Hoàng Đế Chu Tước cùng Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn ở trên ghế, Gia Cát Phụng Thiên ngồi ở bên trái, chứa mỉm cười nhàn nhạt, mắt màu lam sâu thẳm lẳng lặng nhìn ra cửa, thân ảnh Vân Hiểu Nguyệt cùng Bạch Diệp vừa xuất hiện, trong mắt Gia Cát Phụng Thiên lộng lẫy quang hoa hiện lên, lập tức mở miệng hỏi:
“Bảo Bảo đã ngủ chưa?”
“Ừ, đã ngủ!”
Lạnh lùng nhìn Gia Cát Phụng Thiên, Vân Hiểu Nguyệt ngăn chận xúc động muốn xông lên níu chặt lất cổ áo hắn mà chất vấn, buông tay Bạch Diệp ra, hơi hơi thi lễ, áy náy đối với Hoàng Đế Chu Tước nói:
“Vô luận là nguyên nhân gì, Bảo Bảo đã cùng ta có da thịt thân thiết, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, ta sẽ phụ trách!”
“Phụ trách?”
Hoàng Đế Chu Tước vẻ mặt lửa giận, lạnh giọng hỏi:
“Như thế nào phụ trách? Gả cho Lân Nhi sao, Vân Hiểu Nguyệt, Trẫm không tính tới, ngươi sẽ đối đãi Lân Nhi như vậy, liền tính tâm trí Lân Nhi không được đầy đủ, nhưng còn có ta đây là phụ hoàng làm chủ cho hắn, há có thể để người khác khi dễ sao? Đại Tế Ti, ngươi nói một chút, Trẫm nên xử lý như thế nào với vị Thái Phó thiên định này, hả?”
Nói xong lời cuối cùng, Hoàng Đế Chu Tước đứng lên, gương mặt sát khí, tức giận nhất thời khẩn trương lên.
“Hoàng Thượng, chuyện cho tới bây giờ, Phụng Thiên cũng không có cần thiết giấu giếm, muốn hoàn toàn chữa toàn bộ tâm trí Thái Tử, trừ bỏ Thái Phó, thiên hạ không người nào có thể làm được, nếu Hoàng Thượng tín nhiệm lời Phụng Thiên mà nói, không quá ba ngày, người nhất định có thể có một Thái Tử kiện toàn, mà cần Thái Phó phối hợp, không biết Thái Phó có bằng lòng hay không?”
Mắt thần Gia Cát Phụng Thiên buồn bã, rũ rèm mắt xuống, cung kính trả lời.
“Ta???”
Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc kinh hô, cảm giác như là đang nghe dạ đàm074 trực tiếp ấy, bệnh ngố này nếu có thể trị được, thế kỷ hai mươi mốt sẽ không có ngốc tử đi, mà tín nhiệm thiên tài đâu, Gia Cát Phụng Thiên ơi Gia Cát Phụng Thiên, uổng phí Vân Hiểu Nguyệt ta quan tâm ngươi như vậy, ngươi lại thiết kế ta, được rồi, ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi rốt cuộc đánh phá cái quỷ gì!
“Cái gì, thật vậy chăng? Tốt lắm, chỉ cần Thái Phó có thể phối hợp với Đại Tế Ti chữa khỏi bệnh Hoàng nhi của ta, Trẫm liền không truy cứu chuyện hôm nay nữa, hết thảy đợi cho Lân Nhi khôi phục sau lại nói, Thái Phó, ngươi cứ nói đi?”
Hoàng Đế Chu Tước ngăn chặn lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt, chậm rãi hỏi.
Đôi mắt Bạch Diệp ở bên cạnh lạnh lùng, vừa muốn mở miệng, tay Vân Hiểu Nguyệt duỗi ra, đem tay hắn gắt gao nắm lại, ám chỉ hắn không cần nói, lập tức ngước mắt nhìn Gia Cát Phụng Thiên, châm chọc cười:
“Tế Ti đại nhân thật thần cơ diệu toán, an bày thiên y vô phùng075 , Hiểu Nguyệt tính nói không đồng ý, người cũng nhất định sẽ có những biện pháp khác, phải không? Được, nếu người có nắm chắc như vậy, ta đáp ứng thì có ngại gì? Nói đi, muốn ta làm như thế nào!”
Ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt lạnh như băng cùng ngữ khí ôm nỗi hận châm chọc, phỏng như một thanh gươm đao, đâm vào sắc mặt của Gia Cát Phụng Thiên làm trắng nhợt, thân hình hơi hơi nhoáng lên một cái, thật sâu rồi thi lễ:
“Mời Thái Phó mang theo Bảo Bảo đến thần điện ở lại ba ngày, ba ngày nay, mời mọi người không cần tiếp cận thần điện, nghe được thanh âm bất kỳ gì hoặc là nhìn thấy bất kỳ vật gì, đều không được tiếp cận, Hoàng Thượng, phiền toái ngươi phái Ngự Lâm quân ra, đem phạm vi một cây số của thần điện chặt chẽ bảo vệ cho bằng được, được không?”
