Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 130: Cường hôn tên thần nào đó

Toàn bộ Hoàng thành Chu Tước một mảnh yên lặng, người của cả đại lục, đều không tự chủ được quỳ lạy trên mặt đất, ngơ ngác nhìn chùm tia sáng màu vàng chậm rãi khuếch đại hướng thẳng lên trời.


Cho đến khi đem trọn đàn tế bao quanh, từng đợt tiên nhạc từ phía chân trời truyền đến, mờ ảo êm tai, lập tức chùm tia sáng bên trong âm dương bát quái trận xuất hiện một vị thần bí, hai bóng người đứng ở trên bát quái đồ bị bay đến giữa không trung, mơ hồ có thể thấy được, một là nữ tữ mặc hồng y, một là nam tử mặc kim y, lẳng lặng đứng ở đàng kia, cũng không nhúc nhích.


Sau đó giữa không trung đột nhiên xuất hiện nhiều thất thải lưu vân080, từ chân trời nhanh chóng lan tràn ra khắp nơi. Trong chớp mắt, liền tập trung trên tế đàn Hoàng cung Chu Tước, một thanh âm ôn hòa mà uy nghiêm từ phía chân trời truyền đến:


“Con dân của ta,  sứ giả của ta sử dụng lực huyết tế kêu gọi ta, hắn nói cho ta hắn đã tìm được người thiên định.


Chu Duệ, từ giờ trở đi, nàng, Vân Hiểu Nguyệt, sẽ thay thế Đế vị của ngươi, trở thành Nữ Hoàng đầu tiên của mảnh đại lục này, vì bù lại cho ngươi, bản thần sẽ ban thưởng cho ngươi hai viên thần đan, ăn nó vào  hai vợ chồng các ngươi tăng thọ thêm mười năm, cả đời không bệnh không tai họa.


Về phần Chu Lân con của ngươi, bản thần cũng tuyển định là một trong những vị hôn phu của nàng.
Con dân của ta, nàng sẽ mang lại cho các ngươi ôn hòa cùng phồn vinh chân chính, lực Phượng Hoàng, dung hợp đi…”


Từ từ thanh âm thiên thần biến mất, một luồng tia sáng vàng đột nhiên bắn tới trên tay Chu Duệ đang quỳ. Mà Chu Lân đang ở bên trong chùm tia sáng thì ánh sáng vàng bao quanh người càng mãnh liệt, một con Phượng Hoàng khổng lồ từ trong cơ thể hắn bay ra, thẳng tắp bay đến hình Phượng Hoàng điêu khắc trong hồ bên cạnh. Mà Chu Lân thì chậm rãi bị đẩy ra khỏi chùm tia sáng vàng bay đến trong lòng Bạch Diêp đang còn ngây ngốc đứng nhìn.


Ngay sau đó, một tiếng chim Phượng Hoàng lảnh lót từ trong hồ truyền đến, tất cả mọi người nhìn chăm chú giữa hồ tế đó, Phượng Hoàng điêu khắc kia sống lại rồi, biến thành một con chim  Phượng Hoàng chân chính vung cánh khổng lồ, vạch nước mà ra, khoan khoái vòng quanh chùm tia sáng mà bay lượn.


Sau đó một đầu chui vào giữa chùm tia sáng trong thân thể Vân Hiểu Nguyệt đang hôn mê, có một trận cường quang phát ra, phía sau Vân Hiểu Nguyệt xuất hiện hư ảnh Phượng Hoàng, dần dần thu nhỏ lại, biến thành mũ phượng trên đỉnh đầu trông rất sống động, vững vàng rơi trên đỉnh đầu của Vân Hiểu Nguyệt.


