị mê tình hương, Tư Đồ Viễn cả người cơ hồ trần trụi, phủ dày đặc mồ hôi, ánh mắt khép chặt, môi bị cắn máu tươi đầm đìa, nằm ở trên giường, liều mạng đè nén tâm hoả đã tăng vọt.


Bên cạnh hắn, là Ngọc nhi cùng dạng không mảnh vải, lúc này nữ nhân đáng chết này, vẻ mặt đỏ tươi, từ từ nhắm hai mắt, thở phì phò, đang dùng bụng hơi hơi lồi ra của nàng ở trên người Tư Đồ Viễn loạn cọ, một đôi tay càng là ở trên người của hắn sờ loạn, miệng phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng mãnh liệt, hiển nhiên đã là ý loạn tình mê, không thể tự kiểm xoát.


“Muốn chết!”
Không chần chờ chút nào, tùy tay phóng ngân châm, đem nữ nhân đang làm loạn kia chế trụ, Vân Hiểu Nguyệt rút kiếm ra, nhắm thẳng vào Huyền Kha cười đến đắc ý một bên, nổi giận nói:
“Ngươi lại dám cho nữ nhân này gặp mặt Viễn? Ta thấy ngươi là thật không muốn sống rồi!”


“Ha ha, Nguyệt Nhi, Ngọc nhi cùng Viễn vốn là vợ chồng, đứa bé trong bụng của nàng cũng là của Tư Đồ Viễn, bọn họ đã sớm có quan hệ xác thịt, nàng chẳng lẽ không biết sao?”
Huyền Kha căn bản không e ngại bảo kiếm trong tay nàng, cười đến đắc ý!
” Đưa chìa khoá ra đây!”


Không muốn cùng hắn nhiều lời, nàng nhìn ra được, hiển nhiên Tư Đồ Viễn đã trúng mê tình hương lâu rồi, nếu không cho hắn giải độc, về sau hắn liền bất lực, đó còn không phải là thảm sao, cho nên, Vân Hiểu Nguyệt quyết định trước lấy chìa khóa lại nói.


“Chìa khóa??? Nàng đem Ngọc nhi chế trụ, vậy phải làm sao cho tốt đây?
Chìa khóa a, là ở trên quần áo của nàng ấy, nàng xem, nàng thế nào xúc động như vậy đây?


Viễn nếu không giải xuân dược này, hạnh phúc chung thân Ngọc nhi muội muội của ta, thật liền muốn bị mất ở trong tay nàng! Vốn ta là muốn cho Ngọc nhi giúp Tư Đồ Viễn giải độc, hiện tại do nàng làm hỏng, nàng nói làm sao bây giờ?”
Huyền Kha một mặt tiếc hận nói, trong mắt, cũng là tràn đầy khoái ý.


Nam nhân ác độc này, ý định là muốn tra tấn Viễn, bất lực!!!
Con mẹ nó, nam nhân nào chịu được?
“Huyền Kha, tâm địa ngươi, quả thật là ác độc. Bất quá, Nghĩ muốn hại Viễn của ta, có ta ở đây, đó là chuyện không thể, ngươi mở to mắt, nhìn cho thật kỹ đi!”


Nói xong, Vân Hiểu Nguyệt nhanh chóng điểm huyệt quanh người hắn, đưa hắn hướng trên vách tường đẩy đứng vững, lấy ra ngân châm, hướng khóa đồng khổng lồ đi đến.