Câu Hồn trong tay nàng hô hấp mỏng manh, lòng Vân Hiểu Nguyệt nóng như lửa đốt, nhanh như gió lao ra khỏi mật đạo, nhảy ra thần điện, hướng Hoa cung mà đi.
Vừa bay ra khỏi rừng rậm, đã nhìn thấy một đoàn Ngự Lâm quân sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề, đem thần điện chặt chẽ bảo vệ. Bên cạnh không chỉ có Diệp, Viễn cùng Bằng Triển, liền ngay cả Chu Tước Hoàng cùng Hoàng Hậu đã ở đấy.
Mọi người nhìn thấy thân ảnh Vân Hiểu Nguyệt, sắc mặt đầy đều vui mừng, sau đó thấy thần sắc nàng vô cùng lo lắng cùng trong tay ôm người, quá sợ hãi, mặt Hoàng Hậu càng cười càng tái nhợt, lung lay sắp đổ, hiển nhiên nghĩ đó là Chu Lân!
“Hoàng Thượng, Thái Tử đã hoàn toàn hồi phục, lát sau sẽ ra tới, Câu Hồn bị trọng thương, Hiểu Nguyệt đi trước chữa thương cho hắn, những chuyện khác lát sau lại nói, Diệp, các chàng mau chút theo kịp!”
Vừa bay trên đầu Ngự Lâm quân mà đi, Vân Hiểu Nguyệt vừa vận khí nói.
Ba người Bạch Diệp thần sắc đại biến, vội vàng đi theo.
Vọt vào phòng ngủ, cẩn thận đem Câu Hồn đặt ở trên giường, Vân Hiểu Nguyệt rút tay về để vận chuyển chân khí, đem quần áo trên người hắn cởi đi, lộ ra phía sau lưng thê thảm.
Trên da thịt tuyết trắng hiện đầy vết ứ đọng to xanh xanh tím tím, sưng lên, cơ hồ không có một khối thịt lành lặn, nhìn thấy ghê người. Vết thương nghiêm trọng kia, làm cho Vân Hiểu Nguyệt hít một hơi khí lạnh, hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng, mềm nhẹ làm cho hắn nằm lỳ ở trên giường xong, lấy ra thuốc trị thương, cẩn thận thoa lên. Dù động tác rất nhẹ, Câu Hồn đang hôn mê vẫn không tự chủ được mà co rút lại, mày đẹp gắt gao nhăn ở một chỗ, biểu tình phi thường thống khổ.
Ba người Bạch Diệp chạy tới thấy bộ dạng Câu Hồn, trong mắt nhanh chóng tràn đầy thương tiếc cùng tức giận, bất quá ba người không nói gì, nhanh chóng hành động, bưng nước nóng, phân phó cung nữ hầm cháo, đóng cửa sổ…
Đợi cho Vân Hiểu Nguyệt đem toàn bộ thuốc thoa khắp phía sau lưng Câu Hồn, nước ấm đưa tới, cháo canh ấm áp cũng được đưa vào, ba người mang ghế dựa ngồi đến bên giường, lẳng lặng hỗ trợ Vân Hiểu Nguyệt, Vân Hiểu Nguyệt cẩn thận đem trên người hắn lau khô, dùng chăn gấm bao lấy thân thể Câu Hồn trần truồng tựa vào trong ngực của nàng, từng muỗng cháo canh cứ thế mà mớm vào miệng hắn …
Cánh môi Câu Hồn đã không còn trơn bóng tươi ngọt, mang theo khí huyết tinh nhàn nhạt, thô ráp mà cũng khô ráo, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi dùng môi đỏ mọng cùng cháo canh làm dịu nó.
Dần dần, mắt đẹp nổi lên sương mù, chậm rãi rơi, giống như ngọc trai từ trên chăn gấm chảy xuống, chậm rãi thấm vào, tiếng động không nỉ non kia, thâm trầm mà đau lòng, làm cho mấy người Bạch Diệp đau thương, vừa cắn chặt răng, vừa nắm chặt hai tay, đè nén xúc động mà bay ra khỏi phòng, bây giờ Nguyệt Nhi thật yếu ớt, bọn họ không thể rời nàng đi được!