Đột nhiên, cả người Vân Hiểu Nguyệt nhanh chóng xoay tròn, cẩm bào đỏ thẫm bay ra khỏi chùm tia sáng bay xuống tế đàn, mà giữa chùm tia sáng trên người Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên xuất hiện một y kiện hoàng bào, sau đó từ lưng nàng lộ ra tia sáng rọi mãnh liệt, mà cả hoàng bào đều trở nên trong suốt, mọi người rõ ràng thấy, một con chim Kim Phượng giương cánh bay cao, chiếm cứ toàn bộ phía sau lưng nàng, đây, đúng là bằng chứng Phượng Đế thiên định!


Lúc này đây, toàn bộ người đại lục đều đã hiểu, hóa ra ảo ảnh Phượng Hoàng đêm đó, chính là dấu hiệu cho vị Phượng Đế thiên định sắp xuất hiện này.


Trời ạ, hóa ra vị nữ tữ xinh đẹp vô song đó, thật là thiên chi kiều nữ081 a, như vậy, Chu Tước quốc bọn họ đã có một vị Nữ Hoàng như vậy, chẳng phải bao trùm tam quốc luôn sao? Hơn nữa thiên thần cũng nói, nàng sẽ mang đến cho chúng dân cuộc sống hạnh phúc cùng ôn hòa chân chính, lời thần nói làm sao có thể là sai được?


Kết quả là, chỉ trong nháy mắt, lập tức từ đáy lòng mọi người tiếp nhận vị trí đệ nhất Nữ Hoàng này trên đại lục rồi, tiếng hô kính trọng vang vọng trời xanh:
“Tham kiến Nữ Hoàng…”


“Ha ha, con dân của ta, chỉ có đoàn kết nhất trí, mới có thể có cuộc sống tốt đẹp, bản thần sẽ vì các ngươi chúc phúc, gặp lại sau…”


Thanh âm mờ ảo dần dần biến mất, thất thải lưu vân080 nhanh chóng tan biến, chùm tia sáng cũng dần dần trở thành nhạt, giữa không trung mặc hoàng bào, đầu đội vương miện Phượng Hoàng,  thân ảnh Vân Hiểu Nguyệt rõ ràng ánh vào trong mắt mọi người, tinh xảo cùng ngũ quan lóe tia sáng tinh khiết, làm cho từ đáy lòng mọi người kính sợ mà sùng kính, mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Nữ Hoàng bệ hạ chậm rãi từ không trung rớt xuống, lẳng lặng đứng ở trên tế đàn, mọi người quỳ trên mặt đất cùng đợi, đang đợi Nữ Hoàng của bọn họ mở mắt ra, mở miệng nói chuyện, toàn bộ Chu Tước Hoàng thành một mảnh yên lặng…


Lúc này Vân Hiểu Nguyệt đâu rồi, thực ra là bị bi thống đả kích khổng lồ làm lâm vào bên trong  tầng sâu hôn mê, chuyện gì phát sinh trên người một chút cũng không biết, bởi vì nàng lại đi đến ý thức của bản thân, cùng Nhược Điệp gặp mặt trong mây.


Mắt mê mông lớn dần, Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nằm ở trên đám mây, trước mắt đạm mạc  hiện lên hình ảnh Gia Cát Phụng Thiên từ lúc quen biết nàng tới nay từng chút từng chút một, ngượng ngùng của hắn, mắt màu lam thống khố của hắn,  nước mắt trong suốt của hắn, còn có trước khi hắn đi nói lời thâm tình:


“Nguyệt Nhi, ta yêu nàng…”
Nói hết thâm tình như vậy, máu tươi không ngừng tràn ra đó, tâm của Vân Hiểu Nguyệt đau nhói thật sâu, đau làm cho nàng sắp không thở nổi, người, thường thường đều khi mất đi rồi mới biết  quý trọng, nàng bây giờ, rốt cục thấy rõ tim của bản thân.


Ban đầu ở đáy lòng nàng, sớm đã có cái thân ảnh nam tử đó, yêu nàng sâu đậm như vậy, cho nên, nàng có thể tha thứ hắn, thậm chí hôn môi hắn, ôm ấp hắn, mà nàng lại tỉnh ngộ quá muộn, khi hắn còn sống, nàng chưa bao giờ thật tốt mà thương hắn, còn luôn thương tổn trái tim của hắn, hiện tại hắn mất đi, hối hận đã không kịp nữa?