“Không được, nhìn không thấy Nguyệt Nhi, chúng ta sẽ rất lo lắng!”
Bạch Diệp bình tĩnh không được, mở miệng nói:
“Mặc kệ ra sao, chúng ta mỗi ngày đều muốn nhìn thấy Nguyệt Nhi, bằng không, chúng ta tuyệt đối không đáp ứng!”
Tâm ấm áp, vừa mới phẫn nộ cùng hận ý phảng phất giảm bớt chút, mắt rõ Vân Hiểu Nguyệt điềm điềm cười:
“Diệp, tin tưởng ta, ta có thể ứng phó, hơn nữa, nơi này là Hoàng cung Chu Tước quốc, ta sẽ không xảy ra chuyện gì, ta tin tưởng, Bạch Hổ, Thanh Long cùng Huyền Vũ nhất định sẽ không bỏ qua Chu Tước, đúng không?”
Tuy là một câu nói vân đạm phong khinh076, nhưng phân lượng trong đó lại làm cho sắc mặt Hoàng Đế Chu Tước trắng nhợt, nhìn thần sắc khẽ biến của Gia Cát Phụng Thiên liếc mắt một cái, ánh mắt chợt lóe, mỉm cười kéo ra:
“Đó là tự nhiên, Trẫm luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, cũng tin tưởng Đại Tế Ti của quốc gia ta, sẽ không làm thương tổn ngươi!”
“Phụng Thiên thề, nếu đả thương Thái Phó nửa phần, liền trọn đời không được siêu sinh!”
Gia Cát Phụng Thiên vội vàng thề.
“Nhưng mà…”
Bạch Diệp vẻ mặt căng thẳng, còn muốn nói điều gì, bị Vân Hiểu Nguyệt che miệng lại:
“Nghe lời của ta, ta nói không có việc gì thì sẽ không có việc gì, đừng lo nha, được chưa?”
Trùng trùng nhéo tay Bạch Diệp, Vân Hiểu Nguyệt quay đầu lạnh lùng nhìn Gia Cát Phụng Thiên:
“Ta sẽ đi ngay bây giờ sao?”
“Vâng, mời Thái Phó!”
“Được, ta ôm Bảo Bảo lên, rồi theo ngươi!”
Lôi kéo Bạch Diệp, Vân Hiểu Nguyệt quay người lại hướng trong phòng mà đi.
“Nguyệt Nhi, nàng điên rồi, biết rõ Gia Cát Phụng Thiên này có vấn đề, nàng còn đi nữa? Vạn nhất nàng xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, ta nói như thế nào cùng ba người bọn hắn đây? Không được, ừm…”
Vừa nhảy vào nội thất, Bạch Diệp một phen ôm Vân Hiểu Nguyệt, vội vàng nói, còn chưa có nói xong, Vân Hiểu Nguyệt liền sử dụng lực đưa hắn áp ở trên tường, nhón chân lên tìm một cái hôn sâu nóng bừng, đem tất cả lời nói của Bạch Diệp toàn bộ chặn trở về.
“Diệp, ta biết hắn có vấn đề, cũng bởi vì như vậy, ta càng muốn đi! Chàng nói đúng, chén rượu kia của Câu Hồn, nhất định có vấn đề, nhưng Câu Hồn tại sao phải nguyện ý giúp đỡ tên Gia Cát Phụng Thiên kia đây? Chuyện này, ta nhất định phải làm rõ ràng, bằng không trong lòng ta, vĩnh viễn sẽ không thoải mái.
Chàng yên tâm, Vân Hiểu Nguyệt ta không còn như lúc trước làm việc cực đoan đâu, ta sẽ hảo hảo phân tích phán đoán, nếu Câu Hồn bị hắn uy hϊế͙p͙ áp bức, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, mà tính lúc trước Câu Hồn tiếp cận ta là có mục đích, nhưng đã lâu như vậy tới nay, ta chỉ thấy hắn dùng toàn lực trợ giúp ta, không có chút nào phản bội ta, hãm hại ta, ta đều nhớ ở trong lòng, ta biết xử lý như thế nào.