Ôm chặt Câu Hồn trong lòng, Vân Hiểu Nguyệt rất nghiêm túc tái diễn động tác giống nhau, nhanh chóng đem trọn một bát cháo canh toàn bộ bón vào, sau đó lấy bình sứ ra, đút đan dược vào miệng, nhẹ nhàng mà ʍút̼ cánh môi mất máu của hắn, thẳng đến khi hồng nhàn nhạt xuất hiện lần nữa, mới ngẩng đầu lên, con ngươi trong trẻo thẳng tắp nhìn ba người Bạch Diệp, nhàn nhạt nói:
“Không cần đi báo thù, ta đã đả thương người chủ tử đó, Diệp, Câu Hồn nhận lệnh Phụng Thiên làm mật thám xếp vào ở bên cạnh ta, hôm nay hắn đã nói cho ta biết, mà bởi vì Câu Hồn muốn hoàn toàn thoát ly khỏi tổ chức, cho nên thừa nhận mười ngày hình phạt rồi, còn không ăn không uống, kết quả biến thành như vậy.
Viễn, ở trong cảm nhận của các chàng, ta có phải thật không đáng giá tín nhiệm không, cho nên khi các chàng đụng tới vấn đề, đều không có nghĩ tới nói cho ta, Câu Hồn hắn tình nguyện chịu khổ lớn như vậy, thậm chí thà rằng buông tha cho sinh mệnh, cũng không đồng ý nói lời thật lòng cho ta, ta là một thê thử thật thất bại có phải hay không?”
Giữa đôi mắt đẹp thần thái vĩnh viễn xán lạn dần dần ảm đạm, theo bản năng Vân Hiểu Nguyệt dán tại trên trán lãnh lẽo của Câu Hồn, thống khổ thì thầm.
Tinh thần Vân Hiểu Nguyệt sa sút như vậy, bọn họ chưa từng gặp qua, ba nam nhân biến sắc, Bạch Diệp thâm tình thương tiếc nắm giữ tay Vân Hiểu Nguyệt, ôn nhu an ủi:
“Nguyệt Nhi của chúng ta, là nữ tữ xuất sắc nhất trên đại lục, là bảo bối chúng ta vĩnh viễn yêu khắc sâu nhất, thế nào lại thất bại như vậy?
Biết không, Câu Hồn làm như vậy, là bởi vì hắn quá yêu nàng, cho nên không dám nói cho nàng biết, sợ nàng thương tâm khổ sở, thậm chí hận hắn, ta có thể hiểu tâm tình của hắn, Nguyệt Nhi, ta cam đoan, về sau vô luận gặp vấn đề gì, nhất định thương lượng cùng nàng, tin tưởng Câu Hồn sau khi tỉnh biết nàng thương tâm khổ sở như vậy, cũng sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, Nguyệt Nhi, đừng khóc, nàng vừa khóc, lòng đều rối loạn, Câu Hồn cần nàng, chúng ta cũng cần nàng, không cần thương tâm, được không?”
“Nguyệt Nhi đừng khóc, Câu Hồn nhất định là sợ nàng trong cơn tức giận không cần hắn nữa, cho nên mới không dám nói, về phần chuyện của Bảo Bảo, hắn cũng là bị bất đắc dĩ, đừng làm khó mình, lòng ta đau!”
Tư Đồ Viễn đứng dậy đi đến bên giường, cúi đầu hôn thâm tình, thương tiếc khẽ nói, Bạch Bằng Triển cũng tiến lên nhẹ nhàng hôn môi của nàng một cái, cho nàng một cái ôm ấp kiên định ôn nhu.
Bọn họ thâm tình cùng tín nhiệm, làm cho tâm Vân Hiểu Nguyệt dần dần bớt lo lắng, ngước mắt áy náy cười, nhẹ nhàng nói:
“Thực xin lỗi, trong khoảng thời gian ngắn ta có chút suy nghĩ không thông, cho nên nói ủ rũ thế, ta không sao, Viễn, Diệp, Bằng Triển, ta cùng Chu Lân có da thịt thân thiết, cho nên… Thực xin lỗi, không đâu lại cùng nam tử liên lụy không rõ, kết quả…”
“Đứa ngốc! Tuy rằng Gia Cát Phụng Thiên gài bẫy nàng, nhưng mà nàng cũng xác định trị cho Bảo Bảo, không phải sao? Việc này đã nói lên, nàng cùng hắn là thiên định nhân duyên, không thể khác được! Lại nói Bảo Bảo đáng yêu như vậy, mặc dù hắn khôi phục thần trí, ta nghĩ bản chất là vẫn không thay đổi, chúng ta đều thích hắn, tất nhiên có thể nhận hắn, không cần cảm thấy áy náy, nhưng còn Gia Cát Phụng Thiên, vừa mới nghe nàng nói nàng đả thương hắn, hắn là Đại Tế Ti Chu Tước quốc, liền ngay cả Chu Tước Hoàng còn muốn nhường hắn ba phần, ta có chút bận tâm, Viễn, ngươi đi thần điện nhìn xem tình huống xảy ra đi, được chứ?”
