Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ác Từ Pé
Vài cái lên xuống, còn chưa nhảy ra khỏi rừng rậm, đột nhiên tiếng chuông khổng lồ vang tận mây xanh.
“Loảng xoảng… Loảng xoảng… Loảng xoảng…”
Lâu đài xa xăm, đây là tiếng chuông báo tang, chỉ có thời điểm Hoàng Hậu hoặc là Hoàng đế qua đời mới có thể gõ vang vậy, khỏi cần nói, nhất định là Huyền Tà đã chết!
Đáng chết, chết như thế nào nhanh như vậy, chúng ta thế nào đi vào kịp, tức chết người đi được!
Đáy lòng mắng thầm, Vân Hiểu Nguyệt tăng nhanh khinh công, như một làn khói nhẹ nhanh chóng từ một góc tường phủ Hoàng Tử không có người rồi hạ xuống, đứng ở một cái hẻm tối.
Lôi kéo tay Bảo Bảo với một bộ mặt hân hoan, Vân Hiểu Nguyệt nghe thấy tiếng huyên náo một trận hỗn loạn trên đường cái, nắm giữ tiếng vó ngựa kêu xen lẫn sợ hãi cùng hỗn độn, trong lòng biết Ngự Lâm quân trong cung xuất cung đến lan tràn ngã tư đường, lặng lẽ nhìn xuống vừa thấy đầu hẻm, quả nhiên, trên đường cái tất cả người đi đường đều thu thập này nọ vội vã hướng trong nhà chạy vào, rất nhiều người thân mặc khoác ngoài màu trắng, đầu triền bạch đái Ngự Lâm quân, cầm trong tay trường kiếm, đang đuổi người, còn có một ít ngồi trên lưng ngựa, tình hình một mảnh hỗn loạn, một người đầu lĩnh trong đó vẻ mặt rưng rưng nước mắt, lại cưỡi ngựa đứng ở giữa đường cái, lớn tiếng khóc kêu:
“Giam quốc Thái Tử nói: Hoàng Thượng băng hà, cả nước đồng bi thương, trong vòng ba ngày, tất cả cửa hàng cấm khai trương, cấm hết thảy việc hiếu hỉ, người vi phạm, chém không tha!”
“Bảo Bảo, xem ra nơi này không có cách nào chơi, tỷ tỷ mang đệ đến chỗ vui đùa tốt hơn nhé, được không?”
Mắt thấy hai Ngự Lâm quân hướng các nàng chỗ hẻm tối chạy tới, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì hỏi.
“Tốt tốt, chơi thế nào?”
Bảo Bảo hưng phấn mà hỏi.
“Đừng nóng vội, đệ lập tức sẽ biết!”
Trong tay ám khí ngân châm, Vân Hiểu Nguyệt nhìn hai tên ngu ngốc xui xẻo kia vội vàng chạy vội tiến vào, vung tay, nháy mắt liền chế trụ bọn họ.
“Thay quần áo, chúng ta hóa thành tiểu binh, lẫn vào trong Hoàng cung đi chơi một chút, như thế nào?”
Vừa cởi hai cái áo khoác Ngự Lâm quân, Vân Hiểu Nguyệt vừa nói:
” Trận đấu này của chúng ta là xem trong chúng ta ai giả bộ đắc tượng được!”
“(*^__^*) hì hì, cái này vui nè!”
Bảo Bảo vừa nghe, kinh hoảng vội vàng mặc vào.
Thân hình hai người Ngự Lâm quân cao lớn này, mà Vân Hiểu Nguyệt cùng Bảo Bảo tương đối thấp bé, cũng may là bộ áo ở bên ngoài, lại dùng giây buộc đai thật chặt, đội mũ, đố cũng xem cũng không được gì, rất nhanh mặc được rồi.
Vân Hiểu Nguyệt đem hai thằng xui xẻo ngất đi đá vào một bên trong đống tạp vật, mặt đắp kín, cùng Bảo Bảo tranh nhau chạy ra khỏi hẻm tối, gia nhập truy đuổi đội ngũ.
Không có bao lâu, trên đường phố không có một bóng người, người đi nơi khác cũng đã trở lại, mọi người nhanh chóng tụ tập lại, Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo Bảo Bảo, cúi đầu, đi ở phía sau cùng của đoàn lính, hướng Hoàng cung chạy đi.
“Chu Thống lĩnh, mau, Liễu Tướng quân có lệnh, cho Huyền Cơ ngươi đợi mệnh lệnh mang theo mọi người tiến đến đại điện thảo luận chính sự!”