Diệp, lúc trước chuyện của Viễn, đã làm ta khắc sâu vào trí nhớ, ta sẽ không giẫm lên vết xe đổ, lại sai một lần, ta sẽ cho hắn một cơ hội giải thích, Diệp, chờ các chàng tìm được Câu Hồn rồi, giúp ta hỏi hắn một chút là được rồi, nói cho hắn biết, ta thương hắn, cho nên ta lựa chọn tin tưởng hắn, muốn hắn chờ ta đi ra, theo ta giải thích rõ ràng, được không?”
Nằm ở trong lòng Bạch Diệp, gắt gao ôm hắn, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng mà nói.
“Nguyệt Nhi..... nàng quả nhiên càng ngày càng thành thục, được, nếu như nàng nói vậy, ta sẽ không lo lắng nữa những chuyện nhỏ hãm hại này, đi thôi, nàng nhất định có thể xử lý tốt, những chuyện khác liền giao cho ta!”
Vui mừng nở nụ cười, Bạch Diệp cúi đầu sủng nịnh hôn nhẹ lên mặt Vân Hiểu Nguyệt, mang theo nhè nhẹ lo lắng cũng không buông, dày đặc lạc đầy mỗi một tấc da thịt, thật lâu sau, buông lỏng hai tay ra.
Vân Hiểu Nguyệt cười xán lạn, đi đến bên giường cẩn thận cùng nhau ôm lấy Bảo Bảo ngủ say như chết hợp cùng với chăn gấm, cùng Bạch Diệp, đi ra ngoài phòng.
Ngoại thất Gia Cát Phụng Thiên đang cùng Hoàng Đế Chu Tước, Hoàng Hậu nhỏ giọng nói gì đó, nhìn thấy bọn họ đi ra, đồng loạt im miệng.
Vân Hiểu Nguyệt hướng nhìn vẻ mặt hàm uy của Hoàng Đế Chu Tước đang vuốt cằm cùng Hoàng Hậu lo lắng không thôi, dẫn đầu đi ra phòng ngủ, theo hướng thần điện mà đi.
Bạch Diệp không đi theo, Hoàng Đế Chu Tước cùng Hoàng Hậu cũng không có đi theo, Gia Cát Phụng Thiên hướng Bạch Diệp gật đầu thi lễ, chậm rãi đi theo ra ngoài, để lại Bạch Diệp lòng tràn đầy lo lắng đang nhìn trầm tư chằm chằm bóng lưng của bọn Hoàng Đế Chu Tước cùng Hoàng Hậu, nhất là cái ánh mắt Hoàng Đế Chu Tước kia.
Vân Hiểu Nguyệt xoay người trong nháy mắt lửa giận nhanh chóng rút đi, mà là tràn đầy lên một tia vừa lòng, một tia thương tâm, còn có một chút thỏa hiệp, phức tạp tối nghĩa như thế, căn bản không có biện pháp phỏng đoán.
“Nói đi, tiếp theo, làm như thế nào?”
Bước chạy như bay, rất nhanh đi tới thần điện, Vân Hiểu Nguyệt không quay đầu lại, lại lạnh lùng hỏi.
“Hiểu Nguyệt, tin tưởng ta, ta thật sự sẽ không hại nàng, nàng thật sự lạnh lùng như thế đối với ta sao? Ta nói rồi, có một số việc, đến thời cơ thích hợp, ta nhất định sẽ nói cho nàng biết, được không?”
Đứng bên cạnh cửa, Gia Cát Phụng Thiên gắt gao bắt lấy khung cửa, đến ngón tay đều trắng bệch, đau đớn hỏi.
Vân Hiểu Nguyệt cả người cứng đờ, đáy mắt lướt qua một tia ý đau, đạm mạc trả lời:
“Phụng Thiên, loại tình cảm bằng hữu cũng muốn gắn bó lẫn nhau thẳng thắn thành khẩn nói ra đi, chuyện tối ngày hôm qua, là ngươi một tay an bài, đúng hay không? Ngươi muốn ta giống như trước đây đối với ngươi làm gì sao, ngươi nói, tại sao muốn thiết kế ta cùng Bảo Bảo? Câu Hồn có phải không phải bị ngươi áp bức hạ độc cho ta hả? Ngươi ở sau lưng ta còn có kế hoạch gì? Mục đích của ngươi, rốt cuộc là cái gì? Đây hết thảy hết thảy, ngươi bây giờ liền nói cho ta, ta mới suy nghĩ lại việc tiếp tục coi ngươi là bằng hữu, ngươi nói đi!”
Đột nhiên xoay người, mắt Vân Hiểu Nguyệt hàm chứa tức giận thật sâu, chất vấn.
