Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 979: Đột phá cảnh giới linh nguyên (2)

"Đại sư, bệnh của nữ nhi ta rốt cuộc là thế nào?" nam nhân trung niên quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, lo lắng hỏi.

Nếu Mộ Như Nguyệt ở đây, nhất định có thể nhận ra nữ tử này chính là Tiêu Tĩnh, nhưng so với bộ dáng xinh đẹp lúc trước, Tiêu Tĩnh hiện tại lại bao phủ hơi thở u ám.

"Chỉ cần ngươi dùng trái tim tiểu hài tử kia luyện chế đan dược thì sẽ cứu được mạng nữ nhi ngươi!"

Tiêu Tĩnh nở nụ cười lạnh lẽo làm người ta cảm giác được hàn ý len lỏi từ lòng bàn chân vào thẳng đáy lòng...

Mộ Như Nguyệt, ngươi ngàn không nên vạn không nên tổn thương nghĩa phụ ta, nếu ngươi đã tổn thương hắn, ta sẽ khiến ngươi phải thống khổ!

"Đại sư", trong lòng nam nhân trung niên vui vẻ, "Vậy thì tốt quá, nếu đại sư có thể cứu sống nữ nhi ta, ngươi chính là đại ân nhân của ta."

Thành chủ rất tín nhiệm Tiêu Tĩnh, không phải vì nàng bộc lộ thực lực mà bởi vì Thiên Hoàng phủ từ xưa đã có một truyền thuyết.

Nghe nói từ nhiều năm về trước, tổ tiên của Thiên Hoàng phủ đã dự đoán được một hình ảnh, bạch y nữ tử cưỡi bạch long, bên cạnh là một nam nhân mặc tử bào, toàn thân hai người được ánh sáng vàng bao phủ, phía trước bọn họ còn có một ngân lang...

Vị tổ tiên kia không nhìn thấy dung mạo của bọn họ, chỉ nhìn thấy ánh sáng thần thánh kia...

Nói cách khác, hai người đó sau này nhất định sẽ trở thành thần, cũng chính là chúa tể của cả đại lục này!

Cho nên, tổ tiên đã lưu truyền lại, nếu có linh hồn dị thế đến thì nhất định phải cung phụng nàng, chỉ có như thế, Thiên Hoàng phủ mới may mắn tồn tại trong trận tai ương diệt thế sau này....

Mà Tiêu Tĩnh lại biết được chuyện linh hồn dị thế, cho nên thành chủ liền kết luận nàng chính là bạch y nữ tử mà tổ tiên đã dự đoán...

"Thành chủ!"

Lúc này, một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào: "Ta đã mời ba người kia đến."

"Tốt."

Trong lòng thành chủ đại hỉ, gật gật đầu nói: "Ta lập tức đi gặp bọn họ!"

Bất luận thế nào, tính mạng của nữ nhi hắn còn phải dựa vào ba người này cứu...

"Thành chủ, ta không tiện đi gặp bọn họ", Tiêu Tĩnh cười lạnh, nói: "Ngươi cứ mang trái tim tiểu hài tử kia đến gặp ta, mặt khác..."

Nàng khẽ dừng một chút, âm hiểm nói: "Nam nhân tên Dạ Vô Trần kia cũng không phải người thường, ta dám cam đoan nếu hắn trở thành con rể của thành chủ, sẽ có một ngày Thiên Hoàng phủ sẽ đứng trên đỉnh cao..."

Mộ Như Nguyệt, ngươi dám tổn thương nghĩa phụ của ta, ta sẽ giết con ngươi, làm phu quân ngươi trở thành nam nhân của kẻ khác, như vậy, ngươi mới có thể đau khổ muốn chết!

Tựa như nhìn thấy bộ dáng nữ nhân kia hối hận, Tiêu Tĩnh tươi cười.

"Đại sư, ta hiểu rồi." Thành chủ ôm quyền, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Nhìn thân ảnh rời đi, Tiêu Tĩnh lẩm bẩm: "Nghĩa phụ, tuy ta tạm thời rời xa ngươi, nhưng ta không muốn ngươi thương tâm khổ sở, nếu như có thể chia cắt bọn họ, có lẽ ngươi sẽ có cơ hội đoạt được nữ nhân này..."

Cho dù nàng không cam lòng, trái tim bị nỗi ghen ghét gặm nhấm, nhưng chỉ cần có thể giúp được nghĩa phụ, nàng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Tiêu Tĩnh cười khổ, trong đầu hiện lên dung nhan tuyệt tình của nam nhân, nàng thống khổ nhắm mắt lại...

Có lẽ từ lúc được nghĩa phụ mang về Bắc ma cung, cả đời nàng đã định sẽ không dứt được đoạn tình cảm này, mặc dù nghĩa phụ không biết hành động của nàng, nàng cũng không cảm thấy hối hận, nam nhân giống như nghĩa phụ nên được quý trọng, chứ không phải bị tổn thương...