Vừa mới chạy vào phía ngoài cùng Hoàng cung một tầng đại môn, đã nhìn thấy một nam tử Ngự Lâm quân, cuống cuồng chạy tới lo lắng hô.
” Được, động tác nhanh chút!”
Đầu lĩnh ôm quyền thi lễ, hét lớn một tiếng, nhảy xuống ngựa, dẫn đầu hướng phía trước chạy tới.
Hỏng bét, đã bắt đầu sao?
Vân Hiểu Nguyệt trong lòng “lộp bộp” một chút, vừa chạy gấp, vừa ngước mắt lặng lẽ nhìn chung quanh, phát hiện thủ vệ cực kì cấm nghiêm, ba bước nhất đồi, năm bước nhất tiếu052, căn bản không có biện pháp cùng Bảo Bảo rời khỏi đội ngũ đi tìm bọn Tư Đồ Viễn cùng Bạch Bằng Triển, vạn bất đắc dĩ Vân Hiểu Nguyệt đành phải theo mọi người hướng tới tiền phương chạy tới.
Xuyên qua đại môn tiếp theo, Vân Hiểu Nguyệt phát hiện không khí càng ngày càng khẩn trương, thỉnh thoảng gặp thoáng qua trong tay nhiều đội Ngự Lâm quân có cầm cung tiễn Thần Cơ Doanh, phương hướng lại là một tòa kiến trúc cao nhất kia, chẳng lẽ, đại chiến đoạt vị muốn bắt đầu rồi sao?
Chỉ chốc lát sau, đội ngũ ngừng lại, Vân Hiểu Nguyệt ngước mắt vừa thấy, tòa kiến trúc xanh vàng rực rỡ kia cuối cùng đã tới, trước kia ở phía xa chỉ cảm thấy rất sáng, thật chói mắt, đi đến tới gần thấy, mới phát hiện, ước chừng khoảng năm tầng, bức tranh điêu long lớn, kiến trúc bên ngoài hoa mỹ tinh xảo đều là một tầng bột phấn màu vàng, trách không được thật xa đều có thể nhìn đến tia sáng đó, phía dưới kiến trúc, là cầu thang xây thành cẩm thạch thật dài, luôn luôn kéo dài đến hết mặt ngoài điện, phần hai bên có khắc một con rùa, mà một con rùa này cũng là màu vàng, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, lóe sáng quang rạng rỡ!
Chậc chậc chậc, đây chân chính là vàng à, Huyền Tà này, quả thực bại nước ghê gớm, bị chết là đúng!
Bĩu môi, Vân Hiểu Nguyệt nghĩ.
“Tản ra, đứng nghiêm!”
Một tiếng trầm ổn quát nhẹ vang lên, nhìn mọi người nhanh chóng hướng trên bậc thang bạch ngọc chạy tới, Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo Bảo Bảo, bước xa vọt tới đội ngũ đứng đầu, giành lấy nơi đứng ở gần đại điện nhất, cầm trong tay trường kiếm, bộ dạng phục tùng cúi đầu đứng yên, khóe mắt hướng vào trong đại điện mà ngắm đi.
Vân Hiểu Nguyệt chiếm chỗ lại cách đại sảnh chỗ người thảo luận chính sự gần cầu thang nhất, tầm nhìn tốt nhất, dõi mắt chứng kiến, mặt đại sảnh thảo luận chính sự khổng lồ, cả triều văn võ bá quan đồng loạt mặc đồ trắng quỳ trên mặt đất, đều đang len lén lau nước mắt, khuôn mặt bi thương, ngay phía trước dưới ghế rồng khổng lồ, Huyền Kha đứng cùng Huyền Dạ gương mặt gầy tiều tụy, lúc này hai người trên mặt đều là nước mắt, mà nắm lấy khăn gấm không nói câu nào, lẳng lặng nhìn, lúc này đang nói chuyện với một vị cựu thần đầu đầy tóc bạc.
“Thái Tử Điện Hạ, Nhị Điện Hạ, Hoàng Thượng chợt băng hà, cả nước đều bi thương, bọn thần trong lòng biết nhị vị Điện Hạ trong lòng đau khổ, nhưng nước không thể một ngày không có vua, Thái Tử Điện Hạ, người là tiên hoàng chỉ định người thừa kế, quốc gia tới nay, công cán lớn lao, bọn thần khẩn cầu Thái Tử Điện Hạ tức khắc đăng cơ!”
Dưới đại điện một vị cựu thần khác cũng đi ra quỳ trên mặt đất, cao giọng khẩn cầu.
