Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 813: Một kiếm kinh người (6)

Đặc biệt là, Lương Văn còn muốn giết bọn họ!

Loại người như thế, làm sao hắn bỏ qua được?

Phanh!

Cánh tay Mộ Như Nguyệt chấn động, lui về phía sau vài bước, nàng ngẩng đầu nhìn Phiên Lâm, nhíu chặt mày nói: "Thừa Ngôn, đi xuống!"

"Nhưng mà, sư phụ..."

"Thừa Ngôn, ngươi không cần tự trách, chuyện vừa rồi ngươi không làm sai, cho dù ngươi không phế Lương Văn thì ta cũng sẽ làm như thế, có điều, không ngờ trọng tài lại thiên vị như thế, điều này cũng nằm ngoài dự đoán của ngươi."

Trọng tài vốn nên công bằng, nghiêm minh, cho nên, Thiên Thừa Ngôn quả thật không ngờ Phiên Lâm lại thật sự động thủ với bọn họ ở đây.

Ở Hỗn thành, đây cũng là lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy....

"Sư phụ, ta..."

"Đi xuống!"

Mộ Như Nguyệt cau mày, không cho Thiên Thừa Ngôn cơ hội mở miệng, oanh một tiếng, quăng hắn xuống phía dưới lôi đài, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Phiên Lâm đang lao về phía mình...

"Thiên Thừa Ngôn, ngươi không sao chứ?"

An Thiến vội vàng chạy đến chỗ Thiên Thừa Ngôn, lo lắng nói: "Nguyệt Nhi nói đúng, ngươi không cần tự trách, loại người như Lương Văn vốn đáng chết, ngươi đã giữ lại mạng cho hắn rồi."

"Đúng vậy", Thư Ninh thấy Thiên Thừa Ngôn vừa lo lắng vừa tự trách, nở nụ cười thanh nhã nói: "Ông ngoại ta đã từng nói, làm võ giả thì nên tùy tâm sở dục, không cần lo lắng an nguy bản thân, chỉ có khi vượt qua khó khăn mới có thể trở thành cường giả, nếu đè nén tức giận, phẫn nộ trong lòng thì sẽ bất lợi đối với sự trưởng thành của ngươi, hiện tại nếu ngươi không phế Lương Văn, trong lòng ngươi sẽ có cảm giác không thoải mái, cảm giác này mà không được phát tiết ra, sớm muộn gì cũng sẽ thành tâm ma..."

"Huống chi",  Thư Ninh hơi ngừng lại một chút, nói tiếp: "Ta rất tin tưởng Nguyệt Nhi, dù Phiên Lâm có nâng thực lực lên thì cũng không phải là đối thủ của Nguyệt Nhi!"

Nghe lời này, bên cạnh truyền đến tiếng hừ lạnh: "Ngươi cũng quá đề cao nàng rồi, làm sao nàng có thể đánh bại Phiên Lâm được."

Thư Ninh nhíu mày, ngước mắt nhìn gương mặt kiêu căng ngạo mạn của thiếu nữ, đáy mắt hiện lên một tia lãnh ý.

"Ngươi nói cái gì?"

An Thiến trừng mắt, vừa định tiến lên giáo huấn nữ nhân này, lại bị Thư Ninh kéo về.

"Thôi", Thư Ninh lắc đầu, lạnh lùng nhìn thiếu nữ, "Đừng so đo với nàng, hơn nữa, đây cũng không phải thời điểm so đo với nàng."

Bây giờ quan trọng nhất là Mộ Như Nguyệt...

Dứt lời, nàng không hề nói thêm câu nào nữa, ngước mắt nhìn trận chiến trên lôi đài, từ đầu đến cuối không thèm nhìn thiếu nữ cái  nào nữa.

"Ngươi..."

Thấy Thư Ninh không để ý mình, thiếu nữ biến sắc, cắn chặt môi, không cam lòng nói: "Ngươi chờ đó cho ta, rồi sẽ có một ngày ta cho ngươi biết Tô Sương ta không phải dễ chọc như vậy."

Nàng hất cằm, bộ dáng như một con khổng tước kiêu ngạo đi đến bên cạnh Kim Khải, giống như không thèm quan tâm đến chuyện Thư Ninh làm lơ mình.

Kim Khải khẽ cau mày, tầm mắt lạnh nhạt đảo qua khuôn mặt thanh tú của Thư Ninh, trong con ngươi vàng kim lóe qua một tia sáng, nhanh đến mức khó có thể bắt giữ...

Trên lôi đài, mồ hôi chảy dọc theo sườn mặt tinh xảo của Mộ Như Nguyệt.

Tí tách, thấm vào mặt đất...

"Nha đầu, ngươi đánh không lại ta!"

Phiên Lâm cao ngạo hất cằm, thần sắc không để Mộ Như Nguyệt vào mắt.