Từng câu từng chữ trong này đều là máu và nước mắt viết nên, lên án sự ngoan độc tàn nhẫn của người nọ...
Trời biết, lúc nàng viết những dòng chữ này đã tuyệt vọng, cô độc thế nào, thậm chí không ai biết tình huống của nàng lúc đó...
Đậu Tịnh Quân lui về phía sau vài bước, đụng vào bình hoa, "bang" một tiếng, bình hoa rơi xuống đất, vỡ nát.
Bỗng nhiên, hắn giống như nổi điên, đoạt lấy huyết thư trong tay Duy Gia, càng đọc, nước mắt càng nhiều, thần sắc điên cuồng, tràn ngập cừu hận.
"Nương, người yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho người, bắt ả tiện tì kia phải trả giá đắt!"
Khó trách nhiều nám qua nàng xa cách với Duy gia như vậy, thậm chí còn ảm thắm gây khỏ dể cho Duy gia, hon nữa. ánh mát nhin hản lúc nào cũng lạnh báng. Thì ra, nàng đằ sớm không phái lồ người mẫu thân nỉm đỏ hắn kính yêu nữa... Vừa dứt lời, Đậu Tịnh Quản liền muốn lao ra khỏi cửa. nhưng phía sau đẳ truyền đển một thanh ảm nhàn nhạt: "Ngưoi muốn lèm gì? ĐĨ báo thù? Sau lưng nàng lả Thiên Ma Môn, người lúc trước hạ độc ông ngoại cũng là Thiên Ma Môn! Chỉ băng thực lực của ngươi có khá nỉng đối đàu với nữ nhán kia sao? Ngưoi cử đi nhứ vậy chỉ có nước chịu chết mà thôi, nểu ngươi muốn chịu chết, vậy coi như lần này ta đến nhầm chỗ ròi!" Thanh âm đạm mọc kia thènh công giữ chân Đậu Tịnh Quản lại, nhưng trong lòng hán vân tràn ngập đau đớn. "Ta nên làm cái gì bềy giờ? Không đi báo thù thì ta nân làm cối gì bầy giờ?" "Đáo thủ là chuyện sớm muộn", Mộ Như Nguyệt chậm rải đứng dậy. "Lần này ỉa tới đáy cũng là vl chuyện này..." Đậu Tịnh Quán hít sáu một hơi, từ tử xoay người I9Ì, nhìn chẳm châm nữ từ tuyệt sắc, trong mỉt có chút hoảng hét: "Mâu thán ngươi, nàng cò khóe không?" Mộ Như Nguyệt cưòi nhạt: "Rắt tốt. gà cho một phu quản hoàn mỹ, sinh được ba hài từ..." "Như vậy thì tốt", Đậu Tịnh Quân thơ phào nhẹ nhõm, thật không ngờ muội muội mình cồn sổng trên đời này, còn có một nữ nhi ưu tú như thếT "Mấy năm nảy! các ngươi chịu khé rồi..." Hắn vổn dĩ muôn ôm ehéu gái minh một chút, nhưng không biớt sao cứ cám thấy nam nhản đứng bén cạnh nàng làm người ta cảm thầy sợ hải... Đậu Tịnh Quên khỗ rũ mắt. thật lâu sau mới ngầng đầu lên. nói: "Cữu cữu, ta tính sẽ trở vô ĐẬU gia!" "Tịnh Quân!" trong lòng Duy ỡia kinh hẫi, "Như vậy quả mạo hiếm..." "Không vào hang Cộp sao bắt được cọp con”. Đậu Tịnh Quèn cười lạnh, "Vừa rồi ta đâ nghe r& rõ lởi cháy nữ đâ nói, trước khi có đủ thực lực sẽ khốnp báo thù. chơ đỉn khi đù cương đại rồi mới quyết định, lén này ta trơ về là muon điều tra rõ cái thế lực đứng sau tiện tì kia!" Đay mắt hiện lên sát khí lạnh lẽo. Dậu Tịnh Quân ám trâm nói. Hẩn tuyệt đối sẽ không bò qua tiện t) kia! "Ta đề Khiếu Nguyệt đì củng ngươi, ít nhốt, thơi điểm ngươi gặp nguy hiềm nàng sẽ mang ngươi rơi đi", Mộ Như Nguyệt ngươc mỉt nhìn Đậu Tịnh Quần. "Cữu cữu, lúc mau thân nghe nói nàng còn có một huynh đệ đã rất kích dộng, cho nên ngươi đừng để nàng thát vọng." Trái tim Đậu Tịnh Quán run I6n. vồ mật kién định: "Trươc khi gặp lại nèng, ta nhất định sẽ sảng sót!" Dứt lời, hắn nhìn Mộ Như Nguyệt lần cuối, sau đó đi ra khôi thư phòng... "Vô Trân, vừa rồi chàng làm cữu cữu ta sợ đổ." Sau khi Đậu Tịnh Quân rời đi. Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, bầt đấc dĩ cười nói. Dạ Vô Trẩn nhíu mày: "Vừa rồi. hắn không khống chể được cảm xúc." "Ta sợ hán làm nàng bị thương!" Vừa rồi sạu khi nghe chuyện, Đậu Tịnh Quỗn kích động vọt qua đây, làm sao Dạ Vô Trển có thẻ đề hắn tới gần Mộ Như Nguyệt được? Trong lòng Mộ Như Nguyệt ám áp: "Ta không dễ bj thương như vậy.” "Vậy cũng không được!" Dạ Vô Trần nhương mày, bá đạo ôm Mộ Như Nguyệt vào lòng. "Lơ hân làm nàng đau thi ngươi đau lòng vẫn lè ta..." Nhìn bộ dáng hai ngươi án ân ái éi, đáy mắt Duy Tơ Phương đầy ỷ cười, nhưng bị hến nhanh chóng thu liễm lại... "Ổng cậu”, Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Duy Gia, "Ta sỗ tạm thơi ơ lại dây giúp ngươi giải quyết khó khăn, sau đó lại đển Đậu gia tìm cữu cữu..." Duy Gia mơ hổ gật gật đẩu. cho đến lúc nảy hán vin như lọt váo sương mủ. Nêu lẩn này khổng nhờ Mộ Như Nguyệt xuảt hiện kịp thơi, chuyện này thật sự không biết giài quyết thế nào...