“Ta…”
Sắc mặt Gia Cát Phụng Thiên tái nhợt như tờ giấy, trên trán lộ ra nhàn nhạt mồ hôi, mắt màu lam tràn đầy thống khổ cùng bi thương, cánh môi nhẹ nhàng run rẩy, thật lâu sau, nỉ non khẽ nói:
“Hiểu Nguyệt, thực xin lỗi, ta hiện tại không thể nói, đợi một chút nữa, qua một thời gian ngắn ta nhất định sẽ nói cho nàng biết, cầu nàng mà!”
“Chó má!”
Vân Hiểu Nguyệt giận tím mặt, khinh thường châm chọc nói:
“Gia Cát Phụng Thiên, hay ngươi tìm không thấy lý do đi, ta mặc kệ ngươi, nói, tiếp theo muốn làm gì? Ta phải cảnh cáo ngươi, đừng có ý đồ đùa giỡn, bằng không, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Sát khí lạnh như băng nháy mắt ở quanh quẩn quanh thân, Vân Hiểu Nguyệt hung hăng nhìn Gia Cát Phụng Thiên, chất vấn.
Sắc mặt Gia Cát Phụng Thiên càng thấy trắng bệch, đôi mắt vừa đóng, chỉ bên trong ôn tuyền, giọng khẽ tiêu điều:
“Trước đi tắm đã, sẽ thoải mái chút, quần áo đều chuẩn bị xong, vào ở bên trong đi.”
“Hóa ra, ngươi sớm đã chuẩn bị xong, xem bộ dạng là kế hoạch đã lâu rồi, lần trước ở phòng tắm chuyện té xỉu, cũng là dự mưu của ngươi đi, Gia Cát Phụng Thiên, ngươi quả thật là tâm cơ thâm trầm, không hổ là Đại Tế Ti à nha!”
Biết rõ những lời này sẽ làm hắn tổn thương, nhưng mà Vân Hiểu Nguyệt lại nhịn không được nên muốn nói, bởi vì nàng rất tức giận, Gia Cát Phụng Thiên này, là người thứ hai làm cho nàng liếc mắt một cái liền có hảo cảm, nghĩ đến lại là gian trá giảo hoạt như vậy, lãng phí một tướng mạo đẹp lại vô ích của hắn, hừ!
“Hiểu Nguyệt, nàng làm gì thương tổn ta như vậy, nàng biết rõ ta yêu nàng lâu rồi, lâu rồi, nàng có biết hay không, ta làm như vậy, trong lòng ta có đau bao nhiêu, nhưng mà… Thực xin lỗi!”
Mềm yếu dựa vào bên cạnh cửa, Gia Cát Phụng Thiên từ từ nhắm hai mắt, bi thương thì thầm.
“Phải không? Phụng Thiên, ta tình nguyện… Chưa từng được ngươi yêu, cũng chưa từng biết ngươi!”
Đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, Vân Hiểu Nguyệt cắn cắn môi, càng đem lời khó nghe nuốt vào bụng, nhìn liếc mắt một cái thật sâu vào Gia Cát Phụng Thiên phảng phất muốn té xỉu, mũi chân di chuyển, thở dài đi vào trong phòng tắm.
“Nàng thế nào như thế thương tổn ta, lòng ta đau quá! Nguyệt Nhi, sẽ có một ngày, nàng sẽ biết, Gia Cát Phụng Thiên ta vì nàng, có thể ngay cả tính mệnh cũng không cần, mà ta rốt cuộc không cảm giác được sự ôn nhu của nàng, phải không?
Ta biết, là bản thân ta một tay hủy đi tín nhiệm của nàng đối với ta, nhưng ta thật sự là không còn cách nào khác, thời giờ của ta không nhiều lắm, nếu không hành động, ta sợ nhiệm vụ của ta, vĩnh viễn đều không hoàn thành, như vậy, tâm nguyện của nàng, càng đạt không thành được, ta không muốn nàng có tiếc nuối, cho nên, hy sinh ta đi, đây là mệnh của ta.
Nguyệt Nhi, ta chỉ cầu nàng, ở với ta trong năm tháng cuối cùng, có thể để lại cho ta nhớ lại một ít ngọt ngào, chỉ cần một chút xíu là được rồi, Nguyệt Nhi…”
Nước mắt, chậm rãi chảy xuống, Gia Cát Phụng Thiên ngã ngồi ở bên trong ghế dựa, tuyệt vọng thì thầm, bi thương mà đau đớn, giống như lấy máu chim quyên, chỉ tiếc, không người nào nghe thấy!
( Ụt: Vì cái tên đáng ghét nhất truyện mà tên đáng ghét nhì truyện cũng đáng thương không ít. Bật mí là tên Gia Cát Phụng Thiên này yêu Nguyệt tỷ từ lâu ơi là lâu luôn…)
074 : câu đầy đủ là “Thiên phương dạ đàm”: chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra
075: ý trời không cách nào khác được
076: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì