“Két!” Một tiếng nhẹ, cửa bị đẩy ra, mộtnam tử cao ráo đẹp trai đang chậm rãi đi đến!
Oa, nam tử rất được nha! Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được thầm than ởtrong lòng!
Hắn có một đôi mắt sâu, trong suốt như pha lê đen, giống như được khảmtrên gương mặt hoàn mỹ, da thịt trắng nõn như trứng chim vừa mới bóc vỏ, máitóc dài mềm mại phủ qua cái trán trơn bóng, hàng lông mi dài đậm nét, quần áotrắng tinh tươm, vẻ tuấn tú cùng cốt cách không gì sánh kịp! Một cơn gió nhẹ thổiqua, một vài sợi tóc tùy ý phất phới trong gió, một hơi thở tươi mát tự nhiênphảng phất vào chóp mũi Vân Hiểu Nguyệt. Lúc này, ánh mắt hắn xinh đẹp như ánhsao, lại dịu dàng mang theo ý cười đằm thắm như làn nước mùa xuân, lẳng lặngnhìn nàng!
“Điệp nhi, đã lâu không gặp, muội có khỏe không?” Nhìn ánh mắt kinhdiễm của Vân Hiểu Nguyệt, Vân Trần Viễn hơi hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười hỏi.
Trời ạ, quả là mĩ nam! Chậc chậc, quả nhiên đẹp hơn yêu nghiệt kia rấtnhiều, nhìn khí chất ấy, nhìn kiểu gì cũng thấy yêu nghiệt còn kém xa! Vân NhượcĐiệp thật sự là có phúc khí, chung quanh người nàng đều là cực phẩm, rất thích!
“Đại ca, muội rất nhớ huynh!” Thấy mĩ nam như vậy, Vân Hiểu Nguyệt lậptức quên quyết định của mình, lập tức đứng lên từ trên ghế, nhào vào trong lònghắn, ôm chặt mĩ nam, dáng vẻ vô cùng dịu dàng!
“Khụ khụ…” Ôm chầm lấy Vân Hiểu Nguyệt theo phản xạ, Vân Trần Viễn bậtcười: “Điệp nhi quả nhiên không giống với trước kia! Từ khi nào thì trở nên nhiệttình như vậy? Được rồi, cũng sắp làm mẫu thân rồi, sao còn có thể bất cẩn như vậy?Hiện tại không sao chứ, đại ca nghe tin muội té xỉu, suýt nữa bị dọa chết, vừađến kinh thành, liền chạy tới thăm muội đây! Ừm, xem ra, Ngạo đối với muộikhông tồi, đại ca an tâm rồi!” Vỗ nhẹ vai Vân Hiểu Nguyệt, Vân Trần Viễn mỉm cườinói.
“Haha, muội thông minh lanh lợi như vậy, khẳng định ai gặp cũngthích đó nha! Đại ca, huynh có thích muội hay không nè?” Ngẩng đầu, Vân HiểuNguyệt nhìn gương mặt đẹp của hắn, cười hì hì hỏi.
“Ta ư? Muội là muội muội của ta, ta đươngnhiên là thích muội! Nha đầu ngốc, nói cái gì vậy!” Vân Trần Viễn kinh ngạc, mộttia ảm đạm hiện lên ở đáy mắt, sủng nịch trả lời.
“Haha, muội cũng thích huynh, bởi vì huynhthật sự rất đẹp! Đại ca, sao huynh có thể đẹp hơn muội như vậy chứ? Ô ô… Mẫuthân thật sự bất công quá, muội ghen tị chết mất!” Hai tay chạm vào gương mặt hắn,cảm thụ những xúc cảm mịn màng trong lòng bàn tay, Vân Hiểu Nguyệt nhịn khôngđược bắt đầu ăn nhiều đậu hủ*, miệng ra vẻ ủy khuất oán giận.
(*một cách nói của các bạn Tàu, ý là chiếmtiện nghi)
“Nha đầu, sao mà sau khi mất trí nhớ muộibắt đầu nói những điều ngốc nghếch vậy! Đại ca là nam tử, sao có thể nói là đẹpchứ? Được rồi, ngoan ngoãn ngồi xuống đi, muội là quý phi, phải chú ý dáng vẻ,biết chưa?” Dở khóc dở cười đỡ Vân Hiểu Nguyệt ngồi vào ghế, Vân Trần Viễn cườinói.
“Dạ! Vậy nam tử nói là đẹp trai, đượcchưa! Đại ca, huynh thật sự đẹp trai đến độ không có thiên lý, về sau nữ tử nàođược gả cho huynh, khẳng định hạnh phúc muốn chết! Bởi vì có thể công khai chiếmmột đại soái ca như vậy, quả là vô cùng hâm mộ!” Ngồi vào ghế, Vân Hiểu Nguyệtcười hì hì chuẩn bị làm mối cho Huyên nhi.
“Muội đúng là…! Đại ca sao trước kia khôngphát hiện muội lại có thể nói như vậy chứ? Nếu không phải mẫu thân nói muội đãmất trí nhớ, đã quên rất nhiều chuyện, đại ca sẽ nghĩ muội không phải Điệp nhi,mà là một nữ tử giống muội muội của ta như đúc đó!” Ngồi vào một bên, Vân TrầnViễn mỉm cười nói.
Ta ngất! Tinh tường như vậy sao? Tráchkhông được là thiên tài quân sự, quả là lợi hại!
“Haha, muội đương nhiên là Điệp nhi, thếhuynh đã gặp qua nữ tử hơn muội chưa?”
“Không có!” Vân Trần Viễn thật thà lắc đầu.
“Vậy đúng rồi! Toàn bộ Thanh Long quốc, chỉcó một Vân Nhược Điệp, không phải là muội thì là ai!” Vân hiểu Nguyệt tự tinnói.
“Ha ha… Điệp nhi bây giờ quả nhiên đángyêu hơn rất nhiều, khiến đại ca có cảm giác rất mới mẻ!” Vân Trần Viễn nhịnkhông được cười ha hả, nụ cười tuyệt mỹ giống như một ánh sáng, trong nháy mắtlàm thư phòng càng thêm sáng ngời!
Trong sách đều nói hồng nhan họa thủy, taxem lúc mà lam nhan họa thủy, tuyệt đối còn khiến người ta rung động hơn hồngnhan! Ngơ ngác nhìn Vân Trần Viễn, Vân Hiểu Nguyệt ngây người, không khỏi cảmthán dưới đáy lòng!
“Đại ca, huynh không thể cười như vậy, lúchuynh cười, nam nữ già trẻ, người người đều bị huynh mê hồn đó!” Vân Hiểu Nguyệtthì thầm.
“Nha đầu ngốc, không được giễu cợt đạica!” Vân Trần Viễn nghe vậy, trên mặt nổi lên chút ửng đỏ, dịu dàng trách.
“Đại thiếu gia, nương nương, mời dùngtrà!” Một giọng nói thanh thúy vui sướng truyền vào, sau đó Huyên nhi với cáchăn mặc xinh đẹp hơn bình thường đang bưng hai chén nước trà, cười nhỏ nhẹ đi đến!
Ha ha, tiểu nha đầu thấy người trong lòngđến, nhất định tỉ mỉ hơn nhiều!
Vân Hiểu Nguyệt nhịn cười, cười hì hì nói:“Đại ca, huynh xem Huyên nhi nhà chúng ta có phải càng ngày càng xinh đẹp haykhông!”
“Ừm, đúng vậy!” Vân Trần Viễn nghe vậy,nhìn về phía Huyên nhi đã hồng chín mặt, mỉm cười gật đầu!
“Đại ca, tiểu muội có một việc rất quan trọngmuốn thương lượng, huynh có đồng ý hay không?” Nháy mắt mấy cái với Huyên nhi,Vân Hiểu Nguyệt hỏi.
“Nương nương, Huyên nhi xin cáo lui, canhbổ cho người còn đang nấu, để nô tỳ đi nhìn xem sao!” Huyên nhi lập tức hiểu ýcủa Vân Hiểu Nguyệt, mặt lập tức đỏ bừng, dường như chạy khỏi thư phòng.
“Chuyện gì? Đại ca đồng ý với muội là được!”
“Thật sự? Không được nuốt lời?”
“Đương nhiên! Yêu cầu của Điệp nhi, đại caluôn luôn không cự tuyệt!” Vân Trần Viễn nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói.
“Hay quá! Đại ca, huynh cũng trưởng thànhrồi, nên thành gia đi thôi! Huyên nhi nhà ta tú ngoại huệ trung, thông minhlanh lợi, quan trọng hơn là nàng lại luôn mang mối tình thắm thiết với huynh,huynh cưới nàng, được không?” Vân Hiểu Nguyệt vui vẻ nói.
“Muội nói cái gì? Điệp nhi, là đang nói đạica cưới vợ sao?” Vân Trần Viễn nghe vậy,đột nhiên biến sắc, đứng lên, đi đếnbên người Vân Hiểu Nguyệt, cúi người nhìn thẳng Vân Hiểu Nguyệt, trầm giọng hỏi.
Ách, đây là tình huống gì?
Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, nhìn Vân Trần Viễnđột nhiên trở nên nguy hiểm như một loài báo săn, nhìn tức giận tích tụ trongcon ngươi đen của hắn, ngây ngẩn cả người!
“Muội muội muội… Đại ca, huynh làm sao vậy?”Vân Hiểu Nguyệt lắp bắp hỏi.
“Điệp nhi, ai cũng có thể nói những lờinày, nhưng muội thì không!” Đột nhiên, Vân Trần Viễn ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt vàotrong lòng, thống khổ nói.
Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, vừa định đáp lời,đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến giọng nam chất chứa tức giận: “Các ngươiđang làm gì?”