“Khẩn cầu Thái Tử Điện Hạ đăng cơ!”
Quần quần ngẩn ngơ một lát, hai mặt nhìn nhau, ồn ào kêu lên, Vân Hiểu Nguyệt rõ ràng nhìn thấy ánh mắt bọn họ kinh ngạc, khóe miệng tràn ra một tia cười nhạt, trò hay, lập tức sẽ bắt đầu!
Quả nhiên!
“Chậm đã!”
Đột nhiên, bên kia một vị đại thần đi ra, ngăn cản nói:
“Vi thần đã từng không chỉ một lần nghe tiên hoàng nói muốn lập Nhị Điện Hạ làm Thái Tử, đem ngôi vị Hoàng đế truyền ngôi cho Nhị Điện Hạ, hiện giờ Hoàng Thượng tuy rằng đột ngột băng hà, nhưng mà lại có lưu di chiếu, thần cho rằng, hẳn là theo di chiếu tiên hoàng, phụng chỉ Nhị Điện Hạ làm hoàng đế!”
“Di chiếu?”
Huyền Kha Vốn đã lộ ra tươi cười biến sắc, sau quát một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh như băng mà ẩn chứa sát khí:
“Thái Phó, người là sư phụ của ta, làm sao có thể ăn nói bừa bãi? Phụ hoàng mê man lâu như vậy, như thế nào lập di chiếu, nói như ngươi vậy rốt cuộc có dụng ý gì?”
“Thái Tử Điện Hạ, vi thần luôn luôn lấy mình là sư phụ của ngươi mà tự hào, hơn nữa Huyền Vũ quốc Thái Tử ngươi khiêm tốn thông minh mà kiêu ngạo như vậy, cho nên tiên hoàng lần lữa muốn huỷ bỏ ngươi, nhưng mà vi thần thủy chung đều ở đây khuyên can, bởi vì trong cảm nhận vi thần, ngươi nếu so với Nhị Điện Hạ thích hợp hơn làm Hoàng đế Huyền Vũ Quốc, nhưng vi thần trăm triệu lần thật không ngờ, đây hết thảy, đều là một cái âm mưu, một cái âm mưu thật to!
Thái Tử Điện Hạ, các ngươi tự vấn lòng mình, tiên hoàng, thật là người bệnh qua đời sao? Không phải, là ngươi, là ngươi luôn luôn cho tiên hoàng uống độc dược mạn tính.
Chư vị, Huyền Kha là hung thủ sát hại tiên hoàng, người như vậy, như thế nào có tư cách làm quốc chủ Huyền Vũ Quốc ta được?”
Cựu thần càng nói càng kích động, cuối cùng, khàn giọng gào thét hô lên.
“Hí…”
Trong đại điện không khí vang lên thanh âm hít thở dồn dập, trong nháy mắt, tất cả mọi người ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn hai người, nói không ra lời.
“Ha ha…”
Đột nhiên, Huyền Kha ngửa mặt lên trời cười ha hả:
“Lão sư, ngươi thật là lão sư tốt của ta à! Ta độc hại phụ hoàng sao? Thật buồn cười, ta có lý do gì độc hại phụ hoàng? Mất nửa ngày, ngươi đối với ta đều là giả, trong lòng ngươi, là hướng về Huyền Dạ, tìm mọi lý do hãm hại ta, ngươi thật là đáng chết!”
Lời còn chưa dứt, mọi người chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, Huyền Kha đã đi tới trước mặt vị Thái Phó kia, một tay tóm hắn xách lên, trong con ngươi đen tràn đầy ngoan độc sát khí:
“Lão sư, ngày hôm qua ngươi còn trong thư phòng nói muốn được phụ tá cùng ta, ở nửa ngày, ngươi đang gạt ta sao, hử? Ngươi tiểu nhân như vậy, không xứng làm sư phụ của ta!”
“Răng rắc”
Tiếng vang thanh thúy lên, mọi người phản ứng không kịp nữa chỉ nhìn thấy Thái Phó ngẹo đầu, Huyền Kha đã bóp nát cổ, đã chết!
“Thái Phó…”
Huyền Dạ kinh hô một tiếng, căm tức nhìn Huyền Kha hô:
” Huynh quá tàn nhẫn, hắn là sư phụ của huynh nha, huynh tại sao có thể hạ thủ độc ác như vậy?”
“Vậy thì thế nào? Huyền Dạ, ngươi là thân đệ đệ của ta, ta lại không muốn cùng ngươi so đo, đều là hắn mưu toan hãm hại ta, ta há có thể dung tha hắn?”