Bạch Diệp có chút bận tâm nói.
“Hắn…”
Vân Hiểu Nguyệt vừa muốn ngăn cản, trong đầu bỗng nhiên hiện lên mặt Gia Cát Phụng Thiên hộc máu tái nhợt, nuốt xuống lời phản đối, nhàn nhạt phân phó:
“Xem hắn bị thương như thế nào, không cần xem hắn đã chết chưa, chúng ta mất công đi chôn, lại càng mất nhiều hơn nữa!”
“Nàng nha…”
Ba người Tư Đồ Viễn lắc đầu cười thán, rõ ràng quan tâm, vịt chết còn cứng miệng, thật sự là hết cách với nàng!
“Đi chuẩn bị một ít thức ăn đi, ta đói bụng rồi, lát nữa ta đoán Chu Tước Hoàng nhất định tới tìm ta, khẳng định có rất nhiều việc, các chàng canh chừng tốt Câu Hồn, ta ghi phương thuốc, đúng giờ cho hắn uống thuốc, ta giải quyết xong sẽ đến cùng các chàng nha?”
Nhìn theo hướng Tư Đồ Viễn ra cửa phòng, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười, phân phó.
“Được!”
Bạch Bằng Triển gật gật đầu, đi ra ngoài.
Vân Hiểu Nguyệt cẩn thận đem Câu Hồn thả về trên giường, đứng dậy viết xong phương thuốc giao cho Bạch Diệp đến Thái Y Viện lấy thuốc, thay đổi bộ quần áo, đem tóc xử lý thoả đáng, đồ ăn cũng đã đi lên, cấp tốc cơm nước xong, còn không có đem chén trà nóng uống xong, nữ quan tới, Vân Hiểu Nguyệt đi theo nàng, đi tới Thái Tử cung.
Không khí có chút nặng nề, đi vào đại sảnh Vân Hiểu Nguyệt đối với Chu Tước Hoàng cùng Hoàng Hậu thi lễ, nhìn thấy ánh mắt hồng hồng của Chu Lân bên cạnh, lại là nhìn nàng ai oán, chắc là việc bởi vì vừa mới đả thương Gia Cát Phụng Thiên, Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, hỏi:
“Hoàng Thượng gọi Hiểu Nguyệt đến, là muốn cảm tạ, hay là hỏi tội?”
“Trẫm… hazz, Hiểu Nguyệt à, Trẫm biết Đại Tế Ti tính kế ngươi là không đúng, nhưng hắn cũng vì Lân Nhi của Trẫm, bởi vì ngươi một lòng chỉ đem Lân Nhi làm đệ đệ, cho nên Đại Tế Ti mới đưa ra hạ sách này, chuyện này Trẫm cũng biết đến, vì sao ngươi đả thương hắn như thế? Lập tức sẽ cử hành đại điển hiến tế, thân thể hắn suy yếu như vậy, tại sao có thể chủ trì? Lại nói còn muốn…
Hazz, Hiểu Nguyệt, Trẫm gọi ngươi lại đây, không phải muốn hỏi tội, vì cảm kích ngươi trị bệnh cho Lân Nhi, Lân Nhi hoàn toàn khôi phục bình thường, trong lòng Trẫm thật cao hứng à, từ đáy lòng Trẫm cùng Hoàng Hậu cảm kích ngươi, cho nên chuyện ngươi cùng Lân Nhi, Trẫm không ngăn trở, các ngươi thích là được rồi, Trẫm chỉ muốn thỉnh cầu ngươi đi xem Đại Tế Ti, tình huống của hắn phi thường không tốt.