“Phụng Thiên, thực xin lỗi, ta rốt cuộc biết ta yêu chàng, thật sự yêu chàng, chàng có thể nghe thấy lời của ta sao? Thực xin lỗi, là lỗi của ta, nếu ta quan tâm bọn Viễn giống như quan tâm chàng vậy, thì có lẽ chuyện ngày hôm nay sẽ không phát sinh rồi!


Hóa ra, chàng muốn ta làm Nữ Hoàng sao, trách không được chàng luôn muốn nói rồi lại thôi, nói vậy chàng đã hiểu rõ tình tính của ta, biết ta chán ghét ép buộc, luôn thích tự do mới lựa chọn giấu diếm sao.


Đúng vậy, nếu ta sớm biết được, vô luận như thế nào cũng sẽ không đáp ứng, Phụng Thiên, chàng quả nhiên rất hiểu biết ta, bắt đầu từ lúc ta rời khỏi Hoàng cung, chàng đã sắp xếp bố cục, làm ta từng bước một đi đến nơi này, thuận tiện đem tam quốc khác mà thu phục.


Phụng Thiên, chàng thật sự là thông minh, so với ta còn thông minh hơn, ta rất bội phục chàng, nhưng mà, vì sao chính chàng không làm, ta tin tưởng, chàng làm nhất định so với ta làm tốt rất nhiều, là bởi vì tên thiên thần chó má kia sao?


Phụng Thiên a, chàng thật là khờ dại, nếu tính thế giới này thật sự có thần tiên, vậy cũng nhất định là nên có sát thiên đao, chàng lại tàn nhẫn như vậy, dùng tính mạng chàng mà đi gọi hắn, ta hận hắn, bởi vì hắn hại chết chàng, cho nên, Nữ Hoàng này, ta không làm, chết cũng không làm!”


Nước mắt từng giọt chảy xuống, Vân Hiểu Nguyệt bi thương lầm bầm lầu bầu, cuối cùng nhịn không được ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi thề nói.
“Khụ khụ… Nguyệt Nhi à,  Nữ Hoàng này, ngươi không làm cũng không được, đây là sứ mạng của ngươi, có biết hay không?”


Đột nhiên, một đạo thanh âm xấu hổ truyền vào trong tai, Vân Hiểu Nguyệt nao nao, lập tức nhảy dựng lên, lau khô nước mắt, hung tợn nói:


“Ngươi là cái tên thần vận mệnh kia hả? Nghe khẩu khí của ngươi, chính là thiên thần trong miệng Phụng Thiên hay nói sao? Con bà nó, chết tiệt, mau đi ra, nếu không, ta không để yên cho ngươi!”
“Ặc? Chuyện này…”


“Lăn ra đây, đừng làm cho ta lại nói lần thứ hai, bằng không đợi ta trở về, ta liền khơi mào đại chiến tứ quốc, làm cho mảnh đại lục này sinh linh đồ thán, sau đó nơi nơi nói rằng, đây là lệnh của ngươi, ngươi ra hay không đi ra?”


“Đừng đừng đừng, ta sợ ngươi, thật đúng là hung hãn, hazz…”
Bất đắc dĩ than một tiếng, trong hư không đột nhiên hiện ra một thân ảnh, Vân Hiểu Nguyệt tập trung nhìn vào, lại liền ngây người!
Mi này, mắt này, tóc bạc cùng mắt màu lam quen thuộc này, rõ ràng chính là Gia Cát Phụng Thiên rồi!


“Phụng Thiên, chàng không chết, thật tốt quá, làm ta sợ muốn chết!”
Vân Hiểu Nguyệt mừng rỡ, xông lên ôm cổ hắn, không nói lời gì liền hôn lên môi đỏ mọng của hắn, cho hắn một cái hôn sâu cách thức tiêu chuẩn nóng rát.