Đem thi thể ném xuống đất, Huyền Kha cười lạnh nói.
” Huynh…”
Huyền Dạ tức giận đến mặt đỏ bừng, con ngươi đen sắp toát ra lửa:
” Lời Thái Phó nói đều là thật, phụ hoàng sớm đã đem di chiếu giao cho ta, Huyền Nhất, trình lên!”
“Vâng!”
Thanh âm hùng hậu vang lên, tiếp theo, một thân ảnh màu đen từ một bên đột nhiên xuất hiện, trong tay bưng một cái khay ngọc, mặt trên khay ngọc đặt một quyển chiếu thư màu vàng
“Huyền Kha, huynh xem cẩn thận cho ta!”
Cầm trong tay qua, Huyền Dạ dùng sức run lên, chiếu thư đối mặt với quần thần đang mở ra, xa nên Vân Hiểu Nguyệt không có thấy rõ ràng, chỉ thấy một cái rất lớn, con dấu ngọc tỷ đỏ tươi, vị trí phía dưới được trùm lên rất bắt mắt.
“A??? Thật là bút tích tiên hoàng cùng con dấu ngọc tỷ sao!”
“Thật sự có di chiếu, làm sao có thể như thế?”
” Hóa ra tiên hoàng thật là muốn truyền ngôi cho Nhị Điện Hạ đó!”
…
Trong khoảng thời gian ngắn, trên đại điện nghị luận ầm ỉ, chúng thần nhìn về phía hai người ánh mắt bắt đầu có biến hóa.
“Trương Thừa tướng, ngươi tới kiểm tra.”
Huyền Dạ đôi mắt lạnh lùng, ra lệnh.
“Vâng!”
Bước nhanh đi lên phía trước, Trương Thừa tướng run run lên mà kiểm tra:
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thái Tử Huyền Kha tâm ngoan thủ lạt053, giả dối tàn bạo, trăm phương ngàn kế hãm hại người trung lương, mưu đồ gây rối, không xứng làm Thái Tử Huyền Vũ Quốc ta, tức khắc bãi trừ hết thảy phong hào của Huyền Kha, cách chức làm thứ dân, trọn đời không được quay lại Hoàng thành, Huyền Dạ kính cẩn thuần lương, tâm nhân hậu, quả thật đúng là một người đáng được chọn để làm Thái Tử, Trẫm cũng định tiếp tục chọn làm Hoàng đế Huyền Vũ Quốc đời kế, khâm thử!”
Thừa tướng vừa dứt lời, quần thần lập tức hô to lên:
“Tham kiến Hoàng Thượng, mời Hoàng Thượng tức khắc đăng cơ!”
“Ha ha ha…”
Huyền Kha bỗng nhiên cười như điên, ý cười đằng đằng sát khí, làm cho mọi người lập tức ngậm miệng lại, người nhát gan, đều sợ tới mức quỳ thẳng mà run!
“Cái di chiếu chó má? Huyền Dạ, ngươi vì làm Hoàng đế, quả thật là đem hết thủ đoạn à, để lên ngôi mà chuyện giả tạo di chiếu cũng làm ra được? Huyền Kha ta một lòng vì Huyền Vũ Quốc mà suy nghĩ, làm Thái Tử tới nay, cẩn trọng, có thể nói chưa từng có lỗi với dân chúng Huyền Vũ Quốc?
Mà còn ngươi, đốt giết đánh cướp, gian ɖâʍ thê tử người khác, ngay cả nam tử dung mạo xinh đẹp cũng không buông tha, ngươi đã làm gì được cho Huyền Vũ Quốc? Các ngươi nói đi, hắn có tư cách gì làm Hoàng đế đây hả?”
Đối mặt quần thần, Huyền Kha gầm lên.
Đúng vậy, Huyền Dạ ngươi tiểu tử đáng chết này, thật là không tốt, hazz…
Huyền Kha à, mặc dù nói ngươi thật sự so với Huyền Dạ thích hợp làm Hoàng đế hơn, nhưng mà dã tâm của ngươi quá lớn, sát khí quá nặng, quan trọng hơn là, ngươi đắc tội ta nhiều lắm, đành phải không tha nổi!
Vân Hiểu Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Huyền Dạ cái sắc mặt kia càng ngày càng tái nhợt một cái, dưới đáy lòng thở dài.
“Đúng vậy, lúc trước ta là làm sai rất nhiều chuyện, nhưng ta đã rất hối hận những sai lầm trước kia, cũng tận lực đền bù, ta Huyền Dạ lúc này thề, nhất định bồi đắp những sai lầm trước kia, làm một vị Hoàng đế tốt, không cô phụ kỳ vọng của phụ hoàng.