Hiểu Nguyệt, ngươi là thần y, tất nhiên có biện pháp chữa khỏi cho hắn, hắn là con nối dõi duy nhất của gia tộc Gia Cát, hiện nay cả thê tử cũng không có, chớ nói chi là lưu lại huyết mạch, Trẫm thẹn với ủy thác của tiền nhiệm Đại Tế Ti, cho nên, hắn nhất định không thể chết được, Hiểu Nguyệt, được không?”
Thần sắc Chu Tước Hoàng bi thương, khẩn thiết nói.
Bên cạnh Hoàng Hậu cùng Chu Lân cũng vẻ mặt hi vọng nhìn nàng.
Vân Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, đi đến bàn giấy bên cạnh, nhanh chóng viết phương thuốc xuống, sau đó bỏ lên trên bàn, ngước mắt lạnh nhạt khẽ nói:
“Không cần đi, ta biết thương thế của hắn ở đâu, uống thuốc theo phương thuốc này, về sau tĩnh dưỡng cho tốt, chớ động chân khí, không tới mười ngày, trừ bỏ tật lúc trước, thân thể hắn có thể khôi phục nguyên dạng.
Hoàng Thượng, ta đả thương hắn, không phải là bởi vì hắn gài bẫy ta, mà bởi vì hắn đả thương người của ta, ta cũng không vì chuyện ta đã làm mà hối hận, cho nên, hiện tại ta không muốn nhìn thấy hắn!”
“hazz…”
Chu Tước Hoàng thở dài một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói:
“Trẫm già rồi, chuyện người trẻ tuổi các ngươi, Trẫm cũng không cần biết, nhưng mà Hiểu Nguyệt, hiện tại Đại Tế Ti bị thương mà hôn mê, phiền toái của Trẫm, có thể đành phải để ngươi giải quyết, như thế nào?”
“Phiền toái? Phiền toái gì?”
Vân Hiểu Nguyệt giật mình, kinh ngạc hỏi.
“Ngươi còn không biết sao, buổi tối đầu tiên ba ngày trước ngươi cùng Lân Nhi tiến thần điện, trong lúc đó bất chợt ánh sáng mãnh liệt, cao đến trời cao, còn có một con Phượng Hoàng xuất hiện tại giữa ánh sáng, tiếng kêu vang vọng, sau đó vọt vào đại điện, một cảnh kỳ ảo này, kinh động thế lực khắp nơi trên đại lục.
Sứ giả tam quốc cũng sắp đến Chu Tước quốc chúng ta, theo thủ thành báo lại, mấy ngày nay, càng ngày càng nhiều võ lâm nhân sĩ cũng chạy tới Hoàng thành, tuyến báo còn nói có rất nhiều người còn ở trên đường đến, tiếp tục như vậy nữa, Hoàng thành sẽ không chứa nổi người nhiều thế này.
Còn có văn võ bá quan cũng vậy, luôn luôn trình tấu, muốn Trẫm mời Đại Tế Ti ra giải thích một chút chuyện đêm đó, ba ngày nay Trẫm đau cả đầu, hiện tại Đại Tế Ti bị ngươi đả thương, chuyện này, tất nhiên ngươi đi giải quyết!”
Chu Tước Hoàng cười híp mắt giải thích.
“Ta?”
Vân Hiểu Nguyệt thấy chuyện này thực nhức đầu:
‘Tên đáng chết, chỉ biết đem đến việc không có cái gì tốt, ai nha nha, sớm biết sẽ không đánh chưởng kia rồi, thấy thế này, thật là đem phiền toái lên thân, dừng đi!’
“Thái Phó, lúc ấy chỉ có ngươi cùng Lân Nhi ở đấy, chuyện này, Trẫm liền giao cho các ngươi làm đi, chuyện Lân Nhi, ngươi sẽ giúp đi, Hoàng Hậu, chúng ta hồi cung đi!”
Chu Tước Hoàng mỉm cười nói xong, đỡ lão bà cao hứng nghênh ngang mà đi, lưu lại một mặt buồn bực của Vân Hiểu Nguyệt, bất đắc dĩ phân phó Chu Lân đem phương thuốc đưa qua thần điện.
Bước nhanh quay lại Hoa Điện, chuyện này, nàng còn phải tìm bọn Diệp nói chuyện mới được, không biết tại sao, hôm nay Chu Tước Hoàng làm cho nàng có một loại cảm giác đi vào cạm bẫy nha, thật không hay tí nào!