Hôn hôn, Vân Hiểu Nguyệt cảm giác có chút không đúng, bởi vì Gia Cát Phụng Thiên trong ngực cả người cứng ngắc, hơn nữa, hương vị cánh môi kia, cùng trong trí nhớ không giống nhau.
‘ Thảm, không phải vừa rồi nàng gọi tên thần vận mệnh gì đó ra ngoài sao? Chẳng lẽ …’


Đột nhiên mắt đẹp mở ra, thẳng tắp đập vào cặp mắt màu lam quan thuộc kia, lúc này mắt màu lam lóng lánh dại ra cùng xấu hổ, duy chỉ không có tình yêu, tuấn nhan đỏ bừng, có vẻ bị bất thình lình nhiệt tình hôn nên sợ choáng váng!
Xong rồi, ta ngay cả thần cũng đem đi cường hôn luôn rồi.


Dừng, đừng trách ta? Thật là, đành phải tiên hạ thủ vi cường!
Quyết định chủ ý, Vân Hiểu Nguyệt lập tức nhảy đến, chỉ vào mũi hắn quát:


“Đáng chết, làm gì biến thành bộ dáng Phụng Thiên mà ăn đậu hủ của ta, ngươi hại chết Phụng Thiên, không xứng làm thần tiên, ta muốn làm thịt ngươi!”
Nói xong, liền tiến lên đánh người!
“Này này này, dừng dừng!”


Tên thần nào đó hoảng sợ, ngón tay nhỏ nhắn khẽ điểm, Vân Hiểu Nguyệt nháy mắt bị trói lại.
“Ta nào có biến thành bộ dáng của hắn, ta vốn là trưởng thành như vậy, Gia Cát Phụng Thiên là sứ giả ở nhân gian của ta, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, dĩ nhiên là sẽ biến mất.


Bởi vì lúc trước ta ngủ mơ mơ màng màng, cứ dựa theo hình dạng của mình mà làm tiểu nhân đi đầu thai, không nghĩ qua là, không dùng tâm nên không tạo ra toàn bộ, cho nên hắn vốn là nên chết đi, biến mất à. Đây là vấn đề sớm hay muộn, ta cũng không giết hắn, cũng không đòi hắn dùng phương thức này triệu hồi ta, lúc trước ta đến nhắc với hắn, chỉ cần dùng máu chung của hai người các ngươi liền có thể triệu hồi thành công, hăn lại không muốn tổn thương ngươi dù chỉ một chút cho nên mới biến thành như vậy.


Nguyệt Nhi, ngươi cũng không nên oan uổng người tốt, máu của ngươi hoàn hảo cũng tiến vào, không phải ta không có khả năng tỉnh đâu! Vậy, vừa mới nãy nhưng ta nghe được rành mạch, ngươi đáp ứng làm Nữ Hoàng này, không thể nuốt lời, hơn nữa, ngươi nếu nói không làm, Nhược Điệp  thật sự không còn cách nào khác sống lại làm người, ngươi phải biết rằng, chỉ có ngươi nhất thống đại lục, hoàn thành nhiệm vụ, chính là nhất kiện công đức thật lớn, như vậy, Nhược Điệp mới có cơ hội sống lại làm người, bằng không, liền ngay cả ta cũng không giúp được ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn Nhược Điệp sống lại sao?”


“Nhược Điệp sống lại à? Muốn chứ, nhưng mà nhất thống đại lục thì? Này, tại sao muốn ta đi làm chuyện này? Lúc trước, là ngươi thiết kế để cho ta tới, đừng cho là ta không biết, cho nên nói, là ngươi thiếu ta cùng Nhược Điệp, bây giờ còn thiếu Phụng Thiên, ngươi tên thần này, thật sự không nên làm, ngươi thành thật khai báo cho ta, nguyên nhân ta làm Nữ Hoàng thực sự là cái gì? Đừng nghĩ là lừa dối, ta đường đường quân sư ‘Sát thủ minh’, cũng không phải chỉ để nói  chơi như vậy, nói đi!”


Tâm đau xót, Vân Hiểu Nguyệt hạ quyết tâm muốn cùng hắn nói chuyện về điều kiện, Phụng Thiên của nàng, tình nguyện hy sinh bản thân mình cũng không muốn nàng bị thương, yêu như vậy, làm cho nàng như thế nào không cảm động đây? Cho nên, cho dù ủy khuất bản thân, cũng nhất định phải nghĩ biện pháp cứu sống hắn!


Thần Vận mệnh cắn cắn môi, một mặt khó xử nhìn Vân Hiểu Nguyệt sau một lúc lâu, mặt đỏ lên, vừa nhắm mắt, phảng phất hạ quyết tâm nói ra.
“Chuyện này… Kỳ thực là, ta thật thích ngủ, thường xuyên liền ngủ lại rất nhiều.


Có một lần, thời điểm ta buồn ngủ đến mông lung, đem ngươi tới đại lục này nào ngờ nghĩ sai rồi, kỳ thực nơi này vốn phải là tinh cầu nữ tôn, mà ngươi là Nữ Hoàng nơi này, không nghĩ tới, nơi này thành tinh cầu nam tôn.


Cuối cùng ta cũng làm cho ngươi tới Địa Cầu kia rồi, ta tỉnh sau muốn bù lại đã không còn kịp nữa, tinh cầu này đã phát triển rất khá, mà ngươi cũng đầu thai vào rồi, ta chỉ nghĩ ra biện pháp tốt để ngươi ở lại đây, tận lực bù lại, đây là nguyên nhân tại sao ngươi phải nhất thống đại lục.


Dù sao ngươi nhìn coi a, ta giúp ngươi an bài đều là soái ca, ngươi nếu không làm Nữ Hoàng, bọn họ thế nào an bày đây, hơn nữa, ta đã giúp ngươi tạo thế rất lớn, phát hiện người ở trên toàn bộ đại lục cũng biết đại danh Vân Hiểu Nguyệt ngươi, thấy được diện mạo của ngươi, tâm nguyện ngươi muốn ẩn cư sợ rằng không cách nào thực hiện được, chính ngươi xem đi!”


Thần Vận mệnh vung tay lên, một màn vừa mới nhất thời phát lại một lần nữa, cuối cùng dừng lại một màn hình ảnh nàng đứng ở trên đài tế.
Vân Hiểu Nguyệt sau khi xem xong, quả thực ngất xỉu!


“Ngươi đáng chết, lại dám thiết kế ta như vậy, được, muốn ta làm Nữ Hoàng đúng không, được, ta làm, nhưng, ngươi phải nói cho ta biết Nhược Điệp sẽ đầu thai ở đâu, còn có, đem Gia Cát Phụng Thiên hoàn hảo không tổn hao gì trả lại cho ta, không được nói nữa, không có thương lượng gì!”


“Ngày ngươi thống thiên hạ, Nhược Điệp sẽ đầu thai đến thế kỷ hai mươi mốt vào một hộ gia đình khá giả, cả đời hạnh phúc mĩ mãn, nhưng còn Gia Cát Phụng Thiên thì thân thể toàn bộ bị hủy, ta làm sao còn cấp được cho ngươi?”
Thần Vận mệnh có chút há hốc mồm, lầm bầm nói.


“Ta không quản nhiều như vậy? Ngươi là thần, nhất định sẽ có biện pháp, không phải sao? Ta cho ngươi biết, ta muốn chính là Gia Cát Phụng Thiên, ngươi ngàn vạn không cần lấy chính mình cho đủ số, hương vị của hắn ta, ta thật quen thuộc, người khác là giả mạo không được, nói đi, có được hay không?”