Huyền Kha, ta có giả tạo di chiếu hay không mọi người cũng nhìn ra được, ngươi có độc hại phụ hoàng hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất, người đâu, đem Huyền Kha bắt lại!”
Huyền Dạ quát to.
“Ai dám?”
Huyền Kha phi thân nhảy lên long ỷ, ngồi vào ý cười tràn ra lạnh như băng:
“Huyền Dạ, ngươi nói không có sai, có lẽ, di chiếu thật là hắn viết, nhưng vậy thì thế nào? Hôm nay, bên trong Hoàng cung đều là người của Huyền Kha ta, ngươi có thể còn sống để đi ra ngoài hay không còn không biết đâu, lại không biết tự lượng sức mình đến cướp thứ vốn là của ta, ngươi thật là không biết sống chết! Trương Thừa tướng, các ngươi nói đi, ai mới là người có tư cách đăng cơ làm Hoàng Thượng nhất, hả?”
Sát khí tràn ra đầy trời, trong con ngươi mỹ lệ của Huyền Kha tràn đầy lửa giận cùng sát khí, khí thế cường đại lên cao ép người ở bên trong đại điện đồng loạt nằm sấp xuống mà run rẩy, căn bản không mở miệng được!
“Ha ha ha… Huyền Dạ, nhìn thấy không, tất cả mọi người thần phục với ta, còn ngươi? Chỉ cần ngươi kêu ta một tiếng Hoàng Thượng, ta liền tha ngươi tội chết, như thế nào?”
Kiêu ngạo cười to, Huyền Kha lạnh lùng nhìn Huyền Dạ được Huyền Nhất bảo hộ ở sau người, nói.
“Huyền Kha, ta mới là Hoàng đế Huyền Vũ Quốc, tiên hoàng chỉ định là Hoàng Thượng, ngươi loại hành vi này gọi là soán vị, ngươi muốn làm loạn thần tặc tử như vậy, ai gặp được là giết, người đâu, bắt lại cho ta!”
“Vâng!”
Một đoàn Ngự Lâm quân theo sau đại điện vọt lên, đem Huyền Kha bao quanh vây lại.
“Ha ha ha, không cần làm việc vô ích vậy đâu, ngươi sẽ đấu không lại ta, xuống đây đi!”
Huyền Kha cười lớn, trong nháy mắt, trên đỉnh đại điện bay ra vô số hắc y nhân, một phần đem Ngự Lâm quân vây quanh, một phần khác là đem quần thần vây quanh.
Trong lúc nhất thời, trong đại điện không khí hết sức căng thẳng!
Ối, làm cái gì bay ra hết vậy, bắt phải đánh nhau sao, Tư Đồ Viễn cùng Bằng Triển chạy đến chỗ nào rồi, thật là gấp chết người mà, chẳng lẽ phải ta hiện thân mới được sao?
Vân Hiểu Nguyệt chau mày, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Đột nhiên, tiếng bước chân hơi nhẹ mà phức tạp vang lên, ngay sau đó, chung quanh sảnh thảo luận chính sự rất nhiều cửa gỗ đột nhiên toàn bộ bị đẩy ra, chi chít người cầm trong tay giương nỏ tiễn thủ, giương cung cài tên, mũi tên lạnh như băng lóe ngân quang, toàn bộ nhắm ngay người trong đại điện, Huyền Kha cười to nói:
“Hiện tại, các ngươi ai dám nói một chữ không, cũng đừng trách ta không khách khí, ha ha ha ha…”
“Ai nói? Huyền Kha, những lời này, hẳn là ta nói đối với ngươi, các ngươi, bắn tên trước cho ta!”
Huyền Dạ đột nhiên nở nụ cười, cao hứng ra mệnh lệnh.
“Vèo vèo vèo…”
Tên bay ra đồng loạt, nhất thời, bất ngờ đâm vào trước ngực vài hắc y nhân không phòng ngự, tiếng kêu thảm thiết thay nhau nổi lên.
Huyền Kha giương ánh mắt nhìn kinh ngạc, mấy hắc y nhân ầm ầm ngã xuống đất mất hơi thở, nồng đậm mùi máu tươi đồng thời tràn ngập ở chóp mũi mọi người!
… …...
052: đi ba bước thấy 1 nhóm thị vệ, đi năm bước thấy 1 trạm gác, ý là canh phòng cực kỳ cẩn mật
053: thủ đoạn ngoan độc