Vân Hiểu Nguyệt khóe miệng hiện lên ý cười, nhìn chằm chằm tên thần nào đó nói.
Thần Vận mệnh mặt đỏ lên, bất đắc dĩ nhìn ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt kiên định, thở dài một hơi nói:


“Thật sự là hết cách với ngươi, được được được, cho ta thời gian năm năm đi, ta giúp ngươi trùng tạo một thân thể Gia Cát Phụng Thiên đưa đến một không gian khác đi đầu thai, thần thức của hắn cho ngươi, đến lúc đó ta sẽ trực tiếp đưa đến trên giường ngươi, thần thức sẽ tự động dung hợp, như vậy được chưa!”


Nói xong, trong tay Thần vận mệnh như nắm lấy cái gì đó giữa không trung, một luồng kim quang nháy mắt chiếu vào trên cổ Vân Hiểu Nguyệt ngay mặt dây chuyền trên cổ, cầm lên vừa thấy, chỉ thấy ở giữa giọt nước mưa có thêm một con Tiểu Phượng hoàng ngủ say, rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng, đang lúc một cỗ cảm giác quen thuộc đập vào, mắt Vân Hiểu Nguyệt đỏ lên, đem mặt dây chuyền giơ lên bên môi thâm tình dành một nụ hôn, hít sâu một hơi, nói:


“Ta muốn Gia Cát Phụng Thiên là hai mươi lăm tuổi, đừng đưa cho ta một tiểu oa nhi năm tuổi đến đây đó, còn có, muốn thân thể tuyệt đối phải khỏe mạnh, bằng không ta không để yên cho ngươi!”


“Vâng, đại tiểu thư, phía dưới mọi người quỳ đã ba phút rồi, ngươi còn không đi ra ngoài phát biểu một chút cái gọi là diễn thuyết nhậm chức sao? An tâm đi, ngươi không thể xảy ra vấn đề gì, vừa mới đã giải quyết ở giữa kim quang, ngươi sẽ ở chỗ này khỏe mạnh đến già, vòng con cháu gối đầu, đưa ngươi đi rồi, ta muốn tiếp tục ngủ, chuyện tình trên tinh cầu này ta sẽ không xen vào nữa, liền giao cho ngươi, Nguyệt Nhi, phải làm một Nữ Hoàng Đế cơ trí nha!”


Nói xong, Thần vận mệnh nở ra một nụ cười tuyệt mỹ, vung tay lên, Vân Hiểu Nguyệt chỉ cảm thấy hoa mắt, nháy mắt trở về bản thể.
“Năm năm sao? Phụng Thiên, ta chờ chàng, ta sẽ đem Chu Tước thống trị tốt, chàng trở về nhìn thấy, nhất định sẽ cao hứng!”


Nhìn chung quanh phía dưới đám người đầy đen, Vân Hiểu Nguyệt đưa tay lên vuốt nhẹ mặt dây chuyền dừng trên tiểu Phượng Hoàng đang ngủ say kia, vừa ôn nhu khẽ hôn, nhét nó vào trong cổ áo xong, hai tay vừa nhấc, vận khí rồi cao giọng nói:


“Chư vị bình thân, Vân Hiểu Nguyệt ta thề, nhất định sẽ tận tâm tận lực, vì dân chúng mưu phúc lợi, làm cho đại lục này, không còn có chiến tranh, người người có cuộc sống hạnh phúc, không  phụ sự kỳ vọng của thiên thần!”
“Nữ Hoàng vạn tuế…”


Mọi người đồng loạt hô to, vui sướng mà hân hoan, thật lâu, chưa từng ngừng lại.
080 : mây bảy màu
081 : con cưng của trời mà là nữ


082 : Câu này được trích trong binh pháp Tôn Tử, câu này còn có một vế sau nữa là “ Hậu thủ vi tai ương ” ( có nghĩa trái ngược lại). Nghĩa là: Ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh – ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt.